CHƯƠNG VIII
TỈNH NGỘ
Cơm nước xong, về đến Saigon vừa tối mịt. Ghé sạp báo đầu đường mua mấy tờ coi
những tin tức thời sự đang đến hồi gay cấn.
Bỗng Cơ nhẩy nhổm lên, la:
- Trời ơi! Sao lại có chuyện
thế này?
Tất cả xúm vào coi thì ra đó
là một tin gay cấn trong mục “Xẩy ra trong nước 24 giờ qua”.
CON CÁI ĐỜI NAY
“Đêm 28 rạng ngày 29-12, tại hẻm số 789, 123 đường Lê
văn Duyệt đã xẩy ra một vụ cướp rất táo bạo.
Khổ chủ là ông T.V.K, 53 tuổi và bà C.T.T, 49 tuổi.
Chính con trai độc nhất của khổ chủ là cậu T.V.T, 17
tuổi đã dẫn cướp về nhà khảo đả bố mẹ để lấy số tiền 300.000đ mà ông K. vừa
kiếm được.
Tác tệ xong, cậu con trai “quý tử” còn khui la ve ra
cho đồng bọn giải khát, bất ngờ quá chén không đi được nên đồng bọn đành bỏ y
lại, vì đã cận giờ giới nghiêm.
Cơ quan Cảnh sát đã bắt giữ cậu T. để điều tra. Đồng
bọn của cậu T. đang bị truy nã gắt”.
Cơ, mắt đỏ hoe, thở dài nói
với Cường:
- Em chắc anh Tỷ không đến
nỗi táng tệ như vậy đâu. Lười biếng, bê tha thì có, nhưng bất hiếu bất mục đến
mức đó thì không. Anh Cường có cách gì cứu giùm cho anh ấy không?
- Anh em ta hãy tới thăm bác
Mười xem sao đã, rồi sẽ liệu sau – Cường bình tĩnh đáp.
- Ờ, phải đấy – ông Sỹ sốt
sắng nói – hay anh em lại trước đi xem có giúp đỡ được gì chăng. Chú sẽ tới
sau.
*
Ông Mười, bà Mười, đầu bó
băng trắng lốp, ngồi ủ rũ mỗi người một xó trong căn nhà buồn như có tang.
Hai người giật mình khi thấy
Cường và Cơ đẩy cửa bước vào.
- Ba có sao không? Má có đau
không, má?
Sau phút mủi lòng khi gặp
lại thằng con nuôi trong hoàn cảnh bi đát hiện tại, ông Khoái cố bình tĩnh kể
lại cho Cường nghe từng chi tiết, thầm mong trí thông minh của cậu Hướng Đạo
Sinh này sẽ giúp giải oan cho thằng Tỷ.
- Chúng nó ba thằng, cậu ạ,
đứa nào cũng bịt mặt và đứa nào cũng cao cỡ thằng Tỷ cả. Tên cầm đầu đội cái
nón kết tím và đeo cặp kính râm y như thằng Tỷ. Thoạt trông, tôi suýt lầm. Cái
nón, cặp kính và và cả khăn mùi soa bịt mặt đều là đồ của thằng Tỷ. Mặc dầu nó
cố bắt chước dáng điệu và giọng nói của thằng Tỷ, nhưng tôi nhận ra ngay là
không phải thằng Tỷ.
Bà Mười nói xen vô:
- Chúng nó khảo ông ấy tàn
nhẫn quá, tôi xót ruột kêu lên thì thằng đứng canh chừng tôi đánh tôi mấy cái
vào đầu, vào mặt đau điếng.
Ông Mười kể tiếp:
- Của đau con xót, cậu ạ,
tôi nhất định không khai chỗ cất tiền. Thằng đứng cạnh nhà tôi gọi thằng đầu
đảng : Tuệ, à… Tỷ! Tao cắt tai má mày được không? Thằng chúa đảng trả lời tỉnh
bơ : Cắt thì cắt sợ gì! Miễn có tiền thì thôi!
Tên kia lạnh lùng rút con
dao bấm, dí sát mặt nhà tôi định cắt tai thật. Tôi sợ quá đành phải chỉ chỗ cho
chúng nó, bụng bảo dạ thà để cho của đi thay người còn hơn.
- Thế bác dấu tiền ở đâu mà
chúng lục không thấy? – Cường hỏi.
- Ngay trước mắt đó, cậu.
Chỗ hở nhất mà hóa ra chỗ kín nhất. Nhưng khôn cũng không lại với ông Trời. Số
mất của thì để đâu cũng mất. Tôi giấu ngay trong cái tủ thuốc kia kìa.
- À, à – Cường nhìn tủ thuốc
nói – sao bác đóng tủ thuốc cao thế?
- Nhà không có con nít kể ra
chả cần đóng cao thế làm gì. Nhưng tôi dùng nó làm chỗ cất tiền cho kín đáo. Ngăn
trên cùng, chỉ có mấy cuộn băng để ngoài làm vì, bên trong trống rỗng để được
khối tiền.
Cường hỏi:
- Vậy muốn lấy tiền, dễ
thường phải bắc ghế?
- Đúng vậy, lần nào cất tiền
vào hay lấy tiền ra, tôi cũng phải trèo lên một cái ghế con. Nhưng thằng đầu
đảng này thì không, nó kiễng chân một cái là vơ lia cả mấy cọc bạc một cách
ngon ơ.
Thằng Cơ la lên:
- Vậy không phải anh Tỷ lấy
rồi, ba ơi! Ba có nhớ cách đây… đâu chừng hai tháng, ba sai anh ấy lấy chai
thuốc rỏ mắt để ở bên trong từng thứ hai. Anh ấy kiễng chân mãi không với tới,
ba la ầm lên đó không?
- Phải rồi! Ba mừng ở điểm
thằng tỷ không phải là quân ăn cướp. thế là được rồi – ông Mười kể tiếp – Lấy
tiền xong, chúng đánh vợ chồng tôi ngất đi trước khi chúng rông. Tỉnh dậy, thấy
thằng Tỷ ngủ gục ở bàn. Trên bàn la liệt những vỏ chai la ve. Có cả cái nón kết
và cặp kính của thằng Tỷ nữa. Dưới đất, vứt tung một mảnh băng keo và một sợi
dây thừng.
- Bữa ở Đà Lạt về - Cường
hỏi cắt ngang – bác có cho anh Tỷ tiền không?
- Có, tôi cho nó mười ngàn.
- Rồi anh ấy ở nhà?
- Không, nó đi chơi ngay.
Tối không thấy về ăn cơm. Vợ chồng tôi đợi mãi không thấy nên ăn trước. Ngồi
nói chuyện khào đến mười một giờ khuya thì xẩy ra vụ khốn nạn đó.
Cường vỗ mạnh vào vai Cơ
hỏi:
- Cơ có nhớ bữa đuổi thằng
ăn cắp xe, anh cảnh sát viên Hải đã nhận ra thằng Chi Cao trong băng thằng Tuệ
Sếu không? Chính bữa ấy, anh bắt gặp Tỷ mang cái chi như tấm lịch treo tường đi
vào xóm thằng Tuệ ở ngã tư Bẩy Hiền. Về sau, hình như anh Tỷ có thú thật với
bác rằng anh ấy gửi bức tranh ở nhà thằng Tuệ thì phải?
- Phải rồi, phải rồi! – bà Mười
vội đỡ lời.
- Vậy là rõ ràng rồi, thưa
hai bác. Đầu đuôi có thể như thế này:
Chiều hôm ấy có tiền, anh Tỷ
hân hoan lại nhà thằng Tuệ ở Bẩy Hiền khao các bạn. Rượu vào lời ra, Tỷ khoe
nhà có tiền. Tụi chúng xúi ảnh về lấy nhưng ảnh không chịu. Chúng phục rượu cho
ảnh say rồi lấy thừng trói lại, dán băng keo vô miệng rồi chở đến đây cùng một
số vỏ chai la ve. Chúng bỏ anh nằm còng queo ngoài hàng ba khi chúng vào trong
này khảo của hai bác, Băng thằng Tuệ đứa nào cũng cao kều. Cao hơn cả thằng
Tuệ, đầu đảng. Nó đội nón của Tỷ, mang kính của Tỷ và bịt mặt bằng mùi soa của
Tỷ để trút hết tội lỗi vào đầu Tỷ và đánh lạc hướng cuộc điều tra. Bác gái đã
có nghe thấy một đứa quen miệng kêu nó là Tuệ trước khi sửa lại là Tỷ mà!
Chớp được tiền xong, chúng
cần đánh cho hai bác ngất đi để khỏi trông thấy chúng thi hành thủ đoạn kế
tiếp. Tức là chúng cởi trói cho Tỷ, gỡ băng keo và lôi vào đặt cạnh bàn, gục
đầu xuống bên những vỏ chai mà chúng đã cẩn thận mang theo.
Ông Khoái nở một nụ cười héo
hắt, khen:
- Cậu Cường đoán việc thật
rành. Nghe cậu nói, tôi như người ngủ mê mới tỉnh, như người ở trong bóng tối
bước ra chỗ sáng.
- Thế cơ quan Cảnh sát đã
lấy lời khai của hai bác chưa? – Cường hỏi.
- Rồi – ông Mười đáp – Sáng nay
mấy ổng tới, dẫn theo cả thằng Tỷ nữa.
- Thế bác khai ra làm sao?
- Thì đại khái cũng như vừa
kể cho cậu nghe đó. À, họ có để mấy món đồ vào ngăn trên cùng tủ thuốc và bảo
thằng Tỷ với tay lấy xuống cho họ. Nó với mấy lần không tới. Cố kiễng chân lắm
mới với tới cuộn băng để ngoài cùng.
- Họ có hỏi bác nghi cho ai
không? – Cường hỏi.
- Có. Tôi trả lời không biết
nghi cho ai. Nhưng nhất quyết không phải là thằng Tỷ.
- Họ còn làm những gì nữa
không, bác?
- Có chứ. Họ kiếm những nút
chai la ve, nhưng không thấy. Họ nói riêng với nhau, tôi nghe lỏm, câu được câu
chăng. Dường như họ đang giảo nghiệm để kiếm dấu tay trên những vỏ chai la ve,
trên nón kết, kính râm, và cả trên miếng băng keo nữa, nhưng chưa có kết quả.
Tội nghiệp, tôi thoáng thấy ở cổ tay thằng Tỷ có vết bầm, chắc do dây thừng
chúng trói.
Kể xong, ông Khoái băn khoăn
hỏi:
- Vậy làm thế nào minh oan
được cho thằng Tỷ hả cậu?
- Về phần bác – Cường đáp –
nếu cảnh sát có điều tra bổ túc, bác nhớ khai : anh Tỷ dại dột chơi với bọn
thằng Tuệ Sếu và thằng Chi Cao ở Bẩy Hiền nên bị chúng lợi dụng. Băng ấy đứa
nào cũng cao. Thằng Tuệ cao hơn anh tỷ nên có thể với tới chỗ để tiền. Bác nghi
cho hắn vì một tên đồng bọn đã nhịu miệng kêu nó một lần bằng tên Tuệ.
Ông Khoái gật đầu, cố ghi
nhớ trong khi Cường nói tiếp:
- Còn về phần cháu, cháu sẽ
thưa với ba cháu điện thoại can thiệp cơ quan phụ trách điều tra theo chiều
hướng phá vỡ băng thằng Tuệ Bẩy Hiền.
Tuy nhiên, nghe lời bác nói,
cháu có cảm tưởng cơ quan cảnh sát đang truy nã thủ phạm đúng theo chiều hướng
ấy. Chắc chắn anh Tỷ được vô can, nhưng sở dĩ chưa được cho về vì họ còn đợi
bắt xong tụi thằng Tuệ. Hai bác cứ yên tâm.
Thằng Cơ ôm lấy bà Mười,
nước mắt chạy quanh, nói:
- Má đừng buồn, thế nào anh
Tỷ cũng được vô can. Con có ít chục ngàn đây, ba má dùng đỡ, mai mốt chú con sẽ
giúp đỡ ba má thêm.
Bà Mười cảm động, khóc thút
thít:
- Con tôi hiếu thảo quá, thế
mà ba má trước kia xử tệ với con. Càng nghĩ, má càng hổ thẹn quá!
- Bác đừng nói như vậy – Cường
đỡ lời – Ơn hai bác cứu sống thằng Cơ lớn như trời bể. Nó có bổn phận phải báo
đáp chứ!
Rồi kết luận:
- Thôi, xin phép hai bác,
chúng cháu về để hai bác đi nghỉ. Hai bác cứ yên tâm đi, cháu cam đoan thế nào
anh Tỷ cũng được vô can.
*
Chín giờ sáng hôm sau, trong
khi ông bà Mười đang tiếp chuyện ông Thiện Sỹ thì thằng Tỷ đi xích lô máy về
nhà. Nó chạy a vào, ôm lấy ba nó, ôm lấy má nó, khoe rối rít:
- Con được vô can rồi, ba má
ơi!
Chợt thấy ông Sỹ mỉm cười
nhìn mình, nó vội chắp tay, cúi đầu chào rất lễ phép. Rồi ôm mừng thằng Cơ, nó
khoe:
- Cành sát đã thộp cổ được
tất cả tụi thằng Tuệ, thằng Chi. Số tiền lấy lại được gần hết, vì đêm qua gặp
giờ giới nghiêm, chúng chưa có dịp tiêu xài. Thế có may không?
Ngồi sà xuống cạnh mẹ, nó
thủ thỉ, nhưng mọi người đều nghe rõ:
- Bây giờ, con đã tỉnh ngộ rồi,
má ơi! Từ rầy con không thèm giao du với lũ bạn xấu như thằng Tuệ nữa. Con sẽ
đi học đàng hoàng. Đỗ đạt được càng hay, không đỗ, con sẽ đi làm thợ. Con sẽ
kiếm sống một cách lương thiện cho ba má khỏi mắc cỡ vì con. Một lần danh dự
suýt bị tổn thương, con quyết không bao giờ đi vào vết xe cũ nữa.
Nở một nụ cười rạng rỡ, ông
Mười nói với ông Sỹ:
- Ông chủ ơi! Không những
thằng con tôi tỉnh ngộ, tôi cũng tỉnh ngộ luôn nhờ cái biến cố vừa qua. Bây giờ,
tôi không dám chống báng câu châm ngôn “mỗi ngày một việc thiện” của cậu Cường
nữa.
Tôi thề bỏ hẳn cái tật mê cá
ngựa. Tôi sẽ đi sửa xe thế vào chỗ thằng Cơ ở bên hông Trường Đua. Tôi sẽ sống
một đời sống lương thiện, lành mạnh. Có tu thân mới tề gia được, phải không, ông
chủ?
Ông Sỹ chưa kịp trả lời, bà
Mười đã nói tiếp luôn:
- Tôi cũng vậy. Từ rầy không
thèm bê tha bài bạc nữa. Thu dọn nhà cửa cho vén khéo và trông nom cái ăn cái
mặc cho chồng con, sướng hơn!
Ông Sỹ trịnh trọng nói:
- Tôi thành thực mừng cho
ông bà và cậu Tỷ. Tiện đây, tôi cũng xin nói để ông bà mừng giùm cho. Nhờ cậu
Cường hiểu được ý nghĩa mấy câu thơ sau bức tranh chúng tôi vừa kiếm lại được
chút di sản của anh tôi để lại cho các cháu. Tôi xin trích ra một phần biếu ông
bà gọi là đền đáp phần nào công ơn của ông bà đối với cháu trong lúc loạn lạc.
Xin ông bà vui lòng nhận số tiền nhỏ mọn hai trăm ngàn này để làm vốn. Sau này
cần thêm, ông bà chớ quẩn ngại, cứ cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ xin cố gắng
giúp đỡ ông bà.
Quá cảm động, ông bà Mười
rân rấn nước mắt:
- Cám ơn ông chủ, ông chủ
đối với chúng tôi quá tốt. Quả là chúng tôi may mắn gặp được quý nhân. Nhờ ông
chủ và cậu Cường, vợ chồng, cha con chúng tôi mới tỉnh ngộ và mới có hy vọng
sống một đời sống sạch sẽ và đáng sống.
CHÂN PHƯƠNG
10/1972