THỎ LẬP VƯỜN RAU
Sau hai phen thoát khỏi cạm bẫy của Chồn, lẽ ra thì Thỏ vui mừng thích
thú vừa đi vừa nhảy, mồm nghêu ngao hát câu:
Thỏ nầy là Thỏ khôn ngoan
Bọn bây sức mấy mà toan đánh lừa.
Nhưng lần nầy, trái với bản
tánh thiên nhiên của nó, nó cặm cụi đi, đầu cúi xuống, mặt buồn xo, có mấy con
ruồi đậu hai bên mép nó cũng không đuổi.
Thỏ nghĩ rằng: Sở dĩ Chồn
lập mưu bắt nó cũng vì nó gây sự trước. Ai không tức khi đang cưng quí vườn rau
lại có kẻ khác đến đào trộm? Việc làm xấu xa ấy mãi mãi đè nặng trên lương tâm
nó.
Thỏ so sánh nó với Chồn thì
xưa nay nó siêng năng hơn Chồn nhiều. Nó lại thuộc hạng sinh sống bằng cỏ cây
hoa lá thất nhiên nó rành hơn Chồn, hơn Sói, chỉ chuyên ăn thịt. Thế mà Chồn
lập được cả một vườn rau tươi tốt còn nó chẳng làm xong trò trống gì. Rõ nhơ
nhuốc.
Thỏ vừa đi vừa nói thầm một
mình: “Bắt đầu từ hôm nay, mình phải tự trồng lấy hoa mầu mà ăn, nhất định
không được giở thói trộm cắp nữa. Khu vườn của mình nhất định phải bảnh hơn
vườn của Chồn. Nhưng mình là thi sĩ, thế nào mình cũng phải đặt cho khu vườn
một cái tên thật kêu.” Nó tự hỏi: “Mình đặt tên gì bây giờ?” Nó lựa chọn trong
trí hết danh từ nầy đến danh từ khác, cuối cùng nó nói: “ Hai chữ Hướng Thiện
mà nghe được đấy. Vì mình quyết chí đi theo con đường lương thiện không còn đeo
thói trộm cắp như trước nữa. Vườn đã sẵn tên rồi, mình sẽ trồng những cây gì
nhỉ? Mình phải chọn những thứ cây luôn luôn nhắc nhở đến cái tinh thần biết ăn
năn hối cải của mình. Như thế thì nhất định mình phải trồng cải. Nếu mình không
biết hối cải, Chồn bắt được lần nữa, nó sẽ thẳng tay hành hạ mình. Lẽ tất nhiên
mình phải trồng hành. Mà Chồn đã hành hạ thì phải biết. Nó đánh mình cũng đến
bầm gan giập lá lách, vậy mình nên trồng mấy vồng xà lách. Đã lập vườn ra phải
ngăn ngừa đừng cho chim đậu, vì chim đậu xuống nó ăn hết của mình còn gì? Đó là
một duyên cớ khiến mình trồng thêm một vài giống đậu. Vun xới, săn sóc chừng ấy
thứ cây cũng đủ nhọc xác lắm rồi, nay mình phải nghĩ đến việc rào khu vườn cho
thật kỹ. Việc nầy mình phải nhờ anh Hải Ly một tay mới được.”
Thỏ có một người bạn bất
ngờ: con Hải Ly. Hôm ấy Thỏ vừa gặm xong mụt măng trong miệng vừa ngon vừa
ngọt, cái bụng no kềnh ra, nó cao hứng chạy nhảy tung tăng xem trời bằng ngọn
rau má. Nó trông thấy một chiếc xuồng nhỏ chẳng rõ của ai cột bên bờ sậy. Thỏ
xưa nay đâu quen việc chèo chống và cũng chẳng biết bơi lội là gì. Thế mà nó
nhảy bừa xuống chiếc xuồng con, tháo dây, đẩy xuồng ra khơi. Khi đó nó mới tự
biết là ngu dại. Những làn gió quái ác, cứ đưa chiếc xuồng mỗi lúc một xa bờ.
Nó cầm lấy hai cái chầm vệt bên nầy rồi vệt bên kia nhưng nhiều khi không trúng
mặt nước nữa. Nó lo sợ, nó hoảng hốt. Làm thế nào để quay vào bờ bây giờ? Nhìn
xa xa nó thấy Chuột nước đang đùa giỡn với con, nhưng vì quá xa nên chắc không
trông thấy nó đang ở trong cái bước nguy nan nầy. Nó tự nhủ: Tuy chưa quen biết
không ngờ chị ấy đối với mình lại có cảm tình. Nếu không nhờ chị mách bảo thì
mình đâu biết việc Rùa gian lận và có lẽ mãi đến bây giờ mình vẫn còn tập chạy
hết hơi hết sức để thi đua với nó. Nếu gọi được chị Chuột đến đây thì chắc chị
sẽ sẵn sàng đưa giúp chiếc xuồng của mình vào bờ một cách an toàn.
Thỏ đứng thẳng lên, tay vẫy
miệng gọi rối rít. Xuồng mất thăng bằng chòng chành làm nó hoảng hốt, càng
hoảng hốt, nó càng đứng không vững và xuồng càng chòng chành hơn. Rồi thì “tỏm”
Thỏ lăn nhào xuống nước, xuồng lật úp lại. Nó chới với trong chốc lát quyết
phấn đấu với nước, nhưng nước cứ tràn vào mồm, vào mũi, vào hai cái tai dài và
nhọn của nó. Thôi phen nầy mầy chết rồi Thỏ ơi! Nó than thầm trong bụng rồi
thân hình cứ chìm xuống không ngoi lên được nữa. Trong khi ướt đẫm cả lông lá
mình mẩy, nó nhắm mắt chờ chết thì có một vật gì mà nó không rõ từ dưới cứ đẩy
lần nó lên cao cao mãi rồi nó trông thấy ánh mặt trời vui vẻ nô đùa trên mặt
nước. Vật ấy đưa nó vào bờ bình yên vô sự.
Mừng được thoát nạn, nó đưa
mắt nhìn thì thấy ân nhân nó lông lá hình dáng hơi giống chị Chuột nước nhưng
to lớn hơn. Đặc biệt là cái đuôi hơi dài và đẹp, đơm đặc những vảy như trên
thân hình chị Trút. Hai chân sau của nó càng lạ hơn vì có những miếng da nối
liền các ngón với nhau giống chân vịt.
- Anh là ai mà lại cứu tôi
thế? Ơn nầy thật chẳng bao giờ tôi dám quên.
- Anh không nên nói đến
chuyện ân huệ. Ở đời giúp nhau là chuyện thường. Tôi là Hải Ly. Còn anh thì tôi
biết đã từ lâu, anh thường chạy nhảy bên bờ sông những đêm trăng sáng. Nhưng
không biết lội sao anh lại chèo xuồng?
Thỏ cười hì hì đáp:
- Loài thú chúng ta hay có
tánh kỳ cục như vậy đó. Lắm lúc biết là làm quấy nhưng vẫn làm đến khi ăn năn
thì đã muộn.
- Anh quen sống trên khô đâu
có thể chịu ướt được, hãy về nhà tôi, cũng ở dọc theo con sông nầy, cách đây chỉ
chừng vài chục thước. Chúng ta còn nhiều chuyện nói với nhau.
Hải Ly mời Thỏ ngồi vào
chiếc ghế bành ngay giữa gian nhà, bảo vợ lấy rơm nhúm lửa để Thỏ sưởi cho khô
ráo bộ lông óng ả đang dính sát vào mình. Khi Thỏ đã khô ráo rồi, Hải Ly đưa
Thỏ đi xem khắp cả ngôi nhà của nó ở. Nhà xinh xắn và ngăn nắp: phòng ăn, phòng
ngủ, phòng tiếp khách riêng biệt. Lại có một phòng dành cho mấy chú hải ly con.
Phía sau cả là nơi dùng chất lương thực, rơm rạ phơi khô để lót nằm cho ấm khi
đông về lạnh lẽo. Nhưng điều khiến Thỏ phục hơn cả là cái bể cạn chứa nước ngay
bên cạnh nhà. Hai vợ chồng lấy bùn đắp thành tường cao rồi đào sũng xuống lòng
đất như một cái hố cạn. Bên ngoài bức tường bùn, Hải Ly sắp gỗ và cành lá để
giữ cho tường khỏi ngập. Mùa nắng bao giờ hai vợ chồng cũng đủ nước dùng ngay
cả những khi sông hồ bị khô cạn. Còn gặp mùa nước lớn, Hải Ly lại có thể đào
những đường rãnh, tháo nước ra ngoài để nhà cửa khỏi tràn ngập.
Từ hôm Hải Ly cứu Thỏ thoát
tai nạn, hai đứa kết thành đôi bạn thân. Hải Ly thỉnh thoảng đưa Thỏ đi xem hai
vợ chồng nó đốn cây. Thỏ chưa từng thấy một con thú nào có hàm răng bén nhọn
như Hải Ly. Chúng gặm quanh như để vạch dấu rồi cứ theo đó gặm sâu vào mãi.
Chẳng bao lâu thân cây to lớn chỉ còn lại một cái ròn nhỏ ở giữa. Chúng chạy ẩn
núp một nơi an toàn để chờ đợi những trận gió. Chẳng bao lâu gió nổi lên và
không cần phải thổi mạnh lắm cũng đủ xô ngã cả thân cây to lớn, rơi xuống bờ
sông đánh ầm một tiếng, nước văng tung tóe. Vợ chồng Hải Ly nhảy ngồi trên thân
cây, tỉa sạch cành lá, xong xuôi, chúng gặm thân cây ra từng khúc ngắn thả
xuống sông, đoạn chúng lội theo, rồi lăn lần vào nhà để dùng những công việc
cần thiết.
*
Thỏ chọn một khoảng đất,
cũng trên bờ sông và ngay trước nhà nó để lập vườn rau. Nhờ vợ chồng Hải Ly
giúp đỡ một tay nên Thỏ rào quanh vườn rất kỹ… chỉ chừa một cái cổng hẹp để dễ
canh gác. Nó kết rơm làm thành con bồ nhìn trên tay cầm lá cờ, đem cắm ngay
giữa vườn. Từ hai cánh tay của bồ nhìn có những sợi dây dài chạy thẳng xuống
tận hang, cột vào chiếc võng. Mỗi khi gia đình nhà Thỏ ngồi đu trên võng kéo
luôn mấy sợi dây làm chuyển động cánh tay bồ nhìn phất cờ lia lịa. Nhờ thế mà bầy chim hoảng sợ không dám đậu xuống ăn
hạt giống của Thỏ vãi.
Vì biết rõ tánh chất của các
loại rau thứ nào hạp với loại phân gì, thứ nào cần phải tưới nước nhiều ít nên
Thỏ trồng cây rất có kết quả. Rau đậu lớn mau và lớn mạnh. Nếu so sánh thì vườn
rau của nó mau tốt hơn vườn rau của Chồn nhiều.
Nhưng giàu có thì dễ sinh ra
hà tiện. Không phải nó giàu tiền, nhưng giàu xà lách, cải và đậu. Hai vợ chồng
và đứa con chỉ dám ăn rất ít, còn thì định kêu người đến bán.
Chỉ mới trong ý định chứ
chưa kịp thực hiện thì một buổi trưa, nó đi kiếm phân ngựa trở về, thấy một con
Sấu to lớn, không biết từ dưới sông bò lên hồi nào, nằm chềnh ềnh giữa vườn
rau, cái đuôi vất qua vất lại. Một phần lớn rau đậu bị nát bấy. Cái hàng rào mà
nó tưởng là kiên cố chỉ đủ sức ngăn chận những con thú nhỏ và yếu chứ đối với
Cá Sấu thì nó chẳng coi ra gì.
Thỏ ngắm khu vườn mà như đứt
từng khúc ruột, nhưng sức nó thì làm gì nổi Sấu?
Nó tự nghĩ: “Đối với con ác
thú khổng lồ nầy, ta chỉ có cách xuống nước mà van xin nó là hơn cả.” Thỏ bước
vào, đứng bên cạnh Sấu, lễ phép nói:
- Ông ơi! Cả gia đình con
sống nhờ cái vườn rau nầy. Vợ chồng con thức khuya dậy sớm, đổ mồ hôi sôi nước
mắt mới gầy dựng được bấy nhiêu, không ngờ ông dẫm hư sạch cả. Nếu ông bò trở
lại xuống sông thì con đội ơn ông nhiều lắm.”
Sấu như không thèm để ý đến
những lời năn nỉ của Thỏ. Nó trườn tới một cái nữa đẩy mạnh, làm con bồ nhìn
ngã lăn ra đất, giày xéo thêm mấy bụi xà lách và một đám cải xanh tươi.
Thỏ nói tiếp:
- Ông không nghe lời con thì
con khóc đây nầy. Con khóc thật tình, nước mắt ròng ròng chảy xuống chứ không
phải năm ba giọt giả dối như ông đâu!
Sấu không chút cảm động. Nó
lim dim cặp mắt, rồi nhắm trít lại, cất tiếng ngáy khò khò, không hay biết trời
đất là gì nữa.
Thỏ tự bảo: “Mình van xin
ông ta cũng coi thường, mình dọa khóc ông cũng không buồn lưu ý thế thì mình
chỉ có cách dùng biện pháp mạnh.”
Nó vào nhà cùng vợ con đem rơm
rạ, cành lá khô, chất quanh mình Sấu. Sấu ngủ mê man không hay biết gì. Khi lớp
cành lá khô đã lên cao vây lấy Sấu ở giữa, Thỏ mới bắt đầu trận hỏa công.
Rơm rạ bốc cháy, củi khô nổ
răng rắc, khói xông mù mịt vào mũi và mồm Sấu. Nó ho, nó sặc, nó ách xì, nó
trào nước mắt ra. Bấy giờ thì Sấu đã tỉnh hẳn. Nó nhìn bốn phía, ngả nào cũng
lửa và lửa. Nó đâm sợ. Thôi cũng đành liều. Nó nhắm kín hai mắt, văng mình qua
đống lửa, bò lanh ra khỏi đám cháy. Tuy da nó dày nhưng cũng bị phỏng nhiều
nơi. Nó đau đớn, ngảnh mặt nhìn lui, thấy vợ chồng Thỏ ẩn sau gốc cây đang cười
rúc rích. Nó lớn tiếng hăm dọa:
- Chúng bây liệu chừng mà
xuống múc nước và vớt bèo! Tao mà vớ được thì nhai xương cả vợ chồng con cái.
Vợ chồng Thỏ biết không sao
tiếp tục chăm sóc khu vườn được nữa. Vì trồng cây thì phải bỏ phân, phải tưới
nước. Sấu đã hăm dọa như thế thì cũng có ngày nguy đến tánh mạng.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIII