Bé nghĩ đến mà buồn. Từ lúc ba đem chó Tô Tô về nhà, mọi người như không còn chú trọng gì đến bé nữa hết.
Trong bữa cơm:
- Bé! Ăn vừa thôi chứ, tham thế. Miếng thịt xương đó anh "xí" để dành cho Tô Tô đấy.
- Ừ, con không nhắc thì mẹ cũng quên lửng. Đâu, bé xuống bếp lấy cái thau đựng cơm, đồ ăn của Tô Tô lên hộ mẹ đi nào.
Chả bù như lúc trước, khi Tô Tô chưa có:
- Bé ăn no chưa? Sao không gắp thịt vào mà ăn cơm trắng không vậy? Để anh gắp cho bé miếng gà này nhé.
- Ồ tội nghiệp con mẹ, mải lo cho ba nên mẹ quên lửng...
Anh Hải đi học về luôn luôn câu đầu tiên là:
- Tô Tô, Tô Tô đâu rồi?
Ngược lại với khi trước, mới bước chân vào nhà là:
- Bé ơi, ra đây anh cho cái này nè...
Còn nhiều cái khác nữa, còn nhiều điều mà nghĩ đến chỉ làm cho bé thêm uất ức và tủi thân.
Như hôm qua, bác Khải lại chơi. Thường thường trong lúc chuyện trò ba luôn luôn đem bé ra khoe: nào là bé tuy nhỏ mà học giỏi ghê gớm, bé đứng nhất lớp, cuối năm bé được phần thưởng, các cô các thầy đều khen, nào là bé rất ngoan, giúp mẹ làm công việc nhà, bé dễ bảo, vâng lời. Nào là bé dễ thương, nào là... nào là...
Nhưng bây giờ thì hết! Để rồi được thay vào bằng:
- Anh Khải biết không. Tôi mới nuôi được một con chó, nó khôn ghê lắm cơ anh ạ. Mỗi lần tôi đi làm về là nó cứ quấn quít lấy bên chân. Để tôi kêu bồng nó ra cho anh xem nhé.
Rồi:
- Bé ơi, ra ba sai tí việc. Con vào bồng con Tô Tô ra cho bác Khải coi nào.
Va khi con Tô Tô đã ra "trình diện":
- Anh xem nó đẹp không? Giống tốt lắm đấy.
Bác Khải gật gù:
- Ừ nhỉ, ừ nhỉ, đẹp thật. Nó là cái hay đực đấy anh? Nếu cái thì anh hãy lo gầy giống kẻo uổng...
Trước kia bé đâu có ghét Tô Tô, nhưng chính vì ba mẹ và anh Hải mà sau này bé mới ghét, mới thù Tô Tô đấy chứ. Hôm Tô Tô mới về, bé cũng yêu Tô Tô ghê lắm kia, suốt ngày bé chơi với Tô Tô, bé đùa với Tô Tô, bé hát cho Tô Tô nghe, bé dạy cho Tô Tô học. Nhưng dù làm gì đi nữa rồi bé cũng bị mắng:
- Bé không được phá Tô Tô! Phá Tô Tô anh đánh cho à.
Mà coi bé đâu có phá Tô Tô? Bé vừa vuốt đầu vừa nhổ tóc bạc ru Tô Tô ngủ cơ mà. Thấy thế mới biết là ba, mẹ, anh Hải bất công và "có mới nới cũ" (!)
Trong gia đình bé, bây giờ chỉ có Tô Tô là nhất. Tô Tô là tất cả nên hiện bé ghét Tô Tô kinh khủng, ghét Tô Tô ghê gớm, ghét cay ghét đắng lận. Thấy mặt Tô Tô là bé chỉ muốn đá cho một cái thật đau, nhưng không được, vì rồi bé biết là ba mẹ và anh Hải sẽ mắng bé một trận thậm tệ. Mà không ghét sao được một khi Tô Tô đã cướp lấy tình thương yêu ba mẹ và anh Hải của bé?
Bé chắp đôi tay lên ngực:
- Bé buồn quá Đức Mẹ ơi, buồn ghê lắm cơ. Đức Mẹ xem bây giờ chả còn ai cưng bé, yêu bé như trước nữa. Đức Mẹ nếu có thương bé thì hãy "chiêu hồi" ba mẹ và anh Hải, làm sao cho ba mẹ và anh Hải "hồi chánh" trở về với... bé, Đức Mẹ nhá?!
Và rồi bé thiếp đi trong giấc mộng tuổi thơ... Lóng lánh trên bờ mi hai giọt lệ u sầu.
*
Bé tỉnh giấc mơ, thức dậy trong tiếng sủa "gâu gâu" của con chó Tô Tô dễ ghét.
Anh Hải như chọc tức bé:
- Ba xem con Tô Tô khôn ghê chưa? Thấy ai cũng đã dậy mà chỉ có bé là chưa nên nó đánh thức bé dậy đó.
- Ừ, nó khôn ghê mày nhỉ?
Bé chỉ thở dài yên lặng...
*
Ba đã đi làm việc, anh Hải đi học, mẹ thì ở dưới bếp lo buổi cơm trưa, nhà trên chỉ còn có bé và Tô Tô.
Không có gì làm, bé tần ngần đứng ở cửa. Bỗng từ xa bé trông thấy chiếc xe đổ ar1c từ từ đi tới. Chiếc xe đã gần đến nhà bé. "Nó" đi đâu là ồn ào theo sát đến đó: tiếng thùng thiếc dội trên lề đường vang động cả khu phố, tiếng mấy bác phu trên xe, dưới đất kêu gọi nhau ơi ới, náo nhiệt, hỗn độn. Lần lần "nó" đã ngang qua nhà bé.
Cái thùng rác nhà bé đâu rồi? A, kia nó nằm ngay trước sân nhà kìa. Nó được tung bổng lên cao, một bác phu trên xe bắt lấy nó, đổ rác ra, liệng trả nó xuống, một bác phu dưới đường chụp lấy nó, đặt nó xuống mặt lề. Chiếc xe rời xa và rồi mất hút.
Cạnh bên chiếc nắp, cái thùng nằm yên bất động, trong bụng rỗng tuếch.
- Gâu gâu, gâu gâu! Gâu.
Tiếng sủa của Tô Tô làm bé giật mình, đánh thót người.
- Liệu hồn không tao đá cho một cú què cẳng bây giờ. Đừng ỷ được ba mẹ, anh Hải cưng rồi lối! Đi ra kia!
Nhưng con Tô Tô rất lì lợm cứ tiếp tục đứng nhìn bé mà sủa mãi. Cáu ghê! Chợt bé nhìn ra sân. Chiếc thùng rác vẫn còn nằm yên bất động cạnh cái nắp đậy, ừ nhỉ...
Không một chút suy nghĩ, bé vồ, chụp lấy con Tô Tô, con chó thế mà "chì", nó giãy giụa gần tuột khỏi đôi tay bé nhỏ của bé, bé phải nắm lấy hai tai nó mà kéo lại mới được đấy. Nó cứ sủa mãi:
- Gâu gâu, gâu gâu, gâu...
- Im đi mày kẻo mẹ ở dưới bếp nghe thấy bây giờ.
Nó cứ sủa hoài:
- Gâu gâu gâu gâu gâu...
- Ơ hay, tao bảo mày có im đi không? Con này lì ghê nhỉ.
Nhưng con Tô Tô khốn kiếp vẫn tiếp tục sủa mãi làm bé lo, bé sợ ghê.
Phải "hành động" ngay liền kẻo đến khi ba, anh Hải về, hay mẹ lên nhà trên thì là nguy tai, hỏng chuyện.
Bé đứng lên, tay bịt mõm, tay kẹp cứng ôm lấy thân hình con Tô Tô chạy vù ra sân đến bên chiếc thùng rác. Bé thả con Tô Tô vào trong chiếc thùng trống rỗng, nó sủa to lên, bé liền vội lấy cái nắp buông xuống, đậy chiếc thùng lại. Vậy là xong! Và thế là rồi đời con Tô Tô ăn cướp!
Bé liền chạy biến vào nhà.
*
Cơm đã dọn ra trên bàn. Cả gia đình ngồi vào bàn ăn. Bỗng anh Hải:
- Quái lạ, con Tô Tô đâu rồi nhỉ? Suốt từ nãy đến giờ chả trông thấy nó đâu hết cả.
- Tô Tô! Tô Tô!
Mẹ:
- Tôi mới vừa thấy nó hồi sáng đây mà.
Ba:
- Hay là lúc tôi đi làm, không nhốt nó lại nên bây giờ bị người ta bắt cắp rồi?!
Anh Hải:
- Hay nó chạy rong ngoài đường nên đã bị sở "phú de" túm cổ?!
Mẹ:
- Bé, con có thấy Tô Tô đâu rồi không?
Tự nhiên bé òa lên khóc.
- Ô hay, sao con khóc vậy bé?
Bé tức tưởi chỉ tay ra sân:
- Trong... chiếc thùng rác...
Anh Hải liền vụt chay ra, ba cũng vội theo anh. Đến bên chiếc thùng rác bé thấy tay anh Hải run run giở cái nắp thùng lên. Cả ba và anh:
- Ồ, con Tô Tô!
Anh Hải cúi thấp người xuống xách bổng con Tô Tô lên.
Ba:
- Nó...
- Nó chưa chết ba ạ. Nhưng ngắc ngoải.
Bé nhắm mắt chờ đợi một cơn giông tố. Nhưng:
- Chính con đã nhốt "nó" hả bé?
Mẹ dịu dàng lên tiếng hỏi.
Bé gật đầu, nói trong tiếng nấc:
- Vâng.
Ba đến cạnh bé:
- Nhưng tại sao? Con có thể cho ba biết lý do? Ba không la con đâu.
- Con... con... muốn nó chết vì... có "nó", ba mẹ... anh Hải không ai còn thương con nữa... ai cũng chỉ lo chăm sóc cho "nó" mà... bỏ mặc con.
Mẹ ôm bé vào lòng, áp má vào đầu bé:
- Con đừng nói dại, mẹ buồn. Không thương con không yêu con thì mẹ yêu ai? Cả ba và anh Hải cũng vậy, cũng yêu con chứ. Ba đi làm đem tiền về nuôi ai? Nuôi Tô Tô à? Anh Hải đi học để sau này nuôi ai? Nuôi Tô Tô chắc?! Tối đi ngủ, mẹ ôm ai mẹ hôn? Ôm hôn Tô Tô à? Thôi con nín đi. Mẹ yêu, mẹ cưng bé nhõng nhẽo của mẹ nhất, yêu nhất không ai bằng!
Anh Hải:
- Bé cho anh xin lỗi đã vô ý làm bé buồn mấy lâu nay nhé.
Rồi ba:
- Bé nín đi rồi ba cưng. Lớn rồi mà hư lắm nhõng nhẽo hoài, tí gì cũng khóc. Xấu quá!
Bé rúc đầu vào lòng mẹ mỉm cười sung sướng...
Mi Mi
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 73, ra ngày 15-7-1967)