CHƯƠNG
II
NHỮNG
SỰ NGẠC NHIÊN CỦA ĐẠI TÁ
Trên
con đường từ Pittsburgh tới Titusville,
đại tá, luôn luôn có Hoggan và Kent theo sau – vì miền ấy vẫn còn nguy hiểm –
suy nghĩ về sự ngạc nhiên thứ nhất của ông ở Pittsburgh. Việc xảy ra tại đó đáng làm cho
óc tưởng tượng phong phú của ông bị kích thích tới tận bây giờ.
Khi
ông mới tới châu thành lớn ấy, ông nhận thấy ngay rằng kiểu đèn của dược sư
Kier thịnh hành đặc biệt. Người nào cũng muốn có một cây như vậy. Kỹ nghệ làm
đèn thật là phồn thịnh và dược sư bán dầu chạy hơn hồi trước nhiều lắm, hồi mà
ông chỉ dùng nó làm phương thuốc thị bá chứng.
Thấy
vậy, đại tá rất hăng hái. Mấy hôm trước, ông thất vọng không biết làm sao cho
thiên hạ thấy những ích lợi của sự phát minh của ông. Bây giờ thì ông khỏi lo
nữa. Ông đã có chứng cớ rằng công việc của ông không phải là vô ích.
Khi
mọi người đều có kiểu đèn ấy thì thiên hạ cần biết bao nhiêu là dầu! Dầu trong
giếng vẫn còn phun lên, có lẽ còn lâu mới cạn, nhưng bấy nhiêu chắc cũng chưa
đủ làm thỏa mãn những sự đòi hỏi của khắp năm châu. Mà số dầu dự trữ của dược
sư Kier thì đã gần hết. Cho nên ông tràn trề hy vọng, xin chính phủ cho ông làm
chủ giếng dầu ông đã đào và cho Sam quyền khai thác cánh Đồng Lửa.
Ông
nhớ lại những nụ cười chế nhạo, mỉa mai của các nhà chức trách, khi ông lại
khai báo với họ. Nhưng họ không làm khó ông chút nào hết, ông được vừa ý liền.
Các
công chức có bổn phận ghi vô sổ những tờ khai của ông bảo nhau:
-
Thằng cha đó khùng, nhưng không phải hạng điên dữ tợn, nguy hiểm. Nó xin cái gì
thì cho phắt đi, có hại gì cho ai đâu!
Và
mọi việc thu xếp xong ngay.
Điều
mà đại tá không biết là john River tới Pittsburgh
vài ngày trước ông. Y đã quên từ lâu vụ gây lộn với ông. Ông đã thường tiền con
ngựa cho y ; sau, Hoggan trả ngựa lại mà ông cũng rộng rãi, không đòi lại số
tiền. Cho nên y hết thù oán ông. Hơn nữa, y cũng như những dân khác trong làng,
thấy đại tá thành công mà coi ông là một vị anh hùng và cho rằng ông đã làm vẻ
vang cho xứ sở của họ. Ai cũng được lây vinh dự đó và y định khoe là bạn thân
của Edwin Drake.
Y
có việc gấp phải ra Pittsburgh,
nhưng hạng người như y, chưa tới tỉnh là lo vô la cà trong quán rượu liền, cho
nên y quen hết thảy những người khẩn hoang. Bọn này, trước khi về miền tây,
thường lại tửu quán để nhậu nhẹt tiêu sầu. Nhiều khi họ gây lộn với nhau ; đạn
dược mua để săn hươu nai thì họ đem dùng để hạ sát những bạn gặp gỡ trên đoạn
đường phiêu lưu của họ.
River
rất đỗi ngạc nhiên. Y tưởng danh đại tá ít nhất cũng được vang lừng như danh
của Tổng thống Huê-kỳ, nhưng khi nói đến tên ông thì chẳng ma nào biết hết.
Giấu
kín nỗi buồn bực, thất vọng, y nói:
-
À, các bạn không biết tên Edwin Drake ư? Rồi đây, các bạn sẽ được nghe tên ấy.
Tại Titusville, nơi tôi ở, người ta nói con người đó sẽ làm xáo lộn cả thế giới
nhờ một sự phát minh mới kiếm được.
-
Y đã phát minh cái gì, con quái vật đó?
-
Dầu!
-
Hừ! Dầu!
