CHƯƠNG XII
CUỘC ÂM MƯU
Hoàng ngồi trong phòng đầu
óc suy nghĩ miên man. Từ khi về nước đến giờ gần nửa tháng mà họ vẫn chưa thực
hiện được một kế hoạch cỏn con nào. Muốn khởi sự họ phải hiểu rõ về gia đình
ông bà Lê Dũng. Qua lời của dân chúng trong vùng họ chỉ hiểu một cách đại khái
về gia cảnh và nghề nghiệp hiện tại của ông Lê Dũng. Chỉ có tài xế Hớn là người
có thể cung cấp nhiều chi tiết quan trọng.
Thế là Hoàng tìm mọi cách
làm quen Hớn. Hắn dùng tiền bạc và cách đối xử tử tế để thu phục cảm tình của
người tài xế chất phác. Hớn vô tình không hiểu gì về âm mưu của Hoàng. Anh ta
cho Hoàng biết mọi chuyện trong nhà. Giờ giấc đi về của ông Lê Dũng cũng được
Hoàng khéo léo hỏi thăm. Trong các cuộc ăn nhậu, Hoàng gợi ý cho Hớn để anh ta
hứng chí kể rõ từng ngõ ngách trong nhà.
Hôm qua, Hùng đã đưa ra một
đề nghị khá táo bạo. Hắn nói:
- Anh Hoàng, tên Hớn đã cho
ta biết trong nhà ngoài hắn ra chỉ còn ông bà chủ và cô con gái. Như thế chúng
mình tìm cách lọt vào nhà trong đêm tối và xông thuốc mê. Trong lúc họ mê man
không biết gì, chúng mình sẽ thiết lập các máy móc theo dự tính.
Hoàng do dự:
- Việc trang bị máy móc cần
rất nhiều thời gian. Một đêm không đủ thời giờ cho chúng ta. Anh nghĩ chúng
mình nên tìm một cách nào khác hơn là cách này.
- Chỉ còn cách này mới có
thể giúp chúng ta thực hiện ý định. Một đêm không đủ, chúng ta sẽ tái diễn vào
những đêm kế tiếp.
- Không được. Nếu cứ tái
diễn mãi sẽ tạo sự nghi ngờ và dễ bị lộ.
Hùng đuối lý:
- Không theo đề nghị của em,
vậy anh thử tìm ra một phương cách hành động nào khác hơn và hữu hiệu hơn?
Hoàng lắc đầu:
- Hiện giờ thì chưa có một
phương cách nào cả. Để một thời gian suy tính kỹ lưỡng, chúng ta có nhiều hy
vọng thành công. À! Em đã kiểm điểm máy móc cẩn thận mang về nước chưa? Coi
chừng đừng để thiếu sót một món gì, bằng không công trình chúng ta xây dựng sẽ
tan theo mây khói.
Hùng cười nói:
- Ồ! Anh khỏi lo điều đó.
Làm sao em có thể quên được dễ dàng? Anh nên nhớ rằng bọn mình đã kiểm soát
nhiều lần từ lúc còn ở bên Pháp.
Hoàng bằng lòng:
- Tốt lắm! Anh cứ lo ngay
ngáy mãi. Bao nhiêu hy vọng chúng ta đều đặt vào đó. Còn một điều anh em mình
nên nghiên cứu lại.
Hùng hỏi:
- Điều gì thế?
- Em mang cuốn gia phả đến
đây.
Hùng đến hộc tủ lôi ra một
quyển vở cũ nát, bìa sút sổ lung tung. Hoàng nhẹ nhàng lật từng trang một cách
cẩn thận. Cuối cùng anh ta dừng tay lại và gọi Hùng:
- Em xem đây. Phần nói về
căn nhà gia tộc có đề cập đến một ngõ ngách bí mật trong nhà. Theo đó chúng ta
có thể lợi dụng để trú ngụ trong ngôi biệt thự mà không ai hay biết.
Hùng hỏi anh:
- Có phải anh muốn nói đến
bức tường đôi dùng vào việc cất giấu võ khí của giòng họ mình lúc chiến tranh?
- Đúng. Anh em mình sẽ ăn ở
chỗ này để sử dụng máy móc theo như dự tính.
- Nhưng liệu ông bà Lê Dũng
có khám phá ra trước chúng ta ngõ ngách đó chưa? Nếu đã biết rồi chúng ta trú
thân trong đó không khác chi chui đầu vào hang hùm.
- Ồ! Làm sao chúng mình biết
được. Có lẽ tên Hớn biết rõ điều này. Nếu hắn cũng không biết nốt, chúng ta
đành phó mặc cho may rủi.
*
Mải suy nghĩ, Hùng về nhà
lúc nào Hoàng không hay. Đến khi hắn vỗ vào vai Hoàng mới giật mình quay lại
hỏi:
- Ủa! Em về đến nhà rồi à?
Sao, mọi chuyện anh nhờ em đã hoàn tất chứ?
Hùng hoan hỉ loan báo:
- Vâng. Em dò la tin tức và
biết thêm được nhiều điều thật quan trọng làm đảo lộn cả dự tính của chúng ta.
Hoàng lo ngại:
- Làm đảo lộn cả dự tính?
Thấy anh hốt hoảng, Hùng
cười trấn an:
- Tuy đảo lộn nhưng không có
hại mà còn lợi cho ta là đằng khác.
- Có lợi cho chúng ta? May
quá!
Hùng gật đầu:
- Vâng. Rất thuận lợi cho
việc thi hành kế hoạch. Lúc trước chúng ta bị rắc rối ở chỗ lẻn vào biệt thự để
lắp máy móc. Có phải thế không?
- Ừ! Đúng rồi. Chúng ta vẫn
chưa dứt khoát được phương pháp hành động.
- Vậy mà hôm nay tình cờ tên
Hớn cho chúng ta biết một tin mới. Do đó em nảy ra một sáng kiến bất ngờ.
Hoàng giục em:
- Như thế nào, nói ra ngay
đi. Anh sốt ruột lắm rồi.
Hùng cười ranh mãnh:
- Có nóng lòng anh mới càng
phục trí óc vô cùng thông minh của thằng em này chứ. Này nhé! Ban nãy gặp tên
Hớn ngoài quán rượu, em rủ hắn mai này đi nhậu. Hắn lắc đầu bảo rằng phải theo
gia đình ông bà Lê Dũng đi Đà Lạt. Chụp ngay lấy cơ hội này em vờ hỏi xem ai sẽ
ở lại giữ nhà. Hắn nói cả nhà đều đi, không ai giữ cả. Chuyến nghỉ mát này kéo
dài bốn hôm.
- Hay lắm! Em dự định lợi dụng
cơ hội bằng vàng này chúng mình sẽ có đủ thời gian lắp đặt máy móc?
- Chứ sao!
Anh em Hoàng cười vang. Họ
sung sướng vì bất ngờ vào phút chót, một thay đổi đột ngột vô tình giúp dự tính
dễ thành hình. Kho tàng kia hiện ra trước mắt rõ rệt hơn bao giờ hết. Hoàng
thấy từng viên kim cương lóng lánh, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Nhưng
chiếm lại bảo vật đó, không dễ gì làm được. Có ai học được chữ ngờ bao giờ…
___________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIII