CHƯƠNG
VI
CÁNH
ĐỒNG LỬA
Trong
khi Hoggan đi theo Kaghamisham thì ở trại ai nấy đều lo lắng, nhất là khi nhớ
lại vụ tấn công vừa rồi.
Mặt
trời đã lặn từ lâu, đêm đã xuống mà sao chàng đi săn vẫn chưa về. Chưa bao giờ
chàng ở lại trong rừng trễ như vậy. Mà không có lý gì chàng lại trốn đi như lần
trước nữa.
Mọi
người sợ sệt, lo có một tai nạn xảy ra. Ông Smith nói:
-
Sáng sớm mai, tôi và thằng Sam sẽ nghỉ làm máy, vào rừng kiếm xem trên các
đường mòn có dấu vết gì tỏ rằng tụi Da đỏ mới xâm nhập chung quanh đây không.
Đại
tá làm thinh.
Cả
bọn đều yêu Hoggan, chàng lực sĩ to lớn, cục mịch nhưng tận tâm tới mù quáng và
rất nhiều sáng kiến hữu ích đó.
Marjorie
thắp cây đèn do chàng chế tạo. Mọi người trông ngọn đèn lại càng ủ rũ. Sam vẫn
lắng tai nghe ngóng, bỗng nhận thấy tiếng giày đi ở ngoài, chàng đứng phắt dậy,
kêu:
-
Hoggan về.
Chàng
nhẩy ra cửa để đón bạn. Hoggan mệt lử, kêu đói bụng.
Marjorie
lẳng lặng vô bếp, trong khi mấy người khác không ngớt hỏi:
-
Hoggan làm gì cả buổi chiều? Tại sao về trễ vậy? Tại sao không mang mồi về?
Marjorie
dọn trứng và một miếng mỡ heo trước mặt Hoggan. Chàng lẳng lặng ăn ngấu nghiến
vài miếng, hớp một hớp rượu bia rồi mới chịu nói:
-
Mới xảy ra một chuyện mà tới bây giờ tôi còn ngạc nhiên. Thật không sao hiểu
được tụi Da đỏ. Anh Sam, anh hiểu chút gì không, anh giảng giùm tôi nghe : hoặc
thằng quỷ Kaghamisham chế nhạo chúng ta, hoặc là nó ngay thẳng và nếu vậy tôi
càng lấy làm lạ vì tôi không hiểu nó muốn nói gì hết.
Lời
mở đầu ấy càng làm cho mọi người nóng lòng muốn biết chuyện ra sao, nhất là
Hoggan vốn điềm tĩnh, phải gặp một trường hợp lạ lùng mới nói nhiều như thế.
-
Đây, câu chuyện xảy ra như vầy.
Rồi
chàng tả từng chi tiết một, từ cuộc đi săn tới giấc ngủ trong rừng thưa, cuộc
gặp gỡ tên Da đỏ và hành trình tới cánh đồng lửa.
Đại
tá hỏi:
-
Cánh đồng gì vậy? Tôi không hiểu chút chi hết.
Hoggan
kể lại:
-
Chúng tôi lẳng lặng đi ba giờ đồng hồ, tên Da đỏ tiến trước, tôi theo sau. Có
vẻ như chỉ có hai đứa tôi thôi, nhưng sự thật thì có cả một đám mọi lẩn núp
trong rừng, theo dõi chúng tôi từng bước mà tôi không thấy. Chúng tôi ngồi đợi
cho trời thật tối. Tôi nghĩ không có lẽ gì để nghi ngờ nó hết vì chúng đông như
vậy, nếu muốn hại tôi thì dễ lắm. Tôi nóng lòng muốn biết nó định làm gì. Sau
cùng chúng tôi lại đi và trời ơi! Thình lình tôi thấy hiện ra một cảnh kỳ dị.
Ông thử tưởng tượng : nới đó đất thì phẳng và tôi thấy có nhiều đá, lại mênh
mông, rộng hơn cả châu thành Pittsburgh,
mà cháy…
-
Cháy?
-
Dạ, cháy. Đất cháy, các bạn ơi! Đây đó, ngọn lửa bốc lên, như có hàng ngàn cây
đèn dầu, sáng như ban ngày. Kaghamisham nói không phải mới đây mà từ hồi nào
tới giờ vẫn như vậy. Từ thuở khai thiên lập địa, khu đất ấy vẫn cháy.
Đại
tá gãi cằm, lạnh lùng ngó Hoggan như ngờ rằng chàng hóa điên. Sau cùng ông lắc
đầu:
-
Chuyện kỳ dị! Rồi Kaghamisham nói gì thêm nữa?
