CHƯƠNG V
Em không thể nào ngủ được khi bao nhiêu ý nghĩ đang
quay cuồng trong trí. Hoàng Minh ơi, em không thể dối lòng em được nữa,
anh là người con trai đầu đời chiếm trọn cảm tình em. Nhưng ngày mai
biết trả lời sao với anh đây khi em vẫn còn mang mặc cảm có lỗi cùng chị
Mỹ. Nhờ chị Mỹ mà em quen biết anh nhưng rồi vì em mà chị Mỹ đã mất
anh, em có còn xứng đáng để gọi chị Mỹ bằng chị nữa không?
Sao em khổ đến thế nầy, giá chị Mỹ xem anh như tất cả những người bạn trai khác, thì giây phút này, em là người còn gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng em đã nhìn thấy vẻ ghen hờn trong ánh mắt chị Mỹ, nét buồn bã phảng phất trên gương mặt yêu kiều khi chị bắt gặp anh và em quyến luyến bên nhau… thì em làm sao mà yên tâm hưởng hạnh phúc được khi hạnh phúc đó phải thuộc về chị, em là một kẻ chiếm đoạt, một người em ích kỷ chỉ biết nghỉ đến sung sướng cho riêng mình.
Em ngồi dậy chán nản dựa lưng vào tường, nhìn ra khung của sổ loang loáng ánh trăng khuya.
Em là bóng trăng cô đơn ngoài song cửa, giờ này chắc Minh đã ngủ say, không biết anh có thao thức nhìn trăng giãi bên thềm mà nhớ đến em không?
Em bước xuống giường, đi thật nhẹ ra phòng khách. Cả nhà đã yên ngủ, chiếc đồng hồ treo trên tường buông hai tiếng rời rạc ngân dài trong tĩnh mịch đêm khuya… tâm hồn em chợt thanh thoát, trí não em bỗng tươi mát lạ lùng, em đến bên chiếc dương cầm, ngồi lên ghế nhỏ, giở nắp lên và gục đầu xuống hàng phím trắng.
Em ngồi như vậy thật lâu và hình như trong cơn mơ màng em thấy Hoàng Minh đang đứng cạnh em, hơi thở anh ngọt ngào, tiếng hát anh trầm buồn như sương mờ giăng mắc không gian: "Lòng cuồng điên vì nhớ ôi đâu người đâu ân tình cũ… chờ nhau hoài cố nhân ơi, sương mờ che kín nguồn đời, hẹn nhau một kiếp xa xôi, nhớ nhau biết bao giờ nguôi…"
Những ngón tay em mộng du lướt trên phím đàn… cho đến khi có tiếng gọi nhỏ sau lưng em:
- Mai Liên!
Em quay lại:
- Me… me chưa ngủ?
Me dịu dàng vuốt tóc em:
- Me thức giấc vì tiếng đàn của con, Mai Liên, con có chuyện chi buồn mà giờ ni chưa ngủ?
Em lắc đầu:
- Mô có… tự nhiên con thấy khó ngủ, con không buồn chi hết a.
- Mai con có giờ học không?
- Dạ me đừng lo, ngày mai con nghỉ học hai giờ đầu.
Me có vẻ không bằng lòng:
- Dù có nghỉ hai giờ đầu, con cũng không nên thức khuya như rứa, hại sức khỏe lắm. Con biết chừ đã mấy giờ rồi không?
Em đứng dậy, rời khỏi chiếc dương cầm:
- Dạ, con đi ngủ đây.
Me ôm vai em dìu đến cửa phòng:
- Gắng ngủ cho khỏe, ở tuổi của con đừng nên suy nghĩ nhiều.
Me âu yếm vuốt nhẹ lưng em trước khi trở về phòng riêng. Em lại nằm trên giường thao thức không ngủ được, em ngồi dậy bật ngọn đèn trên bàn viết, mở hộc tủ lấy tập nhạc Hoàng Minh cho mượn tuần trước, hát nho nhỏ một mình… em lại nhớ đến mấy câu hát trữ tình trong bài Hoài cảm "lòng cuồng điên vì nhớ… ôi đâu người đâu ân tình cũ…", lòng em cũng đang cuồng điên vì nhớ anh đây Minh, sao vừa mới gặp anh mà em tưởng chừng xa nhau mấy buổi, thế mới biết mỗi tuần gặp nhau một lần mà em đã thấy ngút ngàn nỗi nhớ mong. Em lại nhìn bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh đặt trên đầu tủ, nét mặt mẹ dịu hiền, ánh mắt mẹ bao dung. Em chắp tay cầu nguyện: "Lạy Mẹ, xin Mẹ xóa bỏ dùm mặc cảm tội lỗi trong con, con đang yêu Hoàng Minh, con không thể dối lòng mình được Mẹ ơi! "
Đến gần năm giờ sáng, em mới chợp mắt được và quả đúng như lời me đoán, dù được nghỉ hai giờ đầu nhưng em vẫn đến trường với đôi mắt ngái ngủ, vẻ mặt bần thần đến nỗi Hoàng Oanh phải quở:
- Trời đất, mặt mày mi răng mà ngó dễ sợ, Mai Liên!
- Dễ sợ chi?
- Ngó như con ma điên nhác ngủ a.
Em vén mái tóc lòa xòa:
- Tại khi hôm tao thức khuya quá.
- Mai gạo bài hả?
- Không, tại tối qua sinh nhật chị Mỹ.
- Mi phải dọn dẹp hả?
Em dối nó:
- Ừ, tao phải phụ chị Sáu dọn dẹp, rồi… mệt quá tao không ngủ được.
Hoàng Oanh cầm lấy tay em:
- Mi bữa nay ốm lắm Mai Liên nợ, lo mà giữ gìn sức khỏe để học thi chớ.
- Thường ngày tao vẫn ngủ sớm mà.
- Chừ mi đã thấy khỏe chưa?
- Tao không mệt chi hết a.
Nói vậy chớ em vẫn bần thần dã dượi suốt hai giờ toán. Mặc cho ai nói ai nghe, em lim dim đôi mắt nhìn mãi xuống mặt bàn cho đến khi chuông reo tan học.
Buổi chiều em đi học về nửa mừng nửa lo khi thấy Hoàng Minh đứng chờ em ngay cổng trường. Hình như anh từ bệnh viện về thẳng đây nên trông anh có vẻ mệt mỏi, tóc rối bơ phờ, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi.
- Mai Liên.
Em dừng lại nhìn Hoàng Minh mỉm cười. Hoàng Oanh đi bên cạnh tò mò:
- Ủa ông ni quen với anh Bằng tao nì, bộ mi cũng quen hả Mai Liên?
Em lại bịa:
- Anh ấy là bạn của anh Lâm tao nữa mà, chắc ảnh muốn nhắn chi với tao đó. Mi đi về trước đi hí.
Hoàng Oanh dẫn xe ra trước, Hoàng Minh đến cạnh em:
- Mai Liên.
Em ôm chặt chiếc cặp vào ngực trấn an sự hồi hộp:
- Anh Minh mới đi làm về đó hả?
- Ừ, anh nôn quá, anh không kịp về nhà nữa.
- Nhưng em phải về nhà kẻo ba me trông.
Hoàng Minh đi chầm chậm bên em:
- Sở dĩ anh đến trường đón Mai Liên là vì anh chỉ muốn gặp riêng Mai mà thôi, bây giờ Mai đòi về nhà thì hóa ra công anh thành dã tràng răng.
Em lại ngớ ngẩn:
- Anh muốn gặp riêng Mai hả?
Hoàng Minh đưa em đi về phía chiếc xe jeep nhà binh đậu phía bên kia đường:
- Đi uống nước với anh nghe Mai Liên?
Em bước cạnh anh bằng đôi chân run run:
- Mà… anh mau đưa Mai về nghe, Mai sợ về tối ba mẹ la chết.
- Ừ, Mai đừng lo.
Em lên ngồi cạnh Hoàng Minh, anh lại hỏi em:
- Chừ Mai Liên thích đến quán mô?
Em ấp úng:
- Quả tình… Mai không thích vào quán…
Hoàng Minh lại đề nghị.
- Hay thôi mình đi chơi vòng vòng nghe.
Em đành gật đầu. Thà vậy còn hơn bước vào quán với Minh, lỡ gặp người quen thì chết em.
Hoàng Minh lái xe ngược lên Nam Giao:
- Mình lên đồi Vọng Cảnh một chút rồi về nghe Mai Liên.
Em chỉ biết gật đầu rồi hóa thành tượng đá. Chúa ơi! Thật em không ngờ mình lại dám đi chơi với một người con trai đến nơi vắng vẻ này.
Đồi Vọng Cảnh chiều xuống êm đềm, nói theo kiểu Bà Huyện Thanh Quan, đúng là "trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn" con sông Hương lặng lờ uốn khúc và thành phố Huế chập chùng xa đẹp như một bức tranh thủy mạc tuyệt vời. Nơi đây, đất trời gần gũi, nơi đây, hai linh hồn quyến luyến say mơ. Lời Hoàng Minh nhẹ bên tai:
- Mai Liên, Mai Liên đã suy nghĩ chưa? Mai Liên trả lời cho anh biết đi.
Em nhìn Hoàng Minh, đôi mắt anh thành thật biết bao. Làm sao em có thể từ chối mối chân tình ấy để gieo khổ cho anh và tự chuốc khổ vào mình.
Hoàng Minh bước đến một bước cho tóc em bay quyện vào cổ anh, cho hơi anh thở ấm nồng bên má, cho em chìm say ngây ngất men tình yêu ngọt đầu đời:
- Mai Liên.
- Dạ.
- Mai Liên trả lời anh đi.
- Dạ.
- Dạ... là răng?
- Là... là... là răng Mai cũng không biết nữa.
- Mai định bỏ phiếu trắng hả? Mai có biết sự do dự của Mai làm cho anh buồn lắm không?
Em bào chữa;
- Mai đâu có do dự.
- Rứa thì chừ Mai trả lời cho anh biết đi Mai hãy nói là Mai cũng yêu anh đi.
- Dạ… Mai nói rứa!
- Rứa là răng?
- Là… là như anh nói đó.
Đôi má em nóng bừng khi Hoàng Minh run run cầm lấy tay em:
- Mai Liên… anh… anh sung sướng quá, mình sẽ sống mãi bên nhau nghe Mai.
Gió chiều xuống lạnh tung bay tà áo trắng, em cúi đầu nói nhỏ:
- Thôi, anh cho Mai về, trời sắp tối rồi.
Hoàng Minh dìu em xuống đồi:
- Chủ nhật ni anh đến, Mai Liên muốn ta đàn bài chi ?
- Mai… Mai thích bài Hoài cảm, mình hòa bài nớ được không anh?
- Được chứ, nhạc Cung Tiến dễ cảm ghê Mai hí.
Em không dám để Hoàng Minh đưa em về đến nhà, em nói:
- Anh dừng xe xa xa a, để Mai vô một mình cũng được, có anh theo vào cả nhà thêm nghi.
Hoàng Minh nhìn em lưu luyến:
- Sáng chủ nhật anh đến nghe.
- Dạ.
Em bước vào cửa, lòng hồi hộp. Ba hỏi:
- Mai Liên đi học về trễ rứa con?
Em lại nói dối – từ ngày biết yêu em đã nói dối quá nhiều lần:
- Dạ, con bạn chở con về xe bị nổ lốp giữa đường, phải dắt vô tiệm sửa.
Chị Mỹ xen vào:
- Thì mi liệu mà thuê xe về trước đi chớ, mi không biết là cả nhà đang đợi cơm à?
Em ôm cặp đi vào nhà trong:
- Chị nói lạ, không lẽ bỏ bạn mà về nhà một mình à.
Em quăng cặp lên giường, thở phào nhẹ nhõm, may mà ba me không nghi ngờ điều chi, hú hồn hú vía, chắc lần sau em không dám đi chơi với Hoàng Minh nữa đâu.
Nhưng rồi cả nhà cũng biết tình yêu giữa em và Hoàng Minh, chỉ tại anh Lâm đó, anh khéo dụ quá nên bao nhiêu bí mật trong lòng em đem ra bật mí với anh hết.
Số là hôm Hoàng Minh đến trường đón em, anh Lâm bắt gặp. Anh nói tao đi làm về nhận ra cái xe của Hoàng Minh để trước trường Đồng Khánh, tao nhìn qua trường, thì thấy anh chàng lóng ngóng nơi cổng. Tao bèn lái xe chạy một vòng rồi trở lại đúng lúc mi lên xe đi với anh chàng về phía Nam Giao, tao theo bén gót, không ngờ hai anh chị lên đồi Vọng Cảnh, thơ mộng hết chỗ chê. Chọc em thì chọc cho vui chứ anh Lâm cũng có vẻ mến Hoàng Minh lắm, anh bảo:
- Hoàng Minh đàng hoàng lắm, anh rất vui lòng khi thấy em chọn Hoàng Minh.
Rồi anh Lâm đem chuyện em và Hoàng Minh yêu nhau nói cho ba me hay trong bữa cơm đặc biệt cuối tuần. Thường thường ở nhà em, chị Sáu giúp việc đi chợ nấu ăn, nhưng cứ đến mỗi chiều chúa nhật, me lại trổ tài làm những món ăn đặc biệt cho toàn gia đình thưởng thức, nên cả nhà cứ gọi chiều chủ nhật là chiều hạnh phúc của bao tử, chiều đặc biệt cuối tuần.
Nghe xong, me nhìn anh Lâm rồi lại nhìn em, ba cũng vậy, làm em luống cuống gắp thức ăn không nổi:
- Anh Lâm chi lạ ghê.
Me âu yếm nhìn em:
- Me thấy Hoàng Minh là người có tư cách… nhưng me chỉ ngại một điều…
Em hỏi nhỏ:
- Me ngại chi me?
- Hoàng Minh là người ngoại đạo. Không biết gia đình của Hoàng Minh có bằng lòng cho nó rửa tội không?
Anh Lâm ngắt lời mẹ:
- Thời đại văn minh mà me cứ lo xa, tôn giáo không còn chi phối được tình yêu đâu me. Nếu hai bên gia đình khó khăn quá thì mỗi người mỗi đạo lo gì.
Me lắc đầu:
- Không được. Ý me lại khác, ai thương con gái me thì phải chịu phép rửa tội và làm lễ cưới trước mặt Chúa.
Me nhìn sang em:
- Nếu Hoàng Minh yêu Mai Liên thành thật, nó sẽ không ngần ngại điều đó.
Chị Mỹ Liên ăn thật ít dù chiều nay me làm món giò hầm ngon tuyệt. Em đã biết được nỗi buồn của chị, nhưng còn cách nào hơn khi Hoàng Minh đã chọn em và em cũng đã trót… yêu anh ấy rồi, chị Mỹ ơi, thông cảm dùm em, vì tình yêu không thể hoán vị, vì đời em không thể thiếu Hoàng Minh.
Anh Lâm nhìn chị Mỹ:
- Ăn ít rứa Mỹ Liên?
Chị Mỹ cười héo hắt:
- Bữa ni em hơi mệt trong người.
Me cầm tay chị lo lắng:
- Con mệt à? Sáng ni có đi mô không? Chắc bị cảm nắng đó. Thôi vô phòng nằm nghỉ đi rồi anh Lâm ăn cơm xong, anh khám thử xem.
Chị Mỹ buông màn ngủ thật sớm, hình như chị không muốn nhìn mặt em, vì khi ăn cơm xong, em có ghé thăm chị nhưng chị xây lưng vào vách và trả lời cộc lốc.
Sao em khổ đến thế nầy, giá chị Mỹ xem anh như tất cả những người bạn trai khác, thì giây phút này, em là người còn gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng em đã nhìn thấy vẻ ghen hờn trong ánh mắt chị Mỹ, nét buồn bã phảng phất trên gương mặt yêu kiều khi chị bắt gặp anh và em quyến luyến bên nhau… thì em làm sao mà yên tâm hưởng hạnh phúc được khi hạnh phúc đó phải thuộc về chị, em là một kẻ chiếm đoạt, một người em ích kỷ chỉ biết nghỉ đến sung sướng cho riêng mình.
Em ngồi dậy chán nản dựa lưng vào tường, nhìn ra khung của sổ loang loáng ánh trăng khuya.
Em là bóng trăng cô đơn ngoài song cửa, giờ này chắc Minh đã ngủ say, không biết anh có thao thức nhìn trăng giãi bên thềm mà nhớ đến em không?
