Cứ mỗi chiều thứ bẩy là nhà Phương lại nhộn nhịp hẳn lên, chả bù với mọi ngày cửa nhà Phương đóng im ỉm như nhà bỏ hoang ấy! Buồn thật buồn...
Ngày thường thì ai cũng bận cả. Này nhé: Ba đi làm xa, ở mãi tận Biên Hòa cơ, nên cả tuần ba mới được về có chiều thứ bẩy và sáng thứ hai ba lại phải đi ngay. Anh Hoàng thì phải lên Saigon trọ học ở nhà bác Văn, nhân tiện anh kèm học mấy đứa con của bác ấy. Còn chị Nhật thì đi nội trú ở trong trường. Và cứ ngày thứ bẩy là lại kéo nhau về vào buổi chiều.
Vì thế ở nhà chỉ còn có má, Phương và bé Trang thôi. Má thì bận cả ngày, hết nấu cơm lại dọn dẹp nhà cửa hay bồng bé Trang. Trang mới được có mấy tháng thôi, bé hay ngủ ghê lắm. Cho nên Phương chả biết chơi với ai được cả. Ngoài giờ đi học Phương chỉ chơi với con búp bê My-Ly mà ba đã mua cho Phương kỳ lễ Giáng-sinh năm ngoái. Thỉnh thoảng má nhờ Phương trông hộ bé Trang, mà Phương chỉ được ngồi hay nằm im cạnh bé Trang thôi. Phương thích bồng bé Trang lắm nhưng má vẫn dặn:
- Con phải nằm im, đừng có bồng em, không em khóc má nấu cơm không được má đánh nghe không?
Nhiều lần Phương đã định "bồng thử" em nhưng bé Trang mập và nặng quá nên Phương bồng không nổi, Phương đành ngồi im lặng nhìn em bé Trang, nhìn rèm mi khép kín, đôi má bầu bĩnh, cái miệng nho nhỏ của bé Trang. Phương yêu bé ghê lắm nên Phương hay cúi xuống hôn vào trán em. Có lần Phương đã cắn cả vào má em khiến em khóc thét lên làm má phải vội vàng chạy lên. Vừa bồng em, má vừa hỏi:
- Phương làm sao em thế? Bồng em phải không?
Phương lo sợ lắc đầu. Má bỗng khám phá ra vết răng còn in trên má bé Trang, má cười hỏi:
- Có phải con cắn vào má em phải không?
Phương cười theo, khẽ gật đầu. Má bảo:
- Con cắn em bé, em bé đau rồi đây này... Từ nay không được hôn em nữa nghe không! Ai lại yêu em mà cắn em như vậy bao giờ...
Kể từ đó Phương chẳng dám đụng tới bé Trang sợ bé khóc. Phương chỉ ngồi nhìn bé thôi... buồn buồn là ấy!
Phương chỉ mong sao chóng đến ngày thứ bẩy, anh Hoàng, chị Nhật về chơi với Phương thôi...
Hôm nay đã là ngày thứ bẩy. Chắc ba và các anh, chị của Phương cũng sắp về rồi... Thế mà mưa lại dầm dã từ sáng đến giờ, mưa không to lắm, chỉ lất phất thôi, chị Nhật thường bảo mưa này là mưa bụi... Trời mưa nên phố vắng vẻ ghê lắm. Phương đã đứng đợi từ lâu rồi, Phương đứng bên cửa sổ nhìn ra đường chờ đợi bóng dáng quen thuộc của ba, anh Hoàng hay chị Nhật... Như mọi khi thì ba thường về sớm nhất, rồi tới anh Hoàng, sau cùng, gần tối chị Nhật mới về...
Hôm nay trời lại mưa, không biết ba và anh, và chị Phương có về không?... Ồ! Nếu ba không về thì buồn vô cùng. Này nhé: mỗi thứ bẩy má biết ba về nên thường sửa soạn bữa ăn chiều thật ngon cho ba dùng và hiện giờ má cũng đang cặm cụi nấu cơm ở trong bếp... Nếu ba không về thì sự thiệt hại nhiều nhất là về má. Bữa cơm chiều nay sẽ thừa nhiều đồ ăn ngon của ba, công lao khó nhọc của má kể như tan biến và chắc là má sẽ buồn lắm, mà má buồn thi Phương vui thế nào được?
Rồi tới anh Hoàng, kỳ trước anh bận ra Dalat với mấy người bạn nên thứ bẩy tuần trước vắng anh. Vắng anh Hoàng nên chiều thứ bẩy hôm đó kém vui, vì anh Hoàng là một cây chọc cười kia mà! Trong bữa cơm đó, má đã nói:
- Vắng thằng Hoàng thật buồn...
Chắc chắn kỳ này anh Hoàng sẽ phải về. Nếu anh không về, ba má sẽ buồn lắm và riêng Phương sẽ mất một "nguồn lợi" riêng...
Số là mỗi tuần về, anh Hoàng đều dành cho Phương một gói kẹo "suynh-gôm" thiệt to và sáng hôm sau, chúa nhật, anh lại cho Phương đi coi Đại nhạc hội, tuyển lựa ca sĩ hay coi ciné. Sau đó Phương lại được anh cho đi ăn kem ở "Kinh Thành" nữa cơ! Nếu anh Hoàng không về như tuần rồi chẳng hạn, Phương sẽ mất hết tất cả.
Còn chị Nhật nữa, mỗi lần chị không về, sáng chúa nhật Phương sẽ phải đi lễ với má - Điều mà Phương không muốn chút nào - Phương chỉ muốn đi lễ với chị Nhật thôi... Chị Nhật vào ban Ca-Vịnh ở nhà thờ nên chúa nhật nào đi lễ chị cũng phải lên gác đàn để đánh đàn cho các chị khác hát lễ và lẽ tất nhiên Phương cũng được lên gác đàn với chị. Phương cảm thấy hãnh diện ghê lắm vì có đứa nào bằng tuổi Phương mà lại được lên gác đàn đâu? Trong cặp mắt thơ dại của bọn trẻ con khác Phương đọc được những ánh mắt thán phục lẫn ước ao...
Xem lễ xong, chị Nhật còn chở Phương bằng xe Vélo tới nhà các bạn của chị... Đi đến đâu Phương cũng được các chị bạn của chị Nhật nựng nịu và cho Phương đủ thứ để... lấy thảo - các chị ấy bảo thế - Chị Huyền hay cho Phương ổi, những trái ổi xá-lỵ xanh mướt nhai dòn dã thật hấp dẫn. Chị Ngọc hay cho kẹo Chocolat, chị Bích hay cho nhãn, chị Tuyết hay cho bánh bông lang. Còn nhiều, nhiều lắm nhưng Phương chẳng đếm được đâu! Lúc về nhà Phương no cả bụng, phải cho cả anh Hoàng ăn nữa mới hết đấy!...
Có ba, có anh Hoàng, có chị Nhật vui thế đấy! Vui cứ như đại nhạc hội ấy chứ... Thế mà hôm nay không biết có ai về với Phương không? Lạy trời cho ba, anh Hoàng, chị Nhật về với Phương. Đứng đợi đã lâu mà chẳng thấy gì, Phương chán nản chạy xuống bếp ngồi cạnh má xem má làm bánh. Phương hỏi:
- Má làm bánh này cho anh Hoàng hở má?
Má cười:
- Ừ, anh Hoàng anh ấy thích bánh này lắm!...
- À, má ơi hôm nay ba có về không má nhỉ?
- Tuần nào ba chẳng về!... Chắc hôm nay trời mưa nên ba về trễ đấy! À Phương lên coi em Trang dậy chưa hộ má với!
Phương vâng lời chạy lên nhà: Bé Trang còn đang ngủ trong nôi. Phương khẽ ru em rồi lấy tờ báo Tuổi Hoa của chị Nhật mua cho tháng trước xem lại cho đỡ buồn... Phương chỉ mới biết đọc sơ sơ thôi đấy nhé nên Phương vẫn phải nhờ má giảng thêm mới hiểu được. Phương thích nhất là những truyện bằng tranh và cái bìa báo nhiều màu sắc... Phương chăm chú nhìn con bé đang gặm trái táo ở ngoài bìa báo... Chắc con bé này cũng chỉ bằng Phương thôi, con bé trông thật kháu khỉnh. Phương chẳng biết "kháu khỉnh" là thế nào cả nhưng thấy khuôn mặt bầu bĩnh ngây thơ của con bé, Phương đoán đó là "kháu khỉnh", thế thôi...
Bỗng đôi mắt Phương bị bịt kín bởi hai bàn tay lành lạnh của người nào đó, Phương bỗng thấy sợ hãi... hay là ma?!? Phương toan khóc nhưng chợt nhớ ra. Phương reo lên mừng rỡ:
- Ba!... Phải ba không ba?
Một giọng cười dòn nổi lên đồng thời đôi bàn tay bịt mắt Phương cũng bỏ ra. Phương chớp chớp đôi mắt rồi vội vàng quay lại: Thì ra anh Hoàng! Anh Hoàng cười to:
- Ê! Em tôi lầm to kìa!... Ba đâu mà ba!
Anh Hoàng móc áo mưa lên mắc trong khi Phương lắc đầu phụng phịu:
- Bắt đền anh đấy! Ai bảo anh bịt mắt em...
- Đền cái gì bây giờ? À mà anh có kẹo "suynh-gôm" cơ!... Ai bảo Phương giận anh? Mà giận thì hết được ăn kẹo.
Phương cố nở một nụ cười thật tươi:
- Thôi Phương không bắt đền anh nữa đâu...
Anh Hoàng cười to và lôi từ trong cặp ra nào kẹo, nào mè xửng, nào mận Đàlạt... lại còn có hoa Pensée ép nữa chứ!...
Phương hỏi:
- Của Phương hết cả, phải không anh?
- Ừ.
Phương cầm gói kẹo, cười hóm hỉnh:
- Phương sẽ để dành cho chị... Thanh một cái kẹo nghe anh?
Anh Hoàng đỏ mặt trông thật... có duyên:
- Có một cái kẹo thôi à? Chị ấy không ăn đâu!
Cả hai anh em cười to, vui vẻ...
- Cái gì mà hai anh em vui dữ vậy?
Cả hai giật mình nhìn ra cửa. Phương reo lên:
- A! Ba về! Ba về má ơi!
Phương nói ríu rít như một con chim non:
- Vậy mà con cứ tưởng ba không về chứ?
Ba cười, khẽ véo đôi má phinh phính của Phương:
- Ba phải về chứ? Vì ba biết rằng nếu ba không về Phương của ba sẽ khóc cả tuần mất thôi!... Thế nào? Tuần rồi Phương có ngoan không? Bé Trang có hay khóc không?
- Có ba ơi! Bé Trang hay khóc lắm, con phải trông bé Trang cho má nấu cơm đó ba!
- Thế à? Ngoan ghê nhỉ?
Vừa lúc ấy má từ dưới nhà lên, má bảo:
- Thôi, mình và Hoàng đi rửa mặt thay quần áo đi, áo quần ướt hết cả rồi.
Anh Hoàng hỏi:
- Phương ơi! Chị Nhật về chưa em?
Má đỡ lời:
- Chưa, chắc nó chẳng về đâu, mưa thế này...
Có tiếng Vélo kêu dòn đằng trước, Phương chạy ra:
- Má ơi! Anh Hoàng ơi! Chị Nhật về đây này!
Má bảo:
- Mưa thế này về làm gì cho khổ, đường sá xa xôi nữa.
Chị Nhật dắt xe vào nhà, Phương níu lấy áo chị:
- Chị Nhật ơi! Có mua báo Tuổi Hoa cho em không?
- Gớm! Vừa về tới nhà đã đòi nợ chị như vậy sao?
Tuy nói như thế nhưng chị vẫn vui vẻ đưa cho Phương tờ báo. Phương đón lấy, chạy lại chỗ anh Hoàng:
- Anh Hoàng đọc cho em nghe đi...
Tối hôm đó – thứ bẩy – dưới ánh đèn néon xanh dịu, cả nhà Phương ngồi quanh mâm cơm nóng hổi, khói bốc nghi ngút... Ba lại kể chuyện ở Biên hòa cho cả nhà nghe như mọi khi, anh Hoàng lại pha trò khiến mọi người cười vang nhà, chị Nhật lại vui vẻ kể các việc học hành cho ba má nghe, bé Trang vẫn ngồi trong lòng má, đôi mắt bé mở to trông thật dễ thương. Còn Phương, Phương nhìn hết ba, má, anh Hoàng, chị Nhật đến bé Trang mà quên cả ăn (mặc dù má và chị Nhật làm các món ăn hôm đó thiệt ngon, rất ư là "thích khẩu" với Phương). Phương sung sướng trong cảnh gia đình đầm ấm, lẩm bẩm qua nụ cười hài lòng:
- Chiều cuối tuần thiệt êm ấm.
Không hiểu ba, má và anh, chị của Phương có nghĩ thế không?
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 34, ra ngày 25-11-1965)
Bỗng đôi mắt Phương bị bịt kín bởi hai bàn tay lành lạnh của người nào đó, Phương bỗng thấy sợ hãi... hay là ma?!? Phương toan khóc nhưng chợt nhớ ra. Phương reo lên mừng rỡ:
- Ba!... Phải ba không ba?
Một giọng cười dòn nổi lên đồng thời đôi bàn tay bịt mắt Phương cũng bỏ ra. Phương chớp chớp đôi mắt rồi vội vàng quay lại: Thì ra anh Hoàng! Anh Hoàng cười to:
- Ê! Em tôi lầm to kìa!... Ba đâu mà ba!
Anh Hoàng móc áo mưa lên mắc trong khi Phương lắc đầu phụng phịu:
- Bắt đền anh đấy! Ai bảo anh bịt mắt em...
- Đền cái gì bây giờ? À mà anh có kẹo "suynh-gôm" cơ!... Ai bảo Phương giận anh? Mà giận thì hết được ăn kẹo.
Phương cố nở một nụ cười thật tươi:
- Thôi Phương không bắt đền anh nữa đâu...
Anh Hoàng cười to và lôi từ trong cặp ra nào kẹo, nào mè xửng, nào mận Đàlạt... lại còn có hoa Pensée ép nữa chứ!...
Phương hỏi:
- Của Phương hết cả, phải không anh?
- Ừ.
Phương cầm gói kẹo, cười hóm hỉnh:
- Phương sẽ để dành cho chị... Thanh một cái kẹo nghe anh?
Anh Hoàng đỏ mặt trông thật... có duyên:
- Có một cái kẹo thôi à? Chị ấy không ăn đâu!
Cả hai anh em cười to, vui vẻ...
- Cái gì mà hai anh em vui dữ vậy?
Cả hai giật mình nhìn ra cửa. Phương reo lên:
- A! Ba về! Ba về má ơi!
Phương nói ríu rít như một con chim non:
- Vậy mà con cứ tưởng ba không về chứ?
Ba cười, khẽ véo đôi má phinh phính của Phương:
- Ba phải về chứ? Vì ba biết rằng nếu ba không về Phương của ba sẽ khóc cả tuần mất thôi!... Thế nào? Tuần rồi Phương có ngoan không? Bé Trang có hay khóc không?
- Có ba ơi! Bé Trang hay khóc lắm, con phải trông bé Trang cho má nấu cơm đó ba!
- Thế à? Ngoan ghê nhỉ?
Vừa lúc ấy má từ dưới nhà lên, má bảo:
- Thôi, mình và Hoàng đi rửa mặt thay quần áo đi, áo quần ướt hết cả rồi.
Anh Hoàng hỏi:
- Phương ơi! Chị Nhật về chưa em?
Má đỡ lời:
- Chưa, chắc nó chẳng về đâu, mưa thế này...
Có tiếng Vélo kêu dòn đằng trước, Phương chạy ra:
- Má ơi! Anh Hoàng ơi! Chị Nhật về đây này!
Má bảo:
- Mưa thế này về làm gì cho khổ, đường sá xa xôi nữa.
Chị Nhật dắt xe vào nhà, Phương níu lấy áo chị:
- Chị Nhật ơi! Có mua báo Tuổi Hoa cho em không?
- Gớm! Vừa về tới nhà đã đòi nợ chị như vậy sao?
Tuy nói như thế nhưng chị vẫn vui vẻ đưa cho Phương tờ báo. Phương đón lấy, chạy lại chỗ anh Hoàng:
- Anh Hoàng đọc cho em nghe đi...
*
Tối hôm đó – thứ bẩy – dưới ánh đèn néon xanh dịu, cả nhà Phương ngồi quanh mâm cơm nóng hổi, khói bốc nghi ngút... Ba lại kể chuyện ở Biên hòa cho cả nhà nghe như mọi khi, anh Hoàng lại pha trò khiến mọi người cười vang nhà, chị Nhật lại vui vẻ kể các việc học hành cho ba má nghe, bé Trang vẫn ngồi trong lòng má, đôi mắt bé mở to trông thật dễ thương. Còn Phương, Phương nhìn hết ba, má, anh Hoàng, chị Nhật đến bé Trang mà quên cả ăn (mặc dù má và chị Nhật làm các món ăn hôm đó thiệt ngon, rất ư là "thích khẩu" với Phương). Phương sung sướng trong cảnh gia đình đầm ấm, lẩm bẩm qua nụ cười hài lòng:
- Chiều cuối tuần thiệt êm ấm.
Không hiểu ba, má và anh, chị của Phương có nghĩ thế không?
NHẬT THƯƠNG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 34, ra ngày 25-11-1965)