CHƯƠNG NĂM
Đi loanh quanh một lúc, Thoại mới tìm được ngôi biệt thự ghi trong tấm
danh thiếp. Ngôi biệt thự cửa sơn màu vàng nhạt và những cây hoa leo
trước cổng đang nở tím. Con đường phía trước vắng xe qua lại và dường
như nó biệt lập ở đây. Hai cánh cổng khép kín, nhà xe cũng trống không,
có lẽ ông Chánh không có nhà. Thoại kiễng chân nhìn vào trong. Buổi trưa
ở đây im lìm quá. Những giọt nắng xuyên qua kẽ lá rớt xuống sân si măng
rồi hắt vào mắt Thoại những tia chói chang. Thoại đưa tay bấm chuông ;
một thanh niên mặc bộ pyjama xám ra mở cửa. cánh cửa sắt rít lên, người
con trai thò đầu ra hỏi :
- Xin lỗi, cô tìm ai ?
- Tôi tìm ông Chánh – Ông Chánh có nhà không ạ ?
- Ba tôi vừa đi, có chuyện gì cần không cô ?
- Mẹ tôi bị cảm thình lình, không thể dự phiên họp ngày mai nên tôi đến cho… bác Chánh hay.
- À, vụ xã hội gì đó phải không ?
Thoại gật đầu.
- Cô có thể chờ một lát không ?
Thoại lúng túng chưa biết phải làm sao. Lại nữa, ông con trai kia, miệng thì bí bô, bí ba, mà cứ nhìn người ta không chớp mắt. Thoại đáp :
- Hay để chốc nữa tôi trở lại.
- Cô chờ tí đi, ba tôi về ngay mà.
Vẫn chưa biết phải làm thế nào, chợt nghe có tiếng ai gọi tên mình, Thoại ngẩng lên : Anh Phan đứng trên lầu đưa tay vẫy. Thoại ngạc nhiên :
- Ủa, anh Phan !
Anh Phan chạy vào trong. Lúc đó, gã thanh niên mỉm cười hỏi :
- Cô quen anh tôi hả ? Vậy mà bảo…
- Không. Anh Phan là bạn của anh tôi.
Lúc đó anh Phan vừa xuống tới :
- Thoại tìm nhà hay quá ! Đi đâu đây ?
Thoại nói to, giọng phân trần, cốt cho ông con trai kia biết :
- Mẹ Thoại cảm, không đi họp ngày mai được nên bảo Thoại…
Anh Phan ngắt lời :
- Thôi vào nhà chơi, cậu anh sắp về rồi.
Anh Phan mời Thoại ngồi rồi nói :
- Chà, hôm nay cô bé có cái lạ đó nhé !
Thoại ngạc nhiên :
- Thoại lạ ? Mà lạ gì ?
- Thoại bím tóc đẹp quá !
Thoại không bằng lòng một chút nào với câu nói đó. Tại sao bây giờ anh Phan không là anh Phan như ở nhà Thoại nhỉ ? Tại sao anh Phan không có cái dáng dấp nghệ sĩ mà bây giờ, chừng như anh đổi khác hoàn toàn, mang cái vỏ kiểu cách đến mất tự nhiên. Nói theo danh từ hiện tại thì anh Phan "galant". Thoại trả lời, giọng không vui :
- Thoại bực bội với mái tóc dài mà đi xe lắm.
- Không ngờ hôm nay Thoại đến. À, thứ Bẩy có thể giúp Thoại được rồi nhé.
- Vụ tiệc Giáng Sinh phải không ?
- Ừ, mới đây mà cũng chóng ghê. Hồi anh gặp, Thoại mới học những tháng cuối của năm đệ tam, giờ sắp làm cô tú rồi há !
Thoại cười không đáp và đứng dậy :
- Thoại có việc phải về. Lát nữa bác về, anh thưa lại dùm Thoại nhé.
- Ừ. Thoại đi bộ hả ?
- Không, Thoại đi Honda.
Thoại kiếu từ lần nữa, rồi bước ra cổng. Anh Phan đưa Thoại ra cổng.
- Có thể thì chọn sẵn nhạc ruột đi nhé.
Thoại cười. Trên balcon, Ái đã thay bộ pyjama bằng áo sơ mi tề chỉnh. Ái đưa tay vẫy chào, Thoại làm tỉnh.
