CHƯƠNG IV
Lễ sinh nhật của chị Mỹ Liên được tổ chức thân mật tại phòng khách nhà
em. Chị mời toàn bạn bè của chị nên em chẳng quen ai, hình như có cả
Hoàng Minh nữa. Em giúp chị Sáu rửa rau và sắp đồ ăn vào dĩa, áo quần
xốc xếch khiến chị Mỹ phải kêu lên:
- Ngó Mai Liên tề, bỏ đó cho chị Sáu, lên sửa soạn đi chớ, các bạn của chị gần đến rồi đó.
- Thôi, chị cho em xin đi, em không ra mô. Bạn của chị lạ hoắc.
- Lạ chi mà lạ, có chị Minh Hằng, chị Cẩm Phương, thế nào họ cũng hỏi thăm em mà.
Em lấy dao gọt khoai tây:
- Thì khoan đã, để em giúp chị Sáu một chút kẻo tội, từ sáng đến chừ chị làm việc luôn tay.
- Me cũng có làm với chị ta chớ bộ.
- Me chỉ cách làm thôi, rồi mẹ sang nhà O Hiến, chắc tối ni me về trễ, me dặn em rứa.
Chị Sáu nhắc chiếc nồi to trên bếp xuống, mồ hôi nhễ nhại:
- Cô Mai, cô Mai, múc ra dĩa dùm tôi một tí, tôi còn lo mấy con gà quay nữa.
Chị chạy đến lò ga, dỡ nắp ra nhìn, mặt mày nhăn nhúm.
- Trời ơi, mai chừ mà chẳng thấy vàng.
Em nhắc:
- Thì vặn ga lên một tí.
Chị Mỹ Liên quay lên nhà trên:
- Mau lên chơi với chị nghe Mai Liên.
- Dạ, anh Lâm mấy giờ về chị?
-Anh nói với chị trễ lắm là bảy giờ.
Em sắp xà lách ra dĩa, rồi xắt cà chua thành từng khoanh sắp chung quanh:
- Chị Sáu, tui gọt khoai tây xong rồi nì, răng chưa chịu chiên đi.
Chị Sáu lại nhờ:
- Tui bắc chảo rồi nơi tề, cô làm ơn chiên dùm tui một xí, tui còn chặt mấy con gà ni, sợ trễ rồi cô Mỹ la.
Em nhăn mày:
- Thôi chị ơi, chị nhờ chi mà nhiều rứa, tui mệt lắm rồi để tui đi tắm cái đã.
Chị Sáu năn nỉ:
- Thôi mà cô, cô chiên dùm tui một chút mà.
Thấy gương mặt chị méo mó đến tội nghiệp, em nói:
- Tui chiên cháy ráng chịu nghe.
Em trở về phòng nằm đọc sách, chị Mỹ đi vào:
- Anh Lâm mới gọi điện thoại về, anh nói anh bận một ca mổ nghiêm trọng, chắc không về dự lễ sinh nhựt của chị kịp, Mai Liên nờ.
Em ngồi dậy:
- Rứa à, buồn ghê hí.
Có tiếng đoàn xe tắt máy rộn ràng trước sân, chị Mỹ chạy ra:
- Chắc các bạn của chị đến. Mai Liên mau ra nghe.
Em xếp tờ báo úp lên mặt, nằm im lắng nghe tiếng nhạc từ chiếc máy Akai ngân vang dìu dặt ngoài phòng khách… tiếng nói chuyện lao nhau xen lẫn tiếng cười trong trẻo đưa em vào giấc ngủ chập chờn… chị Sáu ngập ngừng lay nhẹ vai em:
- Cô Mai, cô Mai.
Em hất tờ báo sang một bên:
- Chi rứa, Mai chừ mệt bắt chết, để người ta ngủ một tí nờ.
Chị Sáu rụt rè:
- Cô Mỹ biểu tui vô kêu cô, bắt đầu tiệc rồi.
Em ngồi lên:
- Để tui ăn sau cũng được mà.
Chị Sáu nài nỉ:
- Cô ra để cô Mỹ la tôi chừ.
