CHƯƠNG III
Hoàng Minh đang đứng cạnh em, hiên ngang trong bộ
quân phục. Chiếc cằm vuông cương nghị, làn môi tươi, đôi mắt sáng ngời
ẩn dưới làn đôi mày rậm, anh đưa tay vuốt những sợi tóc phiêu bồng lòa
xòa trước trán:
- Mai Liên đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Em vẫn ngẩn ngơ nhìn Hoàng Minh, trông anh có vẻ nghệ sĩ hơn là một quân nhân. Nắng mai hồng soi vào khung cửa, điểm hoa lên mắt, lên vai áo Minh.
Hoàng Minh mở nắp hộp đàn của anh:
- Mai Liên biết bài "Nocturne" không?
Tim em vẫn còn đập mạnh:
- Dạ biết... nhưng Mai chưa có dượt lại , bữa trước…
Hoàng Minh ngắt lời:
- Tôi nhớ chứ, bữa trước, Mai Liên dặn tôi tập bài "Tristesse" và "Tiếng Dương Cầm" phải không?
Em gật đầu:
- Rứa răng anh hỏi Mai bài "Nocturne"?
- Bài đó tôi thích lắm, chủ nhật sau chúng ta hòa bài "Nocturne" nghe.
- Dạ để Mai tập đã. Mai còn yếu lắm.
Hoàng Minh lấy đàn và Archet ra:
- Mình bắt đầu bài "Tiếng Dương Cầm" đi Mai Liên. Mới đầu tiên mình chưa quen nhịp, Mai Liên đàn trước đi, tôi sẽ hòa theo.
Em mở nắp đàn, em bâng khuâng lướt tay lên hàng phím ngà, em không còn là em nữa, em tan biến vào vùng không gian bát ngát xanh… em đi vào giấc mơ huyền hoặc... em lạc giữa rừng thông… em chạy lên đồi cỏ... mưa phùn rơi ướt vai non... mưa phùn kết mộng trên làn tóc tơ rối bời lộng gió. Tiếng vĩ cầm Hoàng Minh mơ hồ dìu dặt , em nghe cả tiếng hơi thở anh pha trộn vào những cung bậc êm đềm, thiết tha quyện vào tiếng hát em: "… nhớ đêm nào tình xuân ngất ngây, mưa phùn rơi rơi ướt vai, đi mãi tìm ai yêu đàn… bước chân lạc nơi đây chốn nào, trên lầu ai kia ngất cao, vang tiếng dương cầm thiết tha…"
Sáng chủ nhật hồng cho mộng mơ đơm trái, sáng chủ nhật đầu tiên trong đời em thôi mặc cảm cô đơn. Gió hiền hòa phất phơ tấm màn cửa thiên thanh, ve vuốt bó lay-ơn hồng khoe sắc thắm trong chiếc bình thủy tinh lấp lánh nắng thu vàng. Bản "Tristesse" của Chopin sầu muôn thuở, khúc nhạc của biệt ly, tuyệt vọng, của tình yêu đầu đời hoen nước mắt thương đau… lòng em chùng xuống, nghẹn ngào dâng lên khoé mi, em gửi tâm hồn mình vào những ngón tay mềm xoay luân vũ từng phím ngà bật lên ngàn tiếng khóc thê lương.
Em gục đầu xuống phím đàn khi bản nhạc vừa chấm dứt, Hoàng Minh gọi khẽ:
- Mai Liên.
Em ngồi thẳng dậy, mi mắt cay cay, em cười chữa thẹn:
- Bản nhạc thê thiết quá.
Hoàng Minh trầm ngâm:
- Mai Liên thích nhạc buồn?
- Không hẳn rứa, nhưng Mai yêu bài "Tristesse" nhất.
Hoàng Minh nhìn em chăm chú.:
- Nước mắt còn đọng trên khóe mắt Mai, trông nét mặt Mai còn âu sầu lắm, nên ngưng đàn một tí cho khuây khỏa.
Em lấy tay thấm nhẹ lên mắt:
- Tính Mai chi lạ ghê, cứ mỗi lần nghe một bản nhạc buồn hay xem một đoạn phim cảm động, là Mai không ngăn nổi nước mắt… Như rứa, Mai... Mai có lãng mạn lắm không anh Minh?
Hoàng Minh tựa tay lên mặt đàn, anh vẫn nhìn em:
- Không, tại tính Mai đa sầu đa cảm đó thôi. Mà con gái là phải rứa, có đa sầu đa cảm mới sống thật với tâm hồn của mình. Tôi rất... mến những người như vậy. – Dừng một lát anh bảo – Bây giờ muốn quên sầu đi, Mai Liên nên dạo một bản nhạc thật tươi.
Em chán nản lắc đầu:
- Tự nhiên, Mai không thích đàn nữa.
Hoàng Minh bước về phía salon:
- Vậy để đến chủ nhật sau, mình lại tiếp tục nghe Mai Liên. Đừng nên chọn nhạc buồn nữa.
Em vui vẻ nói với Minh:
- Lần ni, Mai để cho anh chọn đó.
Ánh mắt Hoàng Minh ngời sáng:
- Nhạc vui nghe.
- Tùy anh mà.
Hoàng Minh ngả lưng vào nệm ghế, suy nghĩ một lát rồi nói với em:
- Tuần sau mình hòa bài "La vie en Rose" nghe.
Em gật.
- Dạ bài đó Mai cũng thuộc.
- Tôi có nhiều bài nhạc tươi lắm,, để rồi tôi đưa cho Mai dượt trước nghe.
Em hỏi Minh một câu thật ngớ ngẩn:
- Anh không thích Mai dạo nhạc buồn hả?
Nụ cười Hoàng Minh rung nhẹ tim em.
- Mai đàn nhạc buồn thành công lắm. Nhưng chắc không bao giờ tôi quên được đôi mắt trong suốt ngây thơ của Mai chợt rướm lệ khi khúc nhạc buồn Chopin vừa dứt. Ở tuổi của Mai, khoan tìm đến nỗi buồn đã…
- Mai đâu có thích buồn, tại bản nhạc chớ bộ…
Hoàng Minh xếp chiếc vĩ cầm vào hộp:
- Tuần sau, mình hòa nhạc vui, nghe Mai Liên.
Em nhìn Minh tần ngần:
- Anh về à? Anh không đợi chị Mỹ của Mai à?
- Thôi, cũng đã đến giờ tôi ghé qua bệnh viện có chút việc. Hẹn Mai Liên tuần sau nghe.
Chị Mỹ vừa đi phố về:
- Kìa anh Minh, ở lại chơi đã nờ.
- Mỹ Liên, đi mô về đó?
- Mỹ đi lễ rồi ghé phố luôn, anh vô nhà chơi một chút rồi về.
Em rút ra nhà sau để cho hai người nói chuyện nhưng em chỉ thấy chị Mỹ đi vào một mình:
- Hòa đàn vui không Mai?
- Dạ vui, anh Minh còn ngoài hả?
Chị Mỹ vứt chiếc xắc lên bàn:
- Về rồi.
Giọng chị Mỹ hơi xẵng, chị nhìn em lơ đãng:
- Hoàng Minh tới đã lâu chưa?
Em lấy kẹp quấn vội mái tóc lên cao:
- Lâu rồi chị. Hồi chín giờ rưỡi, khi em mới đi lễ về.
- Em đi lễ với ai?
Em hơi ngạc nhiên nhưng cũng trả lời:
- Em vẫn đi lễ sớm một mình như thường lệ.
Chị Mỹ với tay lấy chiếc khăn lông rồi đi vào nhà tắm.
- Rứa à.
Sao tự nhiên chị Mỹ lại có cử chí lạ lùng ghê. Em có cảm tưởng như chị đang ghen với em. Hoàng Minh đến gặp em suốt cả buổi sáng, nhưng khi chị Mỹ mời anh nán lại nói chuyện với chị, anh lại chối từ… Có thể chị Mỹ đã bị chạm tự ái… mà cũng có thể chị đang… yêu Hoàng Minh. Lạy chúa, nếu con cũng cảm thấy mến thương người con trai ấy, con có phạm tội chiếm đoạt người yêu của chị mình không? Em bật chiếc quạt trần và lả người xuống ghế xích đu, thời gian lặng lẽ trôi qua trong buổi trưa đầu thu im vắng… em nghe hồn mình còn vương vấn cảm giác lâng lâng dịu vợi, nâng niu đôi bàn chân lướt nhẹ trên cung nhạc bồng bềnh... thoang thoảng đâu đây lời nói ấm êm : "Chắc không bao giờ tôi quên được đôi mắt ngây thơ của Mai rớm lệ khi khúc nhạc buồn Chopin vừa dứt. Ở tuổi của Mai, khoan tìm đến nỗi buồn đã..." Nhưng nỗi buồn đang dần đến với em đây Minh, anh bước vào đời em thật tình cờ như gió chiều mơn man sóng lúa, như ánh dương hồng tô thắm quãng đường mai… nhưng anh không phải là của em, ngọn gió chiều rồi tan biến, ánh dương hồng rồi tắt lịm đưa bóng tối u buồn vây lấp quãng đường mai.
Chị Mỹ Liên vứt chiếc khăn tắm trên bàn, nói trổng:
- Dậy ăn cơm đi rồi ngủ.
Biết chị đang bực mình, em cố gượng cười:
- Đợi ba me và anh Lâm đã chứ?
Chị Mỹ đi về phía phòng ăn:
- Cả nhà trưa ni không ai ăn cơm hết, anh Lâm chiều mới về, ba me đi ăn tiệc.
Em đứng dậy theo sau chị Mỹ, chị Sáu đang xới cơm so đũa:
- Trưa ni chỉ có hai cô.
Em cười:
- Nhà vắng kể cũng buồn chị Sáu hí.
Chị Mỹ bĩu môi.
- Mi thì ngày ni vui chớ buồn chi.
