Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Ngón Tay Của Nhà Kỹ Sư (IV)


- Tôi đoan chắc với ông điều đó.

- Nếu vậy thì đầu đuôi câu chuyện là như thế này. Có lẽ ông cũng nghe nói đến thứ đất sét hút chất mỡ dùng trong kỹ nghệ lọc dầu, là một tài nguyên trong tương lai chứ, và ở cả nước Anh người ta chỉ tìm được có một hai vùng có thứ đất đó.

- Tôi cũng có nghe nói.

- Cách đây ít lâu, tôi có mua một khu đất, nhỏ xíu thôi cách vùng Bách san độ mươi cây số. Và may mắn thay, khu đất này có một chỗ có thứ đất sét quí đó. Xem xét kỹ, thì tôi lại thấy phân lượng đất sét quí còn ít ỏi vì nó chỉ là chỗ tiếp giáp giữa hai thửa đất có chứa một tỷ lệ cao hơn nhiều. Nhưng hai thửa đất kia lại thuộc quyền sở hữu của những người láng giềng của tôi. Những người dân quê hiền lành đó không biết là chỗ đất của họ có giá trị như một mỏ vàng. Tôi thì tất nhiên là tôi muốn mua được những miếng đất đó của họ, mà phải làm sao để họ khỏi đoán biết giá trị của chúng! Nhưng tôi chưa có đủ vốn để mua, tôi có cho một vài người bạn thân biết chuyện này. Các bạn tôi thúc dục tôi khai khẩn miếng đất của tôi trước đã, để có thể kiếm đủ tiền mua nốt phần đất kia. Chúng tôi đã bắt tay vào việc với một máy ép dùng nước trong việc khai khẩn. Cái máy ép này thì lại vừa bị hỏng, như tôi đã nói với ông đấy, vì vậy chúng tôi cần có một chuyên viên cho biết ý kiến để sửa chữa. Nhưng chúng tôi lại rất cần phải giữ bí mật câu chuyện này ; nếu dân trong vùng biết được là chúng tôi mang về nhà một vị kỹ sư, trí tò mò của họ sẽ nổi dậy, và nếu họ biết được tí gì về câu chuyện này, thì chúng tôi hết mong mua được đất của họ. Đó là lý do tại sao tôi đã muốn ông phải thề không tiết lộ với bất kỳ ai về việc ông tới làm tại Y Phong, bây giờ ông đã rõ chưa?

Tôi trả lời:

- Tôi hiểu rồi, chỉ có một vấn đề mà tôi chưa được rõ lắm là tại sao ông lại phải cần đến một cái máy ép dùng thủy lực, để lấy đất sét lên?

Ông ta nói:

- À, cái đó là vì chúng tôi muốn ép đất đó lại thành những viên gạch, để mọi người không để ý đến. Nhưng đó chỉ là vấn đề chi tiết. Tôi đã thố lộ hết cho ông nghe rồi đấy, và ông thấy là tôi đã tin ông đến đâu.

Nói đến đây ông ta đứng dậy nhắc lại là sẽ đợi tôi đúng mười một giờ mười lăm ở làng Y Phong, và dặn thêm:

- Cần nhất là ông đừng cho ai biết đấy nhé!

Ông ta ném cho tôi một cái nhìn đầy ý nghĩa, rồi bắt tay từ giã tôi (bàn tay ông ta ẩm ướt và lạnh ngắt).

Khi tôi nghĩ lại về câu chuyện này, tôi không khỏi ngạc nhiên đến sửng sốt. Một mặt, tôi lấy làm vui mừng, vì món tiền sẽ kiếm được to gấp mười lần số tiền mà tôi đòi hỏi, nếu ông ta hỏi ý kiến tôi, và tôi tự nhủ có thể sẽ còn có nhiều dịp khác kiếm tiền như vậy nữa, nhờ câu chuyện này. Nhưng mặt khác, tôi lại khó chịu vì thái độ của ông khách. Câu chuyện về thứ đất sét hút mỡ của ông ta có vẻ mơ hồ, khó tin để mà giải thích được một cách hợp lý cho việc ông ta cần phải gặp tôi ban đêm và bắt tôi không được tiết lộ điều bí mật với ai hết. Nhưng tôi cũng dẹp nỗi lo lắng ấy lại để đi ăn tối ngon lành. Sau đó, tôi ra nhà ga Luân Đôn. Cho đến khi xe lửa khởi hành tôi không hề nói với ai về chuyến phiêu lưu đó.

Tôi tới làng Y Phong lối hơn mười một giờ tối. Chỉ có mình tôi bước xuống. Trên sân ga chẳng có một ai, ngoại trừ người sếp ga lúc lắc cây đèn hiệu. Tuy vậy, khi ra khỏi cửa, tôi cũng trông thấy ông khách ban chiều, đang đứng đợi trong bóng tối. Không nói lời nào, ông ta nắm lấy cánh tay tôi và đẩy tôi vào một chiếc xe ngựa đã mở cửa sẵn. Ông ta đóng cửa kính quanh xe lại, và gõ vào thùng xe, để ra hiệu cho người xà ích khởi hành. Con ngựa chạy hết sức nhanh…

Sĩ Lâm ngắt lời:

- Có một con ngựa thôi ư?

- Vâng, chỉ có một con thôi.

- Ông có để ý xem nó màu gì không?

- Có, nhờ ánh đèn khi tôi lên xe, tôi thấy nó màu nâu.

- Nó có vẻ khỏe hay mệt?

- Ồ, khỏe khoắn hoàn toàn và bóng mướt!

- Cám ơn ông. Xin lỗi đã ngắt lời ông vừa rồi, bây giờ xin ông cứ tiếp tục kể nốt câu chuyện đi.

- Thế là chúng tôi phóng xe ngựa đi, trong khoảng ít nhất cũng một giờ. Đại tá Linh Sa đã bảo là xa chừng mười cây số, nhưng nhắm vận tốc xe và thời gian đi, tôi đoán khoảng đường phải dài lối hai lần như vậy. Ông ta ngồi cạnh tôi, và không nói một lời nào, chỉ nhìn tôi chú mục đến nỗi tôi không biết làm gì hơn là để ông ta nhìn. Trong vùng ấy đường có vẻ xấu vì xe đôi lúc bị xóc lên dữ dội. Tôi nhìn qua kính xe để đoán xem những nơi nào chúng tôi đi qua nhưng kính xe bị một lớp băng ở ngoài bám chặt vào nên tôi chỉ thỉnh thoảng thấy ánh sáng một ngọn đèn mà chúng tôi vượt qua thôi. Muốn đỡ chán, tôi gợi ra một vài chuyện để nói, nhưng ông đại tá chỉ trả lời tôi bằng vài câu nhát gừng, thế là hết chuyện. Sau cùng, xe rời con đường khấp khểnh để lăn trên sỏi, và dừng lại. Đại tá Linh Sa xuống xe, tôi cũng xuống theo, nhưng ông ta lôi tôi ngay vào một cái cổng mở sẵn, ngay bên cạnh xe,

__________________________________________________________________
Xem tiếp PHẦN V



(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 87, ra ngày 29-4-1973)
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>