Em bước xuống giường, đi thật nhẹ ra phòng khách. Cả nhà đã yên ngủ, chiếc đồng hồ treo trên tường buông hai tiếng rời rạc ngân dài trong tĩnh mịch đêm khuya… tâm hồn em chợt thanh thoát, trí não em bỗng tươi mát lạ lùng, em đến bên chiếc dương cầm, ngồi lên ghế nhỏ, giở nắp lên và gục đầu xuống hàng phím trắng.
Em ngồi như vậy thật lâu và hình như trong cơn mơ màng em thấy Hoàng Minh đang đứng cạnh em, hơi thở anh ngọt ngào, tiếng hát anh trầm buồn như sương mờ giăng mắc không gian: "Lòng cuồng điên vì nhớ ôi đâu người đâu ân tình cũ… chờ nhau hoài cố nhân ơi, sương mờ che kín nguồn đời, hẹn nhau một kiếp xa xôi, nhớ nhau biết bao giờ nguôi…"
Những ngón tay em mộng du lướt trên phím đàn… cho đến khi có tiếng gọi nhỏ sau lưng em:
- Mai Liên!
Em quay lại:
- Me… me chưa ngủ?
Me dịu dàng vuốt tóc em:
- Me thức giấc vì tiếng đàn của con, Mai Liên, con có chuyện chi buồn mà giờ ni chưa ngủ?
Em lắc đầu:
- Mô có… tự nhiên con thấy khó ngủ, con không buồn chi hết a.
- Mai con có giờ học không?
- Dạ me đừng lo, ngày mai con nghỉ học hai giờ đầu.
Me có vẻ không bằng lòng:
- Dù có nghỉ hai giờ đầu, con cũng không nên thức khuya như rứa, hại sức khỏe lắm. Con biết chừ đã mấy giờ rồi không?
Em đứng dậy, rời khỏi chiếc dương cầm:
- Dạ, con đi ngủ đây.
Me ôm vai em dìu đến cửa phòng:
- Gắng ngủ cho khỏe, ở tuổi của con đừng nên suy nghĩ nhiều.
Me âu yếm vuốt nhẹ lưng em trước khi trở về phòng riêng. Em lại nằm trên giường thao thức không ngủ được, em ngồi dậy bật ngọn đèn trên bàn viết, mở hộc tủ lấy tập nhạc Hoàng Minh cho mượn tuần trước, hát nho nhỏ một mình… em lại nhớ đến mấy câu hát trữ tình trong bài Hoài cảm "lòng cuồng điên vì nhớ… ôi đâu người đâu ân tình cũ…", lòng em cũng đang cuồng điên vì nhớ anh đây Minh, sao vừa mới gặp anh mà em tưởng chừng xa nhau mấy buổi, thế mới biết mỗi tuần gặp nhau một lần mà em đã thấy ngút ngàn nỗi nhớ mong. Em lại nhìn bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh đặt trên đầu tủ, nét mặt mẹ dịu hiền, ánh mắt mẹ bao dung. Em chắp tay cầu nguyện: "Lạy Mẹ, xin Mẹ xóa bỏ dùm mặc cảm tội lỗi trong con, con đang yêu Hoàng Minh, con không thể dối lòng mình được Mẹ ơi! "
Đến gần năm giờ sáng, em mới chợp mắt được và quả đúng như lời me đoán, dù được nghỉ hai giờ đầu nhưng em vẫn đến trường với đôi mắt ngái ngủ, vẻ mặt bần thần đến nỗi Hoàng Oanh phải quở:
- Trời đất, mặt mày mi răng mà ngó dễ sợ, Mai Liên!
- Dễ sợ chi?
- Ngó như con ma điên nhác ngủ a.
Em vén mái tóc lòa xòa:
- Tại khi hôm tao thức khuya quá.
- Mai gạo bài hả?
- Không, tại tối qua sinh nhật chị Mỹ.
- Mi phải dọn dẹp hả?
Em dối nó:
- Ừ, tao phải phụ chị Sáu dọn dẹp, rồi… mệt quá tao không ngủ được.
Hoàng Oanh cầm lấy tay em:
- Mi bữa nay ốm lắm Mai Liên nợ, lo mà giữ gìn sức khỏe để học thi chớ.
- Thường ngày tao vẫn ngủ sớm mà.
- Chừ mi đã thấy khỏe chưa?
- Tao không mệt chi hết a.
Nói vậy chớ em vẫn bần thần dã dượi suốt hai giờ toán. Mặc cho ai nói ai nghe, em lim dim đôi mắt nhìn mãi xuống mặt bàn cho đến khi chuông reo tan học.
Buổi chiều em đi học về nửa mừng nửa lo khi thấy Hoàng Minh đứng chờ em ngay cổng trường. Hình như anh từ bệnh viện về thẳng đây nên trông anh có vẻ mệt mỏi, tóc rối bơ phờ, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi.
- Mai Liên.
Em dừng lại nhìn Hoàng Minh mỉm cười. Hoàng Oanh đi bên cạnh tò mò:
- Ủa ông ni quen với anh Bằng tao nì, bộ mi cũng quen hả Mai Liên?
Em lại bịa:
- Anh ấy là bạn của anh Lâm tao nữa mà, chắc ảnh muốn nhắn chi với tao đó. Mi đi về trước đi hí.
Hoàng Oanh dẫn xe ra trước, Hoàng Minh đến cạnh em:
- Mai Liên.
Em ôm chặt chiếc cặp vào ngực trấn an sự hồi hộp:
- Anh Minh mới đi làm về đó hả?
- Ừ, anh nôn quá, anh không kịp về nhà nữa.
- Nhưng em phải về nhà kẻo ba me trông.
Hoàng Minh đi chầm chậm bên em:
- Sở dĩ anh đến trường đón Mai Liên là vì anh chỉ muốn gặp riêng Mai mà thôi, bây giờ Mai đòi về nhà thì hóa ra công anh thành dã tràng răng.
Em lại ngớ ngẩn:
- Anh muốn gặp riêng Mai hả?
Hoàng Minh đưa em đi về phía chiếc xe jeep nhà binh đậu phía bên kia đường:
- Đi uống nước với anh nghe Mai Liên?
Em bước cạnh anh bằng đôi chân run run:
- Mà… anh mau đưa Mai về nghe, Mai sợ về tối ba mẹ la chết.
- Ừ, Mai đừng lo.
Em lên ngồi cạnh Hoàng Minh, anh lại hỏi em:
- Chừ Mai Liên thích đến quán mô?
Em ấp úng:
- Quả tình… Mai không thích vào quán…
Hoàng Minh lại đề nghị.
- Hay thôi mình đi chơi vòng vòng nghe.
Em đành gật đầu. Thà vậy còn hơn bước vào quán với Minh, lỡ gặp người quen thì chết em.
Hoàng Minh lái xe ngược lên Nam Giao:
- Mình lên đồi Vọng Cảnh một chút rồi về nghe Mai Liên.
Em chỉ biết gật đầu rồi hóa thành tượng đá. Chúa ơi! Thật em không ngờ mình lại dám đi chơi với một người con trai đến nơi vắng vẻ này.
Đồi Vọng Cảnh chiều xuống êm đềm, nói theo kiểu Bà Huyện Thanh Quan, đúng là "trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn" con sông Hương lặng lờ uốn khúc và thành phố Huế chập chùng xa đẹp như một bức tranh thủy mạc tuyệt vời. Nơi đây, đất trời gần gũi, nơi đây, hai linh hồn quyến luyến say mơ. Lời Hoàng Minh nhẹ bên tai:
- Mai Liên, Mai Liên đã suy nghĩ chưa? Mai Liên trả lời cho anh biết đi.
Em nhìn Hoàng Minh, đôi mắt anh thành thật biết bao. Làm sao em có thể từ chối mối chân tình ấy để gieo khổ cho anh và tự chuốc khổ vào mình.
Hoàng Minh bước đến một bước cho tóc em bay quyện vào cổ anh, cho hơi anh thở ấm nồng bên má, cho em chìm say ngây ngất men tình yêu ngọt đầu đời:
- Mai Liên.
- Dạ.
- Mai Liên trả lời anh đi.
- Dạ.
- Dạ... là răng?
- Là... là... là răng Mai cũng không biết nữa.
- Mai định bỏ phiếu trắng hả? Mai có biết sự do dự của Mai làm cho anh buồn lắm không?
Em bào chữa;
- Mai đâu có do dự.
- Rứa thì chừ Mai trả lời cho anh biết đi Mai hãy nói là Mai cũng yêu anh đi.
- Dạ… Mai nói rứa!
- Rứa là răng?
- Là… là như anh nói đó.
Đôi má em nóng bừng khi Hoàng Minh run run cầm lấy tay em:
- Mai Liên… anh… anh sung sướng quá, mình sẽ sống mãi bên nhau nghe Mai.
Gió chiều xuống lạnh tung bay tà áo trắng, em cúi đầu nói nhỏ:
- Thôi, anh cho Mai về, trời sắp tối rồi.
Hoàng Minh dìu em xuống đồi:
- Chủ nhật ni anh đến, Mai Liên muốn ta đàn bài chi ?
- Mai… Mai thích bài Hoài cảm, mình hòa bài nớ được không anh?
- Được chứ, nhạc Cung Tiến dễ cảm ghê Mai hí.
Em không dám để Hoàng Minh đưa em về đến nhà, em nói:
- Anh dừng xe xa xa a, để Mai vô một mình cũng được, có anh theo vào cả nhà thêm nghi.
Hoàng Minh nhìn em lưu luyến:
- Sáng chủ nhật anh đến nghe.
- Dạ.
Em bước vào cửa, lòng hồi hộp. Ba hỏi:
- Mai Liên đi học về trễ rứa con?
Em lại nói dối – từ ngày biết yêu em đã nói dối quá nhiều lần:
- Dạ, con bạn chở con về xe bị nổ lốp giữa đường, phải dắt vô tiệm sửa.
Chị Mỹ xen vào:
- Thì mi liệu mà thuê xe về trước đi chớ, mi không biết là cả nhà đang đợi cơm à?
Em ôm cặp đi vào nhà trong:
- Chị nói lạ, không lẽ bỏ bạn mà về nhà một mình à.
Em quăng cặp lên giường, thở phào nhẹ nhõm, may mà ba me không nghi ngờ điều chi, hú hồn hú vía, chắc lần sau em không dám đi chơi với Hoàng Minh nữa đâu.
*
Nhưng rồi cả nhà cũng biết tình yêu giữa em và Hoàng Minh, chỉ tại anh Lâm đó, anh khéo dụ quá nên bao nhiêu bí mật trong lòng em đem ra bật mí với anh hết.
Số là hôm Hoàng Minh đến trường đón em, anh Lâm bắt gặp. Anh nói tao đi làm về nhận ra cái xe của Hoàng Minh để trước trường Đồng Khánh, tao nhìn qua trường, thì thấy anh chàng lóng ngóng nơi cổng. Tao bèn lái xe chạy một vòng rồi trở lại đúng lúc mi lên xe đi với anh chàng về phía Nam Giao, tao theo bén gót, không ngờ hai anh chị lên đồi Vọng Cảnh, thơ mộng hết chỗ chê. Chọc em thì chọc cho vui chứ anh Lâm cũng có vẻ mến Hoàng Minh lắm, anh bảo:
- Hoàng Minh đàng hoàng lắm, anh rất vui lòng khi thấy em chọn Hoàng Minh.
Rồi anh Lâm đem chuyện em và Hoàng Minh yêu nhau nói cho ba me hay trong bữa cơm đặc biệt cuối tuần. Thường thường ở nhà em, chị Sáu giúp việc đi chợ nấu ăn, nhưng cứ đến mỗi chiều chúa nhật, me lại trổ tài làm những món ăn đặc biệt cho toàn gia đình thưởng thức, nên cả nhà cứ gọi chiều chủ nhật là chiều hạnh phúc của bao tử, chiều đặc biệt cuối tuần.
Nghe xong, me nhìn anh Lâm rồi lại nhìn em, ba cũng vậy, làm em luống cuống gắp thức ăn không nổi:
- Anh Lâm chi lạ ghê.
Me âu yếm nhìn em:
- Me thấy Hoàng Minh là người có tư cách… nhưng me chỉ ngại một điều…
Em hỏi nhỏ:
- Me ngại chi me?
- Hoàng Minh là người ngoại đạo. Không biết gia đình của Hoàng Minh có bằng lòng cho nó rửa tội không?
Anh Lâm ngắt lời mẹ:
- Thời đại văn minh mà me cứ lo xa, tôn giáo không còn chi phối được tình yêu đâu me. Nếu hai bên gia đình khó khăn quá thì mỗi người mỗi đạo lo gì.
Me lắc đầu:
- Không được. Ý me lại khác, ai thương con gái me thì phải chịu phép rửa tội và làm lễ cưới trước mặt Chúa.
Me nhìn sang em:
- Nếu Hoàng Minh yêu Mai Liên thành thật, nó sẽ không ngần ngại điều đó.
Chị Mỹ Liên ăn thật ít dù chiều nay me làm món giò hầm ngon tuyệt. Em đã biết được nỗi buồn của chị, nhưng còn cách nào hơn khi Hoàng Minh đã chọn em và em cũng đã trót… yêu anh ấy rồi, chị Mỹ ơi, thông cảm dùm em, vì tình yêu không thể hoán vị, vì đời em không thể thiếu Hoàng Minh.
Anh Lâm nhìn chị Mỹ:
- Ăn ít rứa Mỹ Liên?
Chị Mỹ cười héo hắt:
- Bữa ni em hơi mệt trong người.
Me cầm tay chị lo lắng:
- Con mệt à? Sáng ni có đi mô không? Chắc bị cảm nắng đó. Thôi vô phòng nằm nghỉ đi rồi anh Lâm ăn cơm xong, anh khám thử xem.
Chị Mỹ buông màn ngủ thật sớm, hình như chị không muốn nhìn mặt em, vì khi ăn cơm xong, em có ghé thăm chị nhưng chị xây lưng vào vách và trả lời cộc lốc.
Mới có tám giờ hơn, anh Lâm đi chơi đâu mất rồi, ba mẹ lại có khách ngoài phòng, em ngồi đây một mình buồn ghê. Em gọi chị Sáu:
- Chị Sáu ơi!
Em chạy xuống bếp. Chị Sáu đang rửa chén nhìn lên:
- Chi rứa cô Mai?
- Trời, chị rửa chén chi mà lâu lắc rứa?
- Xong rồi đây cô ơi, cô sai chi tui rứa?
- Tui định nhờ chị nhắc ghế ra sân dùm tui một chút.
Chị Sáu xếp chén dĩa vào chạn:
-Dạ rồi, khi hồi ông bà có sai tui đặt ghế ra sân rồi. Kế khách tới, tui phải đi mua thuốc nên chừ dọn dẹp mới xong đó chớ.
Em bước ra vườn, trăng giãi ánh tràn lan trên những viên sỏi trắng lao xao dưới chân em. Ba me đang tiễn bác Phú ra cổng, thấy em, ba gọi:
- Mai Liên, chào bác đi con.
Em vòng tay lễ phép:
- Dạ thưa bác.
Bác Phú là mẹ của Hoàng Oanh, bạn làm ăn với ba me, bác hiền hậu nhìn em.
- Dạo ni Mai Liên ít qua nhà chơi với Hoàng Oanh ghê hí.
Em mỉm cười:
- Dạ hai đứa cháu thì ngày mô lại chẳng gặp nhau.
Bác vỗ nhẹ lên vai em.
- Thôi bác về hí.
- Dạ.
Em gieo mình xuống ghế xích đu, mơ màng nhìn khoảng trời trăng sao vằng vặc... Ba me vừa trở vào:
- Mai Liên, có cậu Minh đến thăm.
Em đứng dậy, gió mát phả lên tóc, lên mắt môi mừng rỡ đón người yêu dấu. Ba kéo chiếc ghế mây:
- Cậu ngồi chơi.
Hoàng Minh đỡ chiếc ghế bằng hai tay cung kính:
- Dạ bác để cháu tự nhiên.
Ba me thông cảm trở vào nhà cho em được tự do.
Hoàng Minh cầm tay em:
- Mai ngồi xuống đi.
- Anh cũng ngồi đi.
- Ừ, thì anh ngồi đây nì.
- Mai cũng ngồi đây nì.
Hai đứa nhìn nhau bật cười rộn rã. Em nói:
- Hôm nay là ngày đặc biệt.
Hoàng Minh tròn mắt:
- Đặc biệt? Răng lại đặc biệt?
- Tại lần đầu tiên anh tới Mai vào buổi tối.
- Mai vui không?
- Mai hơi bất ngờ… nhưng vui lắm.
Hoàng Minh khẽ nắm lấy tay em:
- Mai Liên, tối nay tới tìm Mai, anh cũng có một chuyện muốn nói với Mai.
Em hồi hộp.
- Chuyện chi rứa anh?
Lời Minh thật nhỏ qua tiếng gió rì rào:
- Ngày mai anh đi công tác Saigon.
Em nghe lòng hụt hẫng:
- Mai… anh đi Saigon à? Anh đi có lâu không?
Hoàng Minh âu yếm nhìn em.
- Anh đi độ nửa tháng, cũng không lâu lắm đâu Mai.
- Mai buồn ghê.
- Anh nào khác chi Mai, sẽ có những ngày dài thương nhớ nhau và hai buổi chủ nhật thật lòng cuồng điên vì không gặp mặt.
- Nhớ viết thư cho Mai.
- Anh sẽ điện thoại cho Mai mỗi ngày.
Lòng em lạnh không cùng, mắt em nghe nồng cay, môi em run hơi thở, mười lăm ngày đối với em chắc sẽ dài lê thê. Hoàng Minh nhìn sâu vào mắt em:
- Mai Liên, anh định chuyến này về Saigon gặp gia đình, anh sẽ thưa chuyện tụi mình cùng ba má. Mai Liên chịu không?
Em lúng túng:
- Ơ, anh nói chi mau rứa?
Hoàng Minh cười dịu dàng:
- Phải nói chớ Mai. Nếu không có chuyến công tác, chắc là anh sẽ viết thư trình bày với ba má đó. Mai Liên nờ, ngó Mai Liên thùy mị như vậy chắc ba má bằng lòng lắm.
Em tò mò:
- Anh Minh, anh có nhiều chị không?
Minh kể:
- Gia đình anh gồm 4 người. Người anh cả của anh mất rồi vì bệnh ung thư máu, anh thứ nhì, rồi đến một người em trai và một cô em gái. Ba anh là công chức hồi hưu.
Em cúi đầu:
- Mai lo ghê.
Hoàng Minh khẽ nâng cằm em:
- Mai đừng lo mà ốm người đi chừ. Má anh dễ lắm, vả lại, Mai dễ thương ri, ai mà ghét cho được.
Em lắc đầu:
- Mai lo chuyện khác kia.
- Mai lo chi?
Em run run nói với Hoàng Minh:
- Anh Minh, Mai là con của Chúa, nếu yêu Mai, anh có chịu phép rửa tội không?
Minh quả quyết:
- Lẽ dĩ nhiên, anh biết, Mai khỏi cần nhắc.
- Mai... Mai sợ ba má anh… mấy người xưa quan niệm không dễ dàng như bọn trẻ đâu.
Minh siết mạnh tay em:
- Anh sẽ cố gắng thuyết phục, Mai đừng lo nghĩ chi hết a, nghe – Minh cười tươi – Thôi đừng nhăn nhăn mặt như rứa nữa, xấu lắm, cười lên cho anh coi nờ.
Em cắn môi:
- Mai không cười mô. Ngày mai anh đi rồi mà cười chi.
- Anh đi rồi anh lại về, kỳ này anh đi một công hai việc, anh sẽ đem lại tin vui cho Mai. Thôi anh về sửa soạn hành lý.
- Anh đi gấp ghê.
- Nhà binh mà Mai, anh vừa mới nhận được lệnh hồi chiều.
Em nhẹ thở dài:
- Anh đi bình an. Ngày ngày Mai sẽ cầu nguyện Chúa ban phước lành cho anh.
Hoàng Minh bước đi, em dừng lại, Hoàng Minh hỏi:
- Mai không tiễn anh ra cổng?
Em lắc đầu, em cúi xuống đất nhìn đám lá vàng khô.
Hoàng Minh đến bên em:
- Mai dàu dàu rứa làm răng anh đi cho nổi.
Em ngước lên anh, mi cay nồng:
- Mai thấy buồn buồn, rứa thôi, Mai vui ngay mà, anh về đi, Mai không dám kéo dài giây phút tiễn đưa.
Em quay lưng chạy ngay vào phòng, úp mặt lên gối mặc cho dòng lệ nóng tuôn trào. Minh ơi! Anh đi rồi anh lại về nhưng sao Mai chẳng muốn anh đi chút nào cả.
- Chị Sáu ơi!
Em chạy xuống bếp. Chị Sáu đang rửa chén nhìn lên:
- Chi rứa cô Mai?
- Trời, chị rửa chén chi mà lâu lắc rứa?
- Xong rồi đây cô ơi, cô sai chi tui rứa?
- Tui định nhờ chị nhắc ghế ra sân dùm tui một chút.
Chị Sáu xếp chén dĩa vào chạn:
-Dạ rồi, khi hồi ông bà có sai tui đặt ghế ra sân rồi. Kế khách tới, tui phải đi mua thuốc nên chừ dọn dẹp mới xong đó chớ.
Em bước ra vườn, trăng giãi ánh tràn lan trên những viên sỏi trắng lao xao dưới chân em. Ba me đang tiễn bác Phú ra cổng, thấy em, ba gọi:
- Mai Liên, chào bác đi con.
Em vòng tay lễ phép:
- Dạ thưa bác.
Bác Phú là mẹ của Hoàng Oanh, bạn làm ăn với ba me, bác hiền hậu nhìn em.
- Dạo ni Mai Liên ít qua nhà chơi với Hoàng Oanh ghê hí.
Em mỉm cười:
- Dạ hai đứa cháu thì ngày mô lại chẳng gặp nhau.
Bác vỗ nhẹ lên vai em.
- Thôi bác về hí.
- Dạ.
Em gieo mình xuống ghế xích đu, mơ màng nhìn khoảng trời trăng sao vằng vặc... Ba me vừa trở vào:
- Mai Liên, có cậu Minh đến thăm.
Em đứng dậy, gió mát phả lên tóc, lên mắt môi mừng rỡ đón người yêu dấu. Ba kéo chiếc ghế mây:
- Cậu ngồi chơi.
Hoàng Minh đỡ chiếc ghế bằng hai tay cung kính:
- Dạ bác để cháu tự nhiên.
Ba me thông cảm trở vào nhà cho em được tự do.
Hoàng Minh cầm tay em:
- Mai ngồi xuống đi.
- Anh cũng ngồi đi.
- Ừ, thì anh ngồi đây nì.
- Mai cũng ngồi đây nì.
Hai đứa nhìn nhau bật cười rộn rã. Em nói:
- Hôm nay là ngày đặc biệt.
Hoàng Minh tròn mắt:
- Đặc biệt? Răng lại đặc biệt?
- Tại lần đầu tiên anh tới Mai vào buổi tối.
- Mai vui không?
- Mai hơi bất ngờ… nhưng vui lắm.
Hoàng Minh khẽ nắm lấy tay em:
- Mai Liên, tối nay tới tìm Mai, anh cũng có một chuyện muốn nói với Mai.
Em hồi hộp.
- Chuyện chi rứa anh?
Lời Minh thật nhỏ qua tiếng gió rì rào:
- Ngày mai anh đi công tác Saigon.
Em nghe lòng hụt hẫng:
- Mai… anh đi Saigon à? Anh đi có lâu không?
Hoàng Minh âu yếm nhìn em.
- Anh đi độ nửa tháng, cũng không lâu lắm đâu Mai.
- Mai buồn ghê.
- Anh nào khác chi Mai, sẽ có những ngày dài thương nhớ nhau và hai buổi chủ nhật thật lòng cuồng điên vì không gặp mặt.
- Nhớ viết thư cho Mai.
- Anh sẽ điện thoại cho Mai mỗi ngày.
Lòng em lạnh không cùng, mắt em nghe nồng cay, môi em run hơi thở, mười lăm ngày đối với em chắc sẽ dài lê thê. Hoàng Minh nhìn sâu vào mắt em:
- Mai Liên, anh định chuyến này về Saigon gặp gia đình, anh sẽ thưa chuyện tụi mình cùng ba má. Mai Liên chịu không?
Em lúng túng:
- Ơ, anh nói chi mau rứa?
Hoàng Minh cười dịu dàng:
- Phải nói chớ Mai. Nếu không có chuyến công tác, chắc là anh sẽ viết thư trình bày với ba má đó. Mai Liên nờ, ngó Mai Liên thùy mị như vậy chắc ba má bằng lòng lắm.
Em tò mò:
- Anh Minh, anh có nhiều chị không?
Minh kể:
- Gia đình anh gồm 4 người. Người anh cả của anh mất rồi vì bệnh ung thư máu, anh thứ nhì, rồi đến một người em trai và một cô em gái. Ba anh là công chức hồi hưu.
Em cúi đầu:
- Mai lo ghê.
Hoàng Minh khẽ nâng cằm em:
- Mai đừng lo mà ốm người đi chừ. Má anh dễ lắm, vả lại, Mai dễ thương ri, ai mà ghét cho được.
Em lắc đầu:
- Mai lo chuyện khác kia.
- Mai lo chi?
Em run run nói với Hoàng Minh:
- Anh Minh, Mai là con của Chúa, nếu yêu Mai, anh có chịu phép rửa tội không?
Minh quả quyết:
- Lẽ dĩ nhiên, anh biết, Mai khỏi cần nhắc.
- Mai... Mai sợ ba má anh… mấy người xưa quan niệm không dễ dàng như bọn trẻ đâu.
Minh siết mạnh tay em:
- Anh sẽ cố gắng thuyết phục, Mai đừng lo nghĩ chi hết a, nghe – Minh cười tươi – Thôi đừng nhăn nhăn mặt như rứa nữa, xấu lắm, cười lên cho anh coi nờ.
Em cắn môi:
- Mai không cười mô. Ngày mai anh đi rồi mà cười chi.
- Anh đi rồi anh lại về, kỳ này anh đi một công hai việc, anh sẽ đem lại tin vui cho Mai. Thôi anh về sửa soạn hành lý.
- Anh đi gấp ghê.
- Nhà binh mà Mai, anh vừa mới nhận được lệnh hồi chiều.
Em nhẹ thở dài:
- Anh đi bình an. Ngày ngày Mai sẽ cầu nguyện Chúa ban phước lành cho anh.
Hoàng Minh bước đi, em dừng lại, Hoàng Minh hỏi:
- Mai không tiễn anh ra cổng?
Em lắc đầu, em cúi xuống đất nhìn đám lá vàng khô.
Hoàng Minh đến bên em:
- Mai dàu dàu rứa làm răng anh đi cho nổi.
Em ngước lên anh, mi cay nồng:
- Mai thấy buồn buồn, rứa thôi, Mai vui ngay mà, anh về đi, Mai không dám kéo dài giây phút tiễn đưa.
Em quay lưng chạy ngay vào phòng, úp mặt lên gối mặc cho dòng lệ nóng tuôn trào. Minh ơi! Anh đi rồi anh lại về nhưng sao Mai chẳng muốn anh đi chút nào cả.
_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VI