-
Lúc ấy tôi tưởng tôi chiêm bao. Tôi lại nghi tụi Da đỏ làm phép phù thủy cho
tôi sợ, cho chúng ta sợ để chúng ta rời đi nơi khác. Nhưng tôi lại nghĩ nếu
chúng muốn vậy thì sao không làm phép ở ngay gần trại của ta đi? Tôi rờ những
ngọn lửa ấy. Lửa thật tình mà. Có nhiều ngọn lớn lắm, thui được cả một con nai.
-
Rồi sao?
-
Rồi Kaghamisham nắm một tay tôi muốn đưa tôi về đây. Tôi không chịu, nói rằng
tôi đi một mình được. Tôi định chạy trốn thì nó níu lại, bảo:
-
Bạn là bạn thân của “Mắt Đại Bàng” và Kaghamisham không ngu dại mà cũng không
vô ơn, vẫn nhớ rằng được người Da trắng cứu mạng. Vậy bạn làm ơn về kể hết thảy
những điều mắt thấy cho “Mắt Đại Bàng” nghe và biểu rằng Kaghamishma muốn ngày
mai được gặp “Mắt Đại Bàng” ở khu rừng thưa chúng mình đã gặp nhau ban chiều.
Sam
ngó ông thân chàng. Ông chau mày. Chàng nói:
-
Mai tôi đi.
Đại
tá cương quyết ngăn cản:
-
Không được. Biết đâu tụi Da đỏ chẳng nghĩ vì có anh mà chúng ta mới đóng trại ở
đây và có lẽ chúng muốn trả thù mà làm hại anh hoặc ông, ông Smith.
Ông
già đáp:
-
Con tôi nói có lý. Nên biết Kaghamisham muốn gì. Chắc y đã hiểu hễ trêu chúng
ta thì sẽ ra sao. Sam, ý con thế nào?
Sam
đáp:
-
Đối với tụi nó, luôn luôn ta phải đề phòng. Nhưng con tưởng Kaghamisham thật
bụng mang ơn con cứu mạng và cho súng. Có lẽ nó không xấu như những đứa khác
đâu. Ngày mai chúng ta sẽ biết.
Hôm
sau một mình Sam tiến sâu vô rừng, không bằng lòng cho Hoggan đi theo. Chàng đã
hỏi Hoggan đủ chi tiết để nhận được chỗ hẹn với tên Da đỏ và chàng cũng thông
thạo đường lối trong rừng như chúng ta thông thạo đường trong châu thành vậy,
có phần hơn nữa. Đại tá muốn cho có người cùng đi với Sam. Ông đòi đi, Sam
không chịu ; ông lại năn nỉ ông Smith đừng cho chàng đi một mình, nhưng ông già
biết rõ con ông và đáp:
-
Ông cứ để mặc nó. Có xảy ra chuyện gì thì một mình nó đối phó cũng được, thêm
người chỉ bận cho nó thôi. Nó biết rõ tụi Da đỏ hơn chúng ta. Vả lại công việc
ở nhà thì nhiều, không có thì giờ để phí. Ta phải thắng Hóa công, phải đào cho
dầu lửa vọt lên.
Sam
vui vẻ vô rừng, vai đeo súng trường, lưng gài dao nhọn, túi da đựng hai cái
bánh tráng bột bắp và một miếng mỡ heo. Chàng theo lời Hoggan chỉ, nhận được
đường, thấy một cây bá hương khổng lồ bị sét đánh trong một cơn giông, một khu
rừng thưa và hẹp, một phiến đá lớn, rồi tới chỗ hẹn, ngồi xuống, nhồi thuốc vào
ống điếu, thử lại cây súng và đợi.
Mặt
trời đã lên cao, nóng lắm. Chim chóc ríu rít, vang cả khu rừng.
Sam
ngồi đợi chừng một giờ thì nghe có tiếng cành lá sột soạt, biết rằng
Kaghamisham gần tới. Chàng đứng dậy, tuy chưa thấy bóng tên Da đỏ, nhưng cũng
nói lớn bằng tiếng Cherakee:
-
Xin bạn cứ tiến.
Ngay
lúc ấy, Kaghamisham hiện ra, vung tay trên không, chào:
-
Xin Trời phù hộ bạn trong công việc của bạn. “Mắt Đại Bàng” là bạn thân của tôi
và tin ở tôi được.
Sam
đáp:
-
Tôi ngay thẳng, không độc ác và Kaghamisham cũng là bạn của tôi. Nếu bạn cần
điều gì, cứ mở lòng ra, tôi sẵn sàng nghe và giúp bạn.
