Thứ Tư, 27 tháng 11, 2019

LOẠN


Loạn trong nhà bắt đầu phát khởi vào tối thứ bảy ấy, hôm anh Triều về. Buổi chiều, trong lúc Ngọc đang thổi cơm, con Bích con Giang đi học còn chưa về, tụi nhỏ gồm con Dung, thằng Phi, thằng Khôi, con Di đang chơi hình ngoài phòng khách, bé Văn ngủ khò ; chợt tiếng chuông điện vang mấy hồi thật dài. Có tiếng con Dung cằn nhằn:

- Ai mà réo chuông hoài vậy không biết?

Từ bếp, Ngọc nói vọng lên:

- Ra mở cửa xem ai đi Dung.

Con Dung còn căn dặn các tay đối thủ rồi mới chịu đi:

- Ê, đợi một chút nghe, đừng ăn gian tao nghe...

Xong, con bé chạy nhanh ra mở cửa. Và tiếng kêu to:

- Anh Triều về bây ơi!

Thế là ba đứa kia bỏ cả đống hình đang chơi dở, chạy ào ra. Đứa giành cầm xách tay của anh, đứa đỡ chiếc máy phản lực làm bằng kẹp đạn, con Di níu tay đòi anh bế. Anh Triều oang oang hỏi:

- Bố mẹ đâu rồi?

Con Di đáp, giọng ngọng:

- Bố mẹ ti "tà lạt" rồi...

- Vậy hả? Chừng nào mới về?

Con Dung:

- Chắc cuối tuần sau bố mẹ về, mà này anh ba ơi, sao kỳ này anh bận đồ vàng?

- Đồ xanh trả lại quân trường rồi còn đâu mà bận...

Thằng Khôi:

- Ngày mai anh ba có đi không?

- Không, anh về ở nhà luôn.

Vừa vặn tới bếp. Ngọc hỏi chuyện anh:

- Anh mãn khóa rồi sao?

- Ừ. Mới làm lễ sáng nay, đợi mãi mới có xe chở về. Con Bích, con Giang đi học hả?

- Dạ, chắc sắp về rồi.

- Còn chị Châu? Chiều thứ bảy cũng đi làm sao?

- Không, chị ấy đi chợ mua đồ thêm...

Anh Triều nghe nhắc đến đồ ăn thì khoái lắm, cười toe:

- Rồi, tao về thì tha hồ cho chị Châu tẩm bổ. Một tháng ăn cơm cá mối rồi chứ bộ.

Ngọc cười cười nghĩ đến những lời than của anh những lần về phép trước. Nào là: "Cơm cá mối ăn không được", nào: "Thịt bò gì mà dai như cao su ấy", nào "Canh thịt heo sao toàn mỡ nổi lều bều". Nghe anh than, một lần, chị Châu hứa: "Hồi mày về, tao lấy ít tiền lương tẩm bổ cho". Anh cười thích chí, vòng tay cúi đầu điệu bộ khôi hài: "Thưa chị hai, xin chị hai nhớ lời cho ạ". Cả nhà cùng phải bật cười. Chị Châu: "Vâng thì nhớ lời, chỉ sợ mày ăn không hết thôi". Anh ưỡn ngực ra dáng: "Nam thực như hổ mà chị!".

Và tối hôm ấy, ông hổ ăn thật gớm. Nào bún chả, nào cơm súp lơ xào, bò nhúng dấm, trứng chiên thịt... Bọn thằng Phi, thằng Khôi cũng không kém anh, ăn như bị bỏ đói cả tuần rồi. Bố mẹ Ngọc sinh con trai sao cứ nhè cầm tinh mấy trự tham ăn. Anh Triều tuổi cọp, thằng Phi tuổi Hợi, thằng Khôi tuổi Sửu. Chỉ có bé Văn là không cầm tinh con vật ăn nhiều nhưng lại cầm tinh con vật mà đáng lẽ con trai không nên có: tuổi Mùi!

Cơm nước xong xuôi, chẳng ai đòi mở ti vi xem cả, lại không có việc gì làm nữa, tối thứ bảy mà lỵ. Tất cả cùng đòi anh Triều kể chuyện một tháng quân trường. Anh chưa chịu rời bỏ bộ ka ki, để nguyên quần áo lúc về ngồi kể chuyện.

Mới có một tháng học quân sự ở Quang Trung mà xem anh đổi khác khá nhiều. Làn da hết còn thư sinh trắng trẻo nữa, mà đang có nhiều triển vọng thay thế anh bảy Hynos. Ăn nói thì mạnh bạo hơn trước nhiều. Đi đứng cũng ghê gớm, khệnh khạng ra vẻ oai vệ lắm. Con Di nằm gối lên đùi anh nghe chuyện, thỉnh thoảng sờ cằm anh, kêu lên: "Râu anh ba cứng quá".

Chị Châu, Ngọc, con Bích, con Giang, con Dung ngồi vây thành một vòng tròn bao lấy thằng Khôi, thằng Phi, bé Văn nằm khoèo ở giữa. Lâu lâu tất cả cùng cười ồ lên vì một câu khôi hài của anh Triều. Đến lúc anh Triều kể chuyện bắn thì mầm nổi loạn nhú ra:

- Khẩu súng thì nặng mà tay tao thì yếu, tao lại sợ tiếng nổ nữa. Thành ra ở cả tám thềm bắn, thềm nào tao cũng chỉ đưa lên nhắm rồi nhắm mắt lại, bóp cò. Bao giờ nghe nổ đùng một cái thì mở mắt ra, cũng vừa vặn hết giờ, họ hạ bia.

Thằng Phi hỏi:

- Thế anh ba có bắn trúng không?

- Sao lại không. Hồi hỏi ra thì biết vừa trúng bốn viên, đủ đậu.

Thằng Khôi khen:

- Anh Ba hay quá!

Anh Triều vênh mặt, ngâm nga:

- Hay chứ sao không... Không hay sao lại... đỗ ngay... ư... tú... ừ... tài...

Thằng Khôi ước:

- Phải chi em được bắn súng thì sướng ghê.

Anh Triều:

- Muốn bắn súng hả, mày còn bé quá ai cho bắn... Thôi để tí nữa tao bày trò đánh nhau cho chơi, vui lắm. Tao dạy cho cách thủ thế bắn, cách tấn công... đủ hết...

Thằng Phi:

- Cho em chơi nữa nghe anh Ba!

Cả đến con Dung cũng đòi:

- Em chơi được không cơ?

Anh Triều cười cười:

- Đứa nào cũng được.

Con Di:

- Em cũng "tược" hả anh ba?

Bé Văn còn chưa nói sõi, thấy anh chị nhao nhao, cũng bi bô đòi theo:

- Ti... ti...

Rồi loạn bắt đầu với cuộc thực tập cách thủ thế tác xạ mà các khóa sinh là con Dung, thằng Phi, thằng Khôi, con Di, bé Văn. Huấn luyện viên là anh Triều, người vừa tốt nghiệp khóa huấn luyện quân sự học đường một tháng! Khiếp chưa? Những tiếng hô muốn điếc cả tai:

- Thế bắn nằm thủ thế!

- Một viên nạp đạn... Mở khóa an toàn... Chuẩn bị...

- Bắn!

Những tiếng cắc bùm, đì đùng từ năm cái miệng phát ra lộn xộn. Năm khẩu súng bằng que củi, thước kẻ gỗ, thước kẻ nhựa vờ giật ra phía sau như súng thật khi vừa bắn xong. Lệnh lại truyền ra:

- Tất cả tập lại... Thôi bắn!

- Thôi bắn!

- Thôi bắn!

- Mở cơ bẩm, khóa an toàn, xạ thủ cầm súng đứng lên.

Năm xạ thủ tí hon cầm súng... que củi, thước kẻ đứng lên nhe răng cười khoái chí. Huấn luyện viên thì gật gù:

- Khá lắm khá lắm.

Chị Châu, Ngọc, con Bích, con Giang làm khán giả ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chị Châu phê bình:

- Gớm, chúng mày làm cứ như thật vậy thôi. Làm tiếp nữa đi xem nào...

Huấn luyện viên Triều được lệnh thì đưa tay lên chào cái cụp, miệng nói: "Tuân lệnh". Xong, quay ra nói với năm xạ thủ:

- Bây giờ tới thế bắn quỳ có tì thủ thế. Lập lại xem nào, thế bắn quỳ có tì thủ thế...

Năm cái miệng lại nhao nhao nhắc theo. Bé Văn vẫn những tiếng không đổi: Ti... ti...

Đúng là loạn đã đến trong gia đình rồi. Lúc nào anh Triều và năm khóa sinh của anh ấy cũng nói chuyện nhà binh. Từ việc đi, việc đứng, việc ăn, việc uống, thậm chí cả đến lúc đi ngủ nữa. Từ hai tiếng "Thôi bắn" ở xạ trường, anh Triều chế ra đủ thứ "thôi".

Đang ăn, anh hô "Thôi ăn", thế là cả bọn buông đũa bát xuống, miệng hô theo "thôi ăn", sau đó nhìn nhau cười ngặt nghẽo và lại tiếp tục... ăn. Đang tắm cũng "thôi tắm". Cho đến Ngọc còn bị trêu. Mỗi chiều, Ngọc phải giặt cả chậu quần áo tướng, mỏi tay muốn chết luôn, ấy vậy mà lâu lâu lại bị gọi giật ngược: "Chị Ngọc ơi", quay lại chưa kịp nói hay hỏi gì đã phải nghe "lệnh truyền": "Thôi... giặt". Xem có bực mình không?

Hồi trước, cứ khi đi học về là bọn con Dung, thằng Phi, thằng Khôi khoanh tay thưa: "Thưa ba, thưa má, thưa chị hai, anh ba, chị tư, chị năm, em đi học... dìa" nghe ngoan đáo để. Mấy ngày này thì không thế, chúng đổi cách ăn nói. Mới về đến cửa, ba đứa quẳng ngay cặp vào bàn rồi đứng nghiêm, đưa tay lên chào:

- Học sinh (Dung hay Phi, hay Khôi), trình diện chị hai, anh ba, chị tư, chị năm.

Chị Châu bực mình quá, một lần kêu anh Triều lại la:

- Này, chấm dứt cái vụ lính với tráng của tụi nhỏ đi nghe, tao bực mình lắm rồi đó.

Anh Triều cãi:

- Làm sao chấm dứt được bây giờ. Tụi nó đâu nghe. Với lại... cho tụi nó tập lính cho quen...

- Tập lính gì con Dung, con Di?

- Bộ không có nữ quân nhân sao mà chị la? Hôm nọ em hỏi, hai đứa nó cùng bảo sau này lớn lên sẽ đi nữ quân nhân ráo đó.

Chị Châu đành chịu ông em quỷ sứ, dọa:

- Bố mẹ về tao mách thì đừng trách.

Anh Triều tỉnh bơ:

- Bấy giờ hẵng hay. Mà biết đâu chừng bố lại tán thành. Nhà binh dễ điều khiển hơn...

Chị Châu thở dài đầu hàng. Vì anh Triều nói cũng có lý một chút. Từ ngày vào "nếp nhà binh", bọn con Dung trở xuống dễ sai hơn trước nhiều. Con Dung không còn cằn nhằn khi bị sai múc nước lau nhà nữa, chỉ cần ra lệnh: "Khóa sinh Dung, đi múc nước lau nhà, xong xuôi, lên trình diện anh ba" Thế là con bé hăng hái thi hành "nghĩa vụ" sau cái chào quân sự tếu không cịu được.

Cho đến thằng Phi nổi tiếng là lười biếng nhất cũng đâm ra chăm chỉ mới chết. Trước kia có nhờ nó đi mua hộ cái kim hay mấy cái nút áo ở tiệm tạp hóa cách nhà chỉ chừng hơn chục thước cũng phải mỏi miệng. Mà nó đi rồi, phải cỡ mười lăm phút mới trở về. Giờ chỉ việc nhờ anh Triều: "Khóa sinh Phi, lấy mười đồng đi mua hộ chị tư ít nút áo vàng. Kỳ hạn năm phút phải về trình diện anh ba". Không đầy năm phút, việc đã xong xuôi.

Nỗi bực mình chỉ đến vào buổi tối, sau khi tất cả cùng học bài, soạn bài đến chín giờ. Như trước kia, sau đó cả nhà xúm lại xem ti vi hay xem báo, kể chuyện , khoảng mười rưỡi đi ngủ. Nay, cứ đồng hồ reo chín tiếng là... nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đường hoặc... đường trường xa, con chó nó tha con mèo... Loạn cả lên.

Tiếng anh Triều:

- Hôm này con Dung làm tiểu đội trưởng nghe. Nào, báo cáo trung đội trưởng xem nào.

Con Dung hô thuộc lòng:

- Tiểu đội nghe lệnh tôi. Nghiêm. Thao diễn nghỉ. Nghiêm. Tiểu đội một báo cáo: quân số năm hiện diện bốn, một bận rửa tay dưới bếp. Hết.

Chị Châu ngồi đọc báo, kêu ầm lên:

- Thôi thôi, xin các ông các bà...

Con Di quay lại cải chính:

- Tụi em là "quá tinh" mà chị hai.

Ngọc kéo con Di dỗ nó:

- Di đừng chơi với anh Triều nữa, chơi với chị, chị cho ăn bánh.

Con Di:

- Bánh đâu ngon bằng "tí muội" của anh ba...

Chị cũng có xí muội, Di chơi với chị không?

- Không. Chị tư không biết chơi bắn "túng".

- Con gái đừng thèm chơi bắn súng, ghê lắm Di ơi.

- Đâu có "tao", bắn "túng" bằng miệng mà.

Trước sau, con bé vẫn vững như đồng, trơ như đá. Chị Châu, Ngọc, con Bích, con Giang đành chịu bất lực chỉ còn trông cậy vào bố mẹ. Tất cả cùng cầu bố mẹ chúng về may ra mới dẹp loạn được.

Mãi sáng chủ nhật tuần sau bố mẹ mới về. Lúc ấy, anh Triều đang tắm cho bé Văn. Thằng bé sợ nước ghê gớm mà mấy hôm nay lại "yêu nước" khỏi chê. Anh Triều ra lệnh:

- Bé Văn đứng nghiêm xem nào.

Bé Văn chưa nói được nhưng nghe hiểu hết, đứng yên nhắm mắt. Anh Triều múc một gáo nước dội ào vào em. Bé Văn cười lên khanh khách.

Ngọc đang rọc tờ tuần báo thì nghe con Dung kêu:

- Bố mẹ về.

Ngọc mừng quá, chạy nhanh ra ngoài phòng khách. Anh Triều cũng tắm vội cho bé Văn. Lúc anh và Văn lên nhà trên thì Ngọc và con Bích, con Giang đang kể lể nỗi khổ tâm bấy lâu nay:

- Con muốn yên một tí để nghĩ luận mà cũng không được, anh với tụi nó cứ tiểu đội, đứng... lên, tiểu đội, ngồi... xuống.

- Con đọc một truyện ngắn có ba trang báo mà phải ngắt bốn năm lần vì những tiếng nào thôi bắn, nào trình diện, nào báo cáo...

- Con bị phá hoài mẹ ơi, đang chẻ rau thì bị gọi giật lại. Tưởng gì, chỉ nghe được hai tiếng "thôi... chẻ".

Mẹ ôm con Giang hỏi:

- Chị hai đâu rồi?

- Dạ, chị hai đi chợ.

Bố thì kêu to:

- Thằng Triều đâu, ra bố bảo.

Anh Triều phú lỉnh từ nãy giờ khi bị tố, từ trong nhà dạ to một tiếng rồi rủ "đồng bọn" cùng tiến ra. Chỉ thiếu con Dung ở sẵn ngoài này. Bé Văn đứng đầu hàng, kế là con Di, thằng Khôi, thằng Phi, anh Triều hô:

- Tiểu đội, nghiêm. Thao diễn nghỉ. Nghiêm. Tiểu đội trưởng tiểu đội một trình diện bố mẹ.

Mẹ phì cười, chạy lại nắm áo anh, đập khẽ và bảo:

- Gớm ghiếc, nhà binh với nhà biếc, hết phá các em rồi phá tới chúng  tao hả? Xem này, đen như củ súng ấy.

Anh Triều đưa tay gãi đầu cười cười hỏi:

- Có quà gì không mẹ?

- Mày... Tao không quên đâu mà nhắc...

Bố mắng:

- Cái thằng chỉ ham ăn. Nghe tao hỏi đây đã. Mấy đứa bé bảo trong lúc tao với mẹ mày vắng nhà, mày làm lộng lắm phải không?

- Đâu có, tụi con tập lính mà.

Chị Châu vừa đi chợ về, buông giỏ đồ ăn chạy lại ôm mẹ rối rít hỏi han. Lúc nhìn sang anh Triều, chị liền tố liền:

- Bố mẹ xem đấy, con năn nỉ nó mãi cũng không được. Suốt ngày cứ một hai ba bốn, đều bước, quay phải, quay trái, tối đến trình diện, thế bắn nằm thủ thế... Nhức cả đầu... Nhở bố mẹ trị nó cho...

Bố nhìn anh Triều:

- Được rồi để tao trị. Muốn nhà binh thì tao cho nhà binh.

Anh Triều lại gãi đầu, hỏi bố:

- Gì thế bố?

Bố không đáp, sửa thế, gằn từng tiếng:

- Lại đây. Triều, trình diện bố xem.

Anh Triều ưỡn ngực đứng nghiêm đưa tay chào, nói một hơi:

- Khóa sinh Trần Hải Triều trình diện bố.

Bố quắc mắt:

- Quân đội không có bố với con, trình diện lại.

- Khóa sinh Trần Hải Triều, trình diện Thượng sĩ.

Bố cười, gật gù:

- Tạm được. Đáng lã phải nói là trình diện cựu thượng sĩ mới đúng. Nhưng thôi, thao diễn nghỉ.

Anh Triều dang chân, chắp hai tay sau lưng đứng nghỉ. Miệng anh cười cười. Mọi người cũng đứng ngẩn chưa biết bố định bày trò gì nhưng dường như ai cũng nghĩ mình sắp sửa được một trận cười no nê. Quả nhiên, bố ra lệnh:

- Mày... à quên... anh có biết là anh có tội không, anh can tội phá rối đồng bào. Tôi phạt anh mười cái hít đất.

Miệng anh Triều há hốc:

- Bố nói đùa hay thật đấy?

Bố nghiêm mặt:

- Quân đội không có đùa. A lê thi hành.

Thế là anh Triều phải xoài mình làm mười cái hít đất. Vừa xong thì mặt cũng đỏ ửng. Nhất là hai cái tai.

Bố nói thao thao:

- Cho đáng đời nhé, ai bảo muốn làm nhà binh, phá rối chị em. Tao bảo cho biết, từ nay trở đi mà còn thế nữa, đừng nói mười cái hít đất, tao tăng gấp năm.

Xong, bố quay sang đám con gái hỏi:

- Thế nào, vừa lòng chưa?

Ai cũng cười hả hê. Lúc đó anh Triều đang ngồi thở, bế con Di lên nói:

- Ngày mai đi ăn kem thì đừng hòng người ta rủ đi nữa.

Con Di hỏi:

- Em có được "ti" không cơ?

- Sao lại không, Tiểu đội mình đi ăn kem thôi.

Mẹ nguýt anh một cái, bảo:

- Thế mà vẫn chưa chừa, vẫn còn tiểu đội với đại đội.


NGUYỄN THÁI HẢI     

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 118, ra ngày 15-11-1969)

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>