Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp Bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp Bút. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2025

Cuộc Xuất Quân Tuyệt Vời Của Ngàn Thông


Sáng thứ bẩy 13-4-71
 
Hơn 100 cặp mắt dán vào tấm bản đồ Sài-gòn Gia-Định. Tiếng anh Tổng Thư Ký Quyên Di vang lên một cách... khác thường. Thạch Thủ nói "khác thường" là vì hàng ngày giọng nói của Quyên Di vẫn được liệt vào hạng "chưa bể tiếng" hay như Thái Bắc gọi "thủy chung như nhất", nghĩa là khi mở mắt chào đời tiếng khóc của "thằng cu" Quyên Di như thế nào bi giờ... vẫn vậy!
 
Đó là sơ lược quang cảnh trước giờ "xuất quân" đi quảng cáo Ngàn Thông.
 
Vì "địa điểm hành quân" quá rộng lớn nên phải chi thành bốn khu vực mà Quyên Di đặt tên là "bốn vùng chiến thuật": Chợ lớn thuộc vùng 4 - Gia Định vùng 3 và Sàigòn lấy đường Phan Thanh Giản làm lằn mức cho vùng 1 và 2... Ấy cũng may là nhờ có quí vị học trò, không hiểu bắt được "tuy ô" ở đâu mà biết được ngày phát động quảng cáo Ngàn Thông, đã ùn ùn kéo tới "tình nguyện nhập ngũ". Ngàn Thông, báo của học trò có khác! Dĩ nhiên anh em trong tòa soạn chỉ "ô kê" các ngài con trai nào "cốt-tô" có dư sức khỏe và có vẻ... bụi đời một tí vì công việc tuy vui nhưng nặng nhọc, do đó đành mời các "thư sinh" khác về nhà "ngồi chơi xơi nước" và nhất là các đấng "kịp tóc" thì "trăm lạy ngàn lạy" quí cô nương "hoan hỉ" trở về "yên giấc nồng" vì "nghề" này có vẻ... trâu bò lắm, không xứng đáng với những bàn tay ngà ngọc!
 
10 phút sau, quân ta lên đường. Kẻ vác búa, xách đinh, người ôm giấy, cầm hồ... nhảy lên xe đạp, gắn máy túa đi khắp nơi. Bà con lối xóm ngơ ngác tưởng lại có vụ... xuống đường. Để trả lời, một "anh hùng" nhảy xuống xe dán "kịch" trên tường một tờ: "Học trò đọc Ngàn Thông". Hiểu ra, thiên hạ cười toe toét!
 
Thạch Thủ được "bộ tham mưu" trao cho bổn phận xem xét tình hình rồi về báo cáo. Vớ được chiếc Hon-da cổ lỗ sĩ nổ lớn như phản lực (!) của "ông" chủ nhiệm, Thạch Thủ chạy rông hết phố nọ đến phố kia. Nhận xét đầu tiên của Thạch Thủ là các trường nữ trung học là những địa điểm thu hút nhất. Chẳng thế mà các ngài con trai cứ nhất định chiếu cố tận tình các bức tường bao quanh các trường nói trên. Các ngài tỏ ra... hăng hái nhất, vui vẻ nhất và chịu chơi nhất, đặc biệt nếu vào giờ ra chơi của các "tà áo trắng" thì ôi thôi các ngài biểu diễn nhiều pha ngoạn mục "cóc" chịu nổi, nào công kênh nhau, nào trèo lên đầu lên cổ nhau... để dán những tấm bích chương cho thật cao, thật hách, cho thật "không giống ai" trên các thân cây, trên cổng trường và cả trên những bảng thông cáo của nhà trường. Ngược lại các ngài lại thờ ơ hay quên béng các trường nam sinh. Ai lại Võ Trường Toản, Trưng Vương sát nách nhau mà "bên ni" tuyệt nhiên không có lấy một bích chương trong khi "bên nớ" lại xanh xanh, đỏ đỏ cứ như bươm bướm. Gia Long, Lê Văn Duyệt, Marie Curie thì đếm không xuể còn Pétrus Ký, Chu Văn An, Jean Jacques Rousseau chỉ "lơ thơ tơ liễu buông mành"!. Thấy "hiện tượng giới trẻ" này Thạch Thủ chỉ biết khóc lên rằng "ông Trời ơi sao sinh ra tâm lý con người rắc rối như vậy" đồng thời trách thầm "bộ tham mưu" đã không đưa các đấng "kịp tóc" đi để... "cân bằng lực lượng"!
 
Điều đáng ghi lại đây nữa là các ngài con trai khoái dán vào những nơi nào có vẻ... bí hiểm: Bảng chỉ dẫn lưu thông hả? "Kịch" một tấm bích chương! Một tấm quảng cáo toán-lý-hóa? - "A lê" tờ Ngàn Thông đè lên! Bức tường này mới quét vôi lại đẹp quá! Thế là một dãy tờ Ngàn Thông chạy dài trên tường đến 2, 3 thước! Một chiếc xe du lịch đậu bên đường? - Ngó trước ngó sau không có ai, một "chàng" tiến lại nhờ... "giữ giùm" ít nhất hai bích chương. Thấy những cảnh "phản nghệ thuật" này, Thạch Thủ vứt xe chạy xuống khuyên can thì các ngài con trai nhe răng cười: "Không sao đâu anh. Cho họ xé, trước khi xé thế nào họ cũng phải đọc một lần. Như vậy là mình... quảng cáo rồi!" Thế thì biết ăn làm sao nói làm sao nữa bi giờ! Thạch Thủ chỉ cón biết kêu trời rồi "chém vè" lẹ.
 
Tiện đây Thạch Thủ xin đại diện đại gia đình Ngàn Thông xin quí vị "khổ chủ" cảm phiền, nếu có buồn, xin buồn chút chút rồi bỏ qua. Nhất quỉ nhài ma thứ ba học trò mà. Hơn nữa tuổi trẻ tuy nghịch ngợm nhưng không có ác ý, chỉ tại Tạo hóa phú cho cái tính dễ thương nhất: Nghịch!
 
12 giờ trưa, quân ta trở về hậu cứ. Tiếng cười, tiếng nói nổ như pháo. Người này khoe "thành tích", người kia kể lại "chiến công" thật là vui. Các ngài con trai đòi hỏi buổi chiều và ngày mai "đánh" nữa. Tuy nhiên, hiểu rằng chiều cuối tuần bao giờ cũng có nhiều "mục lả lướt" và không nên phí "sức lao động", "bộ tham mưu đành cảm tạ và tuyên bố "nghỉ dưỡng quân". Thế là cuộc hành quân đợt I chấm dứt trong thành công tốt đẹp.
 
Chủ nhật 14-4-1971
 
Một đặc điểm "lọa" nhất nước Đại-Ngu và chưa từng thấy trong lịch sử báo chí An-Nam ta là cả chủ nhiệm, chủ bút, tổng thư ký, cả thư ký tòa soạn, nghĩa là những "tai to mặt lớn" của tờ báo Ngàn Thông đều tay búa, tay hồ cùng tham gia thi hành nghĩa vụ... quảng cáo!
 
Sáng nay, quân ta khởi hành sớm. "Cánh quân" được chia thành ba mặt: Thái Bắc và "đệ tử" đi sang Bảy Hiền, Bà Quẹo... Quyên Di, vì "kẹt" dự lễ cưới của một người bạn, "xuất quân" muộn hơn, có nhiệm vụ "bổ túc" những nơi bị các ngài học trò bỏ quên ngày hôm qua. Hoài Mỹ, Thạch Thủ và một "môn đệ" đeo lên chiếc Honda cũ hướng về trung tâm Sàigòn.
 
Vì chở ba, trái luật lưu thông, Hoài Mỹ cứ phải tìm những con đường nào không có "người anh em bạn dân" mà đi. Tại những địa điểm đầu tiên, Trường Phan văn Huê, Cao Thắng và một vài tiệm bán nhạc, sách ở đường Lê Lợi, "phái đoàn" không gặp trở ngại nào, nhưng khi lên Taberd thì bị "đèn đỏ"! Số là ông gác dan trường này quá sốt sắng với nhiệm vụ và có lẽ vì "thương" những bức tường mới, nên cứ nhìn tụi Thạch Thủ hầm hầm như thầm bảo: "Chúng mày mà dán giấy thì ông oánh bỏ mẹ!" Tuy nhiên, đứng lâu thì "gối mỏi chân chồn", ông ta đành quay trở vào. Không bỏ lỡ cơ hội "ngàn năm một thuở", ba thằng đồng loạt "a-la-xô" dán chớp nhoáng được một số bích chương. Khi Thạch Thủ tới bức tường góc Hai Bà Trưng - Nguyễn Du thì một vị "bạn dân" vẫy lại. Thạch Thủ nghĩ thầm "chết cha! Sao quả tạ chiếu rồi".
 
- Ê, có giấy phép không?
 
- Dạ có.
 
- Người ta đâu có cho dán lên tường?
 
- Người ta không cho nhưng cảnh sát đâu có cấm!
 
Tiếp theo lời nói, Thạch Thủ tương luôn bốn tờ "Học trò đọc Ngàn Thông" lên tường trước con mắt ngơ ngác của người "bạn dân".
 
Bọn Thạch Thủ sau đó kéo qua Centre Cuturel Français. Mấy ông tây, bà đầm ra chỉ trỏ, nói năng xì-là xì-lồ - Coi "thiên hạ" như "nơ pa", ba thằng liền "đánh úp" các bức tường, thân cây bao quanh Trung Tâm Văn Hóa này.
 
Làm xong phận sự tại trường Văn Hóa Quân Đội, trường St Paul và Chủng Viện Giuse (Hoài Mỹ nói là "nhà tu mà không đọc Ngàn Thông thì chẳng chóng thì chầy cũng... hoàn tục"), bọn Thạch Thủ tạt qua Võ Trường Toản. Tới nơi, "phái đoàn" được chứng kiến một "pha độc nhất vô nhị": Quyên Di trong bộ đồ "vía", quần thẳng nếp, áo trắng bóc, cổ còn đeo tòng teng chiếc "cà vạt" đắt tiền, đang vạch hàng rào kẽm gai chui vào dán tờ "Ngàn Thông" lên tường của Nha Trung, Tiểu học. Mấy cô bán nước đá gần đó thấy vậy cùng che miệng cười. Thạch Thủ nghĩ: "Tên này ế... vợ là cái chắc", Được hỏi nguyên do, Quyên Di cho biết vì tiết kiệm thời giờ nên không kịp "lột xác"!
 
Và sau khi "thăm" một số địa điểm khác nữa như Hội Việt-Mỹ, trường Nguyễn Trường Tộ, Phước An, Nguyễn Duy Khang... cả bọn kéo về tòa soạn. Phái đoàn của Thái Bắc đã trờ về từ hồi nào và đang "ngáo" ngon lành...
 
Trưa hôm đó chị Quản lý đãi một bữa bánh xèo "tuyệt cú mèo"!
 
Cả buổi chiều quân ta nghỉ để lấy sức cho cuộc... dạ chiến!
 
Trời về tối, có gió mát và ánh đèn điện, đoàn quân lại lên đường. Thái Bắc thuộc loại... siêu thị (trên 19 mi-ốp-pi lận) nên "phái đoàn" sợ có "tai nạn lao động", trao cho nhiệm vụ xách lon hồ và ôm giấy, nhưng "chàng" không chịu, nhất định đòi đóng bích chương trên các thân cây hai bên đường. Đành chiều! Nhưng thỉnh thoảng người ta lại nghe Thái Bắc kêu: "ối! ái!". Thì ra thay vì lấy búa đóng vào đinh, "chàng" cứ nhằm ngón tay mà nện!
 
Có lẽ nhờ không khí đêm mát nên nhiều ý kiến nẩy ra. Nhiều người đã sáng chế nhiều cách dán bích chương thần sầu. Đây là vài "vụ" điển hình:
 
Trên bức tường trường Régina Pacis có những dòng chữ: "Đòi hỏi chấm dứt chiến tranh vô điều kiện là phản dân, hại nước". "Chàng" Hoài Mỹ đã "kịch" tờ Ngàn Thông lên chữ "chiến tranh" thành thử câu trên được sửa là "Đòi hỏi chấm dứt Ngàn Thông vô điều kiện là phản dân hại nước"!
 
- Chỗ khác, trên tường nhà thương St Paul nhan nhản những tờ giấy với dòng chữ "Toàn thể thương phế binh nhiệt liệt ủng hộ Ngày Phế Binh Việt Nam: 15-4-1971". Chỉ một phút sau dân chúng qua đường lại đọc: "Toàn thể thương phế binh nhiệt liệt ủng hộ Bán Nguyệt San Ngàn Thông"!
 
