Em bước nhẹ ra vườn. Trời chưa sáng hẳn, mặt trời còn nấp sau đỉnh núi từ đó hắt lên một màu vàng chói lọi. Cây cối rụng dần lá xanh, chỉ còn trơ lại những cành già cỗi. Thỉnh thoảng có những búp non mới xuất hiện trông dễ thương lạ. Cảnh mùa đông u buồn và ảm đạm. Nó cũng làm em buồn lây khi nhớ đến những gì quen thuộc. Tiếng chim hót trên cành vào những ngày nắng vàng ấm áp. Tiếng gió thì thào qua kẽ lá và khung trời xanh lộng gió mỗi buổi chiều... Vài hạt mưa lấm tấm rơi vào tay, vào mặt khiến em cảm thấy lành lạnh. Tiếng mẹ gọi vọng ra từ cửa sổ làm em giật mình.
- Vào chứ Loan, đứng mãi đấy à!
Em chạy vào nhà ôm chầm lấy mẹ.
- Trời lạnh mẹ nhỉ? Mùa đông mà.
Mẹ khẽ lườm em:
- Đã bảo mặc áo len vào mà không nghe. Hư lắm nhé, bảo bố đánh đòn bây giờ.
Em tròn mắt nhìn mẹ:
- Bố về hở mẹ? Thế mà mẹ chẳng nói cho con biết gì cả, mẹ xấu ghê đi.
Mẹ không đáp. Ánh mắt mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ừ! Em giận mẹ ghê đi, hỏi mà mẹ chẳng trả lời gì cả. Chắc mẹ lại nhớ đến bố hẳn. Nhắc đến bố em thích ghê là. Bố thương em lắm cơ, lần nào về bố cũng mang nào kẹo, bánh, nào chocolat... cho em. Nhiều, nhiều lắm mà em cũng chả nhớ rõ nữa. Mỗi khi về đến cổng bố đều gọi hai tiếng quen thuộc "Loan ơi!". Nó chẳng có gì đặc biệt nhưng em yêu hai chữ ấy lắm. Bố gọi em một cách nhẹ nhàng làm sao ấy, khiến em đang chơi ở đâu cũng biết bố về. Bố vuốt tóc em, bố xoa đầu em, hỏi han em đủ thứ. Hai bố con quên cả việc vào trong nhà khiến mẹ phải kêu lên:
- Ơ hay! Định đứng luôn ở ngoài ấy hẳn.
Lúc đó bố mới ngẩng đẩu về phía mẹ mỉm cười và dắt tay em:
- Đi vào Loan, kẻo mẹ mắng bây giờ.
Em nhìn bố toét miệng cười, một nắm tay bố, một nắm tay mẹ em kéo hai người vào phòng khách. Sau khi bố đã ngồi trên ghế hẳn hoi em mới sà vào lòng bố:
- Bố ơi, trong cái túi của bố có những gì mà nó phồng lên, to thế hở bố?
- Bố chả biết.
- Ư! Bố dối con đấy nhá. Nghỉ bố ra đi.
- Ừ, Loan cứ "xịt" bố ra đi, bố chơi với mẹ.
Em ngước mắt nhìn mẹ chờ câu trả lời. Mẹ không nói gì chỉ quay mặt đi chỗ khác. Em reo to:
- Đấy nhá, bố xem mẹ đâu có chơi với bố.
- Thế thì bố cũng không có cho Loan ăn chocolat đâu.
Bây giờ em mới nghĩ đến điều ấy và tự thấy mình ngu. Ai bảo đòi nghỉ bố ra làm chi. Em cúi đầu chớp nhanh đôi mắt. Tự nhiên em muốn khóc, không biết có phải em khóc vì tiếc mấy món quà bố để trong cái túi ở xó nhà kia không nhỉ? Chắc là không! Thế thì khóc vì lẽ gì em cũng không biết nữa. Chợt giọng cười của bố làm em giật bắn người.
- Bố giỡn đấy, mà Loan định dỗi à?
Em lắc đầu.
- Vậy bố cho Loan cả cái túi ấy đấy. Bằng lòng không?
Những hôm ấy cả nhà thật vui với các câu pha trò của bố. Cứ nhắc đến bố là kỷ niệm lại về khuấy phá trong lòng em. Nó làm cho ruột gan em rối tung cả lên. Em thì thầm một mình:
- Bố ở đâu đấy? Mẹ bảo bố ở thật xa, nơi mà mỗi buổi chiều mẹ vẫn chỉ cho con đó. Có phải thế không hở bố?
Mẹ chợt đập lên vai em:
- Nói nhảm gì thế.
Em nhìn mẹ rồi chỉ tay ra ngoài cửa sổ:
- Mẹ thấy không mặt trời đã lên cao rồi đấy. Đi mẹ, dắt con lên ngọn đồi mà mọi hôm mình vẫn lên đó.
Mẹ nhăn mặt:
- Trời còn sớm thế này đi để mà chết cóng hở? Thôi chiều vậy.
- Không, bây giờ cơ vì con đang nhớ bố.
Mẹ ngẩn người nhìn em rồi nắm tay em dắt ra khỏi nhà. Em tung tăng bước theo mẹ, gió thổi mạnh làm em rét run. Mẹ ngoảnh lại nhìn:
- Đã bảo mà không nghe.
Em nhìn mẹ cười. Lên đến đỉnh đồi, hai mẹ con ngồi xuống mặt cỏ êm như nhung. Ánh nắng ấm áp đã đánh tan cái lạnh của buổi ban mai. Em nói khẽ:
- Ngồi ngoài nắng thú nhỉ, mẹ có...
Chợt thấy nét mặt mẹ không vui em ngừng lời. Em để mẹ lặng yên đuổi theo những suy tư của mình. Mẹ em mới đẹp làm sao, dưới ánh nắng khuôn mặt mẹ phản chiếu lung linh. Em nhìn lên đám mây trắng đang trôi lững lờ trên bầu trời cao rộng, thì thào:
- Mây ơi, cho em gởi lời thăm bố nhé. Mây hỏi em thương ai nhất ư? Em thương bố mẹ em nhất, thương cả mây nữa mây ạ!
MINH THU
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 121, ra ngày 1-1-1970)