Ngỡ
gì! Dầu! Quý báu gì thứ ấy đối với tụi hũ chìm này! Nhưng tin ấy cũng lan ra
khắp tỉnh. Người ta tự nhủ kiếm được dầu ư? Tốt lắm! Những cây đèn của dược sư
Kier thật tiện lợi mà ông ta gần hết dầu bán rồi. Khi nhà nào cũng có đèn, thì
phải tìm được nhiều dầu, nếu không đèn sẽ hóa ra vô ích.
John River vẫn tiếp tục làm quảng cáo
không công cho đại tá.
-
Ông Drake đã làm cho dầu vọt từ dưới đất lên. Phải. Chính mắt tôi đã trông thấy
vòi dầu phun lên cao lắm rồi chảy xuống thành một dòng suối ở trên đất. Một
dòng suối không bao giờ cạn. Nó chảy suốt ngày suốt đêm. Khi tôi đi, nó vẫn còn
chảy.
Và
mọi người tự hỏi : “Thật vậy không?”
*
Đại
tá vừa đi vừa suy nghĩ : ông vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Hoggan
đi trước để dẫn đường, thỉnh thoảng thấy vết của nhiều chỗ cắm trại và đốt lửa.
Có từng bọn, nhiều người hoặc ít, đã ngừng lại ở những nơi ấy, ăn, ngủ rồi lại
tiếp tục đi.
Đại
tá nói:
-
Chúng ta có vẻ đi theo gót một bọn di cư. Họ đi đâu vậy? Có chuyện chi vậy?
-
Thưa đại tá, hình như họ cùng đi về phía Titusville.
Tôi dám cá rằng khi chúng ta về tới nơi thì Titusville không còn là một làng nhỏ nữa mà
đã thành một đô thị lớn.
-
Họ tới Titusville
làm gì vậy?
Nhưng
đại tá vẫn thủng thẳng đi. Vốn táo bạo và có tài mạo hiểm, ông mới hoài bão
nhiều dự định khác. Ông đã không nghĩ tới giếng dầu ở bên bờ Suối Dầu nữa. Ông
đã đoán đúng rằng nơi ấy có dầu. Ông tự nhủ ở những nơi khác, như miền Texas,
miền Oklahoma chẳng hạn, có lẽ cũng có dầu và ông tính đến những miền ấy để tìm
thử.
Ông
chỉ đưa tay ra là hốt được tiền, nhưng ông có cần gì của cải. Ông là một nhà
phát minh, ông làm việc không vì tiền.
Họ
đi suốt đêm và sáng sớm tới Titusville,
họ ngạc nhiên thấy cảnh chung quanh làng náo nhiệt lạ thường.
Trong
có ít tháng mà dân số tăng lên vĩ đại. Đại tá hơi lo lắng bảo:
-
Về ngay nhà ông Smith xem sao.
Ông
già, Marjorie và Sam đương ngồi với nhau, vẻ mặt ủ rũ ; nhưng họ tươi tỉnh hẳn
lên khi đại tá bước chân vô.
Ông
hỏi:
-
Trời ơi! Có chuyện gì vậy? Mới cách không đầy ba tháng mà cái làng dở sống dở
chết này đã biến thành một nhà máy lớn rồi.
Ông
già đáp:
-
Ông đã nói sẽ làm xáo lộn cả thế giới. Ông đã thành công một phần rồi đấy. Ông
đã làm xáo lộn làng Titusville
này trước hết. Ông thấy không?
Đại
tá gãi cằm, suy nghĩ:
-
Nếu tôi không lầm thì họ lại đây để kiếm dầu, phải không?
-
Phải. Ngày nào làn sóng người cũng cuồn cuộn tới, bất tuyệt. Đủ các hạng người.
Mà họ chẳng hiểu chút gì hết. Như ông, ông biết rằng phải đào sâu mới được, còn
họ thì có kẻ mang leng và cuốc tới đây, hy vọng thành công với những dụng cụ
thô sơ ấy.
Ai
nấy yên lặng một hồi lâu. Ông già buồn bực lắm ngửng đầu lên nói:
-
Toàn là quân vô lại, đồ du côn, cướp đường, trai tứ chiếng, giang hồ. Đó, sự
phát minh của đại tá đã lôi kéo những quân như vậy lại đây.
Ông
Drake hiểu giọng trách móc ấy, đáp:
-
Ai cho họ hay sự phát minh của tôi vậy? Nếu quân đó vô lại thì phải cho chúng
biết phép tắc chứ? Tôi đã trị được những đồ du côn hơn vậy nữa.