Em im lặng. Chị Mỹ cũng im lặng từ đó. Em muốn nói chị đừng hiểu lầm em, nếu chị yêu Hoàng Minh, em sễ cố quên anh ấy đi. Tại chị chứ đâu phải tại em, chị khuyên em phải nên giao thiệp với bạn trai cho quen mà, đừng cù lần, đừng ru rú mãi trong nhà làm con gái cấm cung, xưa như quả đất rối… nhưng em vẫn ăn năn, em vẫn mang mặc cảm tội lỗi khi lỡ buông thả cho tình cảm của mình nghiêng quá nhiều về Hoàng Minh.
Chị Mỹ chỉ ăn một chén cơm rồi bỏ đũa đứng lên, em hỏi:
- Chị ăn ít rứa?
- No rồi.
Chị xô ghế đứng dậy, em nghẹn ngào cúi nhìn chén cơm lỡ dở, không biết em nuốt có hết nổi không đây.
- Mai Liên đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Em vẫn ngẩn ngơ nhìn Hoàng Minh, trông anh có vẻ nghệ sĩ hơn là một quân nhân. Nắng mai hồng soi vào khung cửa, điểm hoa lên mắt, lên vai áo Minh.
Hoàng Minh mở nắp hộp đàn của anh:
- Mai Liên biết bài "Nocturne" không?
Tim em vẫn còn đập mạnh:
- Dạ biết... nhưng Mai chưa có dượt lại , bữa trước…
Hoàng Minh ngắt lời:
- Tôi nhớ chứ, bữa trước, Mai Liên dặn tôi tập bài "Tristesse" và "Tiếng Dương Cầm" phải không?
Em gật đầu:
- Rứa răng anh hỏi Mai bài "Nocturne"?
- Bài đó tôi thích lắm, chủ nhật sau chúng ta hòa bài "Nocturne" nghe.
- Dạ để Mai tập đã. Mai còn yếu lắm.
Hoàng Minh lấy đàn và Archet ra:
- Mình bắt đầu bài "Tiếng Dương Cầm" đi Mai Liên. Mới đầu tiên mình chưa quen nhịp, Mai Liên đàn trước đi, tôi sẽ hòa theo.
Em mở nắp đàn, em bâng khuâng lướt tay lên hàng phím ngà, em không còn là em nữa, em tan biến vào vùng không gian bát ngát xanh… em đi vào giấc mơ huyền hoặc... em lạc giữa rừng thông… em chạy lên đồi cỏ... mưa phùn rơi ướt vai non... mưa phùn kết mộng trên làn tóc tơ rối bời lộng gió. Tiếng vĩ cầm Hoàng Minh mơ hồ dìu dặt , em nghe cả tiếng hơi thở anh pha trộn vào những cung bậc êm đềm, thiết tha quyện vào tiếng hát em: "… nhớ đêm nào tình xuân ngất ngây, mưa phùn rơi rơi ướt vai, đi mãi tìm ai yêu đàn… bước chân lạc nơi đây chốn nào, trên lầu ai kia ngất cao, vang tiếng dương cầm thiết tha…"
Sáng chủ nhật hồng cho mộng mơ đơm trái, sáng chủ nhật đầu tiên trong đời em thôi mặc cảm cô đơn. Gió hiền hòa phất phơ tấm màn cửa thiên thanh, ve vuốt bó lay-ơn hồng khoe sắc thắm trong chiếc bình thủy tinh lấp lánh nắng thu vàng. Bản "Tristesse" của Chopin sầu muôn thuở, khúc nhạc của biệt ly, tuyệt vọng, của tình yêu đầu đời hoen nước mắt thương đau… lòng em chùng xuống, nghẹn ngào dâng lên khoé mi, em gửi tâm hồn mình vào những ngón tay mềm xoay luân vũ từng phím ngà bật lên ngàn tiếng khóc thê lương.
Em gục đầu xuống phím đàn khi bản nhạc vừa chấm dứt, Hoàng Minh gọi khẽ:
- Mai Liên.
Em ngồi thẳng dậy, mi mắt cay cay, em cười chữa thẹn:
- Bản nhạc thê thiết quá.
Hoàng Minh trầm ngâm:
- Mai Liên thích nhạc buồn?
- Không hẳn rứa, nhưng Mai yêu bài "Tristesse" nhất.
Hoàng Minh nhìn em chăm chú.:
- Nước mắt còn đọng trên khóe mắt Mai, trông nét mặt Mai còn âu sầu lắm, nên ngưng đàn một tí cho khuây khỏa.
Em lấy tay thấm nhẹ lên mắt:
- Tính Mai chi lạ ghê, cứ mỗi lần nghe một bản nhạc buồn hay xem một đoạn phim cảm động, là Mai không ngăn nổi nước mắt… Như rứa, Mai... Mai có lãng mạn lắm không anh Minh?
Hoàng Minh tựa tay lên mặt đàn, anh vẫn nhìn em:
- Không, tại tính Mai đa sầu đa cảm đó thôi. Mà con gái là phải rứa, có đa sầu đa cảm mới sống thật với tâm hồn của mình. Tôi rất... mến những người như vậy. – Dừng một lát anh bảo – Bây giờ muốn quên sầu đi, Mai Liên nên dạo một bản nhạc thật tươi.
Em chán nản lắc đầu:
- Tự nhiên, Mai không thích đàn nữa.
Hoàng Minh bước về phía salon:
- Vậy để đến chủ nhật sau, mình lại tiếp tục nghe Mai Liên. Đừng nên chọn nhạc buồn nữa.
Em vui vẻ nói với Minh:
- Lần ni, Mai để cho anh chọn đó.
Ánh mắt Hoàng Minh ngời sáng:
- Nhạc vui nghe.
- Tùy anh mà.
Hoàng Minh ngả lưng vào nệm ghế, suy nghĩ một lát rồi nói với em:
- Tuần sau mình hòa bài "La vie en Rose" nghe.
Em gật.
- Dạ bài đó Mai cũng thuộc.
- Tôi có nhiều bài nhạc tươi lắm,, để rồi tôi đưa cho Mai dượt trước nghe.
Em hỏi Minh một câu thật ngớ ngẩn:
- Anh không thích Mai dạo nhạc buồn hả?
Nụ cười Hoàng Minh rung nhẹ tim em.
- Mai đàn nhạc buồn thành công lắm. Nhưng chắc không bao giờ tôi quên được đôi mắt trong suốt ngây thơ của Mai chợt rướm lệ khi khúc nhạc buồn Chopin vừa dứt. Ở tuổi của Mai, khoan tìm đến nỗi buồn đã…
- Mai đâu có thích buồn, tại bản nhạc chớ bộ…
Hoàng Minh xếp chiếc vĩ cầm vào hộp:
- Tuần sau, mình hòa nhạc vui, nghe Mai Liên.
Em nhìn Minh tần ngần:
- Anh về à? Anh không đợi chị Mỹ của Mai à?
- Thôi, cũng đã đến giờ tôi ghé qua bệnh viện có chút việc. Hẹn Mai Liên tuần sau nghe.
Chị Mỹ vừa đi phố về:
- Kìa anh Minh, ở lại chơi đã nờ.
- Mỹ Liên, đi mô về đó?
- Mỹ đi lễ rồi ghé phố luôn, anh vô nhà chơi một chút rồi về.
Em rút ra nhà sau để cho hai người nói chuyện nhưng em chỉ thấy chị Mỹ đi vào một mình:
- Hòa đàn vui không Mai?
- Dạ vui, anh Minh còn ngoài hả?
Chị Mỹ vứt chiếc xắc lên bàn:
- Về rồi.
Giọng chị Mỹ hơi xẵng, chị nhìn em lơ đãng:
- Hoàng Minh tới đã lâu chưa?
Em lấy kẹp quấn vội mái tóc lên cao:
- Lâu rồi chị. Hồi chín giờ rưỡi, khi em mới đi lễ về.
- Em đi lễ với ai?
Em hơi ngạc nhiên nhưng cũng trả lời:
- Em vẫn đi lễ sớm một mình như thường lệ.
Chị Mỹ với tay lấy chiếc khăn lông rồi đi vào nhà tắm.
- Rứa à.
Sao tự nhiên chị Mỹ lại có cử chí lạ lùng ghê. Em có cảm tưởng như chị đang ghen với em. Hoàng Minh đến gặp em suốt cả buổi sáng, nhưng khi chị Mỹ mời anh nán lại nói chuyện với chị, anh lại chối từ… Có thể chị Mỹ đã bị chạm tự ái… mà cũng có thể chị đang… yêu Hoàng Minh. Lạy chúa, nếu con cũng cảm thấy mến thương người con trai ấy, con có phạm tội chiếm đoạt người yêu của chị mình không? Em bật chiếc quạt trần và lả người xuống ghế xích đu, thời gian lặng lẽ trôi qua trong buổi trưa đầu thu im vắng… em nghe hồn mình còn vương vấn cảm giác lâng lâng dịu vợi, nâng niu đôi bàn chân lướt nhẹ trên cung nhạc bồng bềnh... thoang thoảng đâu đây lời nói ấm êm : "Chắc không bao giờ tôi quên được đôi mắt ngây thơ của Mai rớm lệ khi khúc nhạc buồn Chopin vừa dứt. Ở tuổi của Mai, khoan tìm đến nỗi buồn đã..." Nhưng nỗi buồn đang dần đến với em đây Minh, anh bước vào đời em thật tình cờ như gió chiều mơn man sóng lúa, như ánh dương hồng tô thắm quãng đường mai… nhưng anh không phải là của em, ngọn gió chiều rồi tan biến, ánh dương hồng rồi tắt lịm đưa bóng tối u buồn vây lấp quãng đường mai.
Chị Mỹ Liên vứt chiếc khăn tắm trên bàn, nói trổng:
- Dậy ăn cơm đi rồi ngủ.
Biết chị đang bực mình, em cố gượng cười:
- Đợi ba me và anh Lâm đã chứ?
Chị Mỹ đi về phía phòng ăn:
- Cả nhà trưa ni không ai ăn cơm hết, anh Lâm chiều mới về, ba me đi ăn tiệc.
Em đứng dậy theo sau chị Mỹ, chị Sáu đang xới cơm so đũa:
- Trưa ni chỉ có hai cô.
Em cười:
- Nhà vắng kể cũng buồn chị Sáu hí.
Chị Mỹ bĩu môi.
- Mi thì ngày ni vui chớ buồn chi.
Em im lặng. Chị Mỹ cũng im lặng từ đó. Em muốn nói chị đừng hiểu lầm em, nếu chị yêu Hoàng Minh, em sễ cố quên anh ấy đi. Tại chị chứ đâu phải tại em, chị khuyên em phải nên giao thiệp với bạn trai cho quen mà, đừng cù lần, đừng ru rú mãi trong nhà làm con gái cấm cung, xưa như quả đất rối… nhưng em vẫn ăn năn, em vẫn mang mặc cảm tội lỗi khi lỡ buông thả cho tình cảm của mình nghiêng quá nhiều về Hoàng Minh.
Chị Mỹ chỉ ăn một chén cơm rồi bỏ đũa đứng lên, em hỏi:
- Chị ăn ít rứa?
- No rồi.
Chị xô ghế đứng dậy, em nghẹn ngào cúi nhìn chén cơm lỡ dở, không biết em nuốt có hết nổi không đây.
*
Hoàng Minh, em không thể nào quên được anh. Ba tháng
trời quen nhau với mười hai lần gặp gỡ, nắng hiền ngoan soi êm vườn lá
thắm, mỗi sáng chủ nhật hồng, ngàn cung bậc vươn cao. Những nốt nhạc
quyện vào nhau từng âm thanh trầm bỗng cho tim em tim anh cùng rung nhẹ
một cung đàn… Em mỉm cười một mình khi nhớ đến những lời em đã viết trước đây
cho Hoàng Oanh: "Chưa có một hình bóng mô lọt vào quả tim chì của tao
hết." Vậy mà, bây giờ tao đã thay đổi rồi đó Oanh, quả tim chì của tao
đã nặng thêm vì một bóng hình, đố mi biết ai? Thôi tao giấu, nhất định giấu, đợi cho đến khi nào mi cũng yêu, chừng đó tao sẽ "tâm sự" hết cho
mi nghe. Chịu không? Bằng lòng không Oanh? Mà không chịu cũng chả được!
Không bằng lòng cũng chả được nốt, vì tao nhất định giấu mi mà.
Chủ nhật nào Hoàng Minh cũng đến nhà dạo đàn với em và em có cảm tưởng như anh là bạn của riêng em mà thôi. Đúng Hoàng Minh làm cùng chỗ anh Bằng và anh Lâm. Anh Lâm có gặp Hoàng Minh một vài lần tại nhà, nhưng hình như hai người không hạp tính, nên anh Lâm chỉ bắt tay Hoàng Minh chào hỏi vài câu rồi bỏ vào nhà trong. Chị Mỹ Liên thì ít khi có nhà vào sáng chủ nhật, đó là thì giờ chị dành vào những cuộc bát phố, sắm sửa hoặc đi ciné với bạn bè. Có một lần, chị Mỹ mệt trong người nên đi lễ sáng xong, chị về nhà ngay. Chị gặp Hoàng Minh vừa mang đàn đến, chị mời Hoàng Minh ngồi chơi, chị nói chuyện tíu tít, chị sai em làm hai ly nước chanh cho chị và Hoàng Minh.
Em bưng ly nước ra, em vừa quay lưng thì Minh gọi:
- Mai Liên.
Em dừng lại, nhìn anh:
- Dạ.
- Mai Liên đã tập lại bản Nocturne chưa? Tuần trước tôi có dặn….
Em gật:
- Dạ rồi… nhưng còn hơi ngợ, tại tuần ni Mai bận lo bài thi cá nguyệt.
Hoàng Minh đứng lên, anh thản nhiên như không có chị Mỹ Liên trước mặt:
- Mình hòa thử xem, Mai Liên.
Em thấy chị Mỹ thoáng nhíu mày:
- Anh Hoàng Minh say sưa đàn quá hí, thì ngồi nói chuyện với Mỹ đã nờ.
Hoàng Minh mở hộp đàn, so dây:
- Nói chuyện cũng rứa thôi, bây giờ mời Mỹ Liên ngồi nghe tôi và Mai Liên hòa đàn, thú hơn nhiều.
Chị Mỹ lặng người, đôi mắt đẹp của chị quắc lên, nhưng có lẽ vì lịch sự, chị gượng cười:
- Anh và Mai Liên đàn đi, Mỹ nghe đây.
Khi những cung bậc trầm bổng đã dâng lên thì hồn mình cũng chấp cánh bay theo… tiếng đàn em và Minh thánh thót rơi tròn những hạt hồng sương ngọt, từng sợi tơ vàng quấn quít bên nhau... em quên hết thực tại, Minh quên hết thực tại, chỉ còn thế giới của âm thanh ru hai đứa lâng lâng, ru hai đứa chơi vơi vào ý nhạc trữ tình... Chị Mỹ Liên đã ra khỏi phòng khách tự bao giờ, tiếng reo của anh Bằng đưa em rời giấc mơ xanh:
- Ủa, Hoàng Minh, ông tướng quen với Mai Liên hồi mô rứa?
Anh Lâm bước vào sau:
- À, tôi quên nói chuyện với ông, Hoàng Minh cũng là bạn của Mỹ Liên và Mai Liên nhà tôi đó.
Hoàng Minh cười:
- Chủ nhật mô tôi cũng đến hòa đàn với Mai Liên.
Anh Bằng liếc nhìn em rồi nói với Hoàng Minh:
- Hèn chi sáng chủ nhật là ông biệt tích, lại nhà rủ đi chơi cả chục lần không gặp.
Em cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của anh Bằng, hình như anh có vẻ không thích em ngồi gần Hoàng Minh, nét mặt anh đăm đăm và nãy giờ không thèm hỏi em một tiếng nào, em nói với Hoàng Minh:
- Thôi để Mai nghỉ sớm một bữa, anh tới nói chuyện với mấy anh nớ nghe.
Em đi ra vườn, nhặt mấy đóa hoa ngọc lan rụng vương vãi trên lối đi. Những cánh trắng thon mềm còn phảng phất hương thơm, em cài hoa lên tóc rồi leo lên ngồi trên một cành ổi thấp, ngước nhìn những tàng lá xanh xanh lung linh bóng nắng. Ổi vườn nhà em còn nhỏ xíu, chắc phải chờ đến mùa ổi sang năm mới có thể ăn được, nhãn cũng vậy, năm nay trái ra ít và bằng đầu ngón tay, chẳng ai chịu lồng, nên đành làm mồi cho lũ chim hoang. Nhà chỉ còn mấy cây trứng gà là tốt, nhưng xui ghê, em lại ghét ăn giống trứng gà, mùi vị đã lạt lẽo vô duyên lại còn giây bẩn cả miệng.
Em nhìn về phía phòng mình, chị Mỹ Liên vừa hiện ra bên tấm màn cửa sổ màu xanh, chợt quay phắt vào khi thoáng thấy em đang vắt vẻo trên cành ổi. Em thở dài, thật chị Mỹ chả bao giờ chịu hiểu em, làm sao mà kiểm soát được những rung cảm chân thành của con tim, chị yêu Hoàng Minh thì em cũng có thể yêu Hoàng Minh được chứ, em nào muốn tranh giành người yêu với chị, còn Hoàng Minh nữa, biết đâu anh chỉ xem em và chị Mỹ như hai người em gái mà thôi.
Anh Bằng ra vườn tìm em, anh gọi thật lớn:
- Mai Liên!
Em hốt hoảng nhảy xuống đất:
- Trời, anh làm Mai hết hồn.
Anh Bằng víu một nhánh cây:
- Răng hồn Mai Liên mau hết rứa?
Em rùng đôi vai:
- Mai... tưởng ma.
Anh Bằng phá lên cười:
- Mai Liên nhát gan quá, ban ngày làm chi có ma.
Em quả quyết:
- Có chớ anh, nửa trưa đứng bóng ma hay hiện ra lắm.
Anh Bằng lại nhìn em cười, ánh mắt nửa chế diễu nửa đầm ấm thương yêu. Nhưng em không còn xao xuyến như buổi chiều nào gặp anh bên vườn nhà Hoàng Oanh nữa, phải chăng hình ảnh Hoàng Minh mới đích thực là bóng mát ru mềm hồn em.
Em hỏi anh Bằng:
- Anh Hoàng Minh về rồi hả anh?
Anh Bằng trả lời một cách miễn cưỡng:
- Chưa, đang nói chuyện với Lâm.
Rồi anh lại hỏi em:
- Mai Liên quen Hoàng Minh đã lâu chưa?
Em không giấu giếm:
- Dạ mới đây thôi, nhưng anh Minh là bạn của chị Mỹ chớ không phải của Mai mô.
- Rứa mà ngó anh chàng tâm đầu ý hiệp với Mai ghê hí.
Em hiền lành:
- Dạ tại vì anh Minh và Mai đều say mê âm nhạc.
- Răng lâu quá không thấy Mai qua chơi với Hoàng Oanh?
- Mai bận lắm, lại không có xe. Hơn nữa hai đứa gặp nhau ở lớp hàng ngày mà bày đặt thăm viếng làm chi.
Anh Bằng nhìn lên cành ổi, ngắt một nhánh lá xoay tròn trong tay:
- Anh vẫn hằng mong Mai Liên qua nhà chơi để anh được cái hân hạnh hái ổi hái đào cho Mai. Mai nì, cây xoài nhà anh cũng ra trái to ghê, mấy cô chắc ưa món xoài xanh chấm nước mắm đường lắm hí.
Em nuốt nước miếng, em quen thói nhõng nhẽo với anh Lâm:
- Anh khoe làm Mai bắt thèm, rứa mà anh không hái cho Mai.
Anh Bằng nói thật nhỏ:
- Bởi rứa anh mới mong Mai qua.
Em phụng phịu:
- Mai không rảnh nơi.
Có tiếng anh Lâm gọi.
- Mai Liên ơi!
Bỏ mặc anh Bằng bên cây ổi, em dạ lớn rồi chạy vào phòng khách. Anh Lâm đang tiễn Hoàng Minh ra cửa.
- Anh Hoàng Minh từ giã em đó.
Em nhìn Hoàng Minh, Hoàng Minh nhìn em:
- Hẹn tuần sau gặp lại Mai Liên.
Lại thêm bảy ngày mong nhớ, em xuyến xao:
- Dạ anh về, để Mai vô kêu chị Mỹ Liên.
Hoàng Minh xua tay:
- Thôi, nhờ Mai Liên nói lại dùm cũng được. À, tuần sau mình hòa lại bài Nocturne nghe, sáng nay mình đàn ít quá, vả lại tôi thấy Mai Liên chưa được rành lắm.
Em bào chữa:
- Tại Mai bận học thi cá nguyệt mà. Tuần tới Mai sẽ cố gắng.
Chủ nhật nào Hoàng Minh cũng đến nhà dạo đàn với em và em có cảm tưởng như anh là bạn của riêng em mà thôi. Đúng Hoàng Minh làm cùng chỗ anh Bằng và anh Lâm. Anh Lâm có gặp Hoàng Minh một vài lần tại nhà, nhưng hình như hai người không hạp tính, nên anh Lâm chỉ bắt tay Hoàng Minh chào hỏi vài câu rồi bỏ vào nhà trong. Chị Mỹ Liên thì ít khi có nhà vào sáng chủ nhật, đó là thì giờ chị dành vào những cuộc bát phố, sắm sửa hoặc đi ciné với bạn bè. Có một lần, chị Mỹ mệt trong người nên đi lễ sáng xong, chị về nhà ngay. Chị gặp Hoàng Minh vừa mang đàn đến, chị mời Hoàng Minh ngồi chơi, chị nói chuyện tíu tít, chị sai em làm hai ly nước chanh cho chị và Hoàng Minh.
Em bưng ly nước ra, em vừa quay lưng thì Minh gọi:
- Mai Liên.
Em dừng lại, nhìn anh:
- Dạ.
- Mai Liên đã tập lại bản Nocturne chưa? Tuần trước tôi có dặn….
Em gật:
- Dạ rồi… nhưng còn hơi ngợ, tại tuần ni Mai bận lo bài thi cá nguyệt.
Hoàng Minh đứng lên, anh thản nhiên như không có chị Mỹ Liên trước mặt:
- Mình hòa thử xem, Mai Liên.
Em thấy chị Mỹ thoáng nhíu mày:
- Anh Hoàng Minh say sưa đàn quá hí, thì ngồi nói chuyện với Mỹ đã nờ.
Hoàng Minh mở hộp đàn, so dây:
- Nói chuyện cũng rứa thôi, bây giờ mời Mỹ Liên ngồi nghe tôi và Mai Liên hòa đàn, thú hơn nhiều.
Chị Mỹ lặng người, đôi mắt đẹp của chị quắc lên, nhưng có lẽ vì lịch sự, chị gượng cười:
- Anh và Mai Liên đàn đi, Mỹ nghe đây.
Khi những cung bậc trầm bổng đã dâng lên thì hồn mình cũng chấp cánh bay theo… tiếng đàn em và Minh thánh thót rơi tròn những hạt hồng sương ngọt, từng sợi tơ vàng quấn quít bên nhau... em quên hết thực tại, Minh quên hết thực tại, chỉ còn thế giới của âm thanh ru hai đứa lâng lâng, ru hai đứa chơi vơi vào ý nhạc trữ tình... Chị Mỹ Liên đã ra khỏi phòng khách tự bao giờ, tiếng reo của anh Bằng đưa em rời giấc mơ xanh:
- Ủa, Hoàng Minh, ông tướng quen với Mai Liên hồi mô rứa?
Anh Lâm bước vào sau:
- À, tôi quên nói chuyện với ông, Hoàng Minh cũng là bạn của Mỹ Liên và Mai Liên nhà tôi đó.
Hoàng Minh cười:
- Chủ nhật mô tôi cũng đến hòa đàn với Mai Liên.
Anh Bằng liếc nhìn em rồi nói với Hoàng Minh:
- Hèn chi sáng chủ nhật là ông biệt tích, lại nhà rủ đi chơi cả chục lần không gặp.
Em cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của anh Bằng, hình như anh có vẻ không thích em ngồi gần Hoàng Minh, nét mặt anh đăm đăm và nãy giờ không thèm hỏi em một tiếng nào, em nói với Hoàng Minh:
- Thôi để Mai nghỉ sớm một bữa, anh tới nói chuyện với mấy anh nớ nghe.
Em đi ra vườn, nhặt mấy đóa hoa ngọc lan rụng vương vãi trên lối đi. Những cánh trắng thon mềm còn phảng phất hương thơm, em cài hoa lên tóc rồi leo lên ngồi trên một cành ổi thấp, ngước nhìn những tàng lá xanh xanh lung linh bóng nắng. Ổi vườn nhà em còn nhỏ xíu, chắc phải chờ đến mùa ổi sang năm mới có thể ăn được, nhãn cũng vậy, năm nay trái ra ít và bằng đầu ngón tay, chẳng ai chịu lồng, nên đành làm mồi cho lũ chim hoang. Nhà chỉ còn mấy cây trứng gà là tốt, nhưng xui ghê, em lại ghét ăn giống trứng gà, mùi vị đã lạt lẽo vô duyên lại còn giây bẩn cả miệng.
Em nhìn về phía phòng mình, chị Mỹ Liên vừa hiện ra bên tấm màn cửa sổ màu xanh, chợt quay phắt vào khi thoáng thấy em đang vắt vẻo trên cành ổi. Em thở dài, thật chị Mỹ chả bao giờ chịu hiểu em, làm sao mà kiểm soát được những rung cảm chân thành của con tim, chị yêu Hoàng Minh thì em cũng có thể yêu Hoàng Minh được chứ, em nào muốn tranh giành người yêu với chị, còn Hoàng Minh nữa, biết đâu anh chỉ xem em và chị Mỹ như hai người em gái mà thôi.
Anh Bằng ra vườn tìm em, anh gọi thật lớn:
- Mai Liên!
Em hốt hoảng nhảy xuống đất:
- Trời, anh làm Mai hết hồn.
Anh Bằng víu một nhánh cây:
- Răng hồn Mai Liên mau hết rứa?
Em rùng đôi vai:
- Mai... tưởng ma.
Anh Bằng phá lên cười:
- Mai Liên nhát gan quá, ban ngày làm chi có ma.
Em quả quyết:
- Có chớ anh, nửa trưa đứng bóng ma hay hiện ra lắm.
Anh Bằng lại nhìn em cười, ánh mắt nửa chế diễu nửa đầm ấm thương yêu. Nhưng em không còn xao xuyến như buổi chiều nào gặp anh bên vườn nhà Hoàng Oanh nữa, phải chăng hình ảnh Hoàng Minh mới đích thực là bóng mát ru mềm hồn em.
Em hỏi anh Bằng:
- Anh Hoàng Minh về rồi hả anh?
Anh Bằng trả lời một cách miễn cưỡng:
- Chưa, đang nói chuyện với Lâm.
Rồi anh lại hỏi em:
- Mai Liên quen Hoàng Minh đã lâu chưa?
Em không giấu giếm:
- Dạ mới đây thôi, nhưng anh Minh là bạn của chị Mỹ chớ không phải của Mai mô.
- Rứa mà ngó anh chàng tâm đầu ý hiệp với Mai ghê hí.
Em hiền lành:
- Dạ tại vì anh Minh và Mai đều say mê âm nhạc.
- Răng lâu quá không thấy Mai qua chơi với Hoàng Oanh?
- Mai bận lắm, lại không có xe. Hơn nữa hai đứa gặp nhau ở lớp hàng ngày mà bày đặt thăm viếng làm chi.
Anh Bằng nhìn lên cành ổi, ngắt một nhánh lá xoay tròn trong tay:
- Anh vẫn hằng mong Mai Liên qua nhà chơi để anh được cái hân hạnh hái ổi hái đào cho Mai. Mai nì, cây xoài nhà anh cũng ra trái to ghê, mấy cô chắc ưa món xoài xanh chấm nước mắm đường lắm hí.
Em nuốt nước miếng, em quen thói nhõng nhẽo với anh Lâm:
- Anh khoe làm Mai bắt thèm, rứa mà anh không hái cho Mai.
Anh Bằng nói thật nhỏ:
- Bởi rứa anh mới mong Mai qua.
Em phụng phịu:
- Mai không rảnh nơi.
Có tiếng anh Lâm gọi.
- Mai Liên ơi!
Bỏ mặc anh Bằng bên cây ổi, em dạ lớn rồi chạy vào phòng khách. Anh Lâm đang tiễn Hoàng Minh ra cửa.
- Anh Hoàng Minh từ giã em đó.
Em nhìn Hoàng Minh, Hoàng Minh nhìn em:
- Hẹn tuần sau gặp lại Mai Liên.
Lại thêm bảy ngày mong nhớ, em xuyến xao:
- Dạ anh về, để Mai vô kêu chị Mỹ Liên.
Hoàng Minh xua tay:
- Thôi, nhờ Mai Liên nói lại dùm cũng được. À, tuần sau mình hòa lại bài Nocturne nghe, sáng nay mình đàn ít quá, vả lại tôi thấy Mai Liên chưa được rành lắm.
Em bào chữa:
- Tại Mai bận học thi cá nguyệt mà. Tuần tới Mai sẽ cố gắng.
_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV