Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

Trên Đỉnh Trời Nào


Những gai len của chiếc áo lạnh màu nâu sậm em ôm trong tay chợt xốn lên trong lòng em một cách lạ kỳ, một vài khoảng đã thôi không làm ướt bàn tay bé ấp yêu, những ngón trắng xanh rời rã còn dùng để ngăn che biết bao nước mắt đêm qua. Suốt một buổi tối như thế và một buổi sáng đứng đây như thế, từ khung cửa sổ của phòng số 09 lầu ba bệnh viện nhìn xuống thảm cỏ vuông xanh mượt mà lấm tấm màu hoa sứ trắng rơi rụng trong bóng sương mờ, dáng đứng của hai bờ cây mềm mại như cô thiếu nữ giơ tay đỡ những dây hoa. Hàng ghế đá nơi đây chắc lạnh buốt sương, chả thế mà khoảng kính em áp má vào – sáng ánh đèn vàng ấm áp – vẫn rét tê người. Đừng nhắc em khung cảnh phòng yêu dấu em đang đứng, mặc dù đứng đây và nhìn ra thật xa, em vẫn nhớ rất rõ mỗi đồ vật yên lặng quanh em. Một cái giường nệm cao của bệnh viện, hai cái gối dầy đặt nơi đầu trong, toàn một màu trắng tinh sạch sẽ, cái tủ thuốc nhỏ ngay cạnh bên phải, ngăn trên cùng còn rất nhiều thuốc, thuốc viên, thuốc ống và chưa đóng khít hẳn, trên nóc tủ màu vân xanh lá cây viền những nẹp gỗ vàng, chệch khỏi phía giữa một chút có vết mờ, sần của một vệt khoai tán do mặt đáy của khay thức ăn đem lên hôm qua để lại, và kế chỗ em đứng là chiếc tủ vuông, to với những hộc dài. Trong đó, những thứ áo quần đồ lặt vặt vừa được đem đi cả, chỉ còn hai quyển sách có chữ ký em tặng… chữ ký của em, xếp trong góc. Một tháng trước em đã mua về, gò hàng chữ tặng: “Của Anh Hai em, những ngày chờ bình phục. Ký tên: Nguyễn Kim Thư”… Ô, đừng nhắc đến những chuyện làm em khóc… không bao giờ tự mình em nín được… Ôi, chắc là sương đổ ngoài trời chứ chả phải vì em mà kính nhòe đi thế đâu… Ô, giây phút cuối cùng mãi mãi đã không có em. Kim Thư tội nghiệp của Anh Hai. Chắc rằng em sẽ không bao giờ tin được có chuyện đó xảy ra, tối đó trước mặt em anh còn chuyện trò như thường và đi lựa thuốc để đúng giờ uống mà. Anh Hai, em đã không có diễm phúc chung giọt nước mắt đau đớn đầu tiên với mẹ, em đã chỉ hay để kịp đến và giữ lại chiếc áo len nầy, của anh, em đang ôm trong tay mà nghe nó làm nhói tim và chắc là còn hoài nhói tim. Người ta, mọi người đã đem mẹ về rồi, lần đầu tiên cô bé tội nghiệp của anh được quyền tự do lang thang, tự do đứng mất trí hàng giờ bên khung cửa sổ, trong căn phòng nầy. Chú Hy bảo sẽ trở lại rước em, cầu mong chẳng bao giờ chú ấy trở lại. Tha hồ tưởng tượng, đúng khung cảnh nầy, những câu anh và em nói hôm qua, tha hồ ríu rít những câu chuyện về mấy quyển sách, mấy bài toán khó trong lớp. Em của giáo sư Toán là nhất rồi, nhỏ Vân vẫn trầm trồ với em như thế. Nhưng bây giờ… bây giờ… có chết được không…, chắc là không bao giờ em tin được chuyện đó đã xảy đến và người ta đem Anh Hai đi. Hôm kia, mới hôm kia Anh Hai còn bảo khi nào bí đem toán vào cho Anh Hai giảng, mới hôm kia em còn nhìn thấy một con người sống, một con người linh động, còn nói, còn cười. Cảm giác buổi đầu vào thăm em vẫn nhớ rất rõ, trong khung cảnh mới mẻ bệnh viện mẹ dắt em vào, vì được chỉ trước và mẹ còn mắc nói chuyện với người quen, một mình em tìm đến phòng và mở cửa vào. Giường bệnh anh nằm bên nầy, dãy cửa sổ sáng buông màn xanh nhạt bên kia nắng lung linh rộn rã mà căn phòng thì buồn bã ngột ngạt xiết bao. Biết, thấy em vào anh ngồi ngay dậy, em a lại dang rộng hai tay, anh cũng mở rộng hai tay, một cái trên trán em và một cái trên trán anh. Vũ trụ, bầu trời ngoài cửa như ngừng lại, cô bé con vẫn còn hỏi trong cơn bàng hoàng muốn khóc: “Bao giờ anh mới về nhà hả Anh Hai?” Anh có nhớ không? Một lúc lâu không trả lời được, anh chỉ biết siết nhẹ bàn tay em và hỏi khẽ: “Mẹ đâu?” Đừng cấm em nhắc lại những chuyện đau buồn vì chính đó là giây phút em tin tưởng nhất Anh Hai sẽ ở mãi cùng mẹ cùng em trên cuộc đời nầy. Môi em đã cảm được bao mạch huyết nóng chạy dưới làn da trán, vòng tay nhỏ còn chạm được bờ tóc xanh và ánh mắt anh nồng ấm đến vô cùng.  

