Xưa kia ở Gia-định có một ông nhà giàu tên là Hoàng.
Ông Hoàng có hai người con gái là Tâm, con bà trước, đã chết, và Yến con bà sau. Tâm lớn hơn Yến 3 tuổi và mồ côi mẹ từ lúc vừa lên hai. Muốn được rảnh rang, ông Hoàng bèn giao Tâm cho bà vú nuôi.
Chừng chín năm sau lúc Tâm mới 12 tuổi đầu, thì bà vú bị bệnh mà chết một cách bất ngờ, thành ra Tâm trở nên cực khổ trăm bề.
Mẹ ghẻ của Tâm là một người đàn bà rất ác nghiệt, bà hành hạ Tâm đủ điều, vì nàng xinh đẹp hơn con bà. Tuy bị mẹ ghẻ ghét bỏ, nhưng gương mặt nàng vẫn giữ được nét vui tươi.
Còn Yến thì khác hẳn, nàng là con cưng, và được mẹ nuông chiều, nên chẳng coi Tâm ra gì. Đối với Tâm là chị cùng cha khác mẹ nhưng nàng không kính nể, mà còn chửi rủa thậm tệ. Đối với đầy tớ, chúng thấy Yến hỗn ẩu nên chăng ai ưa. Yến sanh lòng thù ghét bèn kiếm chuyện đuổi đi hết, để mẹ bắt một mình Tâm làm việc.
Tâm không vì việc cực nhọc mà buồn, nàng ân hận một điều là không được đi học, sợ sau này sẽ dốt nát. Những lúc rảnh rang khuya khoắt, nàng lén lấy sách ra học đọc và học viết một mình. Nhờ vậy mà không đầy một năm, nàng biết đọc biết viết rành rẽ, rồi cứ đó nàng đi mượn sách về tự học thêm.
Ngày kia, có một bà lão ăn mày chống gậy vào nhà xin cơm. Lúc ấy trong nhà đi khỏi, chỉ có Tâm và Yến ở nhà. Tâm thấy bà lão già nua, nên thương tình, lén lấy một lon gạo và móc túi cho bà một đồng. Yến trông thấy liền hất lon gạo, và giựt đồng bạc của Tâm bỏ vào túi. Tâm đỏ mặt và tức tối lắm, nàng chẳng dám trách Yến, nàng chỉ ôm mặt khóc. Trước tình cảnh ấy, bà lão vừa đi vừa bảo: "Mẹ gà con vịt chít chiu, mấy đời dì ghẻ nâng niu con chồng".
Khi hai ông bà về, Yến nói thêm và đổ thừa là Tâm cắp tiền và gạo cho ăn mày, còn mắng mẹ là gà, con là vịt.
Chẳng hiểu gì, ông nghe nói nàng ăn cắp và hỗn, thì ông nổi giận đánh cho nàng một trận.
- Già rất cảm kích lòng tốt của cô, vậy già xin tặng cố con mèo trắng nầy, để có bạn cho đỡ buồn.
Nói xong bà không để cho Tâm kịp cám ơn, đã chống gậy đi mất. Tâm được mèo mừng lắm, ôm nó vào lòng vuốt ve một cách trìu mến. Nàng đem mèo vào nhà, giấu sau kẹt củi, đêm đến, nàng lèn đem cơm ra cho mèo ăn. Con mèo được nàng cho ăn đầy đủ, nên nó mập mạp và lông nó trắng như tuyết, hai con mắt thì rtong xanh như hai viên ngọc bích. Nàng đặt tên cho nó là Bạch.
Bạch rất khôn, Tâm có thể giao các món ăn cho nó gìn giữ. Nó ngoan ngoãn ngồi canh chừng chuột đến ăn vụng.
Một hôm nhằm ngày cúng cơm của mẹ Tâm, nên trong nhà nấu nướng bề bộn, Tâm làm việc không hở tay còn Yến và mẹ nàng thì ở trên nhà đánh tứ sắc với mấy bà khách.