Em chải sơ mái tóc, mặc chiếc áo dài lụa vàng rồi bước ra phòng khách.
Tiếng chị Minh Hằng kêu:
- Mai Liên nơi tề, biểu diễn một bản đàn đi cô bé.
Có tiếng một người bạn trai của chị Mỹ:
- Nghe đồn em của Mỹ Liên đàn hay lắm.
Em luống cuống, em mỉm cười, em e ấp ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng, một tiếng nói ấm êm thoảng nhẹ bên tai:
- Mai Liên, nãy giờ anh đợi Mai Liên muốn… chết luôn.
Em ngước nhìn Hoàng Minh, mắt long lanh dưới ánh đèn như hai vì sao sáng:
- Mai Liên làm chi ở nhà trong mà lâu rứa?
Em đáp nhỏ:
- Mai… phụ chị Sáu làm bếp.
- Nãy giờ, thức ăn đã dọn lên rồi, răng Mai Liên không ra, Mai Liên quên… là hôm nay có anh à… Anh chờ Mai Liên dài cả cổ.
Em cười không nói dù em rất muốn nói rằng "Hoàng Minh ơi, thật anh mong em hơn cả chị Mỹ nữa sao?"
Mỹ Liên mời tất cả ngồi vào bàn. Các bạn của chị Mỹ cứ xôn xao.
- Phải thưởng thức tài nghệ của cô Mai Liên trước, rồi hãy tính chuyện nhập tiệc.
- Ừ, đúng đó, Mai Liên đàn một bản cho các anh chị nghe đi Mai Liên.
Em ngồi lặng thinh, cúi đầu:
- Em… em không thuộc bài chi hết.
Chị Mỹ Liên đến bên chiếc dương cầm, mở nắp ra:
- Mai Liên chìu ý các bạn của chị chút nờ, ngày vui của chị, Mai Liên đừng từ chối mà xui chị chừ.
Hoàng Minh ngồi cạnh em nói vào:
- Mai Liên mạnh dạn lên đàn đi, sợ chi.
Em xây ra anh:
- Mai ngại quá, Mai chưa dượt trước bài chi cả.
- Mai đàn bài "La vie en rose" tặng Mỹ Liên là hợp với ngày ni lắm.
- Mai... Mai quên mất một đoạn.
Hoàng Minh nói có vẻ tiếc:
- Giá biết trước có Mai Liên đàn,, anh đã mang vĩ cầm theo phụ họa.
-Dạ, Mai đâu có ngờ.
Các bạn của chị Mỹ Liên lại dục:
- Mau lên Mai Liên!
Chị Minh Hằng cầm tay em kéo lên:
- Thôi đứng lên cô bé, ngày vui của Mỹ Liên mà.
Em đành đứng dậy, nói lí nhí:
- Em xin đàn bản…
Em nhìn về phía Hoàng Minh, anh âu yếm nhìn lại em, mỉm cười khuyến khích. Em nghe lời Minh đàn bản "La vie en rose" để tặng chị Mỹ Liên.
Sau tràng pháo tay nồng nhiệt, em ngồi xuống bên những phím đàn trắng nuột, lướt nhẹ đôi tay… em đàn một cách miễn cưỡng, em đàn không chút say mê, em đàn quen thuộc như cái máy…
Những âm thanh đã trở nên lạc lõng, từng cung bậc bổng trầm sao cô lẻ buồn tênh..
Nhưng rồi cũng đàn được hết bài, em nhận được rất nhiều tiếng khen nhưng em vẫn không vui bằng khi nghe lời phê bình thành thật của Hoàng Minh.
- Hôm nay Mai Liên đàn hơi lúng túng, chắc tại đông người lạ quá rồi Mai xúc động phải không?
Em ngồi xuống ghế:
- Dạ, có lẽ rứa.
- Mai Liên phải tập lần cho quen đi, đến khi tốt nghiệp Mai Liên cũng phải biểu diễn trước đám đông vậy.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí thân mật. Đến giờ cắt bánh, mọi người lại đề nghị ra mục hát xướng tặng chị Mỹ Liên. Anh Lâm cũng vừa về đến, có cả anh Bằng nữa. Vừa thấy em, anh Bằng vồn vã hỏi:
- Mai Liên, mai chừ vui chớ?
Em thản nhiên dạ nhỏ. Bên cạnh em đã có Hoàng Minh rồi, em nào còn để ý đến ai nữa.
Anh Bằng lên tiếng:
- Tôi xin long trọng giới thiệu với quí vị, trong số bạn bè của Mỹ Liên hiện diện hôm nay, có một người hát rất hay, vậy tôi xin đề nghị người đó hãy hát tặng Mỹ Liên một bài: đó là anh Hoàng Minh.
Những nụ cười, những đôi mắt đổ dồn về phía Hoàng Minh, em bắt gặp đôi mắt long lanh của chị Mỹ Liên như hai hạt ngọc trai sáng ngời.
Hoàng Minh nói nhỏ với em:
- Mai Liên đệm dương cầm cho anh, nghe.
Em vui vẻ gật đầu. Hoàng Minh đứng lên:
- Tôi xin hát bản "Hoài cảm" của Cung Tiến để tặng Mỹ Liên, với tiếng đệm dương cầm của Mai Liên.
Em cũng đứng lên cùng Hoàng Minh bước đến bên đàn. Giọng Hoàng Minh ấm và buồn như từng buổi chiều lang thang u hoài đếm lá thu mưa "… lòng cuồng điên vì nhớ, ôi đâu người...đâu ân tình cũ, chờ hoài nhau trong mơ nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa. Một mùa thu xa vắng…"
Em trở về bàn, các bạn chị Mỹ lần lượt lên hát mừng sinh nhựt thứ hai mươi mốt của chị . Anh Bằng tìm cách kéo Hoàng Minh ngồi xa em ra, anh cứ gọi mãi:
- Hoàng Minh, ngồi một chỗ hoài rứa, tới đây nhập bọn với tụi này nói chuyện chơi cho vui nờ.
- Hoàng Minh, có chuyện bí mật, tới đây tao nói cho nghe.
Cạnh anh Bằng anh Lâm lặng lẽ nhìn em ríu rít bên Hoàng Minh bằng ánh mắt thông cảm sâu xa. Anh cứ thúc vào hông anh Bằng:
- Mi ồn ào quá đi, để Hoàng Minh tự do nờ.
Có lẽ hơi chột dạ, Hoàng Minh đành bước về phía dãy bàn anh Lâm sau khi nói khẽ với em:
- Mai Liên chờ anh một tí nghe!
Chị Mỹ đến bên em:
- Mai Liên, vào nói với chị Sáu lấy thêm nước đá đi.
Em đi vào nhà trong sai chị Sáu lấy thêm đá. Rồi em bước ra vườn, em đi lang thang trên con đường sỏi trắng dẫn về phía cổng; trong phòng khách, tiếng đàn hát tươi vui vẫn tiếp tục rộn ràng. Em nghe hơi nhức đầu, em thẫn thờ đến ngồi bên thành hồ nuôi cá, nhìn đăm đăm vào mặt nước long lanh phản chiếu ánh sao trời, tiếng chân người lao xao trên lối sỏi, gió nhẹ cuốn những cánh lá vàng xô đuổi nhau bay…
- Mai Liên.
Em giật mình:
-Ơ…
Giọng Hoàng Minh thật chùng:
- Anh đây.
Em ôm hai tay trên ngực.
- Chúa ơi, anh làm Mai hoảng vía.
Hoàng Minh đến ngồi bên em:
- Răng tự nhiên Mai Liên bỏ ra đây ngồi rứa?
- Mai cảm thấy nóng nực, nhân tiện chị Mỹ sai vào lấy đá, Mai trốn ra đây cho thoải mái.
Hoàng Minh nhìn em.
- Không có Mai Liên, anh cũng chẳng thích ngồi trong đó. Mai Liên nì, Mai Liên không giận anh chớ?
Em nhíu mày ngạc nhiên:
- Giận? Mà giận chuyện chi rứa?
Hoàng Minh cười thật dễ thương:
- Hồi nãy vì lịch sự, anh phải tới bàn anh Lâm và anh Bằng, để Mai Liên ngồi một mình, anh không yên tâm chút mô hết. Rồi thấy Mai Liên bỏ vào nhà trong, chờ hoài không thấy Mai Liên ra, anh ngồi lại không yên, anh bỏ ra vườn đi lang thang, không ngờ gặp Mai Liên, Mai Liên đừng nói dối anh nghe.
- Nói dối chi anh?
- Nói dối... là Mai Liên không giận anh đó.
Em lắc đầu nhanh:
- Thiệt mà, Mai không giận chi anh hết a.
Hai đứa yên lặng ngồi bên nhau. Không gian như chìm đắm. Thời gian như ngừng trôi.
- Mai Liên.
- Dạ.
- Mình quen nhau được bao lâu rồi, Mai Liên có nhớ không?
Em ngập ngừng:
- Dạ… cũng hơn nửa năm.
- Anh có cảm tưởng như chúng mình đã quen nhau từ muôn kiếp trước.
Em cúi đầu, mân mê làn men trắng lát trên thành hồ. Mặt em nóng bừng, tâm hồn em xao xuyến kỳ lạ, Hoàng Minh chợt nắm lấy bàn tay em:
- Mai Liên.
Em run lên:
- Dạ. Anh kêu chi Mai?
Lời Hoàng Minh chất ngất đắm say:
- Anh muốn nói với Mai là, đời anh không thể thiếu được Mai.
Em lạc vào giấc mơ hồng khi Hoàng Minh nâng bàn tay em lên môi:
- Mai Liên, hãy trả lời anh đi, hãy nói rằng Mai cũng yêu anh đi.
Sự việc xảy đến quá đột ngột làm em sững cả người. Hoàng Minh là bạn của chị Mỹ Liên kia mà sao anh lại yêu em, lạ lùng hơn nữa là chị Mỹ Liên đẹp hơn em, khôn ngoan lịch thiệp hơn em gấp bội, Hoàng Minh ơi, anh đã hỏi kỹ lòng anh chưa?
- Mai Liên, nói đi em.
Em lại bàng hoàng:
- Mai… Mai... anh Minh, anh nói thiệt hả?
Hoàng Minh tha thiết:
- Mai đừng hỏi vậy mà anh buồn, chuyện trăm năm đâu phải là chuyện chơi. Chưa bao giờ anh thật với lòng anh bằng lúc này.
Tim em đập thật mạnh, môi em cuống lại, em không nói được một câu nào, Hoàng minh mân mê những ngón tay thon mềm của em.
- Mai Liên bắt anh chờ lâu rứa, nói đi Mai.
Các bạn chị Mỹ Liên túa ra sân, tiệc tan hồi nào em và Hoàng Minh không hay không biết. Ánh đèn pha chấp chóa từ những chiếc Honda vừa nổ máy càng làm em ngồi chết sững bên Minh. Trời ơi, nếu mà mọi người thấy được em và Hoàng Minh đang ở cạnh nhau giữa một nơi vắng vẻ như thế này, chắc là em mắc cỡ đến chui xuống đất, không dám nhìn mặt một ai đâu. Hoàng Minh vẫn thản nhiên.
- Các bạn Mỹ Liên đang về kìa, mình nên đến với họ một chút.
Em vẫn ngồi yên như tượng đá, Hoàng Minh dìu vai em đứng lên:
- Đi với anh.
Em đứng dậy, vuốt thẳng nếp áo dài:
- Thôi, Mai dị lắm. Anh cho Mai vô nghe.
Em dợm bước nhưng bàn tay Hoàng Minh đã giữ em lại:
- Mai Liên chưa trả lời anh.
Em hứa bừa:
- Ngày mai, Mai sẽ trả lời anh.
- Sáng hay chiều?
Em nói đại:
- Chiều. Thôi Mai vô bằng ngã sau nghe, anh đừng giữ nữa đó.