Marjorie
cười lớn, mỉa mai:
-
Thưa đại tá, tụi nó đông lắm. Đại tá làm gì được họ? Lại thêm dân làng đương đổ
quạu với đại tá. Họ phản kháng, nói nếu đại tá không đào được dầu lửa, thì Titusville có đâu thành
sào huyệt của tụi ăn cướp như bây giờ.
Đại
tá lúng túng một lúc, nhìn hết người nọ tới người kia, ngó Hoggan và Kent một hồi
lâu rồi nói:
-
Tôi đã có ý muốn bỏ giếng dầu đó lại cho bà con, còn tôi, tôi sẽ đi về miền Oklahoma với hai bạn
trung tín của tôi. Như vậy phải hơn. Nhưng vì ai cũng đổ lỗi cho tôi hết, ai
cũng bỏ tôi hết, thì càng hay, tôi sẽ ở lại đây, đương đầu với tất cả những kẻ
điên.
Rồi
ông ngó Sam.
Chàng
cảm động quá, giọng run run:
-
Thưa đại tá, nếu ông đi Oklahoma
thì tôi quyết đi theo ông.
Đại
tá mỉm cười:
-
Thế còn sản nghiệp của em? Còn ý trung nhân của em? Chính phủ đã cho phép em
làm chủ cánh Đồng Lửa, chứng thư đây. Chịu khó đào đi và sẽ thấy dầu. Em và
Marjorie sẽ giàu.
Ông
Smith hỏi:
-
Bao giờ ông đi?
-
Tôi không đi. Tôi cần phải mở mắt cho dân Titusville
này và cho tụi vô lại mà ông nói vào khuôn phép đã.
Ông
già khẩn khoản:
-
Đi nơi khác thì hơn. Nếu ông chịu, thì chúng ta thu xếp hành lý ngay từ bây
giờ.
-
Ông già này nói cái gì vậy? Ông đuổi tôi đi khỏi nhà ông, phải không?
Ông
Smith nhún vai, giọng bình tĩnh:
-
Ông vô lý quá. Tôi bảo “chúng ta thu xếp hành lý” mà. Nếu ông đi thì chúng tôi
cũng đi với ông. Phải vậy không, Marjorie? Phải vậy không Sam?
-
Tôi hiểu rồi : bà con sợ mà! Sợ dân làng này hại bà con mà!
Ông
già thình lình nổi giận, la:
-
Lão mà sợ ai thì trời đánh lão đi! May phước cho ông, ông là bạn của lão và
được lão mến, chứ không thì Smith này đã làm cho ông không dám hó hé, nói càn
nói bậy nữa rồi.
-
Thôi, xin ông, đừng quạu nữa. Tôi không muốn ông vì tôi mà phải bỏ nhà bỏ cửa
đâu. Sản nghiệp của anh Sam ở đây. Nếu cứ theo tôi mà lang thang suốt đời như
con lạc đà qua sa mạc thì làm sao khá được? Giữ con ông ở lại, cưới vợ cho anh
ấy và cứ tiếp tục vui vẻ sống.
Về
phía làng, văng vẳng có tiếng ồn ào. Hoggan đứng gần cửa sổ nhất, ngả người ra
ngoài ngó.
Tính
vốn thản nhiên, chàng không thấy gì đáng lo, quay mặt vào, bình tĩnh nói:
-
Nếu tôi không lầm thì dân chúng biểu tình đả đảo chúng ta. Có khoảng trăm người
cầm khí giói tiến về đây.
Ông
già lại cửa sổ:
-
Đúng vậy. Tụi họ hay tin ông đã về, muốn trả thù ông vì sự phát minh của ông.
Đại
tá nói:
-
Để coi.
Tiếng
la hét mỗi lúc một gần. Đại tá muốn ra ngoài, đã tiến lại phía cửa, nhưng ông
Smith nắm tay áo, kéo lại:
-
Nhất là ông, ông không nên ló mặt ra. Tôi biết tụi họ, để tôi nói với họ.
Đồng
thời ông ra hiệu cho Hoggan,
Kent và Sam giữ
chặt lấy đại tá tính tình nóng như lửa. Rồi ông già ra đứng ở bực cửa, bình
tĩnh đợi tụi biểu tình.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG III (PHẦN III)