Buổi trưa nắng gay gay làm Thoại thấy buồn buồn, chán chán. Không ngờ anh Phan lại như thế được. Cái dáng dấp nghệ sĩ bắt gặp lúc đầu, biến đi đâu mất. Nhất là lúc anh ấy ngồi đàn. Căn phòng nhỏ, giọt mưa rơi, tiếng đàn, tiếng hát, trông anh Phan như một nghệ sĩ phong trần. Giờ thì không còn nữa. Thoại cảm thấy dường như tình cảm Thoại dành cho anh Phan mất đi một nửa. Có lẽ, Thoại sẽ không gặp anh Phan vào những lúc như thế, hay đúng hơn, Thoại không nên gặp anh Phan ở ngôi nhà đó nữa. Nhất là anh chàng Ái, người gì mà kỳ cục thật! Nói chuyện với người ta mà cứ cười cười, nhìn nhìn… cái nhìn như thế nào ấy ! Lại còn kiểu cách "ba chê" ! Chưa gì đã vào thay đồ pyjama bằng bộ đồ thật kẻng. Sao mà họ trưởng giả quá !
Đang mải nghĩ ngợi, chợt thấy một chiếc xe đạp sắp sửa băng ngang đầu xe mình, Thoại hốt hoảng chậm lại. Chiếc xe đạp cũng chậm lại, Thoại kêu :
- Ủa Thanh, đi đâu vậy ?
- Ai bảo chị không cho em theo chị ?
- Theo làm gì ? Chị không cho rồi giờ lấy xe đạp chạy theo đó hả ?
- Ừ. Em biết nhà ông Chánh rồi ! Sang trọng quá ! Hèn chi.
Thoại cho xe chậm bớt để đi song song với Thanh :
- Thanh, chị cấm em nói câu đó. Hứa với mẹ thì phải giữ lời, không được nghĩ vẩn vơ. Họ giàu kệ họ.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả. Từ nay, không được tỏ thái độ trước mặt ông ấy, rằng mình không ưa ông ấy. Nếu sự thật không phải như mình nghi ngờ, mình làm thế, không sợ họ cười vào mặt mẹ hả ? Phải kính nể ông ấy một chút vì ông ấy là bạn của mẹ. Hơn nữa, ông ấy chưa làm gì trước mặt tụi mình khiến cho tụi mình khinh cả.
- Chị bênh vực ông ấy hả ?
- Sao lại bênh vực ? Chị không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra cả. Hôm trước Thanh ngủ nằm mơ thấy gì mà la om sòm làm mẹ biết, mẹ khóc mấy hôm đó thấy không ? Ghét ông ấy nhưng đừng để mẹ buồn, mà sự thật biết tụi mình đúng hay sai ? Thanh còn bé, chuyện gì cũng cứ đùng đùng lên như trời gầm, rồi rốt cục chỉ mẹ khổ !
Thanh im lặng. Hai chị em về đến nhà, Thoại đi thẳng vào phòng, thấy mẹ ngủ yên nên trở ra. Hai chị em dắt nhau ra vườn. Thanh tiếp :
- Em thấy dường như lý luận của chị thiên về ông Chánh nhiều hơn. Em có lý khi nghi ngờ ông ấy có ý định không tốt.
- Tỉ như ông ấy… thương mẹ đàng hoàng và minh bạch thì không ai buộc tội được !
- Nhưng ông ấy đã già rồi, mẹ cũng già. Em muốn ông ấy để cho mẹ yên. Biết đâu một ngày nào đó ba trở về thì sao ?
Thoại nắm tay em :
- Mình còn trẻ thì có tình yêu của tuổi trẻ, người lớn tuổi cũng có tình yêu của họ. Ông ấy thương mẹ chưa phải là cái tội, chừng nào ông ấy có ý định gì mờ ám khác, mới gọi là tội. Dù ở tuổi nào, yêu thương không được kết án là tội lỗi, trừ khi nó không còn giữ được cái thanh cao đúng nghĩa của nó, Thanh hiểu không ?
- Hiểu thì em vẫn hiểu vậy, nhưng ông ấy có vẻ dùng cái giàu sang để lòe mắt tụi mình.
- Bằng cớ đâu mà Thanh nói vậy ?
- Hôm nọ, lúc chị đi học, ông ấy đến. Ông ấy hỏi em có đi phi cơ bao giờ chưa ? Nếu chưa thì khi nào có dịp, ông ấy sẽ mời cả nhà đi Đà-Lạt.
- Với ông ấy, Thanh là con nít, nên ông ấy mới hỏi vậy.
- Biết người ta đã bằng lòng chưa mà hứa hẹn đủ thứ ? Ông ấy ra vẻ ta đây lắm. Em tức quá.
- Chị nói mà không nghe hả Thanh ?
- Nghe chị đặng ông ấy làm tới hả ? Em nói thật, ông ấy làm vậy mà chị bênh thì em không thèm nhìn chị nữa. Chị không thương ba, em biết mà !
- Con bé này bữa nay ăn nói kỳ cục chưa ? !
- Em biết, tại anh Phan là cháu ông ấy, nên chị bênh ông ấy !
- Em lại nghĩ bậy nữa rồi.
- Không bậy gì hết á.
Chợt Thanh đứng dậy :
- Em vào hỏi mẹ.
Thoại hoảng hốt nắm tay Thanh lại, Thanh giằng ra. Thoại hét :
- Chị cấm Thanh hỏi mẹ. Bộ muốn giết mẹ hả ?
- Thà mẹ chết đi !
Thoại thẳng tay tát Thanh hai cái. Thanh tròn mắt nhìn rồi bỏ chạy vào nhà. Thoại đứng ngẩn ngơ một chút, rồi cũng chạy theo. Thoại sợ Thanh nóng nảy làm liều, nên đi ngay vào phòng mẹ. Mẹ vẫn ngủ yên. Hôm nay trông mẹ có vẻ tiều tụy hơn mấy hôm trước. Khuôn mặt nầy, bàn tay nầy, mẹ đã nuôi nấng chị em Thoại lớn lên bằng tảo tần, lam lũ trong những ngày tháng ba bỏ đi biền biệt. Từ Thoại còn là đứa con nít học lớp nhất đến bây giờ. Ngần ấy thời gian đã làm mẹ đau khổ nhiều và già trước tuổi, Thoại thương mẹ quá ! Nước mắt chực rơi xuống. Thoại đi ra tìm Thanh. Thanh ngồi trên bàn gục đầu thút thít khóc. Nhìn em, Thoại thấy lòng mình se lại. Còn có mấy anh em, Thanh nhỏ quá nên nông nổi, biết nói làm sao cho Thanh hiểu, nhất là vừa rồi, Thoại vừa tát em. Thanh sẽ nghĩ gì ? Hay lại cho rằng Thoại bênh ông Chánh vì anh Phan ? Thoại cắn môi, anh Phan với Thoại không là gì hết. Thanh đã hiểu lầm. Thoại lại khóc. Thanh vẫn gục đầu. Hai chị em đều khóc !...
- Xin lỗi, cô tìm ai ?
- Tôi tìm ông Chánh – Ông Chánh có nhà không ạ ?
- Ba tôi vừa đi, có chuyện gì cần không cô ?
- Mẹ tôi bị cảm thình lình, không thể dự phiên họp ngày mai nên tôi đến cho… bác Chánh hay.
- À, vụ xã hội gì đó phải không ?
Thoại gật đầu.
- Cô có thể chờ một lát không ?
Thoại lúng túng chưa biết phải làm sao. Lại nữa, ông con trai kia, miệng thì bí bô, bí ba, mà cứ nhìn người ta không chớp mắt. Thoại đáp :
- Hay để chốc nữa tôi trở lại.
- Cô chờ tí đi, ba tôi về ngay mà.
Vẫn chưa biết phải làm thế nào, chợt nghe có tiếng ai gọi tên mình, Thoại ngẩng lên : Anh Phan đứng trên lầu đưa tay vẫy. Thoại ngạc nhiên :
- Ủa, anh Phan !
Anh Phan chạy vào trong. Lúc đó, gã thanh niên mỉm cười hỏi :
- Cô quen anh tôi hả ? Vậy mà bảo…
- Không. Anh Phan là bạn của anh tôi.
Lúc đó anh Phan vừa xuống tới :
- Thoại tìm nhà hay quá ! Đi đâu đây ?
Thoại nói to, giọng phân trần, cốt cho ông con trai kia biết :
- Mẹ Thoại cảm, không đi họp ngày mai được nên bảo Thoại…
Anh Phan ngắt lời :
- Thôi vào nhà chơi, cậu anh sắp về rồi.
Anh Phan mời Thoại ngồi rồi nói :
- Chà, hôm nay cô bé có cái lạ đó nhé !
Thoại ngạc nhiên :
- Thoại lạ ? Mà lạ gì ?
- Thoại bím tóc đẹp quá !
Thoại không bằng lòng một chút nào với câu nói đó. Tại sao bây giờ anh Phan không là anh Phan như ở nhà Thoại nhỉ ? Tại sao anh Phan không có cái dáng dấp nghệ sĩ mà bây giờ, chừng như anh đổi khác hoàn toàn, mang cái vỏ kiểu cách đến mất tự nhiên. Nói theo danh từ hiện tại thì anh Phan "galant". Thoại trả lời, giọng không vui :
- Thoại bực bội với mái tóc dài mà đi xe lắm.
- Không ngờ hôm nay Thoại đến. À, thứ Bẩy có thể giúp Thoại được rồi nhé.
- Vụ tiệc Giáng Sinh phải không ?
- Ừ, mới đây mà cũng chóng ghê. Hồi anh gặp, Thoại mới học những tháng cuối của năm đệ tam, giờ sắp làm cô tú rồi há !
Thoại cười không đáp và đứng dậy :
- Thoại có việc phải về. Lát nữa bác về, anh thưa lại dùm Thoại nhé.
- Ừ. Thoại đi bộ hả ?
- Không, Thoại đi Honda.
Thoại kiếu từ lần nữa, rồi bước ra cổng. Anh Phan đưa Thoại ra cổng.
- Có thể thì chọn sẵn nhạc ruột đi nhé.
Thoại cười. Trên balcon, Ái đã thay bộ pyjama bằng áo sơ mi tề chỉnh. Ái đưa tay vẫy chào, Thoại làm tỉnh.
Buổi trưa nắng gay gay làm Thoại thấy buồn buồn, chán chán. Không ngờ anh Phan lại như thế được. Cái dáng dấp nghệ sĩ bắt gặp lúc đầu, biến đi đâu mất. Nhất là lúc anh ấy ngồi đàn. Căn phòng nhỏ, giọt mưa rơi, tiếng đàn, tiếng hát, trông anh Phan như một nghệ sĩ phong trần. Giờ thì không còn nữa. Thoại cảm thấy dường như tình cảm Thoại dành cho anh Phan mất đi một nửa. Có lẽ, Thoại sẽ không gặp anh Phan vào những lúc như thế, hay đúng hơn, Thoại không nên gặp anh Phan ở ngôi nhà đó nữa. Nhất là anh chàng Ái, người gì mà kỳ cục thật! Nói chuyện với người ta mà cứ cười cười, nhìn nhìn… cái nhìn như thế nào ấy ! Lại còn kiểu cách "ba chê" ! Chưa gì đã vào thay đồ pyjama bằng bộ đồ thật kẻng. Sao mà họ trưởng giả quá !
Đang mải nghĩ ngợi, chợt thấy một chiếc xe đạp sắp sửa băng ngang đầu xe mình, Thoại hốt hoảng chậm lại. Chiếc xe đạp cũng chậm lại, Thoại kêu :
- Ủa Thanh, đi đâu vậy ?
- Ai bảo chị không cho em theo chị ?
- Theo làm gì ? Chị không cho rồi giờ lấy xe đạp chạy theo đó hả ?
- Ừ. Em biết nhà ông Chánh rồi ! Sang trọng quá ! Hèn chi.
Thoại cho xe chậm bớt để đi song song với Thanh :
- Thanh, chị cấm em nói câu đó. Hứa với mẹ thì phải giữ lời, không được nghĩ vẩn vơ. Họ giàu kệ họ.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả. Từ nay, không được tỏ thái độ trước mặt ông ấy, rằng mình không ưa ông ấy. Nếu sự thật không phải như mình nghi ngờ, mình làm thế, không sợ họ cười vào mặt mẹ hả ? Phải kính nể ông ấy một chút vì ông ấy là bạn của mẹ. Hơn nữa, ông ấy chưa làm gì trước mặt tụi mình khiến cho tụi mình khinh cả.
- Chị bênh vực ông ấy hả ?
- Sao lại bênh vực ? Chị không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra cả. Hôm trước Thanh ngủ nằm mơ thấy gì mà la om sòm làm mẹ biết, mẹ khóc mấy hôm đó thấy không ? Ghét ông ấy nhưng đừng để mẹ buồn, mà sự thật biết tụi mình đúng hay sai ? Thanh còn bé, chuyện gì cũng cứ đùng đùng lên như trời gầm, rồi rốt cục chỉ mẹ khổ !