Hoàng Minh siết chặt tay em trước khi buông ra:
- Chúc Mai Liên đêm nay ngủ ngon, nhiều mộng đẹp và… nhớ nghĩ đến anh nghe.
- Ngó Mai Liên tề, bỏ đó cho chị Sáu, lên sửa soạn đi chớ, các bạn của chị gần đến rồi đó.
- Thôi, chị cho em xin đi, em không ra mô. Bạn của chị lạ hoắc.
- Lạ chi mà lạ, có chị Minh Hằng, chị Cẩm Phương, thế nào họ cũng hỏi thăm em mà.
Em lấy dao gọt khoai tây:
- Thì khoan đã, để em giúp chị Sáu một chút kẻo tội, từ sáng đến chừ chị làm việc luôn tay.
- Me cũng có làm với chị ta chớ bộ.
- Me chỉ cách làm thôi, rồi mẹ sang nhà O Hiến, chắc tối ni me về trễ, me dặn em rứa.
Chị Sáu nhắc chiếc nồi to trên bếp xuống, mồ hôi nhễ nhại:
- Cô Mai, cô Mai, múc ra dĩa dùm tôi một tí, tôi còn lo mấy con gà quay nữa.
Chị chạy đến lò ga, dỡ nắp ra nhìn, mặt mày nhăn nhúm.
- Trời ơi, mai chừ mà chẳng thấy vàng.
Em nhắc:
- Thì vặn ga lên một tí.
Chị Mỹ Liên quay lên nhà trên:
- Mau lên chơi với chị nghe Mai Liên.
- Dạ, anh Lâm mấy giờ về chị?
-Anh nói với chị trễ lắm là bảy giờ.
Em sắp xà lách ra dĩa, rồi xắt cà chua thành từng khoanh sắp chung quanh:
- Chị Sáu, tui gọt khoai tây xong rồi nì, răng chưa chịu chiên đi.
Chị Sáu lại nhờ:
- Tui bắc chảo rồi nơi tề, cô làm ơn chiên dùm tui một xí, tui còn chặt mấy con gà ni, sợ trễ rồi cô Mỹ la.
Em nhăn mày:
- Thôi chị ơi, chị nhờ chi mà nhiều rứa, tui mệt lắm rồi để tui đi tắm cái đã.
Chị Sáu năn nỉ:
- Thôi mà cô, cô chiên dùm tui một chút mà.
Thấy gương mặt chị méo mó đến tội nghiệp, em nói:
- Tui chiên cháy ráng chịu nghe.
Em trở về phòng nằm đọc sách, chị Mỹ đi vào:
- Anh Lâm mới gọi điện thoại về, anh nói anh bận một ca mổ nghiêm trọng, chắc không về dự lễ sinh nhựt của chị kịp, Mai Liên nờ.
Em ngồi dậy:
- Rứa à, buồn ghê hí.
Có tiếng đoàn xe tắt máy rộn ràng trước sân, chị Mỹ chạy ra:
- Chắc các bạn của chị đến. Mai Liên mau ra nghe.
Em xếp tờ báo úp lên mặt, nằm im lắng nghe tiếng nhạc từ chiếc máy Akai ngân vang dìu dặt ngoài phòng khách… tiếng nói chuyện lao nhau xen lẫn tiếng cười trong trẻo đưa em vào giấc ngủ chập chờn… chị Sáu ngập ngừng lay nhẹ vai em:
- Cô Mai, cô Mai.
Em hất tờ báo sang một bên:
- Chi rứa, Mai chừ mệt bắt chết, để người ta ngủ một tí nờ.
Chị Sáu rụt rè:
- Cô Mỹ biểu tui vô kêu cô, bắt đầu tiệc rồi.
Em ngồi lên:
- Để tui ăn sau cũng được mà.
Chị Sáu nài nỉ:
- Cô ra để cô Mỹ la tôi chừ.
Em chải sơ mái tóc, mặc chiếc áo dài lụa vàng rồi bước ra phòng khách.
Tiếng chị Minh Hằng kêu:
- Mai Liên nơi tề, biểu diễn một bản đàn đi cô bé.
