CHƯƠNG II
Tiếng Chim Hót
Nguyễn Bân không loạn óc, trái lại rất sáng suốt, ý thức rõ rệt những gì mình làm.
Chúng tôi đã lấy lại được sức khỏe. Dường như tôi không nhớ nổi giấc ngủ đã kéo dài trong bao lâu. Tôi chỉ thoáng nhớ là toàn thân bị tê đi khi chiếc giảm nhiệt kế đưa vào miệng tôi một thứ nước "si rô". Sau đó tôi không biết gì nữa.
Mai Thủy, Hoài Thu tỉnh dậy trước nhất. Tôi và Trần Hùng mở mắt đúng lúc hai nàng chỉ tay vào màn ảnh vô tuyến reo lên : "Hành Tinh Mắt Ma!". Quên hết những việc đã xảy ra, chúng tôi chạy lại : Hành Tinh Mắt Ma như một viên ngọc thạch lấp lánh hay đúng hơn giống một trái banh đỏ rực di động giữa những tinh tú khác. Mắt Ma rực sáng như chứa đầy lửa.
Nguyễn Bân từ trong phòng Định Hướng bước tới. Khi nhận ra Hành Tinh Mắt Ma, Nguyễn Bân ngây ngất. Bằng một giọng trầm, Nguyễn Bân nói như run run : "Trời! Mắt Ma! Đẹp quá!". Tôi thấy từ trong khóe mắt Nguyễn Bân, nước mắt ứa ra.
Weng Ti cho chúng tôi hay là trong ba thế kỷ vừa qua y và Nguyễn Bân đã thức giấc hai lần để điều chỉnh hướng bay. Weng Ti cũng giải thích mặc dầu thời gian dài nhưng thể xác của chúng tôi chỉ già đi bằng thời gian một tháng ở trái đất..
... Và bây giờ, phi thuyền Thiên Nga II bay chung quanh hành tinh Mắt Ma để tiến vào quĩ đạo. Say sưa với thành quả, Nguyễn Bân nghiên cứu ngay những hiện tượng phát khởi từ hành tinh Mắt Ma. Nguyễn Bân xác nhận những gì mà trái đất trước kia vẫn gọi là giả thuyết nay trở thành sự thật : có dưỡng khí, thán khí, có đạm khí và nhất là có không khí. Không khí! Còn gì sung sướng cho bằng! Không ai trong chúng tôi giấu nổi cảm xúc. Không khí đem lại sự sống cho những sinh vật này!
Phía trên đỉnh hành tinh Mắt Ma, những đại dương, những đất liền hiện ra, nối nhau. Mắt Ma quả thực đẹp vô cùng! Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào khác để diễn tả?
Càng tới gần hành tinh Mắt Ma, chúng tôi càng khám phá ra những thung lũng, những đồi núi, những bình nguyên ; tất cả như đã hóa thành thủy tinh đông đặc, không khác gì những khối kim cương hay pha lê.
Trần Hùng như chợt thoát khỏi sự huyền ảo, đưa mọi người trở lại thực tế bằng một câu hỏi khô khan:
- Nguyễn Bân, phải những khối ngọc thạch kia là đất đai mầu mỡ cho việc trồng tỉa?
Nguyễn Bân đưa mắt hằn học nhìn Trần Hùng, người vừa chạm tới giấc mơ của hắn:
- Tôi đã khám phá ra những chứng tích của chất diệp lục tố.
- Nhưng đã 300 năm rồi!
Nguyễn Bân này không thể sai lầm, anh nên nhớ điều đó! Dù trên đó chỉ có một cao ốc, một thân cây... tôi cũng quả quyết được rằng con người có thể sồng được.
*
Đó là một hòn đảo.
Hòn đảo này hiện ra trên màn ảnh vô tuyến vào một buổi chiều. Nó như bềnh bồng trên những làn sóng trắng với một hình dáng tròn của một khối pha lê. Chúng tôi cũng nhận thấy ở một vài nơi trên hòn đảo những điểm mờ tối nằm giữa những đường viền. Qua ống thiên lý kính, chúng tôi tìm gặp những đồng bằng, rừng núi, những dòng sông, bờ biển. Vì phi thuyền Thiên Nga II vẫn phải bay quanh hành tinh Mắt Ma nên hòn đảo tuyệt diệu khi ẩn khi hiện như đùa rỡn, như hứa hẹn, như mời gọi chúng tôi...
Phải mất hơn bốn ngày nữa phi thuyền Thiên Nga II mới tiến lại được gần hành tinh Mắt Ma. Nguyễn Bân, Weng Ti đã chọn xong một địa điểm thuận tiện cho Thiên Nga II hạ cánh.. Tuy nhiên khi Thiên Nga II lách qua những rặng núi để hướng về bãi đáp thì thân xác của chúng tôi như trông đợi một sự gì khủng khiếp sắp xảy ra. Weng Ti điều khiển phi thuyền... Và rồi Thiên Nga II đã đáp xuống hành tinh Mắt Ma an toàn, không gặp một nguy hiểm nào như chúng tôi đã lo sợ. Tuy nhiên chưa ai dám ra khỏi phi thuyền. Giây phút khắc khoải vẫn kéo dài. Chúng tôi phải dành hai tiếng đồng hồ để nghiên cứu khí tượng. Kết quả đã đưa tới phép lạ sau : Bên ngoài đang là thời gian ban ngày ; nhiệt độ : 26°C ; áp lực không khí : 860 mi-li-ba và có gió hiu hiu thổi.
Nguyễn Bân ra hiệu cho mọi người sửa soạn rời phi thuyền Thiên Nga II.
*
Tôi còn nhớ khi vừa đặt chân xuống hành tinh Mắt Ma tôi bị choáng váng. Đầu óc tôi quay quay giống như hồi còn nhỏ lần đầu tiên tôi uống trộm một ly rượu thuốc của ông tôi. Tôi ngã quỵ xuống. Một cảm giác ấm ấm hiện ra dưới bàn tay của tôi. Lúc bấy giờ tôi mới biết nơi phi thuyền hạ cánh không phải là một bãi cát mịn như mọi người đã nghĩ mà là một thảm cỏ rêu mầu vàng nhạt, óng ánh ; rêu mọc dầy đặc đến độ không bị lún xuống dưới trọng lượng của thân thể chúng tôi... Ánh sáng ở đây rất dịu. Tôi hít mạnh. Không khí nhẹ và thơm như phảng phất mùi hoa. Chúng tôi, ai cũng ngây ngất trước cảnh vật mới lạ. Niềm vui trọn vẹn dâng cao trong tâm hồn mọi người. Tuy không ai lên tiếng, nhưng trong thâm tâm, tôi đoán người nào cũng thầm nói : "Chúng ta tin rằng sẽ sống hạnh phúc, sung sướng trên hành tinh tuyệt diệu này".
Cho xuống một vài vật dụng cần thiết xong, chúng tôi khởi sự cuộc thám hiểm.
Tôi dắt tay Mai Thủy, Trần Hùng đi cạnh. Hoài Thu luôn miệng tươi cười. Chúng tôi tiến tới trên triền thảm rêu thoai thoải. Những bước chân đi không để lại một dấu vết.
Phía sau lưng chúng tôi, Nguyễn Bân đang nói chuyện với Weng Ti. Khuôn mặt người nào cũng rạng rỡ. Những ánh mắt phản chiếu niềm sung sướng.
Đi được một quãng xa, chúng tôi thấy có cây cối. Ai cũng như bị loài thực vật đó thôi miên. Niềm vui dâng lên cao độ. Những bụi rậm, những cây non và xa hơn những thân cây lớn như mọc lên từ ảo ảnh. Mỗi loại mang một hình dáng khác nhau : có thứ giống như chiếc vương miện, có thứ vươn lên như một đường xoáy ốc, có thứ tỏa ra hình cánh quạt... Tất cả đều mang mầu sắc tươi.
Những bông hoa, trái cây cũng hiện ra khắp nơi. Phong cảnh thật diễm tuyệt. Có lúc tôi tưởng đây không phải là sự thật mà trong giấc mơ.
Chúng tôi đi mãi, đi mãi. Một điều lạ : Không ai cảm thấy mệt mỏi hay nói đúng hơn không ai còn ý thức về trọng lượng của thân xác mình. Trên hành tinh này, người chúng tôi nhẹ hơn ở trái đất nhiều. Càng đi chúng tôi càng cảm thấy ngây ngất. Rồi, một cảnh tượng khác nữa hiện ra : trước mắt chúng tôi, một giòng suối nhỏ uốn chảy giữa những bụi cây. Nước trong mầu xanh lơ. Trên bờ đầy những vỏ sò lấp lánh như thủy tinh. Mai Thủy đòi tôi chọn một chiếc vỏ sò đẹp nhất để gài lên áo. Tôi chiều nàng. Tôi bắt đầu dành nhiều cảm tình cho "cô bé" có đôi mắt sáng vì sao và khuôn mặt xinh xinh này. Hoài Thu bắt chước và Trần Hùng cũng làm như tôi.
Tới một ngã rẽ, chúng tôi ngồi nghỉ. Qua những cành cây, tầm mắt chúng tôi bắt gặp những ngọn đồi xanh xanh mầu cỏ. Vui miệng, chúng tôi bắt đầu đặt tên cho từng ngọn đồi, từng loại cây. Dĩ nhiên ai cũng muốn những vật trên hành tinh mang tên mình. Nhưng hoa lá, đồi núi thì nhiều mà tên người thì ít nên chúng tôi lại lấy cả những kỷ niệm hay những tên của thực vật và cao nguyên ở dưới đất mà gắn cho những loại trên hành tinh. Đây thung lũng Tình Yêu, kia ngọn đồi Tưởng Nhớ, dòng suối Tiên... và này hoa Thiên Lý, hoa Dạ Lan, Pensée...
Khi tiếng nói chuyện, tiếng cười của chúng tôi ròn tan thì bỗng một tiếng chim hót vang lại. Không ai bảo ai, mọi người đứng ngay dậy, ngơ ngác tìm quanh. Một phép lạ đến với chúng tôi. Một dấu hiệu của sự sống. Tiếng chim hót lại nổi lên. Len qua cây cỏ, chúng tôi hướng về nơi phát xuất tiếng hát đó. Trên một cành cây cao, một con chim có bộ lông vàng óng đang ngân giọng. Chúng tôi lắng nghe, sung sướng. Tuy nhiên người mừng hơn cả là Nguyễn Bân. Dường như không đè nổi tình cảm, Nguyễn Bân quay nhìn chúng tôi, mắt sáng rực, nói gần như la:
- Một con chim!
Nghe động, con chim vỗ cánh bay. Mai Thủy tiếc:
- Uổng chưa? Thủy thấy nó giống loại hoàng yến ở trái đất.
Không để ý tới lời của người đối diện, Nguyễn Bân say sưa nói:
- Một sự lạ! Không hiểu nổi! Thú thật trước đây, tôi còn nghi ngờ trên hành tinh này có sinh vật ; vận may thật mỏng manh. Nhưng bây giờ... mọi người suy nghĩ đi... một sự lạ... một con chim...
Dáng điệu diễn tả của Nguyễn Bân làm chúng tôi bỡ ngỡ. Suốt từ khi đặt chân lên hành tinh Mắt ma, chưa lần nào tôi thấy Nguyễn Bân để lộ tình cảm. Những loại cây, hoa, trái lạ và đẹp thế kia mà Nguyễn Bân vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại quá xúc động trước một con chim.
Vẫn như kẻ xuất thần, Nguyễn Bân đưa mắt nhìn lên cành cây, rồi hướng về khoảng không vô tận. Tôi không thể nào quên được nét mặt lúc đó của Nguyễn Bân : Những nếp nhăn trên trán in hoằn xuống ; nước da xám lại ; cặp mắt mở lớn như sợ hãi trước một viễn tượng kinh hoàng ; ánh nhìn gắn chặt vào một điểm mà những người đứng gần không ai nhận ra. Nguyễn Bân đứng bất động như vậy rất lâu. Mai Thủy sợ, nắm lấy tay tôi. Không ai dám cử động mạnh hay quay đi. Không khí nặng, căng thẳng.
Bỗng một tiếng cành cây gẫy lôi mọi người trở về thực tại. Tiếng sột soạt trong cỏ tiến lại gần. Chúng tôi rút súng điện tử. Hơi thở như đứt trong lồng ngực. Mai Thủy, Hoài Thu nấp sau thân cây. Chờ đợi. Một vật hay một người? Điềm lành hay dữ? Một tai biến sắp đến? Tiếng động gần hơn. Các họng súng đưa lên...
________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG III