Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2019

Sợi Râu Cọp


Lối mòn dẫn đến thảo am của vị ẩn sĩ núi Chư-lây đã biến mất trước mặt nàng, dưới một lùm mây rậm đổ rạp xuống lối đi. Lúm mây lớn quá chạy ngang phía nam. Không thể đi vòng được vì sợ lạc đường, nàng thở dài đưa tay vuốt mặt rồi ngồi bệt xuống đám cỏ tranh. Nàng đi từ canh ba, và bây giờ trời có lẽ đã về chiều. Nắng nhìn như muốn đốt cháy cả bụi mây quái ác. Một lát sau, nàng vùng đứng dậy lại sát bụi mây, rồi nằm rạp xuống giữa lối mòn. Và như một con rắn mối, nàng trườn người tới dưới lùm cây, mắt mở rộng, tay rờ từng gốc cỏ khô, dấu vết của một con đường mòn. Nàng vươn đi như một con rắn trong bóng tối của cây rừng như thế chừng nửa giờ. Đến lúc ngóc đầu dậy được thì kìa! Nàng mừng đến chảy nước mắt! Như một giấc mơ, nàng thấy mái tranh của vị ẩn sĩ thấp thoáng sau những gốc mai già, cheo leo trên sườn núi!

Cả vùng núi Chư-lây này không ai là không biết tiếng vị ẩn sĩ này. Tài chữa bệnh của ông không ai sánh kịp. Thuốc của ông như thần dược, uống đến đâu bệnh tiêu tan đến đó. Lại còn có người nói ông còn chế được cả những loại bùa chú ma quái nữa.

Nàng Vân Ly nghe tiếng đồn về tài chữa bệnh của vị ẩn sĩ núi Chư-lây đã lâu. Chồng nàng sau ba năm chinh chiến đã trở về với một chứng bệnh kỳ lạ. Các vị danh y quanh vùng đành bó tay. Nay Vân Ly quyết tìm đến vị ẩn sĩ để thỉnh thuốc cho chồng, dù nàng được mọi người cho biết là đường lên núi cheo leo, hiểm trở, lại đầy thú dữ...

Bây giờ thảo am đang ở trước mặt nàng kìa! Nàng chạy tới, mắt còn đẫm lệ. Khi Vân Ly vào thì vị ẩn sĩ đang ngồi bên bếp lửa ; ông nói, mắt không rời ngọn lửa:

- Ngươi đến đây có việc chi?

Vân Ly nói, giọng đầy nước mắt:

- Ôi thưa ngài... kẻ đau khổ này tìm đến xin ngài thương mà ban cho một tễ thuốc...

- Phải, phải, một tễ thuốc! Làm sao ta chữa cả cái thế gian bệnh hoạn này với một liều thuốc?

Vân Ly bước tới bên vị ẩn sĩ, sụp lạy:

- Xin ngài... Xin ngài rủ lòng cứu tôi, không thì kẻ này chết mất!...

Đến lúc này, vị ẩn sĩ già mới quay lại, gật đầu:

- Ngươi nói đi, ta nghe. Bệnh thế nào?

Vân Ly đưa tay gạt nước mắt:

Con đội ơn Ngài... Ấy là chồng con... Con không thể sống nếu thiếu chàng... Chàng xa nhà đã ba năm trời. Nay về chàng như bị ai bắt mất hồn. Thỉnh thoảng mới nói được một lời với con. Với người nào khác cũng vậy. Khi con nói, chàng hầu như không nghe được. Đôi khi chàng lại làm rầm rĩ cả xóm làng. Khi con hầu cơm, gặp món ăn không ưng ý, chàng lại hất tung và giận dữ bỏ đi. Một đôi lần đang làm ngoài đồng với con, chàng tự nhiên bỏ lên ngồi trên ngọn đồi, nhìn chăm ra ngoài biển khơi...

Vị ẩn sĩ bỏ thêm củi vào đống lửa, ngắt lời:

- Phải. Ta cũng thấy một vài thanh niên như vậy sau khi ở trận về... nói tiếp đi!

- Thưa ngài không còn gì để thưa cùng ngài nữa. Con xin ngài cho con một chén thuốc cho chồng con, sao cho chàng trở lại thương yêu và hiền lành như xưa kia.

Vị ẩn sĩ vuốt râu cười:

- Ha ha... Dễ quá! Một chén thuốc? Được, ta không tiếc với nhà ngươi. Nhà ngươi hãy về đi, và ba ngày sau hãy trở lại đây. Ta sẽ chỉ cho ngươi những dược liệu cần thiết cho chén thuốc đó. Về đi!

Ba ngày sau, nàng lại băng rừng tìm đến thảo am của vị ẩn sĩ.

- Ta đã đọc kỹ trong mấy cuốn sách thuốc của ta. Bệnh của chồng ngươi có thể chữa được. Nhưng ta nói cho ngươi biết, vị thuốc chính, cần nhất, là sợi râu của một con cọp sống. Ngươi đi tìm cho ta, ta sẽ cho ngươi điều ngươi cần. Ta nhắc lại: râu của một con cọp còn sống. Ngươi nhớ lấy!

Vân Ly kinh hoàng hỏi lại:

- Râu của một con cọp sống? Thưa ngài... làm sao... làm sao con có thể tìm được?

- Nếu nhà ngươi thấy liều thuốc cho chồng là cần thiết, ngươi sẽ thành công. Thôi... ngươi về đi!

Nói xong, ông già quay đầu đi, nhìn vào bếp lửa, không thèm nói thêm nửa lời.

Vân Ly lại xuống núi về nhà. Chân nàng nứt nẻ vì gai, vì đá. Nàng đâu có nghĩ tới. Nàng nghĩ lung về cách làm sao để tìm được một sợi râu cọp cho vị ẩn sĩ. Rồi một đêm có trăng xuống, chờ cho chồng ngủ yên, nàng lẻn ra khỏi nhà với một chén cơm và mấy miếng thịt nướng trên tay. Nàng đi về phía bìa rừng, chỗ cọp thường lai vãng. Đứng ngoài xa, nàng nhìn về hướng hang cọp, chìa bát thức ăn ra, và nàng cất tiếng gọi cọp tới ăn. Tiếng nàng chìm vào rừng cây, lạc trong khí núi. Cọp không thấy tới!

Đêm sau nàng lại đến, và lần này Vân Ly tới gần thêm một chút. Nàng lại chìa bát thức ăn ra, mời gọi. Cứ thế, đêm này qua đêm khác, mỗi lần nàng lại tiến thêm vài bước gần hang cọp hơn trước. Dần dần con cọp cũng trở nên quen thuộc với bóng người xuất hiện mỗi đêm ngoài kia.

Một đêm, Vân Ly tiến sát hang cọp quãng tầm ném của một viên đá. Lần nầy, con cọp ra khỏi hang và tiến lên vài bước về phía nàng, rồi ngừng lại. Dưới ánh trăng rừng mờ ảo, chìm trong một sự im lặng rờn rợn, một người một vật đứng nhìn nhau, không một cử động. Vào đêm sau, cảnh đó lại tái hiện. Nhưng lần nầy, Vân Ly và con cọp đã gần nhau quá rồi. Và Vân Ly đã có thể nói với con cọp vài lời, thật nhẹ nhàng, thật êm dịu và yêu thương. Dưới ánh trăng long lanh, hai tay buông xuôi, tiếng nàng thoát ra khỏi cửa miệng, nhẹ như ru... Đêm sau nữa, sau một lát mà nàng tưởng dài như vô tận con cọp nhìn vào mắt nàng, rồi nó nhẹ nhàng đi tới, từ từ ăn bát cơm cùng mấy miếng thịt trên tay nàng đang chìa ra.

Từ sau đêm đó, mỗi lần vừa qua khỏi bìa rừng, nàng đã thấy bóng dáng con cọp ra đợi nàng ở cửa hang. Lần lần, nó ra tận ngoài lối mòn vào bìa rừng để chờ nàng tới... Nàng mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa bát cơm ra. Con cọp cúi xuống, nàng khoan thai đưa tay xoa vuốt đầu nó như một người mẹ nựng con.

Từ ngày gặp con cọp lần đầu đến nay đã gần sáu con trăng. Gần nửa năm trời, nàng đã ngồi cho cọp ăn, vuốt ve, nhỏ to, thì thầm với nó mỗi đêm!

Đêm nay, sau khi con cọp ăn hết bát cơm, nàng ôm đầu nó, nựng nịu:

- Cọp ơi! Ta cần một sợi, một sợi trong bộ râu đẹp của cọp. Ta xin cọp đừng giận ta.

Nói xong nàng nhổ một sợi râu ở mép trên.

Con cọp không nổi xung, nhưng nàng vẫn sợ. Vân Ly trở lại lối mòn và nàng chạy như bay về nhà, với sợi râu cọp nắm chặt trong tay.

Sáng hôm sau, chân mây vừa ửng hồng, nàng đã lên tới thảo am của vị ẩn sĩ. Nàng tung cửa chạy vào và nói như reo:

- Ô thưa ngài! Tôi đã có... con đã có sợi râu cọp! Bây giờ xin ngài có thể cho con ngay chén thuốc như ngài đã hứa, cho chồng con được trở lại yêu thương con và hiền dịu như xưa!

Ông già cầm lấy sợi râu, ngắm nghía. Khi biết chắc đó là sợi râu nhổ từ miệng cọp, ông nghiêng mình tới trước và ném vào ngọn lửa đang cháy trong bếp.

Vân Ly sững sờ kêu lên:

- Ồ, thưa ngài! Tại... tại sao ngài lại vứt nó vào lửa?

Vị ẩn sĩ điềm nhiên hỏi lại:

- Con hãy nói cho ta nghe, làm sao con kiếm được nó?

- ... Mỗi đêm, con vào rừng với một bát thức ăn. Lúc đầu con còn đứng xa xa, sau cứ tiến thêm mỗi đêm vài bước, gợi lòng tin của con cọp. Con nói với nó êm dịu, nhẹ nhàng và làm cho nó hiểu rằng con chỉ tới với thiện ý mà thôi. Con vẫn nhẫn nại. Mỗi đêm con đều mang thức ăn tới, dù hiểu rằng nó không ăn, hay chưa dám ăn. Nhưng con vẫn không bỏ sót bữa nào. Con tới và tới mãi, đêm nào cũng vậy. Con không bao giờ nói to tiếng, không bao giờ quở trách hay than vãn gì nó. Và cuối cùng, vào một đêm trăng sáng, nó tiến lên vài bước gần con. Rồi một lần kia nó và con gặp nhau tại lối mòn, và nó lại ăn trong bát, trên tay con. Con vuốt ve, vỗ về đầu nó, nó gầm lên với dáng điệu sung sướng. Sau đó ít lâu con mới dám nhổ sợi râu!

Vân Ly nói xong đưa mắt vào bếp, rồi lại nhìn vị tu sĩ dò hỏi.

Ông gật đầu, nói với Vân Ly, giọng êm dịu hơn:

- Phải, ta biết lắm. Con đã cảm hóa được con cọp đó, con đã chiếm được lòng tin và tình yêu của nó...

- Nhưng Vân Ly cướp lời Nhưng ngài vừa ném nó vào ngọn lửa. Có ích lợi gì nữa đâu!?

- Không! Vị ẩn sĩ đứng lên, đặt tay lên đầu Vân Ly, tiếp Ta không nghĩ là nó vô ích đâu. Nhưng sợi râu cọp bây giờ không phải dùng tới nữa! Vân Ly, ta hỏi con, con người khó cảm hóa hơn một con cọp sao? Phải chồng con không còn biết đến sự ân cần của con sao? Chàng có lạc mất trí nhớ không?

Con đã lấy những lời dịu ngọt, với lòng kiên nhẫn vô biên của con để cảm hóa được một con vật hung dữ, khát máu. Tại sao con không làm như thế với chồng con? Ta chắc chắn là con phải thành công. Chí kiên nhẫn của con, ta thấy trên đời này có con là một... Thôi con về với chồng con đi!

Vân Ly đứng lặng, không thốt được nửa lời. Rồi như choàng tỉnh trước một giấc mơ, nàng tất tả rời thảo am của vị ẩn sĩ núi Chư-lây, chạy như bay xuống núi. Lối mòn như mở rộng trước mắt nàng. Rộng mãi. Cây rừng nhòa đi, biến mất theo những giọt nước mắt. Và nàng thấy, ở cuối lối mòn hiện ra một mái nhà...


HÀ TĨNH            
Thuật theo cổ tích Đại-hàn

(Trích từ tuyển tập truyện ngắn Tuổi Hoa "Con Búp Bê Đẹp Nhất", 1969)




oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>