Em hứa là sẽ nhắc chuyện nầy lần cuối rồi thôi. Cũng như đứng đây lần cuối, khóc trong căn phòng sống mãi trong ký ức nầy. Nắng đã thấp thoáng chân trời hồng, một vài làn gió mỏng lùa qua khe cửa làm bay lên những sợi tóc tơ. Không một cái gì ngay bây giờ làm sáng được tâm hồn em ảm đạm và hong mát trái tim hâm hấp nước mắt. Thôi không còn ai để cô bé con hỏi thăm mỗi buổi học về, để đòi mẹ vào thăm, để hôn lên trán, để gởi hoa, gởi sách. Không còn ai để hứa ăn chay ba mươi hôm cho ngày bình phục, để lần những hạt chuỗi tròn trĩnh mỗi đêm. Và cũng không còn ai để giảng toán cho cô bé nữa đâu.
 
 
– Nào, lấy một viên bi đỏ trên 8 viên tất cả là tổ hợp một tám phải không… còn 5 viên trắng còn lại? Rất giản dị, xác suất để có một viên đỏ là đáp số của tổ hợp một tám trên tổ hợp một mười ba… vậy là xong… Bây giờ chúng ta làm bài mới… 
 
Cả lớp học như lung linh sau một làn sương mỏng. Buổi Toán Học đầu tiên thắp sáng trong lòng em huy hoàng kỷ niệm. Ồ, bảng đen đó, bục gỗ đó, viên phấn cầm tay như thế, đôi mắt hay ngẩng lên như suy nghĩ rồi cúi xuống ngay như thế, chỉ còn thiếu một giọng nói rất trầm rất ấm là cô bé của thầy có thể ngủ yên trên kỷ niệm dấu yêu tuyệt vời. Thầy, Thầy, tại sao Thầy không thể là Anh Hai, là Nguyễn Duy Ngọc đã bình phục. Bệnh của Anh Hai là tại trở trời thôi mà. Anh Hai không có… không có chết phải hôn Anh Hai. Hay là anh hai giả bộ ra Thầy để tụi em không nhận ra, để các cô học trò nhỏ sợ sệt. 
 
Ừ, mà hai tuần trước người ta đã đem Anh Hai đi, người ta đã dìu mẹ về nhà, em đã đứng một mình trong phòng bệnh, đã nước mắt ướt hai lưng tay. Ừ, mà bây giờ dẫu cho cô bé con đi hết chân trời góc bể, cũng không gặp được một người thật giống Anh Hai, huống nữa là trước mặt. Mãi mãi chữ Anh Hai sẽ không dùng để gọi một người nào và có người đó ngay trước mặt nữa. Thượng Đế, định mệnh đã cất đi chữ đó với em, Anh Hai, Anh Hai, Anh Hai có biết gì không, có nghe gì không? 
 
Tiếng thước kẻ vang cạnh bên làm em giật mình rời khỏi cơn suy nghĩ, đôi mắt em ngước lên chạm phải một vùng ánh sáng bao dung: 
 
– Này, cô bé, làm toán đi chứ, suy nghĩ gì vậy? 
 
Nụ cười Thầy nở nhẹ chợt ngừng lại, em biết mắt mình đang đỏ lên.
 
 
Cả lớp đang bị đe dọa trầm trọng, Thầy sẽ khảo bài trong giờ Toán mà chẳng ai thuộc bài cả. Em biết chắc thế vì em cũng không thuộc. Cả một tuần lễ thi liên tiếp mà môn Toán thi sau chót, đứa nào cũng gò mấy môn kia nên môn Toán chẳng nhớ gì cả. Sau khi chào Thầy rồi ngồi xuống, bao nhiêu quyển tập dưới hộc bàn lại giở ra, bao nhiêu cái miệng lép nhép. Em cũng hơi run, công thức biến đổi, sin, cos, p, q, lộn xộn trong bụng. Thầy liếc sơ qua cả lớp, Thầy cười. Thầy gọi nhỏ thứ nhất, nhỏ Lan đầu dãy, nhỏ siêng ghê lắm, đọc làu làu. Nhỏ Vân kế đó, hắn chỉ đọc một câu sin (p+q) là đứng cầm cờ. Nhỏ thứ ba, thứ tư, nhỏ thứ năm, bàn thứ hai là em, con bé đứng lên, mắt nhìn tuốt lên trần tìm chữ. Không có chữ nào hết. Em đọc công thức thứ nhất, Thầy lắc đầu, cái thứ hai Thầy lắc đầu luôn, hai tay em khoanh lại lạnh ngắt, đầu hơi cúi xuống. Thầy hất đầu nói, giọng phiền hà nhẹ nhàng: 
 
– Học trò giỏi mà như vậy đó. 
 
Học trò giỏi mà như vậy. Sao lớp học lặng như tờ? Em cố lấy hết can đảm: 
 
– Thưa Thầy, xin Thầy tha lỗi cho chúng con, suốt một tuần nay thi nên không dò bài được. Chúng con hứa ngày mai sẽ học bài thuộc và trả bài Thầy… 
 
Mồ hôi đổ dài sống lưng. Thầy nói thật hiền: 
 
– Lần đầu thầy tha. Phải rán học bài cho thuộc. 
 
Con bé lính quýnh nói, bây giờ lính quýnh ngồi xuống giữa tiếng thở phào vui mừng cả lớp. Nhỏ Mai kế bên véo một cái thật đau và nói khẽ vào tai em: “Giỏi, sao bữa nay nhà ngươi làm gan quá vậy?”. hai ba tiếng khúc khích sau lưng: “Ê, trả bài Thầy, trả bài Thầy hết còn đâu mà học, nhỏ?”. Em ngồi im, tựa mặt giữa hai lòng bàn tay lạnh ngắt. Thầy đứng lên bắt đầu viết tên bài mới trên bảng, những bụi phấn li ti vừa xóa rời khỏi bảng đang lấp lánh trong một vệt nắng. Em đang nghĩ gì vậy? Không, em không nghĩ gì cả, nhưng mà Thầy ơi, có phải ngay cả sự đầm ấm cũng mỏng manh như bụi phấn kia không?…
 
*
 
Trong ngôi trường nhỏ mới cất trên đỉnh đồi nầy, chỉ có căn phòng của Thầy là nhỏ nhất. Chỉ vừa đủ kê một bàn học, một kệ sách với 2 cái ghế hai bên. Chừng như đó là căn phòng rất thích hợp với Thầy nên ngoài giờ dạy Thầy ngồi rất thường trên đó, lưng quay ra ngoài, một mình, đầu cúi xuống trang giấy và chỉ ngẩng lên khi có tiếng gõ cửa làm rộn của mấy cô bé con. Trên bàn thỉnh thoảng có thêm một chậu hoa cắm những cây hoa màu bông lúa từng chùm dính dài theo ngọn. Ở bãi đất trống quanh trường không thiếu gì loại hoa đó. Nếu tự nhiên gặp chắc em không cho đó là một loại hoa, chỉ là một thứ cỏ dại. Nhưng một lần đi ngang phòng nhỏ của Thầy, căn phòng nhỏ mà vắng, tha hồ ngắm nghía sau khung kính rộng cái gì trong đó, màu vàng say sưa của loại hoa bông lúa, thứ có chùm hoa ngọn đầy nhất hơi trĩu xuống tựa trên lưng ghế đỏ. Tự dưng em thấy nổi bật một cái, cái gì quá đơn sơ, quá thuần khiết. Có lẽ tại em cứ nghĩ những con người Toán Học là những con người rắc rối, cái gì cũng thích vác ra chứng minh, nêu định luật, giả thuyết. Em thích Toán nhưng cũng thích mơ mộng, cái gì ở trên trời xa, không ai thấy được, bảo nó là cái gì, không ai chứng minh đó là sai được, không nêu giả thuyết để nó có thể là cái nầy, có thể là cái kia, không bắt nó chui vào một khuôn khổ, định luật được. Thế nên em yêu hoa bông lúa, như một đồng ý là càng gặp gỡ rắc rối bao nhiêu, con người sẽ yêu quí sự đơn sơ, mộc mạc bấy nhiêu. Nhưng hoa bông lúa quá đỗi mềm yếu, chỉ bao nhiêu ngọn gió từ trường đem về nhà, những đóa hoa nhỏ chẳng còn đầy nữa. Em chỉ có thể ngắm nó sau khung cửa nầy trên màu ghế đỏ vắng lặng. Mà dẫu có Thầy, cô bé học trò vẫn đứng ngoài ngạch cửa nầy, tha hồ cho tụi bạn vào hỏi Toán, hỏi bài. Cảm nghĩ đầu quá khắc sâu vào tim óc cô bé. Lỡ ra một ngày nào, nỗi buồn trở lại em sẽ gọi Thầy là Anh Hai đó thôi. 
 
*
 
Thưa Thầy,

Em nghĩ rất nhiều trước khi viết bức thư nầy cho Thầy. Em vừa đọc một câu chuyện, chỉ giống em lúc đầu mà không giống lúc sau. Cô bé trong truyện có Anh Hai làm Thầy giáo và dạy luôn cả cô bé. Một bữa cô bé không thuộc bài bị “Thầy” phạt trong lớp và về nhà được Anh Hai dỗ dành ủi an, thật dễ thương. 
 
Thầy ơi, lúc đầu em nghĩ không bao giờ gọi Thầy là Anh Hai được, hình như sẽ có lỗi to lắm, dám gọi Thầy là Anh Hai. Bây giờ thì em thấy rõ ra rồi. Anh Hai em rất giống Thầy và Anh Hai em cũng mất rồi. 

Thầy ơi Thầy, nếu Thầy chấp nhận, khi nào ra khỏi lớp Thầy sẽ là Anh Hai của em. Thầy có bằng lòng không?

Học trò Thầy     
Nguyễn Kim Thư. 
 
 
 Bức thư em gởi cho Thầy, chắc là ai đó thấy vắng Thầy lấy ra xem cười với nhau và quăng mất rồi. Cả một buổi học đầu tiên sau đó quan sát Thầy mà Thầy chẳng có phản ứng gì cả, Thầy vẫn tỉnh như không, Thầy vẫn nghiêm như thường và hình như hay rầy rà hơn. Hay là Thầy có đọc, bảo bức thư là trẻ con rồi liệng ra cửa sổ, nhưng em kiếm dưới cửa sổ không có để nhặt lại. Một tuần lễ, hai tuần lễ, bốn tuần lễ, Thầy không nói gì cả, bao giờ em cũng rất thuộc bài Thầy nhưng em buồn ghê lắm, em muốn bệnh, muốn trốn Thầy luôn.

Như hoa bông lúa bị tước đi những đóa hoa nhỏ, em xanh và gầy ra. Mấy đứa bạn đứa nào cũng bảo em là tại học khuya quá. Em không học khuya đâu, chỉ có suy nghĩ nhiều hơn thông thường thôi. Em hay lang thang một mình và ngắm một cách buồn bã những hoa bông lúa. Chắc là người yêu hoa nầy tâm hồn không đơn sơ như em tưởng đâu. Con người mà, có phải cùng chung huyết thống đâu mà thương với mến. Tự dưng em muốn khóc giữa bầu trời trống trải chung quanh và nhớ Anh Hai thật nhiều đó Anh Hai ơi. Nếu không vì Anh Hai, không cớ gì em làm một việc kỳ cục như vậy được.
 
Buổi chiều đến với bóng mát và gió lồng lộng làm rung những dáng cỏ mềm, nâng vạt áo em chới với trong gió. Thôi mình đi về nha. Thôi mình đi về nha. 
 
 
Lần nầy em không trốn được nữa rồi. Ma soeur bảo em lúc giờ ra chơi là ôm các quyển học bạ lên cho Thầy phê. Em dụ nhỏ Vân khiêng phụ nhưng hắn lắc đầu nguầy nguậy vì lẽ chỉ còn một số ít học bạ Thầy chưa phê, ôm lên không có gì nặng nhọc. Nhất là nhỏ Mai đang đứng ngoắt cô bé với cái máy ảnh đằng kia. Ô, khung cảnh nơi đây sẽ có bao nhiêu tấm hình đẹp. Nhỏ chạy đi mất. Mà cũng có gì phải sợ đâu nào, Thầy không chấp nhận thì thôi, chứ không lẽ Thầy nỡ la mình ư? 
 
Em nghĩ thế và đem lên, mở cửa vào lí nhí với cái người bất động bên trang giấy chằng chịt số, ký hiệu.
 
– Thưa Thầy, còn một số học bạ lớp… Thầy chưa phê, soeur hiệu trưởng bảo em đem lên cho Thầy. Thưa Thầy, em về. 
 
Em vừa định quay ra thì Thầy đã ngẩng vội lên, đôi mắt, ôi, đôi mắt từ lâu em cố nghĩ là không phải của Anh Hai. Trong đôi mắt, một đoạn phim đang quay lại thật chậm. Hai cánh tay cô bé giơ ra, đôi chân hơi chúi về phía trước trong bước chạy, Anh Hai ngồi trên giường, vòng tay cũng mở rộng, một cái trên trán em, một cái trên trán anh. Bao giờ anh mới về nhà hả Anh Hai. Đôi môi Anh Hai nhép lại: Mẹ đâu em. Mắt em nhòa ướt mất rồi, em xoay xoay đầu nhìn rõ đôi mắt ký ức. Môi Thầy cũng hơi mở ra. Không phải Mẹ đâu em. Em chớp nhanh mắt mấy cái. Giọng Thầy ấm lạ: 
 
– Thầy đã đọc bức thư của em. Thầy rất hiểu em. Hình như em chưa nói chữ mà em muốn nói…
 
Mắt em mở tròn nghẹn ngào:
 
– … Vâng… em muốn nói… muốn nói lắm chứ.
 
Nụ cười Thầy – không phải – Anh Hai nở mơ hồ. Em xoay đầu chỗ khác, mím chặt đôi môi rung động rồi cố gắng bật ra:
 
– Thưa Anh Hai, em về.
 
Cùng với câu nói, nước mắt cũng ứa trên mi. Hình như có một đóa hoa bông lúa rơi rất thầm ở trong phòng. Em bước vội đi.
 
*
 
Mùa mưa tới cũng là mùa hoa màu bông lúa tràn ngập cả một khoảng đồi. Em ưa những nhánh trĩu xuống, từng chùm, từng chùm hoa che lấm tấm từ ngọn đến cuống, màu vàng bát ngát. Thế mà hoa mềm yếu vô cùng, chỉ một làn gió nhẹ là bao nhiêu đóa rơi rụng. Hoa lại chẳng có gì đặc sắc so với những chùm hoa đỏ nở nồng nàn trên chót vót nhánh cây bên kia khe nước sâu luồn lỏi trong đá, cũng không đẹp bằng những đóa mắc cỡ kiêu sa với vài giọt sương lóng lánh, cũng không xinh bằng hàng cây lá xanh đậm chen vai dài theo lối ra cửa. Đôi khi những bàn tay nhỏ bé tình cờ tìm được những chùm hoa, ba bốn đóa một màu và màu nào cũng hay, dính liền nhau, rất hòa hợp, chỉ thêm một dải lụa vàng buộc bên dưới là giống hệt mấy bó hoa của các cô Công Chúa trong truyện cổ tích. Ngày xưa cũng một thời em chạy theo pensée, hồng nhung, cẩm chướng… nhưng bây giờ và mãi mãi có lẽ hoa màu bông lúa gây rất nhiều rung động trong em. Thế nên em yêu mùa mưa, mùa mưa tươi mát những ngọn hoa bông lúa, cả một cánh đồng bông lúa gờn gợn dưới mắt, chung quanh ngôi trường nhỏ cả một vườn hoa rộn rã nở mà hình như chỉ có em biết, đối với tụi bạn em hoa nầy chỉ là một thứ cỏ thường mà chẳng đẹp bằng cỏ nhung nữa kia. Cũng có lẽ màu bông lúa nhắc lại em một thuở vui buồn quá nhiều. Trong sự chờ đợi nỗi buồn thật khủng khiếp mà niềm vui cũng vĩ đại vô cùng. Em đã có kỷ niệm với một loài hoa, không cái gì bền vững hơn là sợi dây kỷ niệm, phải không, phải không Anh Hai. Em cũng muốn cho một người thứ hai biết được niềm vui của em. Chắc người ấy ngạc nhiên ghê lắm. 
 
Hôm em chỉ cho xem cánh đồng hoa dại, anh Hai không khỏi sững sờ buột miệng:
 
– Em cũng để ý đến hoa ấy à…
 
A! tại sao không chứ. Nầy, lần thứ nhất thích thú ngắm nó trong phòng Anh Hai nè, lần thứ hai buồn bã lang thang giữa những khoảng đường hoa rụng nè, lần thứ ba cảm động nhìn sóng bông lúa nhấp nhô, vàng mịn từ khung cửa sổ lầu cao nhất nè và bây giờ thì chỉ Anh Hai xem. Cái cười của Anh Hai cứ nở thật tròn mà có vẻ ngẩn ngơ. Anh Hai ơi, Anh Hai có biết cái gì Anh Hai làm, cái gì Anh Hai nói đều thật giống Anh Hai thật của em không. Mẹ không hay em có anh Hai khác. Tụi bạn thì đồng ý là em phải có Anh Hai khác. Riêng em, em cứ nghĩ là mỗi lần gọi Anh Hai, hỏi Toán anh hai, nghe Anh Hai nói, nói Anh Hai nghe, em cố lừa mình đây là Anh Hai thật, để khoảng trống vắng trong lòng, trong đời bớt đi một chút. Em cũng biết là “Anh Hai” rất cố gắng trong vai trò của mình. Những lần đầu tiên đó, ra khỏi cơn tưởng tượng, em thấy ghét em vô cùng, đáng lẽ em không nên thay thế Anh Hai em cách kỳ lạ thế. Nhưng Anh Hai thật đáng kính đáng yêu vô ngần mà Thầy cũng đáng kính đáng quí biết bao nhiêu. Vậy là Thầy mà cũng là Anh Hai của nửa năm học còn lại với cô bé con.
 
Anh Hai ơi, em vẫn còn nghĩ là đối với Anh Hai, em phải đứng thật xa và gọi Anh Hai rất thầm mới phải.
 
*
 
Lớp học hôm nay có một làn gió lạ. Ánh nhìn của tụi bạn hướng về em có vẻ tội nghiệp là lạ. Chữ “Thầy sắp đổi đi” nhỏ Mai nói cho nghe làm em cứng người trong khung ghế mới ngồi xuống. Suốt một buổi học em không hé môi nổi, nước mắt cứ chực trào ra. Chỉ cần ai hỏi em một câu gì em sẽ khóc liền cho xem. Nhưng may quá không ai hỏi cả, tụi bạn em đứa nào cũng hiểu đối với em sự ra đi của Anh Hai là một nỗi buồn lớn. 
 
Hôm nay Thầy không có vào lớp em, chỉ vào lớp bên cạnh. Giờ ra chơi em chạy lên phòng học của Anh Hai. Mãi gần đến khi chuông vào học, Anh Hai mới lên – chắc là phải từ giã lâu – Em đang chạy xuống lầu. Em nói hơi to:
 
– Anh Hai, khi nào Anh Hai đi?
 
Chữ Anh Hai thốt ra quá dễ dàng tự nhiên làm em muốn khóc trở lại. Anh Hai đáp:
 
– Thứ Hai tới, bằng máy bay quân sự.
 
Đấy, em lại chẳng nén được nước mắt rồi đấy, tay em run lên trong bờ vịn cầu thang, em nói thật nhỏ:
 
– Sao Thầy không đi dân sự, quân sự nguy hiểm lắm.
 
Thầy nhìn thẳng mắt em, ôn tồn:
 
– Nầy cô bé, đừng khóc như thế, lớn rồi nhé. Với lại không phải Anh Hai đi là đi luôn đâu nha…, thôi xuống học kẻo trễ…
 
Đó, chữ nha Anh Hai nhái em, em còn hỏi vói một câu chót rồi chạy xuống:
 
– Em vẫn viết thư cho Anh Hai được chứ?
 
Anh Hai cười buồn:
 
– Dĩ nhiên. Anh Hai sẽ để lại địa chỉ cho em.
 
*
 
Buổi tối hôm qua chờ sáng ngày Thầy đi trời mưa to quá, rào rạt trên mái nhà và em không ngủ được, em sợ hoa bông lúa rơi rụng, em sợ máy bay chao cánh. Lạ ghê cho buổi sáng đứng bên cửa sổ nầy, và nhìn xuống cánh đồng hoa màu bông lúa, nắng vàng ấm áp cho lòng em yên tĩnh, một cái gì như vẫn lắng đọng, như dạt dào của lần đứng bên cửa sổ lầu ba bệnh viện. Không phải hai bờ sứ hoa trắng, chỉ có hoa màu bông lúa vàng rợp gợn dài theo gió. Bầu trời trên đây xanh thật xanh cho cánh chim sắt tung bình an vùng không gian trong suốt pha lê. Hình như em có đến hai người anh. Đỉnh trời cao vút nào Anh Hai chắp cánh, một hôm tấm màn đen định mệnh đã rũ xuống và báo cho Anh Hai biết giờ cuối. Và vùng trời nào Thầy bạt gió đi xa. Chắc bây giờ thì Thầy đang giở xem bức thư nhỏ ; khi Thầy đang xem thì trong phòng học vắng nầy, cô bé học trò cũng ngóng nhìn lên trời xa tít tắp và lẩm nhẩm theo:
 
Thưa Thầy,
 
Chắc là em không đưa Thầy đi được mặc dù em rất muốn. Em cũng rất cám ơn Thầy đã mang đến cho em một người Anh Hai rất đáng kính đáng yêu. Nhưng có một điều em không dối em được, em phải nói thật: Không ai thay thế được Anh Hai em mà cũng không ai thay thế được Thầy. Thầy đang ở thật gần với Anh Hai em đấy. Thầy cứ hỏi xem, có phải mỗi lần em làm Toán lếu láo thì phải giơ hai bàn tay cho Anh Hai khẻ. Nhưng lần nầy em không viết thư láo lếu đâu. Mà chắc Thầy cũng không nghĩ thế vì Thầy rất hiểu em, chỉ có em tưởng tượng ra thôi. 

Thầy biết không, có rất nhiều lần em lộn Thầy với Anh Hai, nhất là dáng đi nhìn từ sau lưng. Em chỉ phân biệt được nhờ biết được một người có thực còn một người không có thực bao giờ nữa hết. Người ấy đã mãi mãi đi. Dù em chạm được mấy lần hôn trán, mấy bờ tóc xanh, dù mấy lần hỏi: Bao giờ Anh hai mới về nhà và nghe Anh hỏi lại: Mẹ đâu em. Dù em níu cả hai tay Anh bằng đôi tay nhỏ bé của em – đôi tay chỉ dùng để ngăn che nước mắt – Anh cũng vẫn cứ đi. Em vẫn còn ân hận tại sao lần cuối đó em không để ý nghe tim Anh Hai đập, hơi Anh Hai thở và cắn vào ngón tay Anh xem máu có chảy ra không. Em cũng vẫn không tin khi từ xe chú Hy bước xuống, chạy lên lầu ba và khóc sướt mướt trong hành lang từ phòng số 02 đến phòng số 09. 

Thầy, rồi hoa bông lúa sẽ nở mãi trong mùa Thầy đi. Câu: học trò giỏi mà như vậy sao, sẽ nhắc nhở em làm tròn bổn phận mình trong suốt con đường học còn lại. Những khung kính nơi đây còn vang động chữ Anh Hai lần gọi đầu tiên. Tiếng đó rất êm mà sao gọi khó quá phải không Thầy. Rồi căn phòng nầy sẽ có chủ mới, từ đây cho mãi về sau, dù đi ngang và có nhìn vào sau ghế đỏ vẫn có người ngồi, người đó sẽ không là Thầy nữa mà chắc hoa trên bàn không là hoa màu bông lúa nữa. Có một điều an ủi được em là Thầy đi, đi cho đến chân trời nào, góc bể nào, có thể không quay về nữa, nhưng em vẫn yên trí là Thầy vẫn còn trong bầu trời nầy, trong trái đất nầy, Thầy đang nói, đang cười, đang ngủ và đang sống, vùng đất Thầy ở vẫn có một cô bé học trò để tâm đến, để nhớ rằng có những ngày tháng trong đời, cô bé đã gọi Thầy là Anh Hai rất quý, rất cao cả ; để nghĩ rằng dù em ở trong hoàn cành nào và có ra sao vẫn có thể chạy đến với một người thật lạ mà cũng thật thân, thỉnh cầu họ bất cứ chuyện gì và người ấy bao giờ cũng chờ đợi em. 

Thầy, bây giờ em đang ở rất xa Thầy và gọi Anh Hai rất thầm mà Thầy vẫn nghe, vẫn biết, phải không?

Em.    
 
  
Linh Hương          
(bút nhóm Thương Linh)  

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 201, ra ngày 15-5-1973)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>