gởi chị Hoàng Thục (Canada)
Hôm qua em vừa khám phá ra một điều bất ngờ và lạ lùng hết sức. Chẳng là cậu Di nghỉ phép về thăm nhà, cậu dẫn em và nhỏ cu Ti lên một ngọn đồi sau nhà dễ thương chi lạ. Càng đi xa càng tuyệt vời không thể tưởng. Em thấy có suối, có chim và lá cây xanh ngát.
Chắc các bạn ngạc nhiên, vì ở sau nhà sao chẳng biết, vô tình thế. Ừ để em nói cho nghe. Từ khi đổi về đây được một năm, ba mẹ chả cho con bé bước ra khỏi nhà. Ngoài giờ đi học em chỉ ở nhà chơi với Cu Ti và mấy con búp bê, twinky, dona... nhiều ơi là nhiều trong tủ kính. Có hôm ba mẹ đi dạy hết mình em ở nhà lấm lét nhìn ra đường, cánh cổng đóng kín im lìm. Thấy buồn vô vàn, em muốn khóc ghê đi. Vậy em chả biết gì là đúng lắm. Tình cờ cậu Di đã làm một "cuộc cách mạng" cho em. Suốt hôm đó em vui sướng chi lạ. Cảm ơn cậu Di của em. Thế là em quyết xin mẹ lên đồi một mình mới được. Dịp may đã đến, ba mẹ, Cu Ti lên dì Khuyên ăn tiệc gì đó. Ba bảo em đi nhưng em không chịu đi mà sung sướng mỉm cười ở nhà, ba lấy làm lạ nhưng cũng bằng lòng. Ngay sau đấy em vào nhà thay áo đầm trắng, thắt bím tóc như mẹ thường làm cho em, tíu tít ra sau nhà. Gặp u Thục ngay ở cửa, em mỉm cười với u trước hết. U sửng sốt nhìn em:
- Sao Nai không đi với ba mẹ?
Em nhõng nhẽo:
- Con chả thích. Mà u nầy, bây giờ con đi chơi tí nghe. Sau đồi nhà mình ấy mà.
- Trời đất! Sao được, ba mẹ la u mất.
Em nài nỉ:
- Một tí thôi u. Con thương u mà.
U mỉm cười:
- Thôi nịnh vừa thôi cô. Cũng được, nhưng một tí thôi nhé. Chao ơi, thấy tội nghiệp u mới cho đi đấy nghe cô.
Em nhảy thót lên bá cổ u:
- Gớm hôm nay u dễ thương quá.
Nói xong em chạy thật nhanh về ngõ sau.
Lần đầu tiên ra khỏi nhà một mình em thích chi lạ. Tha hồ mà nhảy nhót. Ước mơ đã nở hoa rồi. Em cười vu vơ với mấy chú chim trên cành, đưa chân đá mấy viên sỏi một cái cho tan bớt những xôn xao trong mình. Cứ thế mà em thơ thẩn lên đồi. Hắn ngạo nghễ đứng đó, trông hắn lãng mạn ghê đi. Chắc hắn cô đơn lắm nhỉ. Gió sương phủ trên mình hắn, ngày nắng cũng ngóng mây. Tội nghiệp hắn ghê. Nhưng đồi yêu dấu của em, hôm nay em nguyện sẽ là người bạn thân nhất của đồi. Em đặt tên hắn là đồi em bé. Nghe dễ thương ghê bạn nhỉ? Từ dưới dốc lên đây nghe mỏi chân quá chời, nhưng mà thích lắm cơ. Ồ mấy chú bướm vàng bay trên những khóm hoa gì nhỏ hồng hồng, tuyệt quá. Ở đây em có thể nhìn thấy những cây hoa vông vang màu mỡ gà nép mình trong vô vàn lá xanh. Em ngả người vào gốc thông già lẻ loi, thả hồn lên đỉnh cây. Trong mơ hồ thấp thoáng em thấy một cô bé đang thơ thẩn hái hoa ở đằng xa. Em thấy nhưng cô bé không thấy em. Mà thật đó là một cô bé, nhỏ bằng em. Em chạy bổ về phía ấy. Cô bé khựng lại nhìn em bằng đôi mắt xa lạ. Cô bé trông dễ thương ghê đi, gọn gàng trong bộ lụa xanh hồ thủy, một tay cầm một cái mũ rộng vành, tay kia cầm những đóa hoa.
Em làm quen:
- Ấy đi chơi hở?
Cô bé mỉm cười thật tươi:
- À đằng ni đi chơi, chắc đằng ấy cũng thế chứ gì.
Em nắm tay cô bé:
- Mình làm quen nhé!
Cô bé gật đầu. Hai đứa em lôi nhau về phía có tiếng suối reo. Cô bé cứ nhìn em hoài:
- Đằng ấy tên gì cơ? Mình tên Thư Hạ, 12 tuổi.
Em bấm chặt tay Thư Hạ:
- Mình có hai cái tên ngộ nghĩnh xí hổ lắm cơ. Ở nhà ba mẹ gọi là Nai, lên trường thì gọi là Khuynh Diệp, tên nghe mắc cỡ ghê.
- Khuynh Diệp rất dễ thương của Hạ.
Em cười xòa:
- Không ngờ mình gặp nhau một cách lạ lùng như vậy nhỉ? Hạ có hay lên đây chơi không? Chao ơi, hôm nay Nai mới lên đây đó, lén ba mẹ cơ. Ở đây dễ thương quá cỡ giống như đảo thần tiên, lý tưởng gớm. Thôi từ rày Nai sẽ lên đây chơi thường, cả Hạ nữa nhé.
Cô bé gật đầu:
- Ừ đúng đấy. Ở đây thì quá tuyệt, Hạ hay lên chơi lắm. Hái hoa về chơi đồ hàng nè, lang thang như nai vàng ngơ ngác rứa. Nhà Hạ đấy kìa.
Em ngó theo hướng tay của Hạ. Từ xa, một ngôi nhà tường trắng chung quanh đầy hoa giấy thẫm. Dễ thương ghê. Em nhặt những chiếc lá vàng thả trên giòng suối. Hai đứa ngâm chân dưới giòng nước mát lạnh thân ái bên cạnh có một hốc đá nhỏ rêu phủ xanh, và bên cạnh những mái dừa giao nhau, tụi em gọi là căn nhà mơ ước. Suối mây trời. Tụi em ngồi như thế một lúc lâu, cả hai đều im lặng nghe tiếng chim sẻ chuyền cành, tiếng ve sầu rộn rã. Cảnh vật u tịch. Mây trắng nhìn tụi em quên trôi. Nắng đã lên cao rồi, vàng ngái. Hạ lôi tay em đứng dậy. Hai đứa sải bước nghe nắng phủ đầy vai, đầy tóc. Em thấy vui chi lạ. Không ngờ hôm nay lại vui như thế nầy. Tự dưng Hạ bấm tay em một cái thật đau:
- Quên khuấy đi mất. Học lớp mấy, trường nào? Hạ, lục ba NTH.
Em tròn mắt lạ lùng:
- Thế hở, sao tụi mình chẳng biết nhau nhỉ? Nai học lớp lục hai bên cạnh phòng Hạ đó. Nai thấy lạ hoắc cơ, chắc tại học mới một năm mà.
- Chả bù, Hạ nhìn Nai ngờ ngợ, hình như mình đã gặp nhau ở đâu rồi. Có phải Nai hay đội mũ trắng có những đường xếp gấp, đi học bằng xe của ba phải không?
Em nháy mắt:
- Cô bé tài lắm, đích rồi.
- Dạo ấy cô Châu dạy quốc văn tụi mình đó, qua lớp Hạ nói Diệp và Thảo bên lớp lục hai, hát hay lắm mà bây giờ nghe Khuynh Diệp Hạ chả biết ai cơ, thích nhỉ. Bây giờ hát cho Hạ nghe đi.
Em thẹn đỏ mặt:
- Hạ hát dở lắm cơ, như...
Hạ chộp lấy:
- Như chim vành khuyên chứ gì.
Em đấm vai cô bé thùm thụp:
- Đâu có, mà vì mến Hạ lắm, vả tụi mình đã là bạn nhau rồi. Nai hát nhé, cơ mà đừng cười.
- Ừ, ai cười hở mười cái răng.
Em hát, Hạ ngồi yên: Hôm nay em đi trời không có nắng, nhưng sao đôi má em như người say... Trong yên lặng, Hạ reo vui và ôm chầm lấy em. Em ngả đầu vào vai cô bé. Hạ đứng lên cầm chiếc mũ khi nãy và trao cho em bó hoa:
- Cho Nai đó, vui nhé. Bây giờ trưa rồi, khi nãy đi không xin phép má. Bây giờ tụi mình về, sáng mai gặp nhau nhé. Thôi chiều mai đi, buổi chiều dễ thương hơn. Chiều mai Hạ dẫn Nai tới nhà Hạ nhé. Chắc má thấy Nai là thương liền à. Ai mà chả thương Nai nhỉ.
Em cười buồn:
- Ngày mai gặp nhau, nhất định nhé, cũng tại đồi em bé này.
Hạ ngạc nhiên:
- Đồi em bé à?
- Ừ, Nai đặt đấy, vì đồi ngoan và hiền như em bé.
- Đúng đấy, Hạ sẽ bỏ tên "đồi xanh lá" trước kia.
Em lững thững đi dần xuống dưới đồi. Tụi em cùng ngoái lại vẫy tay nhau hẹn nhớ. Ừ em nhớ chứ, làm sao quên được nhỉ: Giờ này đã trưa rồi, chao ơi phải nói với ba mẹ thế nào bây giờ nhỉ? Nhưng làm sao thì làm chứ nhất định em phải vòi ba mẹ cho được, em khóc nè, nước mắt em nhiều lắm cơ. Ba mẹ chiều em, em biết mà. Yên tâm, em mỉm cười xuống khỏi đồi em bé.
Hỡi những yêu dấu vừa đến với em, một cách nhẹ nhàng, dễ thương và êm đềm quá cỡ. Nầy Thư Hạ yêu dấu, chằng thể nào quên được gương mặt "phúng phính" dẫu mới một lần gặp nhau. Dù sao điều bất ngờ đến, em cảm ơn tất cả. Ngày hồng dễ thương như hoa sao tím nhạt trên cành.
HỒ THỊ NGUYỆT THANH
(b.n. Giăng Mơ TK)
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 101, ra ngày 3-8-1973)