Thanh im lặng. Hai chị em về đến nhà, Thoại đi thẳng vào phòng, thấy mẹ ngủ yên nên trở ra. Hai chị em dắt nhau ra vườn. Thanh tiếp :
- Em thấy dường như lý luận của chị thiên về ông Chánh nhiều hơn. Em có lý khi nghi ngờ ông ấy có ý định không tốt.
- Tỉ như ông ấy… thương mẹ đàng hoàng và minh bạch thì không ai buộc tội được !
- Nhưng ông ấy đã già rồi, mẹ cũng già. Em muốn ông ấy để cho mẹ yên. Biết đâu một ngày nào đó ba trở về thì sao ?
Thoại nắm tay em :
- Mình còn trẻ thì có tình yêu của tuổi trẻ, người lớn tuổi cũng có tình yêu của họ. Ông ấy thương mẹ chưa phải là cái tội, chừng nào ông ấy có ý định gì mờ ám khác, mới gọi là tội. Dù ở tuổi nào, yêu thương không được kết án là tội lỗi, trừ khi nó không còn giữ được cái thanh cao đúng nghĩa của nó, Thanh hiểu không ?
- Hiểu thì em vẫn hiểu vậy, nhưng ông ấy có vẻ dùng cái giàu sang để lòe mắt tụi mình.
- Bằng cớ đâu mà Thanh nói vậy ?
- Hôm nọ, lúc chị đi học, ông ấy đến. Ông ấy hỏi em có đi phi cơ bao giờ chưa ? Nếu chưa thì khi nào có dịp, ông ấy sẽ mời cả nhà đi Đà-Lạt.
- Với ông ấy, Thanh là con nít, nên ông ấy mới hỏi vậy.
- Biết người ta đã bằng lòng chưa mà hứa hẹn đủ thứ ? Ông ấy ra vẻ ta đây lắm. Em tức quá.
- Chị nói mà không nghe hả Thanh ?
- Nghe chị đặng ông ấy làm tới hả ? Em nói thật, ông ấy làm vậy mà chị bênh thì em không thèm nhìn chị nữa. Chị không thương ba, em biết mà !
- Con bé này bữa nay ăn nói kỳ cục chưa ? !
- Em biết, tại anh Phan là cháu ông ấy, nên chị bênh ông ấy !
- Em lại nghĩ bậy nữa rồi.
- Không bậy gì hết á.
Chợt Thanh đứng dậy :
- Em vào hỏi mẹ.
Thoại hoảng hốt nắm tay Thanh lại, Thanh giằng ra. Thoại hét :
- Chị cấm Thanh hỏi mẹ. Bộ muốn giết mẹ hả ?
- Thà mẹ chết đi !
Thoại thẳng tay tát Thanh hai cái. Thanh tròn mắt nhìn rồi bỏ chạy vào nhà. Thoại đứng ngẩn ngơ một chút, rồi cũng chạy theo. Thoại sợ Thanh nóng nảy làm liều, nên đi ngay vào phòng mẹ. Mẹ vẫn ngủ yên. Hôm nay trông mẹ có vẻ tiều tụy hơn mấy hôm trước. Khuôn mặt nầy, bàn tay nầy, mẹ đã nuôi nấng chị em Thoại lớn lên bằng tảo tần, lam lũ trong những ngày tháng ba bỏ đi biền biệt. Từ Thoại còn là đứa con nít học lớp nhất đến bây giờ. Ngần ấy thời gian đã làm mẹ đau khổ nhiều và già trước tuổi, Thoại thương mẹ quá ! Nước mắt chực rơi xuống. Thoại đi ra tìm Thanh. Thanh ngồi trên bàn gục đầu thút thít khóc. Nhìn em, Thoại thấy lòng mình se lại. Còn có mấy anh em, Thanh nhỏ quá nên nông nổi, biết nói làm sao cho Thanh hiểu, nhất là vừa rồi, Thoại vừa tát em. Thanh sẽ nghĩ gì ? Hay lại cho rằng Thoại bênh ông Chánh vì anh Phan ? Thoại cắn môi, anh Phan với Thoại không là gì hết. Thanh đã hiểu lầm. Thoại lại khóc. Thanh vẫn gục đầu. Hai chị em đều khóc !...
_______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG SÁU