Có tiếng một người bạn trai của chị Mỹ:
- Nghe đồn em của Mỹ Liên đàn hay lắm.
Em luống cuống, em mỉm cười, em e ấp ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng, một tiếng nói ấm êm thoảng nhẹ bên tai:
- Mai Liên, nãy giờ anh đợi Mai Liên muốn… chết luôn.
Em ngước nhìn Hoàng Minh, mắt long lanh dưới ánh đèn như hai vì sao sáng:
- Mai Liên làm chi ở nhà trong mà lâu rứa?
Em đáp nhỏ:
- Mai… phụ chị Sáu làm bếp.
- Nãy giờ, thức ăn đã dọn lên rồi, răng Mai Liên không ra, Mai Liên quên… là hôm nay có anh à… Anh chờ Mai Liên dài cả cổ.
Em cười không nói dù em rất muốn nói rằng "Hoàng Minh ơi, thật anh mong em hơn cả chị Mỹ nữa sao?"
Mỹ Liên mời tất cả ngồi vào bàn. Các bạn của chị Mỹ cứ xôn xao.
- Phải thưởng thức tài nghệ của cô Mai Liên trước, rồi hãy tính chuyện nhập tiệc.
- Ừ, đúng đó, Mai Liên đàn một bản cho các anh chị nghe đi Mai Liên.
Em ngồi lặng thinh, cúi đầu:
- Em… em không thuộc bài chi hết.
Chị Mỹ Liên đến bên chiếc dương cầm, mở nắp ra:
- Mai Liên chìu ý các bạn của chị chút nờ, ngày vui của chị, Mai Liên đừng từ chối mà xui chị chừ.
Hoàng Minh ngồi cạnh em nói vào:
- Mai Liên mạnh dạn lên đàn đi, sợ chi.
Em xây ra anh:
- Mai ngại quá, Mai chưa dượt trước bài chi cả.
- Mai đàn bài "La vie en rose" tặng Mỹ Liên là hợp với ngày ni lắm.
- Mai... Mai quên mất một đoạn.
Hoàng Minh nói có vẻ tiếc:
- Giá biết trước có Mai Liên đàn,, anh đã mang vĩ cầm theo phụ họa.
-Dạ, Mai đâu có ngờ.
Các bạn của chị Mỹ Liên lại dục:
- Mau lên Mai Liên!
Chị Minh Hằng cầm tay em kéo lên:
- Thôi đứng lên cô bé, ngày vui của Mỹ Liên mà.
Em đành đứng dậy, nói lí nhí:
- Em xin đàn bản…
Em nhìn về phía Hoàng Minh, anh âu yếm nhìn lại em, mỉm cười khuyến khích. Em nghe lời Minh đàn bản "La vie en rose" để tặng chị Mỹ Liên.
Sau tràng pháo tay nồng nhiệt, em ngồi xuống bên những phím đàn trắng nuột, lướt nhẹ đôi tay… em đàn một cách miễn cưỡng, em đàn không chút say mê, em đàn quen thuộc như cái máy…
Những âm thanh đã trở nên lạc lõng, từng cung bậc bổng trầm sao cô lẻ buồn tênh..
Nhưng rồi cũng đàn được hết bài, em nhận được rất nhiều tiếng khen nhưng em vẫn không vui bằng khi nghe lời phê bình thành thật của Hoàng Minh.
- Hôm nay Mai Liên đàn hơi lúng túng, chắc tại đông người lạ quá rồi Mai xúc động phải không?
Em ngồi xuống ghế:
- Dạ, có lẽ rứa.
- Mai Liên phải tập lần cho quen đi, đến khi tốt nghiệp Mai Liên cũng phải biểu diễn trước đám đông vậy.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí thân mật. Đến giờ cắt bánh, mọi người lại đề nghị ra mục hát xướng tặng chị Mỹ Liên. Anh Lâm cũng vừa về đến, có cả anh Bằng nữa. Vừa thấy em, anh Bằng vồn vã hỏi:
- Mai Liên, mai chừ vui chớ?