Kaghamishma
mỉm cười, lắc đầu. Chào hỏi nhau rồi, nó ngồi sệp xuống đất:
-
Tôi mời “Mắt Đại Bàng” lại đây vì bạn nói tiếng của tôi, tôi nói chuyện với bạn
dễ hơn là với bạn Da trắng hôm qua. Kaghamisham biết nhiều lắm.
Sam
vẫn đề phòng, hỏi:
-
Vậy bạn biết gì?
Kaghamisham
lại mỉm cười:
-
Kaghamisham đã rình trại các bạn Da trắng và đoán được các bạn đương kiếm gì.
Kaghamisham lại dò xét ba đêm ở gần Titusville
và đã hiểu.
Sam
ngạc nhiên một hồi lâu. Sao! Canh gác kỹ như vậy mà bọn Da đỏ vẫn tới rừng ở
gần nhà được và lại đoán được điều bí mật của mình nữa!
Mà
lời tên Da đỏ nói rất chắc chắn. Thật vậy. Nó đã nhìn thấy bọn Sam chế tạo đèn
dầu và bấy nhiêu đủ cho nó đoán được đại tá đương kiếm cái gì.
-
Nếu bạn cho Kaghamisham biết trước bạn muốn kiếm gì trên khu đất săn bắn của
tụi Cherakee chúng tôi thì có lẽ tôi đã thu xếp được.
Sam
vẫn chưa quên vụ bóc lột năm trăm Mỹ kim lần trước, cho nên đáp bằng một giọng
mỉa mai:
-
Với điều kiện là nộp cho bạn một số “mề-đay” vàng nữa phải không?
Người
Da đỏ đáp:
-
Không.
Hắn
suy nghĩ một chút rồi tiếp:
-
“Mắt Đại Bàng” biết rằng Kaghamisham làm Chúa trong bộ lạc của nó. Nhưng hồi
ông Chúa lớn còn thì phải tuân lệnh ông Chúa lớn. Bây giờ ông Chúa lớn chết
rồi, nó làm Chúa lớn các Da đỏ Cherakee.
Nó
vừa nói vừa ưỡn ngực, vô cùng tự đắc. Sam vui vẻ mừng nó, nó cảm động, tiếp:
-
Việc mà hồi trước Kaghamisham làm không được thì bây giờ nó làm được. Đàn em
của nó nghe nó và vâng lời nó. Vậy Kaghamisham nhất quyết giúp bạn.
-
Và để bù lại, bạn muốn cái gì?
Người
Da đỏ tỏ vẻ bình tĩnh:
-
Kaghamisham không phải là vô ơn, nó không quên rằng “Mắt Đại Bàng” đã cứu mạng
nó.
-
Tốt. Vậy bạn muốn giúp tôi việc gì?
-
Tối hôm qua bạn Da trắng của bạn có kể chuyện gì cho bạn nghe không?
-
Có, nhưng cánh Đồng Lửa đó…
-
Cánh Đồng Lửa ấy thuộc về bộ lạc Kaghamisham và Kaghamisham tặng nó cho bạn
“Mắt Đại Bàng” để trả ơn bạn.
Sam
làm bộ thích lắm.
-
Tôi vô cùng mang ơn ông Chúa lớn của bộ lạc Cherakee, nhưng công việc của chúng
tôi ở bờ Suối Dầu chưa làm xong. Có lẽ còn phải vài tuần trăng nữa. Nếu tôi ở
lại đó tiếp tục làm việc, bạn có thấy điều gì bất tiện không?
Kaghamisham
không bằng lòng, lớn tiếng đáp:
-
Kaghamisham không ngu mà. Nó biếu các bạn tất cả cái mà các bạn thích, các bạn
lại từ chối.
-
Đâu có từ chối. Trái lại chứ. Nhưng chúng tôi có nhiều việc ở bờ Suối Dầu quá,
và muốn làm cho xong rồi mới rời đi chỗ khác.
-
Vậy các bạn muốn làm sao tùy ý. Các người Da đỏ và các người Da trắng phải hòa
thuận với nhau. Nhưng Kaghamisham chỉ có một lời : “Mắt Đại Bàng” muốn lại cắm
trại ở cánh Đồng Lửa lúc nào thì lại. Tôi đã nói rồi.
Thình
lình Kaghamisham đứng dây, vung tay chào Sam rồi biến vào rừng. Chàng thanh
niên cũng trở về trại, suy nghĩ lung lắm.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII (PHẦN II)