Địa điểm cuối cùng của cuộc "hành quân" là cánh phải trường Gia Long. Thạch Thủ được chỉ định "đóng" các thân cây dọc bên đường. Vừa mon men lại một gốc cây, Thạch Thủ dội ra liền: Kiến lửa! Thạch Thủ định rút lui thì Hoài Mỹ la lên: "Càng hay! Kiến sẽ giữ bích chương khỏi bị thiên hạ xé". Sau một hồi "đấu khẩu", Thạch Thủ đành phải "nhào dzô" và cứ thế đi tìm những gốc cây nào có kiến (càng nhiều càng tốt) để "đóng"! Kết cuộc hai chân của Thạch Thủ sưng lên và ngứa như bị... ghẻ tầu!
 
12 giờ đêm, Quyên Di ra lệnh "khao quân": Thịt bò viên! Quân ta hưởng ứng ngay. Một tô qua đi, Quyên Di nổi hứng: "mỗi người thêm một nữa" Lại một tô qua đi. Tráng miệng: "mỗi người một ly sâm bổ lượng"! Nhưng khi trả tiền, Quyên Di trợn trừng hai mắt như bị... kinh phong! Tay sờ hết túi quần đến túi áo. Thì ra "bố mày" để quên tiền... ở nhà! Thế là một màn góp nhặt từng đồng, từng đồng của mỗi người diễn ra. Tang thương quá! May phúc bảy mươi đời, số tiền tổng cộng lại không những đủ trả khoản phí ẩm thực mà còn dư đến những ba đồng bạc cắc!
 
Sau đó quân ta chia tay. Ai nấy "thơ thới hân hoan ra về" tìm giấc điệp. Đồng hồ điểm 1 giờ 5 phút sáng!
 
Những giai thoại về các ngày quảng cáo Ngàn Thông thì còn nhiều, không phải chỉ có ở Sàigòn mà tại các tỉnh cổ-động-viên" báo về cũng lắm chuyện cười "pể pụng" và "chảy nước mắt"; tuy nhiên vì trang báo có hạn, Thạch Thủ đành chấm dứt ở đây. Trong số báo tới Thạch Thủ sẽ kể cho bà con nghe về những ý kiến của bạn đọc góp vào việc thực hiện Ngàn Thông của chúng mình.
 
 
THẠCH THỦ      
 
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 2, ra ngày 20-5-1971)
 

Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2023

Tình Cảm Tuổi Mới Lớn

 BUỔI TÁN GẪU VỀ:

Tình cảm tuổi mới lớn
 

Ông trời đang "đẹp trai, con nhà lành", bỗng nhiên "nhõng nhẽo"... khóc bù lu bù loa lên - Mưa! Mặt Hoài Mỹ bèn xị xuống, tả tơi như chiếc mền rách. Quyên Di cuống cà kê, nhảy cà tưng như bị kiến lửa đốt. Cặp kiếng "đít chai" trên khuôn mặt "mùa thu chết" của Thái Bắc như dầy thêm và nặng trĩu như đôi quả tạ của một "lực sĩ đã về chiều". Miệng của thằng Ông Phỗng mở ra như cái ống cống. Con nhà Mộ Dung Phục, bình tĩnh hơn, lấy thuốc lá ra châm, nhưng không hiểu vì vô tình hay cố ý, lại đưa đầu điếu thuốc đang cháy đỏ vào miệng mà hít. Cái "cửa sổ linh hồn" đẹp và to như hai quả xoài tượng của cô bé Hai Thuyền Quyên, trước cảnh mưa rơi, vẫn sáng như cặp mắt của... cụ Nguyễn Khuyến khi cáo quan về hưu!... Riêng Thạch Thủ, vì đạo đức quen rồi, liền anh dũng mặc áo mưa, che dù, phom phom ra giữa sân mà than: "Thượng Đế hỡi! Có thấu cho tụi con nè!...", rồi đe dọa: "Trời mà không tạnh, Thạch Thủ xin thề độc là sẽ hổng thèm... ăn phở nữa đâu".

Thật mầu nhiệm thay, chỉ... hai tiếng đồng hồ sau, có lẽ vì xót thương ban tổ chức đang "thân tàn ma dại" trước một tương lai bi đát và cũng rất có thể vì sợ các hàng phở trên toàn quốc thất nghiệp bởi sự "hờn mát" của Thạch Thủ, nên trời xin... hưu chiến. Lập tức mặt đứa nào đứa đó nở ra như những cánh "hoa phượng rơi đón mùa thu tới"...

Trên đây là quang cảnh màn tạp diễn lúc sơ khởi chiều chủ nhật 01-8-1971 tại hội quán Phấn Thông Vàng, nơi được chọn làm "chiến địa" cho cuộc trà đàm về tình cảm tuổi mới lớn giữa các "cao thủ võ lâm" tóc ngắn, tóc dài của Ngàn Thông.

Vì thời gian là... kẹo chewing gum nên cuộc tán gẫu mãi đến gần 5 giờ mới mở máy thay vì 4 giờ như đã dự định. Cũng "nô xịt-ta". Người nhà mí nhau cả mà!

Thiết tưởng đến đây Thạch Thủ cũng cần vi vút giới thiệu mí độc giả những "nam phụ lão ấu" đã tham dự buổi tán gẫu này: Ngoài ban trị sự và biên tập của Ngàn Thông như Hoài Mỹ, Quyên Di, Thái Bắc, Hoàng Quý, Mộ Dung Phục, Vi Vi, Thằng Ông Phỗng, Gái Thuyền Quyên,  Đại Phá... và cả Thạch Thủ nữa chứ (tí quên!), còn có 4 vị giáo sư thuộc lứa tuổi đứng đắn, nhưng chưa đến nỗi "hoàng hôn trên bãi bể". Tuy nhiên nổi bật nhất vẫn là 56 "thằng cu, cái tý" đang tuổi mới nhớn, hiện "du học" tại các trường lớn ở Đô Thiềng và Gia-định thành như Nguyễn Bá Tòng, Cao Thắng, Trưng Vương, Pétrus Ký, Lê văn Duyệt, Tinh Thần, Lê Bảo Tịnh, Saint Thomas, Hồ Ngọc Cẩn, Quốc Gia Nghĩa Tử... Ngoài ra sự tham dự quí báu của hai chàng sinh viên y-khoa Sàigòn, một sinh viên chính trị kinh doanh và một nữ sinh viên kiêm cô giáo thuộc Viện Đại Học Đàlạt cũng đã đem lại cho buổi họp mặt thêm mầu sắc "trăm hoa đua nở".

Chiếu đôi mắt ốc nhồi để đi một đường quan sát căn phòng, Thạch Thủ nhận thấy dân húi cua chiếm đa số. Vậy thì ai còn dám phát ngôn "trai thiếu gái thừa" nữa nhỉ? Thế là "phái khỏe" dẫn trước 1-0 rồi đí nhá. Phe "nhõng nhẽo" (tiếng của thằng Ông Phỗng thường dùng) ngồi ở hàng ghế đầu, chen vai sát cánh cứ như là mình đang sống trong cảnh "êm đềm trướng rủ màn che". Bọn con trai "cắm dùi" la liệt khắp "bốn vùng chiến thuật", có vẻ "hung hăng con bọ xít" lắm, ra cái điều "có ta đây" nhưng ác thay lại cóc dám dám... lại gần hay gợi chuyện mí các đấng kịp tóc.

Nói qua về cách phục sức của quí vị "trà-đàm-viên", Thạch Thủ để ý các cô chiều nay... diện kỹ quá: Tóc chải cong cong hay vén gọn hoặc thả dài trên vai, quần áo thì... "sạch sẽ, mát mẻ" ghê vậy đó. Đặc biệt có nàng đánh một lớp phấn mỏng trên bộ mặt bảnh gái nữa chứ (chắc lấy trộm của má hay của chị... hoặc dùng lộn phấn viết bảng? Xin lỗi nghe, tại Thạch Thủ dốt về nghệ thuật trang điểm nên đoán mò vậy thôi). Riêng các ngài con giai thì "bất đồng ý kiến", chia làm hai phe: Phe tả thì ăn bận lôi thôi lếch thếch, bụi đời không chê được: Cúc áo có mà không thèm cài để lộ bộ ngực "ô-mê-ga", quần không rách cũng vá hai, ba miếng to tổ chảng, chân đi đôi dép mỏng như dao cạo râu, đầu tóc bù xù ra cái điều ta đây là thi sỡi kiêm triết gia bất cần đời. Còn phe hữu lại very chic: áo quần láng coóng như vừa được xe hủ lô ủi, tóc thoa mỡ bóng nhoáng đến độ ruồi đậu cũng té, dáng điệu trịnh trọng như chú rể trong ngày... anh dũng bước lên xe hoa về nhà vợ!

Thạch Thủ nghĩ vớ va vớ vỉn rằng khỏi cần tìm hiểu tuổi mới nhớn là cái thá gì, cứ nhìn những "hiện tượng" trình diễn trước mắt kia cũng thừa thãi định nghĩa. Ấy nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Ngài chủ nhiệm mà ra lệnh thì Thạch Thủ phải thi hành đứt đuôi con nòng nọc ra rồi. Vậy thì xin ghi lại đây một cách trung thực những lời phát ngôn có tổ chức của quí vị anh minh trà-đàm-viên về tình cảm tuổi mới nhớn.

Khởi đầu Quyên Di bằng một giọng nhỏ nhẹ (hình như "cầm nhầm" của "con ghế" thì phải?) tuyên bố lý do của buổi tán gẫu. Tiếp đến Hoài Mỹ ra "đặt vấn đề". Anh chàng nầy là lướt tuổi mới lớn bằng hai hình ảnh: "nụ hồng không mãi mãi là một nụ hồng, nhưng đến một sáng nào đó sẽ bật cánh nở thành hoa để đón lấy những cơn gió nhẹ, những ánh nắng vàng. Một con chim không mãi mãi nằm kêu chiêm chiếp trong tổ, nhưng một ngày nào đó, khi đã đủ lông đủ cánh, sẽ cất cánh bay vút lên bầu trời trong xanh... Con người cũng vậy, tới một giai đoạn nào đó cũng sẽ trút bỏ những gì thuộc về ấu thời để vươn lên tới chỗ trưởng thành. Nhưng thật ra ở giai đoạn này, cô đó, cậu đó chưa phải là người lớn mà cũng không còn là trẻ con nữa nữa, nhưng thuộc về một lớp tuổi mà người ta thường gọi là dở dở ương ương. Cũng trong giai đoạn này, tuổi mới lớn có những biến chuyển trong nội tâm cũng như trên thân xác. Trái tim đã biết rung lên những cung điệu đầu tiên do sự hiện diện của kẻ khác phái. Các cô, cậu thích sống trong một thế giới riêng của mình, và khởi sự bận rộn với những suy tư... Đồng thời các bắp thịt trong người như nở lớn hơn khiến các cô, cậu như muốn hành động để "tiêu xài" cái phần sinh lực dồi dào đó..."

Ái chà bữa nay tên Hoài Mỹ ăn nói văn hoa quá cỡ thợ mộc làm Thạch Thủ (và có lẽ cả những người hiện diện) "nghe ngọt thiệt là ngọt vậy đó". Tuy nhiên có một điều làm Thạch Thủ ấm ức, nhưng không dám hỏi sợ bị chê là nham nhở. Đó là đoạn thuyết trình viên lấy giọng nói ồ ồ của các cậu ra làm ví dụ cho sự biến chuyển nơi thân xác của tuổi mới nhớn, Thạch Thủ trộm nghĩ... là không đúng lắm, vì như giọng nói của Quyên Di từ khi cha sinh mẹ đẻ đến chừ vẫn "thủy chung duy nhất" thì phải chăng Quyên Di chưa... lớn vì chưa "bể tiếng"? - Cũng may lúc đó, có lẽ cảm thấy nhột nhạt và sợ độc giả Ngàn Thông hiểu nhầm mình còn bé, Quyên Di đứng phắt dậy, cố nói thật to mà rằng: "Nói chung tuổi mới lớn là ở những tuổi 14, 15, 16, 17, 18. Về thể chất con người phát triển, về tinh thần có những rung cảm mới lạ, đặc biệt để ý đến người khác phái" - Có thế chứ! "Bừng con mắt dậy" Thạch Thủ mới biết Quyên Di... đã nhớn!

Từ khi hội thảo, người ta chỉ thấy các "ông", các "cậu" hùng hục phát biểu ý kiến, còn các cô chỉ ngồi... cười và nhấm nháp nước trà, đậu phọng (sướng chưa?), mặc dầu đã được Hoài Mỹ cho dầu mỡ, Thạch Thủ lại trộm nghĩ các đấng kịp tóc chỉ giỏi... bắt nạt các em ở nhà hoặc cùng lắm có tài dọa già thằng Ông Phỗng chân chỉ hạt bột còn khi hữu sự thì lại thỏ đế không ai bằng (Thế là thua hai bàn trắng rồi nhé, quí nương!).

Sau khi thông qua việc định nghĩa và giới hạn tuổi mới lớn, bà con đồng ý bàn qua vấn đề thứ hai và thứ ba "Những gì hiện nay đang ảnh hưởng, tác động trên tình cảm tuổi mới lớn" và "tuổi trẻ có trách nhiệm về tình cảm của mình không?" - Để khai pháo, một chàng tên Sơn (Chu văn An) kết án phong trào Hippy, đồng thời nhấn mạnh đến ảnh hưởng của gia đình và học đường. Nhưng ý kiến này bị một "cụ" Cao Thắng chê: Nô Hippy! Hippy cũng có những cái hay của nó - Thế là trận chiến bùng nổ chung quanh vấn đề Hippy nếu me-xừ Hoài Mỹ không lái về chủ đề chính. Vui đáo để! Con nhà Mộ Dung Phục ngồi từ nẫy đến giờ nhăn nhó cái bản mặt (không khác gì cái khăn chùi mũi của các cô) vì giơ tay mấy lần mà cứ bị bỏ quên, bèn tự tiện đứng lên rống: "Theo tôi, không có ảnh hưởng nào hết mà do chính mình chịu trách nhiệm". Ý kiến phá thối này liền bị thiên hạ "nghỉ chơi" ngay. Thương Mộ Dung Phục, Thạch Thủ ghé vào tai nó khuyên nhỏ: " có lẽ mày nên về nhà bán cám gà cho vợ thì hay hơn". Nó nhe bộ răng quả chuối ra cười tồ tồ làm hàng râu mép của nó lại càng cụp xuống như ghi đông xe đạp.

Trước khi qua vấn đề 4: Cần phát huy hay chận đứng tình cảm tuổi mới nhớn? Nếu phát huy cần phát huy như thế nào? Nếu chận đứng thì chận đứng những tình cảm nào?, hội trường được mời ca cộng đồng bản Ôi Em Yêu Dấu. Hay! Thật hợp cảnh, hợp tình. Bài này kể lại một anh chàng đang lang thang phất phơ, bỗng gặp một "em yêu dấu". Vì quá mê tít thò lò, chàng liền ngã quay ra đường. Nhưng "em yêu dấu vẫn tỉnh bơ, coi "người ta" như rơm, như rác. Nghe xong, Thạch Thủ thấy "chái lái" vô cùng. Kết luận: Các đấng kịp tóc thật là... ác vậy đó. Ai có giỏi thì đi mà kiện!

Trở lại phần hội thảo, "cụ" Bùi Vĩnh Phúc (Nguyễn Bá Tòng) cho rằng: "Ơ tại sao lại phải ngăn chận những tình cảm tuổi mới lớn nhẩy? Cứ để chúng tự do mọc cho đời lên hương với điều kiện phải bố thí cho chúng một môi trường tốt và giúp "chủ-nhân-ông" trau giồi khả năng". Nhiều người vỗ tay bồm bộp. Nổi hứng, Bùi Vĩnh Phúc tuyên bố một câu đáng đồng tiền bát gạo: "Nếu thích ai thì cứ nói thẳng I love you, không nên giữ làm gì cho mệt vì chỉ trong tình yêu, hai người mới cảm thông nhau được" - Lúc này hội trường vang những tiếng cười, vui như tết. Một đấng tóc dài, mặc áo nâu dài, có cái tên là Hậu (Trưng Vương) lấy hết sức bình sinh đứng lên ỏn ẻn: "Đúng rồi, ta không nên chận đứng những tình cảm mới lớn mà phải hướng dẫn" - Ý kiến này được nhiệt liệt hoan hô, một phần vì hay, phần khác vì các đấng kịp tóc phát biểu cảm tưởng hiếm như lá mùa thu nên dĩ nhiên được những tràng pháo tay ga-lăng. Đến đây hội trường nổ tung vì mẩu đối thoại hấp dẫn giữa Thúy Vũ và họa sĩ Vi Vi:

- Vũ cũng đồng ý nên phát huy những tình cảm tuổi mới lớn... Do đó, tình yêu phải được coi như một cái gì hết sức tự nhiên. Riêng với Vũ, nếu ai yêu Vũ, Vũ yêu lại liền.

Như vớ bở, Vi Vi vội đứng dậy, hỏi lại cho... chắc ăn:

- Ai yêu Vũ, Vũ yêu lại liền, phải không?

- ... Dạ đúng.

- Dù người đó có mù, què, câm, điếc Vũ cũng vẫn yêu?

Ném lao thì phải theo lao, Thúy Vũ đành... gật đầu. Vi Vi cười toét, khoái chí, nhưng có vẻ bí mật, nói lẩm cẩm:

- Được rồi nhé, Thúy Vũ nhớ lấy đấy.

Thật hào hứng. Thật cởi mở. Thật tự nhiên. Thật chân tình. Như hòa đồng với niềm vui của những người mới nhớn, chị sinh viên kiêm cô giáo miền cao nguyên Đàlạt góp ý kiến:

- Mặc dầu chị đã... đứng tuổi, nhưng chưa yêu ai. Tuy nhiên không vì thế chị chủ trương giết chết tình cảm, trái lại thấy cần phát huy chúng theo chiều hướng xây dựng để con người hiểu tận cùng bản chất mình.

Hội trường vỗ tay. Thừa thắng xông lên, chị hát luôn một bài về tình yêu. Lại vỗ tay.

Vấn đề cuối cùng "Bạn mong muốn gì nơi chính quyền, học đường, gia đình, các huynh trưởng trong công việc phát huy tình cảm của tuổi mới lớn?" được các ông con trai tán nhiều và hăng tiết vịt nhất: Nào kết án chính quyền đầu độc tuổi trẻ, nào chê chương trình học chậm tiến, nào trách những người lớn thiếu hiểu biết về tuổi mới nhớn... Bởi vậy bà con đồng thanh quyết nghị: Đã đành tuổi mới nhớn cũng chịu trách nhiệm đối với bản thân của mình, nhưng cũng yêu cầu những người hữu trách hãy tỏ ra chân thật lo cho tuổi trẻ, hãy cảm thông và độ lượng và nhất là hãy tạo nhưng môi trường hoạt động thích hợp cho tuổi mới nhớn...

Sau khi Hoài Mỹ tổng kết các ý kiến và một lần nữa cảm ơn những người thương Ngàn Thông, hội trường đứng lên hát bản Biệt ly. Ôi nghe sao mà não nùng đến thế nhỉ. Chẳng vậy mà khi tiếng hát chấm dứt, nhiều "ông", nhiều "bà" còn đứng nghiêm như những tượng gỗ.

Thạch Thủ cũng bắt chước những tai to mặt lớn của tòa soạn đứng tiễn đưa "quan khách" ra về. Nhìn những tà áo của các đấng "nữ trà-đàm-viên" xa dần, Thạch Thủ cảm thấy... nhơ nhớ thế nào ấy. Thấy lạnh, sờ lên mặt, Thạch Thủ mới biết là mình... vừa khóc, bèn quay lại chỉ tay vào mặt mình mà tự sỉ vả:

- Nhảm chưa! "Già" như... đá thời thượng cổ mà còn bày đặt như mình... mới nhớn!


THẠCH THỦ       

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 8, ra ngày 20-8-1971)
 

Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2023

Một Vòng Kiểm Thảo Về Cà Rem

Cà rem là ký gì thì khỏi cần diễn tả tất cả các búp bê lớn nhỏ đều biết cả, chỉ duy có cái danh xưng của nó thì phải làm một cuộc giải thích cho có lễ nghĩa.

Cà rem có nơi còn gọi là cà lem hay vắn tắt là kem đều do chữ Crème mà ra. Người Mỹ thì nhiêu khê dài dòng văn tự hơn gọi là Ice creame, chắc Ấn Độ hay Tây Tạng thì còn dài nữa!

Theo nguyên thủy - hay nói theo các đấng tận tình với tổ tiên dân tộc hơn thì gọi là "Một sự trở về nguồn - cà rem là một loại thực phẩm dùng lạnh trong các cuộc đi chơi xa của kỳ nghỉ hè. Hoặc nói khác đi thì nó là loại thực phẩm trộn với nước đá lạnh quay cho thật nhuyễn bỏ vào một cái hộp kín giữ cho nó thật lạnh có thế thôi. Thật ra thì cái sự trở về nguồn này xét ra cũng không mấy quan trọng mà Cà rem đã phục vụ và tiến triển thế nào mới đáng kể.

Ngày xưa ăn kem khó lắm, trần ai không thể tưởng được. Thiên hạ có thèm lắm thì cũng phải đợi đến kỳ nghỉ hè vì các mùa khác chẳng có ai làm, mà có ăn các thời gian khác ngoài kỳ hè ra thì bị coi như lạc hậu, trái mùa. Mua được kem ăn cũng phải toát mồ hôi hột. Vì tư gia mấy ai có phương tiện để làm, nên khách hàng phải xếp hàng chờ đến tên mới vào lấy kem, cứ như phát chẩn cũng không bằng. Khi có kem trong tay rồi mừng muốn chết nhưng cũng phải hộc tốc chạy về nhà nếu không nó chảy ra nước thì công cốc. Vào thời kỳ ấy không ai ăn kem ở ngoài phố hay trong tiệm, mọi người đều mang về. Thời kỳ kem mới được phát minh nó hiếm lắm, kiếm đỏ mắt cũng chưa tìm ra được một tiệm. Trái hẳn với ngày nay tứ thời bát tiết lúc nào cũng có kem. Những ngày rét như cắt ruột cũng có kem. Nền cà rem được phát triển và tung ra thị trường búp bê vào cuối thế chiến thứ hai, nhờ mấy ông kỹ nghệ chế ra được cái bình thủy giữ được độ lạnh nên kem hiện diện khắp nơi từ hang cùng ngõ hẻm đến mọi nơi trong thành phố. Một sự thay đổi quan trọng vĩ đại và rùng rợn nữa là các ông nhà buôn đã chế ra kem đủ loại. Cho vào hộp, vào bánh, cắt thành thỏi lại còn bêu trên que nữa.

Cái mốt bêu kem trên que là sáng kiến của lão chủ tiệm kem Good Humor ở Ohio chế ra vào khoảng năm 1940. Chỉ có cái que cắm vào cục cà rem mà lão chủ tiệm Good Humor ngậu sị bọ lên, đem cầu chứng tại tò để xin bằng phát minh giữ bản quyền cấm không ai được "giả mạo trích dịch". Nhưng than ơi, công cốc chỉ vài tháng sau chỗ nào có cà rem là có cây que. Một sự hỉ nộ ái ố nữa xẩy ra là tất cả các bài hát, hình vẽ quảng cáo cho cục cà rem và cây que đã trở thánh cái mốc cho thiên hạ đàm tiếu. Thậm chí đến mẫu phim thực hiện tại Hồ Ly Vọng cứ đinh ninh tung ra là thiên hạ phải lác mắt về cái que và cục cà rem ai ngờ lại thành cái trống bởi nó vật vào mình. Cũng được cái an ủi là thiên hạ chiếu cố đến kem của lão Humor khá kỹ. Nguyên năm 1952 tiệm này đã bán ra được hơn 1 tỉ cà rem cây.

Kể ra thì thiên hạ cũng khó tính thật, ước ao có cà rem bốn mùa xuân, hạ, thu, đông khi được cung ứng đầy đủ thì lại chê lên chê xuống thiếu mùi thiếu vị. Báo hại mấy ông chủ cà rem bấn lên không biết làm thế nào cho vừa lòng khách hàng. Mới đầu thì chỉ có cà rem sữa pha một chút vani cho có hương vị, nay thì cái mùi vị đến kỳ lạm phát, tính ra đã có tới 240 vị cả thảy. Thật là kinh khủng! Một cây cà rem bây giờ không những phải nặng phần trình diễn téc-ních co lo mà còn phải chứa đựng tối thiểu 3 vị mới hài lòng quí vị khách hàng. Tuy nhiên nếu làm một cuộc thống kê thì kem sữa vani vẫn được chiếu cố tận tình khắp nơi trên thế giới. Lý do dễ hiểu là nó vừa ngon, vừa rẻ, lành mạnh nhất là nó chứa ít nhiệt lượng. Một cuộc thí nghiệm nghiêm chỉnh cho thấy: Cà rem sữa vani chỉ chứa có 135 calori còn kem vani thì lên đến 176. Dân Pháp có tiếng là ăn nòi, thích xài kem sữa lòng đỏ trứng gà nên chứa những 250 calori. Cũng vì cái mùi vị của kem mà nhiều vị sản xuất đã hốc hác vì phải vùi đầu vào tìm kiếm những hương vị, mới mong chiếm được ưu thế trên thị trường. Tội nghiệp một lô hoa quả đã ngẫu nhiên bị lôi vào vòng lẩm cẩm của cà rem không chút thương xót.

Trên thị trường Việt Nam bi giờ mạnh nhất là cà rem sầu riêng, kế đến là dừa, cam và đậu xanh.

Nhiều xứ thích những mùi vị riêng biệt, thiếu thì coi như bất thành cà rem. Dân Tân Tây Lan thì chỉ thích cà rem cam. Cà rem cà phê thì được dân Orlean coi như món ruột trong tất cả các bữa tiệc tùng. Riêng dân Cờ Hoa thì mùi gì cũng được miễn là kem. Mấy ông Huê Kỳ chiếu cố cà rem hơi kỹ. Trung bình mỗi vị xực tới gần 2 ký trong 1 tuần lễ.

Để đáp ứng nhu cầu này máy bán cà rem tự động bầy la liệt trên các ngả đường, chỉ việc bỏ vào một đồng là cà rem tự động nhẩy vọt ra. Sướng thật! Không biết đến bao giờ xứ mình mới có để thiếu nhi khỏi vất vả vì cà rem.


HUY YÊN          
Theo Don Wharlon     

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 98, ra ngày 15-7-1973)

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2020

Xem Bói


Kỳ này hết chuyện trong nhà, Thạch Thủ xin tiếp quí bạn độc giả thân mến bằng những chuyện ngoài làng. Đây cũng là dịp để "thay đổi không khí" và "đổi món ăn chơi".

Đọc đề tài xem bói ở trên, chắc có bạn đặt câu hỏi: Thạch Thủ, tên bán trời không văn tự, cũng dị đoan, tin vào bói toán nữa cưa à? Để "giải đáp thắc mắc" đồng thời để dùng làm đầu câu chuyện, Thạch Thủ xin kể lại lần coi bói gần đây nhất của Thạch Thủ:

Cũng bằng rầy năm ngoái, sau Tết con heo, Thạch Thủ và hai người bạn nữa bồng bế nhau lên Giồng Ông Tố (chỗ "ngã ba hay xảy ra tai nạn" ở Xa Lộ đi vào) để nhờ một ông thầy ngải kiêm "bói gia" nổi tiếng bấm cho một quẻ hầu biết trước những hên xui trong năm. Sau khi hỏi tuổi, ngày sanh, tháng đẻ, giờ và nơi chào đời (Ôi chao! Cẩn thận quá cỡ thợ thổi xế!) và sau khi ngắm nghía dung nhan bàn tay... gân guốc của Thạch Thủ, ông thầy trầm ngâm rồi trịnh trọng phán rằng:

- Năm nay, cậu sẽ đau nặng một lần, nhưng có tiền. Khoảng đến tháng sáu này, cậu được một món tiền rất lớn, tự nhiên nó tới, có thể như trúng số, cũng có thể do một người nào đó tặng cậu... Cuối năm, có một bà góa giầu mê cậu như điếu đổ (Trời ơi! Sung sướng vậy sao? Em chả! Em chả! Em... xí hổ quá!) Bà góa này còn trẻ và đẹp lắm (nhất rồi còn gì! Đúng là phong lưu nhất ai bằng... Thạch Thủ!)... Nếu tôi nói sai, sang năm, cũng vào ngày giờ này, cho cậu tới đốt nhà tôi đi...

Ra khỏi nhà ông thầy ngải, hai thằng bạn cứ nằng nặc đòi Thạch Thủ khao một chầu bún bò giò heo vì cho rằng Thạch Thủ gặp... duyên lành! Thế là "món tiền rất lớn" đâu chưa có, chỉ thấy gần nhất là mình mất toi năm bớp để khao hai thằng bạn có... khả năng ăn như Lê Như Hổ!

Quí bạn biết lời bói của ông thầy ngải linh nghiệm ra sao trong năm vừa qua của Thạch Thủ không? Hay lắm! Này nhé:

Nhờ chiếc xế đời Hitler của Thạch Thủ hay nhõng nhẽo, chẳng chịu nổ máy ghì cả, khiến Thạch Thủ phải thường xuyên đẩy nó đến toát-xì-cấu. Ấy nhờ vậy mà lại ăn khỏe, nên "phì... da" coi bụ bẫm và sổ sữa ra phết, cô hàng xóm cứ khen là thằng bé Thủ kháu khỉnh, "đẹp giai, học giỏi, con nhà giầu" mới chết chứ! Thế là cả năm Thạch Thủ chẳng biết nhức đầu, sổ mũi là gì ; các hãng thuốc Aspirine, Aspro... vì vậy mà ế lên ế xuống!

Còn vụ "một món tiền lớn tự nhiên tới" không hiểu sao cứ nằm ì trong nhà băng, không chịu "tái xuất giang hồ", trong khi đó Thạch Thủ "rách" hơn bất cứ năm nào ; lại còn vụ chiếc xế bụi đời ra đi không một lời từ biệt khiến Thạch Thủ tối tăm mặt mũi ngày đêm cứ gọi tên ông thầy ngải ra mà... tụng!

Mục hấp dẫn thứ hai, nguồn hy vọng cuối cùng của Thạch Thủ: bà góa giầu và đẹp! "Em góa ơi! Bây chừ em ở mô? Bến Hải hay Cà Mâu?" Chờ mãi không thấy, Thạch Thủ được sự "khích lệ tinh thần" của bạn bè, đi tìm "người tình không chân dung" để dựng "túp lều lý tưởng". Kết quả: Một lần Thạch Thủ bị một lão bà khoảng gần bảy mươi tuổi cầm đòn gánh đuổi vì Thạch Thủ lỡ đụng phải thúng trứng vịt lộn của bà. Hai lần bị mắng là "đồ dzô duyên" khi Thạch Thủ buông lời ong bướm mí một cô gái ba tầu bán ve chai và khi Thạch Thủ định "lương" xấp phong bao đựng tiền lì xì của cô hàng bé bự có những mụn trứng cá trên mặt như những cù lao!

Dĩ nhiên Thạch Thủ vẫn chưa quên lời của ông thầy bói: nếu tôi nói sai, cho cậu đốt nhà tôi đi! Tiếc rằng Thạch Thủ bận quá nên chưa đáp lời mời được ; khi nào rảnh, Thạch Thủ sẽ thông báo trên Ngàn Thông để độc giả cùng đi với Thạch Thủ đến đốt nhà ông thầy bói để xem cho đỡ buồn!

Bây giờ Thạch Thủ xin trở lại đề tài. Xem bói là một "hiện tượng" quen thuộc trong làng học trò, đặc biệt rất được giới nữ sinh hâm mộ và tranh nhau đóng vai chính. Chỗ nào có thầy tướng số, có cô bói bài, có ông xem chỉ tay... quí vị đó đều biết hết, còn rõ ràng hơn cả thuộc địa lý, sử ký. Rất nhiều khi, các đấng học trò, cách riêng quí cô nương, nhịn ăn quà sáng, bớt tiền chợ (phe kịp tóc) hay dám "lương" luôn tiền đóng học phí (đa số là dân húi cua)... để lấy tiền đi coi bói!

Tại sao giới cắp sách lại mê coi bói như thế nhỉ?

Xin thưa rằng: có ba lý do chính yếu sau đây:

Tò mò : Ấy, tâm lý người đời nó lạ lùng lắm, ai cũng khoái biết trước những sự việc sẽ xẩy ra trong tương lai. Biết vậy, các ông bà thầy bói (tuy rằng mù mắt) cứ phát ngôn tưới hạt sen: A... a, số cô về sau giầu lắm, nhưng phải coi chừng đấy nhá kẻo bị bạn bè lừa gạt cho hết cả tiền hoặc là: tướng của cậu nếu theo binh nghiệp sẽ làm tới chức tướng, nếu đi tu sẽ lên chức cha bề trên, nếu lấy vợ sẽ làm... gia trưởng (!), nếu chẳng may rơi vào vòng... lao lý sẽ được bầu làm... tù trưởng (!), nghĩa là số của cậu ở đâu cũng làm lớn... Dĩ nhiên sau năm, mười năm các cô, cậu này đâu còn nhớ tới ông bà thầy bói nữa. Không nói giỡn chứ, nếu thất nghiệp, Thạch Thủ sẽ đi làm... thầy bói, cam đoan "ăn khứa" hơn các thầy bói danh tiếng đương thời, nhờ tài chuyên nói về các việc... tương lai!

Tự ái được vuốt ve : Quí bạn nào hay coi bói cứ thử ngẫm nghĩ lại mà xem: Mười lần xem bói thì cả mười lần thân chủ được "hiệp sĩ mù"... bốc thơm, nào là: số cô, số cậu sau sẽ làm ăn nên, quyền cao chức trọng, nào là sẽ có nhà lầu xe hơi, kẻ hầu người hạ... hoặc nếu bốc phải quẻ xấu (?) "hiệp sĩ mù" cũng vẫn áp dụng phương pháp "tâm lý chiến". Chẳng hạn: cô là người tốt bụng, dễ tin nên hay bị họ hàng lợi dụng - hoặc: cậu thuộc loại giầu tình cảm nên dễ vui, dễ buồn, coi chừng có thể bị lỡ dở về đường tình duyên. Nhưng... không sao, nhờ âm đức ông bà để lại, cậu vẫn lấy được vợ đẹp, vẫn có con khôn... hoặc: về đường chồng con cô không được may mắn lắm ; chồng cô sau này có địa vị giầu sang, nhưng phải tính hay nóng, nhưng nếu cô khéo xử thì gia đình lại êm ấm ngay... Nói đi nói lại thì vẫn là đưa khách hàng lên tận mây xanh. Người đời ai chả khoái làm lớn, làm người hùng, thành thử bị đánh trúng nhược điểm này mà không biết, người xem bói cảm thấy thơ thới hân hoan rồi khen lấy khen để là ông, bà thầy bói đó xem hay, xem đúng.

Muốn giải tòa bầu tâm sự: Những lúc thèm được xem bói nhất là khi vừa gặp phải một chuyện buồn hay bị thất bại hoặc lo sợ một điều nào đó. Theo phân tâm học, bất cứ tình cảm nào bị dồn nén quá cũng sẽ tìm một lối thoát. Do đó coi bói là một "phương tiện" để giải tỏa bầu tâm sự đó. Một dân húi cua mặt bấm ra sữa vừa bị ái tình đá đến binh một phát, liền thấy tương lai đen như da chà và, tưởng là cuộc đời đã đến lúc bế mạc, buồn quá, , bèn đến "xưng tội" với "nữ hiệp sĩ mù" để nghe "nàng" thỏ thẻ về đường tình duyên - Một cô bé kẹp tóc chẳng hiểu khéo léo thế nào đánh vỡ chiếc dĩa cổ liền bị má "hát bội" cho nghe. Cô bé mang  tâm trạng và mặc cảm của một kẻ bị bỏ rơi, bị bạc đãi, bị cô đơn, bị không ai hiểu... Thế là, cô bé liền vác cái "bị" tình cảm sầu muộn muôn đời đó đến đổ cho "nam hiệp sĩ mù" sau khi đặt ba lớp lên đĩa để rồi nghe "chàng" nói phét đến nửa tiếng đồng hồ...

Tóm lại, nếu nắm vững được các đặc điểm trên, đồng thời chịu khó luyện đôi mắt quan sát cho tinh (để dò phản ứng trên mặt thân chủ hầu thay đổi chiến lược mà đối phó với tình hình để "điền vào chỗ trống cho hợp nghĩa") và tập cái lưỡi cho mỏng, cho nhanh (để tán dóc cho tài tình)... thì bất cứ ai cũng có thể trở thành lốc cốc tử quỉ khốc thần sầu!

Nói về kiểu bói, chúng ta thấy có nhiều "mục" lắm, nhưng thịnh hành nhất trong giới học trò là: xem chỉ tay, bói bài, đoán chữ ký, cầu cơ và thỉnh thoảng có "món" xem tướng và coi tử vi... Dĩ nhiên mỗi một kiểu có những phương pháp khác nhau. Tiếc rằng kỳ này, me xừ Hoài Mỹ chủ nhiệm và tổng thư ký Quyên Di bố thí cho mục Tạp ghi có bốn chương còm thành thử Thạch Thủ không thể vi vút đầy đủ ra đây được ; dám chắc một khi Thạch Thủ đã "bật mí", các ông bà thầy bói sẽ phải đập tráp, mở choàng mắt ra mà... thất nghiệp. Hy vọng chúng ta sẽ có dịp tái ngộ.

Nói dại chứ một ngày kia Ngàn Thông bị... cảm mà lăn đùng ra chết, Thạch Thủ sẽ bắt chước Tản Đà treo bảng coi bói - Sua là sẽ dành ưu tiên cho độc giả Ngàn Thông: coi một quẻ, tặng thêm một quẻ chỉ tính tiền hai quẻ mà thôi, nếu bói đúng sẽ đòi thêm tiền huê hồng, nếu sai xin... thông cảm!


THẠCH THỦ    

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 22, ra ngày 20-3-1972)

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>