Mùa xuân đã đến rồi sao? Tết đến rồi sao? Và tuổi của Vũ lại thêm lên một tí sao? Ồ! Thêm một tí cũng không hề gì. Chẳng là Vũ vẫn còn bé lắm cơ mà! Mới là mười hai tuổi thôi! Vũ mong lắm, Vũ thích lắm. Vũ nghĩ đến Tết mà nôn nóng thế nào ấy!
Nhưng cái mà Vũ để ý đến nhiều nhất là cây mai trước cổng kia! Từ mấy tuần nay, ngày nào Vũ cũng ra sân lo “chăm sóc” cây mai – gọi là “chăm sóc” chứ có gì đâu, Vũ chỉ đưa mắt tìm những chồi non trên cao, và lấy cây khoèo những chú sâu bám trên lá xuống – Mà chỉ riêng có năm nay, không hiểu sao Vũ lại mong hoa mai chóng nở. Chắc chẳng ai hiểu Vũ muốn thế để làm gì đâu. Vũ giấu kín trong lòng, không nói với ai. Thật thế, nếu nói ra chắc ai cũng phải cười và nhạo Vũ ghê lắm, vì… Vũ chỉ mong có chim én về.
Vũ mong chim én về!!! Hôm tháng trước, cái Liên bạn Vũ tặng cho Vũ một tấm hình tự tay nó vẽ, hình con chim én bay gần cành mai vàng rực. Sau lưng tấm hình, Liên đề: “Tặng Vũ đó, đừng chê Liên vẽ xạo nghen!”. Vũ nghĩ có lẽ cái Liên vẽ “xạo” thật, nhưng tấm hình đẹp quá, làm Vũ thích quá! Rồi bỗng nhiên Vũ đâm ra mơ ước… ước sao trên cây mai nhà Vũ có chim én bay đến lượn quanh như thế này. Mà hoa mai phải nở đều, vàng rực như thế này mới đẹp. Vũ ước ao được thấy chim én một lần, thấy chim én thật chứ không phải trong sách. Trong sách có thiếu gì hình, song Vũ chỉ muốn nhìn ở ngoài thôi! Vì thế nên ngày nào Vũ cũng ra nhìn xem cây mai đã nở được cái hoa nào chưa. Vũ mong mùa xuân, mong Tết, và mong có chim én về…
– Chị ơi! Có bác Hai ở nhà không?
– “Ấy” hỏi má tôi hả?
– Để làm gì vậy, “ấy”?
– Mợ của “ấy” là…?
Vũ “à” một tiếng:
Rồi Vũ chạy vào nhà gọi má Vũ. Khi Vũ trở ra, cô bé vẫn còn đứng ở đó,
dáng dấp bé nhỏ hầu như bất động. Vũ thấy thương thương cô bé chi lạ. Vũ
đến nắm tay cô bé:
Cô bé ngần ngừ một lát, rồi gật đầu. Hai đứa dẫn nhau vào sân. Vũ ngồi xuống ghế xích đu. Cô bé vẫn đứng yên. Vũ bảo:
Vùa nói Vũ vừa kéo tay cô bé ngồi xuống. Xong Vũ lấy trớn đu mạnh. Chiếc
ghế xích đu đưa tới đưa lui vun vút. Mặt Vũ mát lạnh vì hơi gió. Vũ
cười khoan khoái:
Nhưng Vũ thấy cô bé như hằn vẻ sợ hãi trên nét mặt, tay bấu chặt lấy
thành ghế. Vũ lấy làm lạ, vội ngừng ngay không đu nữa, thắc mắc:
Cô bé gật đầu. Vũ hơi ân hận, không biết phải tìm trò gì để cô bé chơi cùng. Chợt nhớ ra cây mai của mình, Vũ chỉ cho cô bé:
– Rứa à?
– Có.
Cô bé rụt rè ngồi xuống, run run:
Vũ cười to. Những tiếng “tề, hỉ, rứa…” của cô bé nghe dễ thương ghê là! Vũ nắm tay cô bé, kể cho cô bé nghe ý nghĩ của Vũ:
– Em… không biết.
– Dạ.
– Đến mồng một Tết chắc là hoa mai nở hết cả nhỉ! Nè “ấy” xem, mới hôm
nay mà nụ đã đầy cả rồi kìa! Cả chồi non cũng đầy cả. Mà… “tớ” chỉ ghét
mấy con sâu, “tớ” oán chúng lắm…!
– Đó “ấy” xem! Chúng ăn hết mấy cái lá, sâu hết. Nhưng chả sao, há “ấy”,
sẽ còn nhiều lá nữa mà. “Ấy” thấy hoa mai đẹp không hở “ấy”? Đẹp
không???
– Bộ… bộ “ấy” không thèm nhìn à? Hở… “ấy”?
Vũ lắp bắp:
Cô bé nhếch môi khẽ cười. Vũ lại dìu cô bé ngồi xuống ghế xích đu.
– Em nghe tiếng chị hát, em biết.
– Hoài.
– Không, hay lắm chứ!
– Hoài mới về ở với dì Năm hở?
– Thế ba má Hoài đâu?
Hoài kể một hơi, rồi ngồi lặng yên, không khóc nhưng gương mặt in đậm vẻ đau đớn buồn tủi. Còn Vũ, Vũ nghe toàn thân như lạnh giá, và Vũ chợt thấy nước mắt Vũ đang rơi…
2
– Hoài ơi! Hoài nè!
– Gần Tết rồi đó Hoài.
– Áo mới hở? Chưa. Còn Hoài?
– Gì thế Hoài?
– Có, có một lần… một lần Vũ đi Đà Lạt, Vũ thấy trên nóc lầu cao ở hãng
máy bay ấy, có một cái tổ chim én. Cái tổ trông như một tấm lông thú màu
vàng vàng. Vũ thích quá. Vũ nhón lên đợi chim én bay ra, nhưng chúng nó
còn ngủ hay đi chơi không biết, nên Vũ chả thấy gì hết, mà lại còn bị
lóa mắt vì mặt trời chiếu vào nữa.
– Hic hic! Vậy là Vũ không được thấy hỉ!
– Rứa chim én trong sách hình có đẹp không, Vũ?
– Chưa nơi! Hồi trước chiều chiều Hoài hay thấy chim quạ bay tới. Chim
quạ đen và kêu khiếp ghê lắm. Hoài ghét chim quạ lắm Vũ nờ.
– Hoài thích gặp chim én lắm! Xuân về chắc là có chim én, Vũ hỉ!
– Nhưng… nếu có chim én về, Hoài cũng không nhìn chim én được. Vũ ơi, Hoài hết thấy đường rồi! Chim én ơi!…
– Chim én ơi!!!
3
Vũ khoan khoái đưa tay sờ lên túi áo cồm cộm. Nụ cười vui sướng nở trên
môi. Vũ hình dung ra nét mặt dễ yêu của Hoài. Và đôi mắt của Hoài sẽ
không làm Hoài buồn nữa, vì….
Vũ đứng ngay dưới gốc mai, gọi với sang nhà Hoài:
Hoài đang đi qua kia! Hoài đã đi thuộc con đường này nên không còn mò mẫm chậm chạp nữa. Vũ nấp sau gốc cây, hỏi:
Hoài dừng chân lại nghe, rồi cười:
Vũ chạy ra, nắm tay Hoài:
– Ừ, thì Hoài nghe, Hoài ngửi, Hoài sờ… phải giỏi để bù lại…
– Cái gì vậy? – Hoài ngạc nhiên.
Vũ kéo Hoài vào sân, ngồi lên ghế xích đu. Dáng Hoài ngồi nhỏ bé, bàn
tay gầy ốm vịn chặt thành ghế. Những sợi tóc vướng vướng ngang mày Hoài.
Đôi mắt Hoài như ngó chăm chăm vào một chỗ. Trông Hoài yếu đuối tội
nghiệp quá! Vũ siết chặt tay bạn, thương mến. Hoài hỏi nhỏ:
Vũ cho tay vào túi áo, rút cái hộp ra, đặt vào tay Hoài:
Hoài mò mẫm mở nắp hộp. Vũ nín thở theo dõi từng động tác của Hoài. Hoài
dùng ngón tay trỏ sờ lên bản gỗ lồi lõm đặt trong hộp. Ngón tay đi từ
chiếc đầu bé nhỏ, ra đến một cái cánh thanh tao, sang một cánh nữa, rồi
ngừng lại ở chiếc đuôi dài. Rồi hai ngón tay, ba ngón tay… cả một bàn
tay gầy ốm của Hoài vuốt nhẹ mơn man trên bản gỗ. Đôi mắt trắng đục
không còn vẻ tinh anh của Hoài hướng về phía Vũ, mở thật to lên như muốn
chọc thủng màn u tối để nhìn thấy hình ảnh người bạn. Và môi Hoài nở
một nụ cười thật tươi, thật sung sướng.
– Đẹp…, xinh lắm… Vũ à!
– Chim én này do Vũ khắc đó! Vũ xem hình trong sách ấy mà! Hoài… Hoài biết chim én rồi há!
– Chứ sao! Chim quạ đem chết chóc tới, còn chim én mang mùa xuân về mà!
Vũ chợt thấy vẻ mặt của Hoài trở nên xa xăm. Hoài lặng yên. Vũ cũng lặng yên. Vũ nghĩ đến những việc gì Vũ phải làm nữa để an ủi Hoài, để xoa dịu nỗi buồn của Hoài, người bạn xấu số mơ ước thấy chim én hơn cả Vũ nữa. Còn Hoài, Hoài nghĩ đến những ngày sắp tới luôn luôn có Vũ bên cạnh, vui đùa, kể chuyện với Hoài, giúp Hoài quên đi những ngày hãi hùng đầy dẫy bóng quạ đen.
… Rồi Hoài gọi:
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.