Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

CHƯƠNG IX_NGÀY THÁNG NÀO


CHƯƠNG CUỐI CÙNG


Định mệnh đã dành cho em những gì, Hoàng Ngâu thương mến! Đóa hoa nhỏ tung hết hương phấn xuống đời rồi an nhiên về cõi khác. Buổi tối điện thoại Ấu Sơn từ Huế gọi vào hỏi han, cả nhà mới hay Hoàng Ngâu lên xe từ sáng sớm. Giọng nói anh lạc hẳn:

- Hoàng Ngâu chưa về.

Lúc ấy là 10 giờ tối. Xe Honda cho Diễm mượn lên nhà bạn, anh đành lấy chiếc mini của Hoàng Ngâu phóng đi. Xe chi mà chậm còn hơn là đi bộ; anh bực mình liệng nó vào nhà tên bạn và mượn vespa. Anh phóng như bay trên con đường dài, sao mọi hôm đưa Hoàng Ngâu đi ăn chè Đà Lạt anh thấy nó ngắn như nằm trong lòng bàn tay. Người ta nói rằng có một chuyến xe không bao giờ về nữa, người bán vé đưa cho anh tấm danh sách với giọng nói rời rạc, buồn thiu:

- Hy vọng là không có người nhà của cậu.

Nhưng Hoàng Ngâu, tên em nằm gần cuối, sáng rực trong mắt anh.

- Họ đang ở đâu ?

- Bệnh viện Toàn Khoa, bị ở Ninh Hòa, và có xe chở về ngay.

Không cần nghe lời phân trần, không cần nói gì thêm nữa. Anh cắn chặt môi, Hoàng Ngâu, em đã thấy tai hại như thế nào chưa? Cái tính bướng bỉnh của em sao nhiều khi ngu quá vậy. Bây giờ giữa đám người xa lạ, em sẽ ra sao? Một vết thương đâu đó cộng với chứng bệnh tim trầm kha. Trời ơi, tội nghiệp cho con bé vốn dễ tủi thân hay nhõng nhẽo. Đừng khóc nghe bé, mọi người sẽ đến với bé, ngay tức khắc. Anh chạy đến trung ương gọi bố, không dám hé môi với mẹ điều gì cả. Bố kêu điện thoại nhắn tối nay không về nhà. 11 giờ đêm, chiếc xe Jeep nhà binh phóng vùn vụt trên con đường không sợ những bất trắc rình chờ. Bố với hai tay còn đầy phấn bảng, anh với những dòng mồ hôi ướt đẫm cả lưng.

Giới nghiêm, người ta chận lại ở trạm kiểm soát hỏi han lôi thôi. Nhưng khi chiếu đèn Pin thấy đôi mắt đỏ ngầu của Bố và ba chiếc hoa mai bạc – cũng may mà bố chưa kịp thay quân phục – người lính xin lỗi và cho đi. Ánh đèn pha loang loáng trên mặt đường nhựa bóng.

Trung tâm Y Tế Toàn Khoa Nha Trang, người ta đưa bố và anh và một nơi xa lạ quá, cô y tá sốt sắng chỉ phòng và rút lui. “Phòng hồi sinh”, anh hơi khựng lại trên khung cửa. Người y sĩ giải thích:

- Vết thương nhẹ nhưng không cầm máu được, bệnh huyết hữu, hémophilie... máu không đông.

Bố cắt ngang:

- Thế thì...

Bố không nói hết những ý nghĩ của mình, người y sĩ cắn môi thở dài. Anh quay mặt đi, Hoàng Ngâu bé nhỏ của anh, một loài chim dễ thương, một loài hoa rực rỡ. Em sẽ hết còn bướng bỉnh với anh: “Định mệnh là cái gì mà Ngâu có thể vo tròn bóp méo”. Thôi đi cô nhỏ ngạo nghễ cô nhỏ ngông nghênh. Em đã thấy chưa, định mệnh tàn nhẫn như thế đó, – không phải với em – mà là với những người thân thuộc. Mùa hoa vàng đã chấm dứt ở thành phố này vì công chúa hoa vàng đã an nhiên bay về cõi khác. Bố quay qua anh:

- Con nhỏ chỉ làm nhiều điều dại dột phải không anh Tiên ?

Anh cúi đầu không dám trả lời. Ơi Hoàng Ngâu, em dại quá và bướng quá. Anh muốn cốc đầu em ba bốn cái. Em ngu lắm Ngâu ơi, ai cũng cưng quý em mà em đành đoạn bỏ đi.

Thôi rồi, em đã không còn trong cõi đời này ngông nghênh, phiêu bạt...

Tấm hình em để trên bàn phòng khách:

Nghinh nghinh vốn sẵn tính trời.

Miệng em cười tươi tắn dễ thương. Em đã dành hết vui vẻ của những người chung quanh rồi đó biết không? Anh ngồi đọc những tờ thư phân ưu, những tờ điện tín chia buồn từ khắp nơi gởi về. Trời ơi, sao Hoàng Ngâu lắm bạn bè như thế hở? Anh chạy lên gác lấy tấm phiếu báo danh của Hoàng Ngâu, số ký danh 43-0264. Anh tưởng chừng có tiếng reo của Hoàng Ngâu: “A, chín nút. Chắc năm nay em hên lắm, anh Tiên hở?” Diễm ngồi bó gối trong một góc salon, rũ rượi. Anh chọn riêng những lá thư, những tờ điện tín, tất cả đều đề tên Diễm, tên bố. Thôi rồi, sẽ không còn ai ân cần nhắc nhở đến Trần Thị Hoàng Ngâu yêu mến của anh. Anh lục tung đống thư, đây rồi, có một lá ghi tên em, anh vội vàng mở ra.

Hoa vàng ơi, Hoa vàng.

... Sẽ quên hết quá khứ... Vũ Phượng Hoàng sẽ nói lại lời đầu tiên thành khẩn nhất, sẽ về trước ngày thi của em và đưa em đi thi. Gật đầu đi, đừng nói một cách... tình thế bắt buộc là "thôi cũng đành..." nữa nhé.

Cái gì thế này? Anh ngạc nhiên ghê gớm, em nhỏ của anh đã làm thêm điều gì dại dột nữa sao? Anh nhìn Diễm, cô bé đang xếp những lá thư gọn ghẽ.

- Diễm!

- Gì đó anh ?

Anh ném lá thư về phía Diễm:

- Thư của Hoàng gửi cho Ngâu.

- Em không có quyền đọc.

Anh dịu dàng:

- Em biết tất cả!

Cô bé gật đầu:

- Vâng, em đọc những tờ thư trong sắc của Hoàng Ngâu.

Anh cầm tờ điện tín trắng lên:

- Rồi Diễm nghĩ sao ?

- Hoàng Ngâu cao thượng, nó bỏ đi để quên tất cả.

Anh mơ hồ lắc đầu, không hẳn thế, chẳng ai hiểu được Hoàng Ngâu: “Thứ ba 25-6, H. về ”. Anh ngẩng lên:

- Diễm nghe anh không?

- Dạ nghe.

- Lấy xe ra bến đón Hoàng!

Đôi mắt Diễm ngơ ngác thật tội nghiệp:

- Ngay bây giờ ?

- Ừ, em chờ nửa tiếng, xe Sàigòn về lúc 2 giờ rưỡi.

Diễm bỏ lên gác, anh nói theo:

- Và đưa Hoàng ra mộ Ngâu, nói rằng cô bé dấu yêu của chúng ta sẽ không làm bất cứ điều gì dại dột thêm nữa cả.

Diễm quay lại, thảng thốt:

- Anh Tiên, điều ấy có cần thiết lắm không?

Anh cương quyết:

- Khá cần, em phải làm vì Hoàng Ngâu.

Diễm đi lên:

- Vâng, vì Hoàng Ngâu!

Anh cầm tấm hình của Hoàng Ngâu trong tay nhìn chăm chăm. Cô bé ngẩng lên cười toét miệng, em vẫn có cái cười dễ dãi đáng yêu như thế. Cười đi Hoàng Ngâu, rồi sẽ không ai quên em khi mùa hoa vàng lại về trên phố biển.

Hãy ngẩng lên ngạo nghễ và vui cười cô nhỏ dấu yêu ơi !!
05-06-1974         
TÔN NỮ THU DUNG 
Nhà Trắng          

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>