Em thản nhiên dạ nhỏ. Bên cạnh em đã có Hoàng Minh rồi, em nào còn để ý đến ai nữa.
Anh Bằng lên tiếng:
- Tôi xin long trọng giới thiệu với quí vị, trong số bạn bè của Mỹ Liên hiện diện hôm nay, có một người hát rất hay, vậy tôi xin đề nghị người đó hãy hát tặng Mỹ Liên một bài: đó là anh Hoàng Minh.
Những nụ cười, những đôi mắt đổ dồn về phía Hoàng Minh, em bắt gặp đôi mắt long lanh của chị Mỹ Liên như hai hạt ngọc trai sáng ngời.
Hoàng Minh nói nhỏ với em:
- Mai Liên đệm dương cầm cho anh, nghe.
Em vui vẻ gật đầu. Hoàng Minh đứng lên:
- Tôi xin hát bản "Hoài cảm" của Cung Tiến để tặng Mỹ Liên, với tiếng đệm dương cầm của Mai Liên.
Em cũng đứng lên cùng Hoàng Minh bước đến bên đàn. Giọng Hoàng Minh ấm và buồn như từng buổi chiều lang thang u hoài đếm lá thu mưa "… lòng cuồng điên vì nhớ, ôi đâu người...đâu ân tình cũ, chờ hoài nhau trong mơ nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa. Một mùa thu xa vắng…"
Em trở về bàn, các bạn chị Mỹ lần lượt lên hát mừng sinh nhựt thứ hai mươi mốt của chị . Anh Bằng tìm cách kéo Hoàng Minh ngồi xa em ra, anh cứ gọi mãi:
- Hoàng Minh, ngồi một chỗ hoài rứa, tới đây nhập bọn với tụi này nói chuyện chơi cho vui nờ.
- Hoàng Minh, có chuyện bí mật, tới đây tao nói cho nghe.
Cạnh anh Bằng anh Lâm lặng lẽ nhìn em ríu rít bên Hoàng Minh bằng ánh mắt thông cảm sâu xa. Anh cứ thúc vào hông anh Bằng:
- Mi ồn ào quá đi, để Hoàng Minh tự do nờ.
Có lẽ hơi chột dạ, Hoàng Minh đành bước về phía dãy bàn anh Lâm sau khi nói khẽ với em:
- Mai Liên chờ anh một tí nghe!
Chị Mỹ đến bên em:
- Mai Liên, vào nói với chị Sáu lấy thêm nước đá đi.
Em đi vào nhà trong sai chị Sáu lấy thêm đá. Rồi em bước ra vườn, em đi lang thang trên con đường sỏi trắng dẫn về phía cổng; trong phòng khách, tiếng đàn hát tươi vui vẫn tiếp tục rộn ràng. Em nghe hơi nhức đầu, em thẫn thờ đến ngồi bên thành hồ nuôi cá, nhìn đăm đăm vào mặt nước long lanh phản chiếu ánh sao trời, tiếng chân người lao xao trên lối sỏi, gió nhẹ cuốn những cánh lá vàng xô đuổi nhau bay…
- Mai Liên.
Em giật mình:
-Ơ…
Giọng Hoàng Minh thật chùng:
- Anh đây.
Em ôm hai tay trên ngực.
- Chúa ơi, anh làm Mai hoảng vía.
Hoàng Minh đến ngồi bên em:
- Răng tự nhiên Mai Liên bỏ ra đây ngồi rứa?
- Mai cảm thấy nóng nực, nhân tiện chị Mỹ sai vào lấy đá, Mai trốn ra đây cho thoải mái.
Hoàng Minh nhìn em.
- Không có Mai Liên, anh cũng chẳng thích ngồi trong đó. Mai Liên nì, Mai Liên không giận anh chớ?
Em nhíu mày ngạc nhiên:
- Giận? Mà giận chuyện chi rứa?
