Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2018

CHƯƠNG VIII_BÓNG TÀU MA


CHƯƠNG VIII

GIẢI THOÁT


Mặt An tái mét, cô bé vừa chạy vừa la cầu cứu. Quá sợ hãi, cô bé chạy loạn xa, quên cả đường dẫn về trại.

Giáo sư Mạnh ngồi trầm ngâm trước cửa lều. Trời đã tắt nắng, giáo sư bắt đầu lo lắng về sự vắng mặt của bọn trẻ. Có lẽ nào lại xảy ra tai nạn? Giáo sư Mạnh quyết định lên xe đi tìm bọn trẻ, trước nhất là quán Cây Dương.

Nhưng, bà Ân cũng chỉ biết quệt nước mắt khi nghe giáo sư Mạnh nhắc đến sự vắng mặt của năm đứa trẻ.

Bà Ân hốt hoảng:

- Chỉ có tôi ở nhà với con ở thôi. Nhân công họ lái xe chở hàng đi đâu rồi, còn nhà tôi cũng vừa phóng xe đi, chả ai nói với tôi đi đâu cả. Sao tôi lo quá...

Giáo sư Mạnh kiếu từ rồi phóng thẳng đến trạm cảnh sát gần nhất.

Thầy nghĩ thầm:

- Quán Cây Dương có vẻ mờ ám quá. Bọn trẻ hẳn đang lao mình vào nguy hiểm không lường được. Phải báo cảnh sát, có bề gì mình cũng chịu trách nhiệm trong vụ này, đến khổ!

Tại trạm cảnh sát, giáo sư Lê Mạnh khai những gì mình biết được ; lập tức, sáu viên cảnh sát được phái cấp tốc lùng kiếm.

Giáo sư Mạnh nói:

- Trước hết phải kiếm bọn trẻ, sau đó hãy lục soát quán Cây Dương ; mọi việc chắc chắn sẽ sáng tỏ. Theo tôi, biết đâu chẳng có một bọn cướp đang hoạt động trong vùng mà các ông chưa khám phá ra.

Họ leo lên đồi và bắt đầu tìm kiếm dưới sự hướng dẫn của giáo sư Mạnh. Thầy Mạnh nhận ra An đang chạy thở hổn hển, người mệt nhoài. Cô bé ôm chặt lấy thầy Mạnh và khóc òa lên:

- Thầy ơi, cứu ngay mấy anh trong đường hầm, em chắc ông Ân và thuộc hạ đã bắt nhốt mấy anh ấy rồi. Em đợi đã lâu mà không thấy họ trở ra. Lẹ lên, thầy.

Giáo sư Mạnh vỗ nhẹ:

- Nín, có mấy ông cảnh sát đây, lo gì!

Một viên cảnh sát lên tiếng:

- Trong hầm, phải không? Anh em, chặn hai đầu hầm, nghe chưa?

Giáo sư Mạnh khuyên:

- Thầy dắt em về lều nghen?

Nhưng cô bé từ chối, thầy Mạnh dìu cô bé xuống đứng đợi ở trạm ga.

Cảnh sát tấn công vào đường hầm...

Trong khi ấy Phan và các bạn vẫn đứng nguyên tại chỗ trên nóc hầm, run lẩy bẩy, không dám nói một lời nào.

Bọn người lạ lúc soát trong hầm bí mật cũng không thấy bọn trẻ.

Nhưng rồi, lỗ thông hơi trên nóc hầm không thoát khỏi mắt họ. Một người trong bọn rọi đèn pin và nhìn thấy chân Phan.

- A! Chúng đây rồi. Kín dữ đa! Xuống mau, nếu không đừng trách nghe con!

Một người leo lên thang, nắm lấy chân Phan kéo xuống, cậu bé lưỡng lự vài giây rồi phóng xuống đống cát bên dưới. Một người khác nhảy ngay tới, đè chặt Phan.

Minh vội hét:

- Để tôi xuống! Khoan, khoan!

Quân cũng xuống theo. Bọn người kia nhìn chúng chòng chọc, mắt long lên dữ tợn.

Ông Ân hỏi:

- Ai cởi trói cho tụi bay?

Một người chỉ tay lên chỗ thông hơi:

- Ông coi kìa, còn một đứa nữa ; vừa rồi trói ba đứa còn đưa thứ tư kìa!

Côn hấp tấp leo xuống. Người kia nói:

- Một đứa con trai luôn. Tên kia, mày ở đâu ra vậy?

Ông Ân hét lớn:

- Còn đứa nào không?

Phan vùng vằng:

- Leo lên mà xem!

Tên Hòe gằn giọng:

- Dạy chúng một bài học đích đáng.

Bọn trẻ cảm thấy lồng ngực như vỡ tung, chúng đã thành những tên tù, đành bó tay không cách nào cựa quậy.

Bỗng có tiếng hét từ cửa hầm:

- Cảnh sát đến! Anh em, mạnh ai nấy trốn đi!

Bọn người hoảng sợ buông thả bọn trẻ, chần chừ chưa biết chạy lối nào.

Tên canh cửa lao vào:

- Cảnh sát phía kia kìa, họ ập tới rồi. Điếc hay sao mà còn trơ ra đó? Hừm, có kẻ khai báo...

Tên Hòe hét:

- Có xe để sẵn nghe anh em!

Bọn người hối hả trốn ra phía cửa hầm kia, họ hy vọng đủ thì giờ tẩu thoát.

Côn chợt nảy ý kiến:

- Tô Tô đâu rồi? Tô Tô, đuổi theo chặn họ lại.

Nghe lệnh Côn, con Tô Tô lao đi như tên bắn. Nhiều tiếng hét và tiếng sủa vọng lại. Con Tô Tô đã đuổi kịp bọn cướp, nó tấn công hết người này đến người khác. Nhìn hai hàm răng đáng sợ của con chó, bọn cướp đành bó tay đứng im cho cảnh sát lần lượt còng lại.

Giáo sư Mạnh lái xe chở bọn trẻ về quán Cây Dương báo tin cho bà Ân rõ.

Thầy Mạnh an ủi:

- Bà cũng đừng lo, ông nhà chỉ là tòng phạm thôi, tòa cũng không kết án nặng lắm đâu. Tôi nghĩ rằng còn em Quân là vui cửa vui nhà rồi.

Bà Ân gượng cười:

- Cám ơn thầy, thầy nói đúng, Quân sẽ là nguồn an ủi của tôi. Tôi đâu ngờ nhà tôi bị quyến rũ làm bậy...

Bọn trẻ ra nhà sau, mở nước tắm xối xả. Chúng đùa giỡn cười nói vui vẻ, quên cả những giờ phút gay cấn vừa trải qua.

Bà Ân đãi bọn trẻ một bữa ăn thật ngon lành, trước để mừng chiến thắng, sau là để thưởng công riêng của An.

Giáo sư Mạnh khen:

- An phải hãnh diện nghe, hôm nay em can đảm như... sư tử vậy đó.

Phan khôi hài:

- Thầy Mạnh, thầy khen vừa chứ, nhỡ nó rách mũi thầy mất công dắt nó đi thẩm mỹ viện.

Khoảng mười giờ tối, ông Mạnh chở bọn trẻ về trại.

Côn nhìn ba đứa con trai, Phan, Minh, Quân, nói đùa:

- Tối nay, các anh còn lén đi đâu nữa là biết tay em đó nghe.

Minh cười:

- Thôi, cô em khỏi lo, còn đi làm quái gì nữa ; chúng tôi xin tuân lệnh cho cô em vui lòng. Nhỡ cô em khóc, chúng tôi sợ lụt lắm.

Bọn trẻ ôm nhau cười sung sướng.


HÀ ĐỨC NGHỊ    

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>