(Cho P-T, quê hương tôi)
Một
buổi sớm ta về thăm quê cũ
Không
gian xưa chưa nhuộm sắc trời hồng
Trong
lòng phố còn im lìm ngái ngủ
Ta
mỉm cười và bước bỗng lâng lâng
Đây
con lộ, đây hàng cây xanh mát
Cành
xôn xao thầm nhỏ mấy giọt sương
Ta
hứng lấy nghe lòng dâng dào dạt
Như
đón chào thân ái của quê hương
Nhịp
cầu cũ bắc ngang lòng con phố
Dòng
sông hiền vẫn đó lặng lờ xuôi
Ta
bước lên, tà áo bay theo gió
Trong
mơ hồ sông nước tỏ lời vui
Nền
đất cao mái trường xưa sừng sững
Vẫn
sân chơi, vẫn tường quét vôi vàng
Trường
lặng im trong mắt nhìn ngơ ngẩn
Cô
học trò ngày cũ ghé về ngang
Hương
gió thoảng vương vương mùi biển mặn
Ta
lần theo mà nghe sóng dậy lòng
Biển
bao la biển xanh dài ngút mắt
Ta
nghe chừng : “Ôi đã quá hoài mong”
Ngôi
cổ tự trơ gan cùng năm tháng
Ni
sư già viên tịch đã từ lâu
Nến
lung linh khói trầm hương bàng bạc
Ta
cúi đầu khe khẽ niệm “Nam
mô”
Đường
mòn cũ dẫn về ngôi chợ cũ
Chợ
trở mình tấp nập kẻ bán buôn
“Mẹ
Trùng Dương” cho cá tươi, tôm mới
Ngọt
lòng người và mặn vị quê hương
Và
nao nao ta tìm về mái ấm
Nơi
xa xưa ta bước những bước đầu
Hàng
giậu cao với giàn hoa tím thẫm
Như
mỉm cười “ta đã gặp lại nhau”
Huỳnh Chúc (M-Y)
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 81, ra ngày 18-3-1973)