Hoàng Minh cười thật dễ thương:
- Hồi nãy vì lịch sự, anh phải tới bàn anh Lâm và anh Bằng, để Mai Liên ngồi một mình, anh không yên tâm chút mô hết. Rồi thấy Mai Liên bỏ vào nhà trong, chờ hoài không thấy Mai Liên ra, anh ngồi lại không yên, anh bỏ ra vườn đi lang thang, không ngờ gặp Mai Liên, Mai Liên đừng nói dối anh nghe.
- Nói dối chi anh?
- Nói dối... là Mai Liên không giận anh đó.
Em lắc đầu nhanh:
- Thiệt mà, Mai không giận chi anh hết a.
Hai đứa yên lặng ngồi bên nhau. Không gian như chìm đắm. Thời gian như ngừng trôi.
- Mai Liên.
- Dạ.
- Mình quen nhau được bao lâu rồi, Mai Liên có nhớ không?
Em ngập ngừng:
- Dạ… cũng hơn nửa năm.
- Anh có cảm tưởng như chúng mình đã quen nhau từ muôn kiếp trước.
Em cúi đầu, mân mê làn men trắng lát trên thành hồ. Mặt em nóng bừng, tâm hồn em xao xuyến kỳ lạ, Hoàng Minh chợt nắm lấy bàn tay em:
- Mai Liên.
Em run lên:
- Dạ. Anh kêu chi Mai?
Lời Hoàng Minh chất ngất đắm say:
- Anh muốn nói với Mai là, đời anh không thể thiếu được Mai.
Em lạc vào giấc mơ hồng khi Hoàng Minh nâng bàn tay em lên môi:
- Mai Liên, hãy trả lời anh đi, hãy nói rằng Mai cũng yêu anh đi.
Sự việc xảy đến quá đột ngột làm em sững cả người. Hoàng Minh là bạn của chị Mỹ Liên kia mà sao anh lại yêu em, lạ lùng hơn nữa là chị Mỹ Liên đẹp hơn em, khôn ngoan lịch thiệp hơn em gấp bội, Hoàng Minh ơi, anh đã hỏi kỹ lòng anh chưa?
- Mai Liên, nói đi em.
Em lại bàng hoàng:
- Mai… Mai... anh Minh, anh nói thiệt hả?
Hoàng Minh tha thiết:
- Mai đừng hỏi vậy mà anh buồn, chuyện trăm năm đâu phải là chuyện chơi. Chưa bao giờ anh thật với lòng anh bằng lúc này.
Tim em đập thật mạnh, môi em cuống lại, em không nói được một câu nào, Hoàng minh mân mê những ngón tay thon mềm của em.
- Mai Liên bắt anh chờ lâu rứa, nói đi Mai.
Các bạn chị Mỹ Liên túa ra sân, tiệc tan hồi nào em và Hoàng Minh không hay không biết. Ánh đèn pha chấp chóa từ những chiếc Honda vừa nổ máy càng làm em ngồi chết sững bên Minh. Trời ơi, nếu mà mọi người thấy được em và Hoàng Minh đang ở cạnh nhau giữa một nơi vắng vẻ như thế này, chắc là em mắc cỡ đến chui xuống đất, không dám nhìn mặt một ai đâu. Hoàng Minh vẫn thản nhiên.
- Các bạn Mỹ Liên đang về kìa, mình nên đến với họ một chút.
Em vẫn ngồi yên như tượng đá, Hoàng Minh dìu vai em đứng lên:
- Đi với anh.
Em đứng dậy, vuốt thẳng nếp áo dài:
- Thôi, Mai dị lắm. Anh cho Mai vô nghe.
Em dợm bước nhưng bàn tay Hoàng Minh đã giữ em lại:
- Mai Liên chưa trả lời anh.
Em hứa bừa:
- Ngày mai, Mai sẽ trả lời anh.
- Sáng hay chiều?
Em nói đại:
- Chiều. Thôi Mai vô bằng ngã sau nghe, anh đừng giữ nữa đó.
Hoàng Minh siết chặt tay em trước khi buông ra:
- Chúc Mai Liên đêm nay ngủ ngon, nhiều mộng đẹp và… nhớ nghĩ đến anh nghe.
________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG V