Sáng thứ bẩy 13-4-71
Hơn 100 cặp mắt dán vào tấm bản đồ Sài-gòn Gia-Định. Tiếng anh Tổng Thư Ký Quyên Di vang lên một cách... khác thường. Thạch Thủ nói "khác thường" là vì hàng ngày giọng nói của Quyên Di vẫn được liệt vào hạng "chưa bể tiếng" hay như Thái Bắc gọi "thủy chung như nhất", nghĩa là khi mở mắt chào đời tiếng khóc của "thằng cu" Quyên Di như thế nào bi giờ... vẫn vậy!
Đó là sơ lược quang cảnh trước giờ "xuất quân" đi quảng cáo Ngàn Thông.
Vì "địa điểm hành quân" quá rộng lớn nên phải chi thành bốn khu vực mà Quyên Di đặt tên là "bốn vùng chiến thuật": Chợ lớn thuộc vùng 4 - Gia Định vùng 3 và Sàigòn lấy đường Phan Thanh Giản làm lằn mức cho vùng 1 và 2... Ấy cũng may là nhờ có quí vị học trò, không hiểu bắt được "tuy ô" ở đâu mà biết được ngày phát động quảng cáo Ngàn Thông, đã ùn ùn kéo tới "tình nguyện nhập ngũ". Ngàn Thông, báo của học trò có khác! Dĩ nhiên anh em trong tòa soạn chỉ "ô kê" các ngài con trai nào "cốt-tô" có dư sức khỏe và có vẻ... bụi đời một tí vì công việc tuy vui nhưng nặng nhọc, do đó đành mời các "thư sinh" khác về nhà "ngồi chơi xơi nước" và nhất là các đấng "kịp tóc" thì "trăm lạy ngàn lạy" quí cô nương "hoan hỉ" trở về "yên giấc nồng" vì "nghề" này có vẻ... trâu bò lắm, không xứng đáng với những bàn tay ngà ngọc!
10 phút sau, quân ta lên đường. Kẻ vác búa, xách đinh, người ôm giấy, cầm hồ... nhảy lên xe đạp, gắn máy túa đi khắp nơi. Bà con lối xóm ngơ ngác tưởng lại có vụ... xuống đường. Để trả lời, một "anh hùng" nhảy xuống xe dán "kịch" trên tường một tờ: "Học trò đọc Ngàn Thông". Hiểu ra, thiên hạ cười toe toét!
Thạch Thủ được "bộ tham mưu" trao cho bổn phận xem xét tình hình rồi về báo cáo. Vớ được chiếc Hon-da cổ lỗ sĩ nổ lớn như phản lực (!) của "ông" chủ nhiệm, Thạch Thủ chạy rông hết phố nọ đến phố kia. Nhận xét đầu tiên của Thạch Thủ là các trường nữ trung học là những địa điểm thu hút nhất. Chẳng thế mà các ngài con trai cứ nhất định chiếu cố tận tình các bức tường bao quanh các trường nói trên. Các ngài tỏ ra... hăng hái nhất, vui vẻ nhất và chịu chơi nhất, đặc biệt nếu vào giờ ra chơi của các "tà áo trắng" thì ôi thôi các ngài biểu diễn nhiều pha ngoạn mục "cóc" chịu nổi, nào công kênh nhau, nào trèo lên đầu lên cổ nhau... để dán những tấm bích chương cho thật cao, thật hách, cho thật "không giống ai" trên các thân cây, trên cổng trường và cả trên những bảng thông cáo của nhà trường. Ngược lại các ngài lại thờ ơ hay quên béng các trường nam sinh. Ai lại Võ Trường Toản, Trưng Vương sát nách nhau mà "bên ni" tuyệt nhiên không có lấy một bích chương trong khi "bên nớ" lại xanh xanh, đỏ đỏ cứ như bươm bướm. Gia Long, Lê Văn Duyệt, Marie Curie thì đếm không xuể còn Pétrus Ký, Chu Văn An, Jean Jacques Rousseau chỉ "lơ thơ tơ liễu buông mành"!. Thấy "hiện tượng giới trẻ" này Thạch Thủ chỉ biết khóc lên rằng "ông Trời ơi sao sinh ra tâm lý con người rắc rối như vậy" đồng thời trách thầm "bộ tham mưu" đã không đưa các đấng "kịp tóc" đi để... "cân bằng lực lượng"!
Điều đáng ghi lại đây nữa là các ngài con trai khoái dán vào những nơi nào có vẻ... bí hiểm: Bảng chỉ dẫn lưu thông hả? "Kịch" một tấm bích chương! Một tấm quảng cáo toán-lý-hóa? - "A lê" tờ Ngàn Thông đè lên! Bức tường này mới quét vôi lại đẹp quá! Thế là một dãy tờ Ngàn Thông chạy dài trên tường đến 2, 3 thước! Một chiếc xe du lịch đậu bên đường? - Ngó trước ngó sau không có ai, một "chàng" tiến lại nhờ... "giữ giùm" ít nhất hai bích chương. Thấy những cảnh "phản nghệ thuật" này, Thạch Thủ vứt xe chạy xuống khuyên can thì các ngài con trai nhe răng cười: "Không sao đâu anh. Cho họ xé, trước khi xé thế nào họ cũng phải đọc một lần. Như vậy là mình... quảng cáo rồi!" Thế thì biết ăn làm sao nói làm sao nữa bi giờ! Thạch Thủ chỉ cón biết kêu trời rồi "chém vè" lẹ.
Tiện đây Thạch Thủ xin đại diện đại gia đình Ngàn Thông xin quí vị "khổ chủ" cảm phiền, nếu có buồn, xin buồn chút chút rồi bỏ qua. Nhất quỉ nhài ma thứ ba học trò mà. Hơn nữa tuổi trẻ tuy nghịch ngợm nhưng không có ác ý, chỉ tại Tạo hóa phú cho cái tính dễ thương nhất: Nghịch!
12 giờ trưa, quân ta trở về hậu cứ. Tiếng cười, tiếng nói nổ như pháo. Người này khoe "thành tích", người kia kể lại "chiến công" thật là vui. Các ngài con trai đòi hỏi buổi chiều và ngày mai "đánh" nữa. Tuy nhiên, hiểu rằng chiều cuối tuần bao giờ cũng có nhiều "mục lả lướt" và không nên phí "sức lao động", "bộ tham mưu đành cảm tạ và tuyên bố "nghỉ dưỡng quân". Thế là cuộc hành quân đợt I chấm dứt trong thành công tốt đẹp.
Chủ nhật 14-4-1971
Một đặc điểm "lọa" nhất nước Đại-Ngu và chưa từng thấy trong lịch sử báo chí An-Nam ta là cả chủ nhiệm, chủ bút, tổng thư ký, cả thư ký tòa soạn, nghĩa là những "tai to mặt lớn" của tờ báo Ngàn Thông đều tay búa, tay hồ cùng tham gia thi hành nghĩa vụ... quảng cáo!
Sáng nay, quân ta khởi hành sớm. "Cánh quân" được chia thành ba mặt: Thái Bắc và "đệ tử" đi sang Bảy Hiền, Bà Quẹo... Quyên Di, vì "kẹt" dự lễ cưới của một người bạn, "xuất quân" muộn hơn, có nhiệm vụ "bổ túc" những nơi bị các ngài học trò bỏ quên ngày hôm qua. Hoài Mỹ, Thạch Thủ và một "môn đệ" đeo lên chiếc Honda cũ hướng về trung tâm Sàigòn.
Vì chở ba, trái luật lưu thông, Hoài Mỹ cứ phải tìm những con đường nào không có "người anh em bạn dân" mà đi. Tại những địa điểm đầu tiên, Trường Phan văn Huê, Cao Thắng và một vài tiệm bán nhạc, sách ở đường Lê Lợi, "phái đoàn" không gặp trở ngại nào, nhưng khi lên Taberd thì bị "đèn đỏ"! Số là ông gác dan trường này quá sốt sắng với nhiệm vụ và có lẽ vì "thương" những bức tường mới, nên cứ nhìn tụi Thạch Thủ hầm hầm như thầm bảo: "Chúng mày mà dán giấy thì ông oánh bỏ mẹ!" Tuy nhiên, đứng lâu thì "gối mỏi chân chồn", ông ta đành quay trở vào. Không bỏ lỡ cơ hội "ngàn năm một thuở", ba thằng đồng loạt "a-la-xô" dán chớp nhoáng được một số bích chương. Khi Thạch Thủ tới bức tường góc Hai Bà Trưng - Nguyễn Du thì một vị "bạn dân" vẫy lại. Thạch Thủ nghĩ thầm "chết cha! Sao quả tạ chiếu rồi".
- Ê, có giấy phép không?
- Dạ có.
- Người ta đâu có cho dán lên tường?
- Người ta không cho nhưng cảnh sát đâu có cấm!
Tiếp theo lời nói, Thạch Thủ tương luôn bốn tờ "Học trò đọc Ngàn Thông" lên tường trước con mắt ngơ ngác của người "bạn dân".
Bọn Thạch Thủ sau đó kéo qua Centre Cuturel Français. Mấy ông tây, bà đầm ra chỉ trỏ, nói năng xì-là xì-lồ - Coi "thiên hạ" như "nơ pa", ba thằng liền "đánh úp" các bức tường, thân cây bao quanh Trung Tâm Văn Hóa này.
Làm xong phận sự tại trường Văn Hóa Quân Đội, trường St Paul và Chủng Viện Giuse (Hoài Mỹ nói là "nhà tu mà không đọc Ngàn Thông thì chẳng chóng thì chầy cũng... hoàn tục"), bọn Thạch Thủ tạt qua Võ Trường Toản. Tới nơi, "phái đoàn" được chứng kiến một "pha độc nhất vô nhị": Quyên Di trong bộ đồ "vía", quần thẳng nếp, áo trắng bóc, cổ còn đeo tòng teng chiếc "cà vạt" đắt tiền, đang vạch hàng rào kẽm gai chui vào dán tờ "Ngàn Thông" lên tường của Nha Trung, Tiểu học. Mấy cô bán nước đá gần đó thấy vậy cùng che miệng cười. Thạch Thủ nghĩ: "Tên này ế... vợ là cái chắc", Được hỏi nguyên do, Quyên Di cho biết vì tiết kiệm thời giờ nên không kịp "lột xác"!
Và sau khi "thăm" một số địa điểm khác nữa như Hội Việt-Mỹ, trường Nguyễn Trường Tộ, Phước An, Nguyễn Duy Khang... cả bọn kéo về tòa soạn. Phái đoàn của Thái Bắc đã trờ về từ hồi nào và đang "ngáo" ngon lành...
Trưa hôm đó chị Quản lý đãi một bữa bánh xèo "tuyệt cú mèo"!
Cả buổi chiều quân ta nghỉ để lấy sức cho cuộc... dạ chiến!
Trời về tối, có gió mát và ánh đèn điện, đoàn quân lại lên đường. Thái Bắc thuộc loại... siêu thị (trên 19 mi-ốp-pi lận) nên "phái đoàn" sợ có "tai nạn lao động", trao cho nhiệm vụ xách lon hồ và ôm giấy, nhưng "chàng" không chịu, nhất định đòi đóng bích chương trên các thân cây hai bên đường. Đành chiều! Nhưng thỉnh thoảng người ta lại nghe Thái Bắc kêu: "ối! ái!". Thì ra thay vì lấy búa đóng vào đinh, "chàng" cứ nhằm ngón tay mà nện!
Có lẽ nhờ không khí đêm mát nên nhiều ý kiến nẩy ra. Nhiều người đã sáng chế nhiều cách dán bích chương thần sầu. Đây là vài "vụ" điển hình:
Trên bức tường trường Régina Pacis có những dòng chữ: "Đòi hỏi chấm dứt chiến tranh vô điều kiện là phản dân, hại nước". "Chàng" Hoài Mỹ đã "kịch" tờ Ngàn Thông lên chữ "chiến tranh" thành thử câu trên được sửa là "Đòi hỏi chấm dứt Ngàn Thông vô điều kiện là phản dân hại nước"!
- Chỗ khác, trên tường nhà thương St Paul nhan nhản những tờ giấy với dòng chữ "Toàn thể thương phế binh nhiệt liệt ủng hộ Ngày Phế Binh Việt Nam: 15-4-1971". Chỉ một phút sau dân chúng qua đường lại đọc: "Toàn thể thương phế binh nhiệt liệt ủng hộ Bán Nguyệt San Ngàn Thông"!
Địa điểm cuối cùng của cuộc "hành quân" là cánh phải trường Gia Long. Thạch Thủ được chỉ định "đóng" các thân cây dọc bên đường. Vừa mon men lại một gốc cây, Thạch Thủ dội ra liền: Kiến lửa! Thạch Thủ định rút lui thì Hoài Mỹ la lên: "Càng hay! Kiến sẽ giữ bích chương khỏi bị thiên hạ xé". Sau một hồi "đấu khẩu", Thạch Thủ đành phải "nhào dzô" và cứ thế đi tìm những gốc cây nào có kiến (càng nhiều càng tốt) để "đóng"! Kết cuộc hai chân của Thạch Thủ sưng lên và ngứa như bị... ghẻ tầu!
12 giờ đêm, Quyên Di ra lệnh "khao quân": Thịt bò viên! Quân ta hưởng ứng ngay. Một tô qua đi, Quyên Di nổi hứng: "mỗi người thêm một nữa" Lại một tô qua đi. Tráng miệng: "mỗi người một ly sâm bổ lượng"! Nhưng khi trả tiền, Quyên Di trợn trừng hai mắt như bị... kinh phong! Tay sờ hết túi quần đến túi áo. Thì ra "bố mày" để quên tiền... ở nhà! Thế là một màn góp nhặt từng đồng, từng đồng của mỗi người diễn ra. Tang thương quá! May phúc bảy mươi đời, số tiền tổng cộng lại không những đủ trả khoản phí ẩm thực mà còn dư đến những ba đồng bạc cắc!
Sau đó quân ta chia tay. Ai nấy "thơ thới hân hoan ra về" tìm giấc điệp. Đồng hồ điểm 1 giờ 5 phút sáng!
Những giai thoại về các ngày quảng cáo Ngàn Thông thì còn nhiều, không phải chỉ có ở Sàigòn mà tại các tỉnh cổ-động-viên" báo về cũng lắm chuyện cười "pể pụng" và "chảy nước mắt"; tuy nhiên vì trang báo có hạn, Thạch Thủ đành chấm dứt ở đây. Trong số báo tới Thạch Thủ sẽ kể cho bà con nghe về những ý kiến của bạn đọc góp vào việc thực hiện Ngàn Thông của chúng mình.
THẠCH THỦ
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 2, ra ngày 20-5-1971)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét