Cho đến chiều hôm nay tôi mới nhận thấy trời đã vào độ cuối Thu, rất
vội vàng làm tôi bỡ ngỡ. Mùa Thu đang đi vào những ngày tàn tạ mà chòm
lá vẫn xanh màu, toàn vẹn trên những nhánh cây. Chỉ có một vài chiếc hãi
hùng rơi rụng khi vừa vàng xém. Chiếc lá bay lạc loài trong công viên
thành phố, rồi đáp nhẹ trên bồn cỏ trở màu chiều.
Chiều nay gió Thu về không héo hắt, không lướt qua những mầu hoa tan vỡ
trôi trên hồ nước biếc để tạo những gợn sóng dịu dàng cho lớp rong rêu.
Mây trở về vương chút hình hài mùa Hạ, vẫn trắng, vẫn mong manh, vẫn
bàng hoàng mang mưa về giữa bình minh. Ngày Thu sắp tàn, tôi vẫn chưa
hay mùa Thu đến, vì thiếu vắng một chiếc lá vàng, mầu mây tơ trắng, mầu
cỏ mục với gió heo may.
Hai bên đường, trong công viên hàng cây xanh lá đủ bóng râm che mát
gót chân học trò qua đó những sáng chiều, cũng để chôn giấu một tâm sự
xa lìa hay nỗi cô đơn ở lại. Tôi đang buồn nhớ thêm bao kỷ niệm êm đềm
như cánh chim trời, vầng mây phiêu lãng; văng vẳng có tiếng lá bay trong
chiều, gót chân bé thơ xạc xào rảo bước.
Trước cổng trường, mùa Thu mở cánh tay đón đợi dáng chim về xây tổ.
Những thân me sần sùi, tàn lá rộng giáp vào nhau thì thào, ước hẹn. Chỉ
có những giọt nắng nhỏ lọt qua chòm lá ấy, in trên sỏi đá và lối đi lát
gạch những vết rất tròn. Có những bước chân thản nhiên đi qua trong bóng
mát, không buồn nhớ đến dĩ vãng, cũng quên rằng lá đã vàng, trời đã
cuối Thu.
Không có một ngày nào trời nắng gắt, cũng chẳng lạnh lùng rét buốt.
Buổi sáng thật ấm mát với chút mưa phùn. Mưa thường bay lất phất làm
long lanh những đôi mắt tiểu thư và để những thằng bạn tôi vuốt lại mái
tóc.
Những chiều cuối Thu ngồi đợi cơn mưa dứt để kịp giờ đi học, lòng tôi
hay nhung nhớ bâng quơ. Mùa Thu về trong thành phố thật bình thản, chỉ
có chút hương vị phai nhạt của loài hoa điệp. Tôi nhớ đến những mùa Thu
quê tôi biết bao hương sắc. Cái nồng nàn của lúa, dìu dịu của những loài
dã thảo mọc hai bên bờ ruộng hay trên lối đi. Tôi thích trở về quê tôi,
nơi đó tôi sẽ sống vui tươi trong một khung trời trong sáng, ngào ngạt
mùi thơm của những cánh hoa và những giồng cải làm vui thêm mắt. Nơi đó
cũng có những loài chim về ca hót và những con bướm của thời thơ ấu còn
lảng vảng trên hàng giậu trước nhà.
Tuổi thơ nào cũng đi qua một khung trời hồng, một khung trời lý tưởng
nào đó. Và khung trời của tôi là ruộng vườn, hoa lá, một khung trời
xanh thật xanh những lá, những cỏ non. Biết bao nhiêu kỷ niệm thuở ấu
thơ của tôi đã chôn vùi trong đó, và tất cả in khắc trong lòng tôi cho
đến bây giờ.
Rồi mùa Thu đã trôi qua, mang theo bóng dáng bạn bè và đầm ao cũ.
Những buổi đi câu khi trời vừa sáng, ngồi trên bờ nhìn ngắm những cánh
sen hồng lung linh theo gợn nước. Tất cả theo thoáng nhớ hiện lên thật
êm đềm.
Cho đến khi tôi đã xa rời quê hương và ngôi trường làng, tôi tiếc nhớ
những kỷ niệm đó không cùng. Bây giờ khi nhìn thấy một mùa Thu nhạt mờ
và bình thản về trong thành phố như một cái cớ cho tôi ngồi nhớ lại dĩ
vãng, bạn bè, quê hương và ngôi trường cũ.
Dương Đức
(Phan Thiết – Mùa Thu)
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 38, ra ngày 20-11-1972)