Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017

CHƯƠNG 3, 4_KẺ SÁT NHÂN VÔ TỘI


3


Lâu đài được xây từ mấy chục năm nay, theo lối kiến trúc cổ trên một diện tích hơn 5 mẫu đất kể cả khu vườn chung quanh. Nhiều cây đại thụ với tàng cây che khuất ánh mặt trời tạo ra vẻ u ám khác thường như để biểu tượng một bí mật ghê gớm trong căn nhà. Tuy nhiên, điều mà sau này Vũ Thành được biết là những nhân vật trong lâu đài không có gì đáng sợ. Chủ nhân, ông Hoàng Văn Bảo, một bác sĩ thần kinh là người rất kiên nhẫn và tử tế. Sở dĩ, ông chọn lâu đài ấy làm nơi cư ngụ là vì muốn xa lánh mọi người để có thể rảnh tâm chữa cho thằng Khang, đứa con trai 14 tuổi bị điên loạn khá nặng từ hồi lên bảy. Suốt bảy năm trời trôi qua, sự thất bại không làm cho ông Bảo chịu thua định mệnh khắt khe mà ông vẫn kiên trì chữa bệnh cho con dù những hy vọng cuối cùng đã tắt. Cũng chính vì điều này, tâm tính ông dần dần biến đổi đến chỗ hay cau có, tức giận vô cớ. Một sự thay đổi lớn lao đã xảy ra khi ông Hòa – em ruột của chủ nhân, cũng là nạn nhân trong vụ án mạng vừa qua – đặt chân tới lâu đài. Ông Hòa chính là người tạo cho lâu đài vẻ ma quái qua các việc như dùng quan tài làm giường ngủ, cắt đứt sự giao thiệp giữa trong và ngoài căn nhà. Ông ta giải thích ông muốn làm thế vì đang trốn tránh một kẻ thù nguy hiểm. Kẻ thù ấy là ai? Điều ấy không ai rõ vì ông Hòa rất kín đáo và cũng mang bí mật ấy xuống tuyền đài.
 

Giờ đây tất cả mọi người trong lâu đài đang ngồi quanh một cái bàn lớn để bàn luận về cái chết của ông Hòa. Ngoài nhà thám tử Vũ Thành, có bảy người là hai vợ chồng chủ nhân, cô con gái tên Thu Dung, thằng Khang, bà Hòa – vợ nạn nhân, và Tùng, gia nhân trong lâu đài từ hai năm nay. Bầu không khí mang một sắc thái đặc biệt hơn bao giờ hết với sự ưu tư của mọi người dầu ai nấy cũng đều theo đuổi những ý nghĩ riêng tư, những cảm nghĩ khác biệt về cái chết vừa qua. Chủ nhân thì giận dữ, thương tiếc đứa em ruột, trong khi vợ ông vẫn dửng dưng và dường như còn hài lòng là đằng khác. Bà Hòa có vẻ không chú ý đến cái chết của chồng mà chỉ quan tâm đến số tiền bảo hiểm 5 triệu và Thu Dung dường như hơi lo sợ, có lẽ vì hình ảnh ông Hòa chết quá thảm khốc còn im đậm trong đầu óc cô gái. Vũ Thành như đọc được những tâm trạng ấy nhưng chàng cũng thấy bối rối vô cùng. Đây là vụ án mạng bí mật nhất mà chàng chưa biết nên nghi ngờ cho ai, đồng thời cho rằng bất cứ ai cũng có thể là thủ phạm. Một cơn gió thoảng qua cửa sổ, hòa lẫn với tiếng chủ nhân:
 

- Có ai biết kẻ giết người đêm qua không?
 

Câu hỏi thật lạc lõng, thừa thãi và được trả lời bằng sự yên lặng. Vũ Thành nói:

- Căn cứ vào những vết máu trong quan tài, tôi đoán ông Hòa chết vào khoảng 3 giờ sáng. Vậy lúc đó, có ai ở đây ra ngoài và thấy gì khác lạ không?
 

- Có.
 

Đấy là tiếng thằng Khang. Mọi người quay lại với vẻ ngạc nhiên trong khi thằng bé nói tiếp, giọng hơi run khác hẳn mọi ngày:
 

- Đêm qua, đúng vào 3 giờ sáng, cháu biết chính xác như vậy vì nghe đồng hồ gõ ba tiếng, cháu thức giấc, đi xuống nhà và thấy một bóng người đứng trước quan tài chú Ba – thằng Khang thường gọi ông Hòa là chú Ba.
 

- Ai? Ai vậy?
 

Tất cả đều hỏi dồn trong sự hồi hộp. Thằng Khang quay sang cha nó:
 

- Cha, đêm qua con thấy cha đứng trước quan tài chú Ba. Chắc cha giết chú ấy phải không?
 

Câu nói làm ai nấy giật mình, sửng sốt. Tuy nhiên, người bình tĩnh nhất lại là chủ nhân. Ông chậm rãi nhìn quanh, nói thật thản nhiên:
 

- Phải. Tôi có đứng như thế nhưng việc ấy với cái chết không liên quan gì với nhau. Khi tôi về chỗ ngủ thì chú Ba vẫn còn sống.
 

- Thế ông ra đứng trước quan tài ông Hòa làm gì?
 

- Đang nằm chập chờn, tôi chợt linh cảm thấy một điều gì khác lạ nên ra ngoài xem xét lại các nơi, có thế thôi.
 

“Lời giải thích quá mơ hồ nhưng không phải vô lý”. Vũ Thành nghĩ thầm như vậy nhưng không nói gì vì nhà thám tử biết rằng ông Bảo là người bênh vực mình trong vụ án mạng. Tuy nhiên, Vũ Thành cũng bắt đầu đặt nghi vấn về chủ nhân. Ông ta có thể giết em mình được chứ? Ở đây, dường như mọi việc dù bất ngờ đến đâu vẫn có thể xảy ra.
 

- Tôi không hiểu tại sao mọi người đều nghĩ rằng chồng tôi bị người trong nhà này hạ sát. Riêng tôi, tôi cho rằng thủ phạm phải là kẻ ở ngoài lâu đài.
 

Đó là tiếng bà Hòa. Nhà thám tử nghe thế liền lộ vẻ suy nghĩ và thận trọng hỏi lại:
 

- Bà nói thế có ý gì?
 

- Nghĩa là theo tôi, muốn bắt được thủ phạm thì phải nhờ cảnh sát can thiệp. Như thế hợp pháp mà tôi cũng lãnh được số tiền bảo hiểm 5 triệu…
 

- Không được. Dù tất cả mọi người ở đây đồng ý giải pháp đó, tôi cũng nhất định không để ai ra khỏi lâu đài trước khi tìm ra thủ phạm. Tôi muốn chính tay mình xử tội kẻ sát nhân.
 

Trong khi nói, cặp mắt chủ nhân long lên trông thật dữ tợn, tựa như đôi mắt của người điên đang giận dữ. “Mà không chừng, ông ta đang điên thật vì quá đau đớn trước cái chết của đứa em”. Ý nghĩ đó vừa thoáng qua óc Vũ Thành thì có tiếng thằng Khang:
 

- Nhưng thưa cha, nếu cha chính là thủ phạm thì phải xử tội ra sao?
 

Chủ nhân trả lời bằng cách giơ hai tay lên trời và lắc đầu tỏ ý thất vọng rồi im lặng. Bà Hòa lại nói với Vũ Thành:
 

- Cậu mới tới đây nên không rõ chuyện. Thật ra trong mấy năm nay, chồng tôi vẫn trốn tránh một kẻ thù ghê gớm đang săn đuổi nên mới về ẩn mặt ở lâu đài này. Chuyện ấy không có gì đáng ngạc nhiên vì mọi người ở đây đều đã biết và tôi tin rằng việc đó có liên quan nhiều đến cái chết bất ngờ của chồng tôi.
 

- Vậy có ai biết rõ kẻ thù ấy là ai không?
 

- Không, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng thế.
 

Nhà thám tử thấy mình vừa bước qua một khúc quanh mới làm câu chuyện rắc rối thêm rất nhiều. Nếu thủ phạm chính là người trong lâu đài như lời chủ nhân nói thì chàng mới có hy vọng thành công trong một thời gian ngắn chứ nếu hắn là người ngoài và đã cao bay xa chạy là hết hy vọng. Chàng thấy bối rối, chưa biết định liệu ra sao thì tiếng bà Hòa lại vang lên, lần này với một giọng cương quyết chưa từng thấy:
 

- Đến sáng mai, nếu không giải quyết ổn thỏa số tiền bảo hiểm 5 triệu, tôi sẽ đi báo cảnh sát.
 

Và bà ta bỏ đi ngay sau đó. Người gia nhân tên Tùng ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi bất chợt lên tiếng:
 

- Không chừng chính bà ấy giết chồng để đoạt của. Một con người như thế chỉ coi tiền là tất cả, là lẽ sống trên đời.
 

Câu nói của Tùng như giúp đỡ được Vũ Thành phần nào trong lúc lúng túng nhất. Nhà thám tử ngửng lên nhìn Tùng với đôi mắt thiện cảm. Tùng tuy là gia nhân nhưng còn trẻ, có vẻ đứng đắn, chàng hỏi:
 

- Anh vào làm ở đây bao lâu rồi?
 

- Gần hai năm, nhờ một người bạn là cháu họ của ông chủ giới thiệu.
 

Hai năm, một thời gian khá lâu để có thể tin cậy được. Bỗng chốc, Vũ Thành có ý muốn dùng Tùng làm phụ tá cho mình trong việc điều tra vụ án vì dù sao anh ta cũng biết khá nhiều về gia đình này. Tuy nhiên, Vũ Thành chưa kịp nói thì chủ nhân đã đưa câu chuyện về thực tế:
 

- Thế nào, cậu Thành đã tìm ra manh mối nào chưa?
 

- Làm sao có thể tìm ra khi không nắm được một yếu tố vững vàng nào. Dù vậy, tôi chỉ xin ông thời hạn 5 ngày mà thôi.
 

- Đối với tôi, thời gian bao lâu không thành vấn đề. Tôi chỉ sợ không được chính tay mình thanh toán thủ phạm mà thôi.
 

Đây không biết là lần thứ mấy chủ nhân tỏ ý không muốn pháp luật can thiệp vào. Nhà thám tử cũng chẳng biết nói sao về vấn đề ấy vì nó có lợi cho chàng nhiều hơn. Sau cùng, Vũ Thành thấy nên chấm dứt cuộc bàn luận ở đây vì nó chỉ lẩn quẩn, vòng vo mà không đưa đến kết quả cụ thể. Chàng nói:
 

- Còn ai có ý kiến gì nữa không?
 

Một phút trôi qua trong sự im lặng. Vũ Thành định đứng dậy thì thằng Khang lên tiếng:
 

- Chú nhớ tìm ra sự bí mật về bàn tay bị chặt cụt nhé. Cháu thích bàn tay ấy lắm.
 

Nhà thám tử gật đầu cho có lệ vì đã biết thằng bé đau thần kinh từ mấy năm nay, chàng nhìn quanh một lượt, bỗng thấy sắc mặt chủ nhân tái nhợt đi. Ông Bảo ôm đầu, lộ vẻ đau đớn làm Vũ Thành hoảng hốt không ít, vội vã chạy lại:
 

- Ông làm sao vậy?
 

Không có tiếng trả lời! Mọi người có mặt ở đấy đều sửng sốt trước sự việc quá đột ngột. Nhà thám tử lo ngại đưa tay bắt mạch chủ nhân nhưng chàng yên tâm vì mạch vẫn nhảy đều. Ông Bảo loạng choạng đứng lên, nói qua hơi thở:
 

- Đừng lo, tôi bị bệnh thần kinh đã lâu bây giờ tái phát vì quá xúc động trước vụ án mạng. Tuy nhiên, tôi có thể tự chữa được. 

Và sau đó, bà Bảo vội vã dìu chồng về phòng nằm nghỉ, Thu Dung cũng đi theo. 

Tùng định xuống nhà dưới thì Thành gọi lại:
 

- Anh Tùng, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.
 

Tùng quay lại, vẻ mặt thản nhiên ngoài sự dự liệu của Vũ Thành. Tuy nhiên, lúc ấy mọi người đều đã đi hết nên nhà thám tử không có nhiều thì giờ để suy nghĩ mà nói ngay:
 

- Anh Tùng, tôi chỉ là người khách lạ trong một đêm của lâu đài nên không biết gì nhiều…
 

- Cậu muốn nhờ tôi giúp đỡ chăng? Cậu quên rằng tôi chỉ là một tên gia nhân không hơn không kém sao?
 

Mới qua một câu nói mà Vũ Thành đã nhận thấy Tùng khá thông minh và khôn ngoan. Tùng đoán ngay được ý định của chàng và tỏ ý từ chối, viện cớ mình chỉ là gia nhân dầu Tùng không có vẻ gì là mặc cảm về thân phận của mình. Vũ Thành nhìn thẳng vào người đối diện, nói:
 

- Tôi nghĩ là anh không chịu giúp tôi thì đúng hơn.
 

Tùng nghe thế, lộ vẻ ngần ngại rồi đáp:
 

- Cậu cũng nên cho tôi thì giờ suy nghĩ lại. Tối nay tôi sẽ trả lời dứt khoát.
 

Và Tùng bỏ đi với sự thất vọng của Vũ Thành. Thế là mất một buổi sáng chỉ toàn thu thập được những chi tiết mơ hồ. Nhưng nào ai có thể đoán được ngày mai sẽ ra sao? Phải, nhà thám tử luôn luôn tự tin, tự tin ngay trong những lúc thất vọng nhất.
 

Thời gian trôi qua thật chậm trong sự yên lặng đến ghê rợn của lâu đài. Vũ Thành đứng bên cửa sổ, phóng tầm mắt về phương xa như để thả hồn vào khoảng trời bát ngát nhưng thật ra trong lúc này, chàng suy nghĩ nhiều hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, nhà thám tử không biết rằng hiện có một người đang theo dõi mọi cử chỉ của chàng. Đôi mắt của người ấy, một đôi mắt thật đẹp, như mặt nước hồ thu nhưng bây giờ lại chất chứa đầy vẻ khó hiểu, lo sợ, và phải chăng là lo sợ cho sự bí mật của vụ án mạng sẽ bị đưa ra ánh sáng?


4


Vũ Thành đẩy cửa bước vào trong. Đấy là phòng riêng của người chết, một căn phòng khá rộng quét vôi xám nên trông rất tăm tối. Cánh cửa sổ nhìn xuống vườn được khép kín bên cạnh những chồng sách cao không mấy có thứ tự gợi óc hiếu kỳ của nhà thám tử, chàng lại gần giở vài cuốn và nhận thấy tất cả đều là loại trinh thám hoặc ma quái biểu lộ ông Hòa là con người thích hoạt động mạo hiểm. Vài bức tranh kỳ lạ trên tường tuy tạo cho căn phòng thêm vẻ bí mật nhưng không làm Vũ Thành chú ý bằng bức tượng con ó đen, miệng ngậm một con dao găm. Nhà thám tử để ý đến pho tượng vì hình thể đặc biệt và vì nó được lau chùi rất kỹ, khác xa với mọi vật chung quanh đầy bụi bặm. Chắc hẳn ông Hòa quý pho tượng lắm, Vũ Thành đoán chừng như vậy.
 

- Cạch!
 

Tiếng động tuy nhỏ nhưng vang lên bất ngờ làm cho chàng giật mình quay lại. Ngoài hành lang vẫn im lặng, không một bóng người nhưng Vũ Thành nhanh chân chạy ra, vừa kịp thấy một tà áo khuất ở cầu thang. Một tà áo đàn bà! Nhà thám tử mỉm cười bằng lòng trước khám phá ấy, và quay vào phòng gieo người xuống chiếc ghế bành suy nghĩ. Phải chăng người lúc nãy là bà Hòa? Chính bà ta đã giết chồng chăng? Kèm theo những nghi vấn ấy, hình ảnh người chết chợt hiện ra trong trí nhớ Vũ Thành. Một khuôn mặt tái nhợt trông như hiện thân của ác quỷ, chiếc áo sơ mi đẫm máu hiện thân của tội ác bốc lên mùi tanh khó ngửi mà chàng tưởng như còn phảng phất đâu đây, rồi cả bàn tay cụt kỳ dị nữa. Trong quãng đời làm thám tử, Vũ Thành từng chứng kiến nhiều cái chết ghê rợn nhưng có lẽ hình ảnh của ông Hòa ám ảnh trong trí óc nhiều hơn cả vì chàng còn như thấy rõ con dao của chính mình cắm trên ngực nạn nhân đến lút cán.
 

- Cậu Thành.
 

Tiếng gọi đưa nhà thám tử về thực tế. Dầu đầu óc còn quay cuồng với những nghi vấn, hình ảnh lộn xộn nhưng Vũ Thành vẫn còn đủ sáng suốt nhận ra đó là tiếng của Tùng. Chàng nhớ tới sự nhờ cậy của mình lúc sáng nên nở một nụ cười:
 

- À, anh Tùng. Sao anh biết tôi ở đây?
 

Tùng mỉm cười trả lại, thong thả ngồi xuống cái ghế đối diện với nhà thám tử. Tùng lên tiếng giọng hơi thấp nhưng cương quyết:
 

- Tôi tới đây để trả lời về lời yêu cầu của cậu sáng nay thay vì để đến tối, tôi không thể…
 

Và Tùng bỏ lửng ở đây nhưng Vũ Thành cũng hiểu rõ ý nghĩa câu nói. Chàng nhìn Tùng, nói mau:
 

- Anh có quyền từ chối và tôi cũng không phiền hà gì việc đó. Nhưng dù sao, có anh thì việc điều tra cũng dễ dàng và mau chóng hơn. Bây giờ tôi chỉ muốn biết lý do của sự từ chối đó.
 

Tùng nhìn nhà thám tử với đôi mắt thích thú một cách khó hiểu đáp:
 

- Tôi không có lý do nào để từ chối cả.
 

Vũ Thành hơi ngơ ngác thì Tùng đã nói tiếp:
 

- Lúc nãy tôi muốn nói là tôi không thể không nhận lời được.
 

Nhà thám tử chợt hiểu ra, im lặng một chút rồi phá lên cười. Chàng nhìn Tùng với cặp mắt đã thiện cảm và hy vọng: đây là việc đầu tiên xảy ra có chiều hướng thuận lợi cho cuộc điều tra.
 

- Vậy từ giờ phút này, chúng ta có thể là bạn được. Đừng gọi tôi là cậu nữa.

- Cũng được. Nhưng bây giờ anh muốn biết điều gì về lâu đài?
 

- Sơ lược về người chết. Đó là điều quan trọng cần thiết hơn hết.
 

Vũ Thành nói thật gọn gàng.
 

- Ông Hòa đến đây từ hơn một năm nay. Lúc trước, dường như hai anh em có chuyện giận nhau nên cắt đứt liên lạc trong một thời gian khá dài. Từ khi có sự hiện diện của ông Hòa thì ông ta đặt ra đủ trò ma quỷ, kinh dị trong lâu đài và như anh đã biết là vì ông ấy đang trốn tránh một kẻ thù.
 

- Thế còn tính tình ra sao?
 

- Rất ít nói và bí mật. Có điều là ông Hòa giàu có, gia sản lên tới hàng chục triệu.
 

- Làm sao anh biết được điều đó?
 

- Hồi ông ta mới tới thì gặp lúc gia đình này đang khánh kiệt. Ông chủ tôi sau gần 6 năm thất bại trong việc chữa bệnh cho con, sắp phải bán lâu đài và đi nơi khác. Ông Hòa sau khi ở lại đây một đêm, thấy bằng lòng nên đưa cho chủ tôi một số tiền lớn để khỏi bán lâu đài. Từ đó, hai anh em làm huề với nhau và mọi sự chi tiêu trong gia đình đều là tiền của ông Hòa.
 

- Thế anh có biết ông Hòa làm nghề gì không?
 

- Không. Cứ độ một tháng thì ông ta mới ra tỉnh, lĩnh tiền ở ngân hàng rồi giao cho tôi mua các thứ cần thiết. Chính tôi cũng không biết nguồn gốc của sự giàu có ấy.
 

Đến đây, Tùng chợt nở nụ cười chua chát tiếp:
 

- Nhưng có điều là tôi thấy ông chủ quí người em giàu có của mình lắm. Khi ông chủ đòi chính tay giết thủ phạm để trả thù cho em, tôi không lấy làm lạ chút nào vì việc gì cũng chỉ do tiền bạc mà ra.
 

Vũ Thành lắc đầu:
 

- Tôi không đồng ý về điểm ấy. Nếu tình nghĩa anh em chỉ là tiền thì khi ông Hòa chết rồi, ông Bảo tất 
sẽ ngoảnh mặt đi và khai báo với cảnh sát cho xong chuyện.
 

- Thế còn cái gia sản của ông Hòa để lại?
 

- Thì bà Hòa sẽ hưởng, thêm cả số tiền năm triệu bảo hiểm sinh mạng nữa.
 

Tùng im lặng. Đôi mắt chợt sáng lên một cách kỳ dị. Sau một phút do dự Tùng nói:
 

- Nếu tôi không lầm, thì chính ông chủ tôi đã giết em mình.
 

- Sao anh biết?
 

- Vì hiện tại, trong lâu đài này mới có hai người bị tình nghi là ông chủ tôi và bà Hòa. Riêng bà Hòa thì 
bằng lòng gọi cảnh sát riêng ông chủ tôi thì không. Đó là điểm đáng ngờ thứ nhất vì chưa chắc gì ông chủ yêu thương em mình đến độ muốn trở thành người giết kẻ sát nhân. Việc làm kia biết đâu chẳng vì sợ pháp luật sẽ đủ phương tiện đưa nội vụ ra ánh sáng công lý? Vả lại, nếu nhờ cảnh sát can thiệp và thủ phạm chính là bà Hòa thì ông chủ tôi sẽ được cả gia tài của người em. Ông ta không muốn điều ấy sao?
 

Vũ Thành toát mồ hôi thấy lý luận của Tùng rất có lý. Phải, trên đời khó có người tử tế đến độ vô lý, kỳ dị như ông Bảo. Chàng lên tiếng khen:
 

- Anh thật là người có khiếu về trinh thám mà tôi không ngờ. Vậy theo ý anh, trong những ngày tới ông Bảo sẽ làm gì?
 

- Nếu quả đúng, ông chủ tôi là thủ phạm thì có lẽ sẽ xảy ra hai trường hợp. Một là ông sẽ tìm cách vu oan và giết luôn một người nào đó để ém nhẹm vụ án mạng, hai là ông sẽ trốn đi.
 

Vũ Thành mỗi lúc thấy Tùng một khá, vượt hơn một tên gia nhân đúng nghĩa rất nhiều. Tuy nhiên, trường hợp thứ nhất do Tùng đưa ra không mấy đúng vì nếu cần làm như vậy thì chính nhà thám tử đã thành nạn nhân của ông Bảo và không chừng giờ này chỉ còn là cái xác không hồn. Thế còn trường hợp thứ hai sẽ xảy ra hay không? Ôi! Có lẽ chỉ thượng đế mới biết được điều ấy khi mà nhà thám tử chưa tìm ra thủ phạm.
 

Thời gian như ngừng lại với bầu không khí nặng nề. Tùng như thấu hiểu tâm trạng phân vân của Vũ Thành, nói sang vấn đề khác:
 

- Anh Thành này, tôi có cần giữ kín sự hợp tác với anh trong việc điều tra không?
 

- Anh giữ kín thì tốt hơn. Trước mặt mọi người, anh cứ gọi tôi bằng cậu như cũ.
 

Tùng gật đầu định bỏ đi thì nhà thám tử chợt chỉ vào pho tượng con ó đen, hỏi:
 

- Anh có biết lai lịch pho tượng không? Sao tự nhiên tôi thấy thắc mắc quá.
 

- Tôi nghe nói ông Hòa mua được nó trong một cuộc bán đấu giá cách đây đã lâu. Pho tượng đó vốn là của một gia đình mang dòng máu điên loạn, điên như thằng Khang nhà này vậy. Thế mà ông Hòa mua với giá mấy trăm ngàn, lại quý pho tượng vô ngần nữa.
 

Nhà thám tử suy nghĩ một chút. Nói:
 

- Thôi, cám ơn anh. Chúng ta sẽ có dịp bàn luận kỹ hơn để đi đến thành công.
 

Khi bóng Tùng đã khuất, Vũ Thành còn đứng ngẩn như người mất trí. Phải thành thực mà công nhận những lời của Tùng đã làm nhà thám tử nghi ngờ ông Bảo rất nhiều. Nhưng dù ông Bảo là thủ phạm thật sự chăng nữa thì vấn đề tìm bằng chứng buộc tội cũng không phải chuyện dễ dàng.
 

Ánh mắt Vũ Thành lướt ngang pho tượng một lần nữa, chợt làm chàng liên tưởng tới sự bí mật của ông Hòa. Vũ Thành tiến lại gần chiếc tủ đứng kê ở góc phòng, mở cửa lục soát, trong tủ, từng đống quần áo xếp bừa bãi nhưng không có mấy cái còn mới. Nhà thám tử hơi ngạc nhiên về điểm đó và mở nốt chiếc va ly đặt ở đáy tủ. Những bộ y phục đắt tiền được xếp gọn ghẽ trong va ly như của người sắp đi xa làm Vũ Thành thắc mắc nhưng chàng còn kinh ngạc hơn nữa khi nhìn thấy khẩu súng lục ở giữa đống quần áo, một khẩu súng ru-lô còn mới tinh, đủ cả sáu viên đạn lắp sẵn. Cạnh đó, mấy gắp đạn nữa tổng cộng khoảng ba chục viên được cất kỹ trong một cái hộp giấy. Ông Hòa là một tên bất lương, vì ăn chia không đều với đồng bọn nên phải lẩn tránh? Nhà thám tử đoán chừng như vậy và tiếp tục lục soát nhưng sau cùng thì tìm được một tấm bìa cứng. Đó là một cái thẻ đặc biệt của nhân viên mật vụ, mang tên: Hoàng Văn Hòa! Dầu thẻ đã cũ, căn cứ vào ngày ký thì đã hơn 10 năm nay nhưng giúp cho Vũ Thành biết ông Hòa chính là một nhân viên mật vụ.
 

Phát giác được điều này, nhà thám tử hiểu ra phần nào hành tung bí mật của ông Hòa. Tuy nhiên, cái chết có liên quan gì đến nghề nghiệp của ông ta không hay chỉ do một sự tình cờ? Đó cũng là một nghi vấn còn nằm trong bóng tối mờ mịt vì Vũ Thành chưa thể nắm được những yếu tố vững vàng, dầu sau đó chàng bắt gặp một bức thư của ông Hòa để lại cho người anh, cất trong ngăn kéo bàn:
Anh Bảo,
 

Em có việc gấp rút phải đi ngay đêm nay, không kịp từ giã anh cho phải phép. Mong anh thông cảm. Em có để lại trong tủ số tiền 2 triệu để anh chi dùng đỡ trong một thời gian, sau đó anh em mình nếu may mắn sẽ còn ngày gặp lại. Chào anh và chúc gia đinh gặp nhiều may mắn.


Ký tên       
Hòa         
Và một bức thư thứ hai, gửi cho người vợ. Bức thư được dán kín nhưng Vũ Thành xé đại ra xem, mong tìm được những chi tiết hữu ích cho cuộc điều tra. Và chàng đọc được những dòng chữ sau đây:
Em Hoa thân mến.
 

Lần ra đi này có lẽ là vĩnh biệt. Trên cuộc đời sóng gió, anh không thể để em liên lụy vào bất cứ vụ rắc rối nào. Vả chăng, cuộc sống chung của chúng ta cũng chẳng tốt đẹp gì thì nên xa nhau là hơn. Một thời gian nữa, anh cho người mang tới em một số tiền lớn, khoảng vài triệu. Bây giờ anh chào vĩnh biệt.

Ký tên      
Hòa        
Đọc xong hai bức thư ngắn ngủi, bi quan và bí mật ấy, Vũ Thành thấy khó hiểu thêm lý do sự ra đi của ông Hòa, chàng tin rằng sự ra đi trong đêm xảy ra án mạng không phải là chuyện tình cờ mà liên quan mật thiết với cái chết. Bỗng chốc, nhà thám tử thấy thương cảm cho người quá cố: có ai ngờ rằng hai bức thư ấy đã trở thành thơ tuyệt mạng của một người ra đi vĩnh viễn vào lòng đất để cát bụi lại trở về cát bụi.
______________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG 5, 6
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>