Con Bạch đang ngồi gần một đĩa đựng khứa cá của Tâm vừa mới chiên để phòng anh chuột lắt đến ăn vụng, đàng kia Tâm đang bưng nồi cơm để gắp bớt than, chẳng may sẩy tay, nối cơm rớt xuống đất đổ tứ tung. Bạch hơ hải chạy lại, còn Tâm lo sợ cuống cuồng, lăng xăng đi đong gạo nấu nồi khác. Yến ở trên nhà nghe tiếng đổ bể bước xuống xem, thấy con Bạch đứng gần đó, liền đá cho nó một đá vào vũng cơm sôi làm cho nó đau đớn kêu meo meo rồi nhảy đi nơi khác.
Yến đá được con Bạch thì mừng lắm, muốn đập thêm một cây cho chết luôn, nên vừa vói lượm một khúc củi nàng vừa phóng tới để đập. Không ngờ con mèo lanh lẹ nhảy phóc lên vai và quào vào mặt nàng một cái dữ dội. Yến đau đớn rú lên, trong lúc hốt hoảng lại nhè đạp ấm nước đương sôi trên bếp, làm nước sôi văng phỏng cả hai chân. Nghe Yến là trối chết, mẹ yến lật đật chạy xuống bếp, và khi bà thấy mặt nàng bị mèo quào rướm máu, thêm bàn chân phỏng nước sôi đỏ lòm, thì bà quát mắt Tâm ầm ĩ.
Tâm nghe mắng vội chạy ra, tay còn bưng nồi gạo mới xúc. Bà mẹ ghẻ tru tréo bảo: "Mày chết với bà phen này" rồi bà kéo đầu Tâm xuống đánh túi bụi.
Vừa lúc đó ông Hoàng về. Nghe vợ thuật chuyện con mèo của Tâm quào mặt Yến, ông đùng đùng nổi giận và đánh nàng một trận trối chết.
Con Bạch nãy giờ lẩn trốn ở xó tủ, thấy chủ nó bị đánh nhiều quá nó vừa chạy quắn quít vừa kêu meo meo như điên dại. Nó không thể nói ra sự căm hờn của nó, nhưng trông ánh mắt của nó cũng có thể đoán ra rồi đây nó sẽ trả thù cho chủ nó.
Con Bạch chưa có dịp báo thù thì tai nạn khác đã đổ dồn đến.
Sau khi Yến bị mèo của Tâm quào mặt, hai mẹ con nàng tức lắm, nên cứ lừa dịp để đánh chết mới vừa lòng. Nhưng lùa mãi vẫn không đến được gần con mèo tinh khôn nên bà tức giận cành hông.
Hôm ấy nhà ông Hoàng có thết tiệc mừng ông hưởng lục tuần. Ông bèn hỏi ý kiến của mẹ con Yến, xem nên dọn những món gì đặc biệt để ông và mọi người vui nhậu. Mẹ con Yến thấy cơ hội đã đến liền nói: " Ông cứ đưa cho con Tâm một trăm đi chợ. Còn món nhậu có khó gì, ông bảo nó làm thịt con mèo xào lăn vài đĩa là nhậu số dách rồi"
Ông Hoàng không nỡ giết con mèo của con, nên ông làm thinh. Bà Hoàng hỏi: "Bộ ông muốn nuôi nó để nó quào mặt con Yến nữa hay sao?"
Ông Hoàng nghe vợ nhắc chuyện con mèo của Tâm quào mặt Yến nên ông gật đầu và lập tức kêu Tâm lên biểu bắt mèo làm thịt, đồng thời ông đưa trăm bạc cho nàng đi chợ. Nghe cha đòi ăn thịt con mèo, Tâm sửng sốt hỏi:
- Thưa cha, con Bạch có lỗi gì đâu mà cha bảo con làm thịt.
- Còn không lỗi à! Chớ không phải nó quào mặt con Yến sao? Thôi con đừng hỏi nó có lỗi hay không. Đừng cãi ba rồi ba giận đa con.
Sau khi nghe cha dặn, Tâm cầm trăm bạc đi xuống mà nước mắt ràn rụa. Nàng để trăm bạc trên tủ, vừa thay đồ để đi chợ. Còn việc con mèo, nàng định sẽ tính sau.
Thay áo xong nàng trở lại chỗ để tiền, thì trăm bạc đã biến đâu mất. Nàng hốt hoảng tìm kiếm lung tung. Thì ra khi Tâm đi thay áo, Yến đi qua trông thấy, liền lấy đi mất, và nàng lên nhà nói cho mẹ biết. Hai mẹ con thấy Tâm hốt hoảng thì bấm nhau cười khúc khích. Họ quyết chắc thế nào ông Hoàng cũng đánh nàng chết, khi khách đến mà không có đồ ăn.
Tìm một lúc không ra, Tâm ôm mặt khóc nức nở. Con Bạch chạy lăng xăng, nó kêu meo meo và liếm vào tay nàng, như muốn hỏi tại sao nàng lại khóc. Thấy Bạch, Tâm ôm nó vừa khóc vừa bảo: " Bạch ơi, cha chị bắt làm thịt Bạch để nhậu và đồng thời đưa cho chị một trăm đi chợ, nhưng tiền đã mất rồi Bạch ơi! Em có cách nào cứu chị không?"
Nghe Tâm nói, con mèo như hiểu biết, kêu meo meo mấy tiếng rồi nhảy vụt đi. Thấy vậy Tâm càng khóc thảm thiết: "Bạch ơi, sao mày bỏ chị mày đi, bộ chị nỡ nào cầm dao giết mày mà mày sợ! Sao mày chẳng ở nhà, tìm tiền giúp với chị mày!"
Khóc một lúc, Tâm đứng dậy, định lên nói thực với cha để xin tiền khác đi chợ. Nhưng nàng chưa kịp đi, thì con Bạch đã từ ngoài cửa nhảy vào, và đặt dưới chân nàng một con chim bồ câu mập mạp, rồi lẹ làng nhảy đi nữa. Tâm nhanh trí, biết nèo đi tìm mồi cứu mình, nàng lạ làng lượm chim đi làm lông rồi chặt ra nấu. Kế đó con mèo lại tha về một chú gà giò to béo, rồi một con bồ câu, mấy con se sẻ... Nó tha liên tiếp được khá bộn, và sau cùng nó tha luôn về 2 con chuột đồng nữa. Tâm mừng rỡ vì có món ăn, lại có chuột để làm thịt thế cho mèo. Nàng liền đem chuột đi thui. Đang thui con chuột chót, thì trên nhà có tiếng hỏi:
- Bộ con thui mèo đó hả, mau lên con, xào cho ba một đĩa đem lên trước đi.
Tâm hoảng hốt, và lo sợ nếu cha nàng xuống thấy con mèo con ngồi đó thì hỏng hết. Nàng liền xô con Bạch và nói: " Chạy trốn đi em ơi, mau lên". Con mèo xụ mặt kêu nhỏ mấy tiếng rồi chạy mất. Tâm làm chuột xong, xào một đĩa bự mang lên. Mẹ con Yến ngỡ đó là thịt con mèo của Tâm nên mừng lắm.
Đến trưa, bà Hoàng làm bộ gọi: "Tâm ơi! Các món ăn đã làm xong chưa, sao không dọn cơm cho khách ăn đi con". Nói xong hai mẹ con cười sung sướng. Nhưng vui chưa xong, thì hai mẹ con bà sửng sốt thấy Tâm thản nhiên dọn cơm lên, các món ăn thơm phức làm mọi người đều cảm thấy đói. Bữa tiệc hôm ấy, mọi người ăn ngon lành, nhứt là ông Hoàng. Ông lấy làm hãnh diện vì các món ăn thịnh soạn của Tâm. Riêng bà mẹ ghẻ thì cụt hứng và buồn hiu.
Từ đó bà lại ghét Tâm hơn, nên bà chỉ cho nàng mỗi ngày ba bát cơm dư. Vì ít cơm lại phải nhịn cho con mèo, nên càng ngày nàng càng ốm o gấy mòn. Gương mặt nàng trước kia xinh đẹp bao nhiêu, bây giờ khô héo và ủ rũ bấy nhiêu. Đã vậy, nàng còn phải ăn bận rách rưới, nên ai vào nhà ông Hoàng, đều ngỡ nàng là đứa ở chớ không phải con ông. Ôi! Trường đời là bể khổ. Tâm đã làm gì nên tội mà phải cam chịu cảnh đoạn trường nầy.
*
Một hôm, trời tối đen như mực, vào khoảng 12 giờ khuya, mọi người trong nhà đều yên giấc, thình lình có tiếng đập cửa trước nghe ầm ầm. Thôi rồi, bọn cướp đến ăn hàng. Phá được cửa chúng nhảy vào, hai đứa mặc toàn đồ đen, đứa mang dao đứa mang súng. Nghe ồn, ông Hoàng liền chui xuống gầm sặp trốn. Không tìm ra ông, chúng bắt mẹ con Yến trói lại rồi khảo của. Bà Hoàng khai với chúng là chìa khóa ông Hoàng giữ. Vì sợ chúng đánh nên Yến liền chỉ chỗ cha núp. Bắt được ông chúng đánh đập tàn nhẫn. Ông Hoàng cứng cỏi không chịu chỉ chỗ cất chìa khóa tủ. Tên đầu đảng tức giận, rút dao ra đâm. Ông Hoàng nhắm mắt chờ chết.
Nãy giờ Tâm mục kích được mọi việc. Khi thấy chúng đánh đập cha, nàng đau đớn quá lẽ. Đến khi thấy tên cướp hoa dao định đâm cha nàng quên hết sợ hãi liền chụp một khúc củi, nhảy ra, lấy hết sức mạnh, quật vào đầu tên cướp làm nó ngã gục bất tỉnh. Tên thứ hai thấy vậy, liền rút dao găm bên mình phóng tới. Tâm tin chắc sẽ chết dưới lưỡi dao oan nghiệt này. Nào ngờ, tên cướp chưa kịp ra tay thì đã la thất thanh hai tay ôm lấy mặt. Thì ra, con Bạch thấy tên cướp sắp giết chủ nó nhanh nhẹn phóng lên vai tên cướp, đưa chân quào vào mắt hắn làm cho mắt hắn bị lòi ra ngoài.
Công việc xảy ra quá sức tưởng tượng của ông Hoàng và hai mẹ con Yến. Họ cứ tưởng đây là mộng, nhưng khi Tâm đến cởi trói cho cha và hai mẹ con Yến, thì họ mới tỉnh ngộ. Ba người quá cảm động, chạy đến ôm lấy Tâm nghẹn ngào.
Mẹ Yến nói qua nước mắt:
- Bộ con không ghét dì ư? Con thật là cao thượng, con tha lỗi cho dì nhé. Dì đã hối hận quá rồi.
Yến cũng đến xin lỗi chị, rồi ông Hoàng cũng cầm tay nàng mà xin lỗi. Tâm sung sướng quá, vì thấy hạnh phúc đã đếnmvới nàng. Mọi người đang vui vẻ, thì con Bạch đến bên Tâm kêu meo meo mấy tiếng. Tâm liền bồng con Bạch lên hun hít.
Hai vợ chồng ông Hoàng và Yến đều vuốt ve con Bạch. Con mèo như hiểu ý, thè lưỡi liếm tay mọi người và kêu những tiếng meo meo... Từ đó gia đình ông Hoàng trở nên đầm ấm. Còn Yến sau nầy nhan sắc của nàng cũng không xấu lắm, vì tính nết nàng đã đổi thay. Mà nết đã đẹp thì tự nhiên con người cũng trở nên thùy mị duyên dáng.
Thành - Mùa
(Bảo-Lộc)
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 17, ra ngày 25-5-1964)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.