Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

CHƯƠNG III_DẤU TAY TRÊN CỬA


CHƯƠNG III

NGHI VẤN


Viên Thanh Tra cảnh sát đưa mắt nhìn quanh ngôi biệt thự. Hôm nay ông trở lại để tìm thêm yếu tố giúp cuộc điều tra tiến hành tốt đẹp hơn. Việc đầu tiên là tìm xem bọn gian đã lọt vào bên trong bằng khe hở nào để từ đó tìm dấu vết đặc biệt nhận dạng thủ phạm. Toàn thể ngôi nhà được bao bọc bằng hàng rào chấn song sắt khá cao và khó leo trèo. Bọn gian không dại gì lại vào đây bằng cách leo vất vả. Như thế một ngõ ngách nào đó giúp bọn chúng thi hành thủ đoạn.

Ông Lê Dũng ngạc nhiên khi thấy viên Thanh Tra nhìn thật lâu vườn hoa và hàng rào. Ông khôi hài nói:

- Chắc ông Thanh Tra thích loại hồng nhung do chúng tôi trồng?

Thanh Tra cảnh sát quay lại cười bảo:

- Vâng. Tánh tôi rất yêu hoa hồng. Hôm nào có dịp xin mời ông bà đến viếng nhà thưởng thức bộ sưu tập các loại hồng của chúng tôi. Nhưng bây giờ là lúc đang thi hành nhiệm vụ, tôi nhìn khu vườn xinh đẹp này dưới một khía cạnh khác.

Ông Lê Dũng ngạc nhiên:

- Ngoài vẻ đẹp ra tôi không hiểu nó còn một điểm gì đặc biệt thu hút ông Thanh Tra chăm chú nhìn như thế.

- Ồ! Có nhiều điều đặc biệt lắm. Chẳng hạn như tôi muốn nhờ khu vườn này chỉ cho chúng ta thủ phạm.

- Ồ! Điều này thoáng nghe qua có vẻ lạ tai.

- Vậy xin mời ông cùng tôi vạch mặt thủ phạm nhờ sự giúp đỡ của các đóa hồng mơn mởn và dịu dàng.

Nói xong, ông len giữa những luống hoa hồng đang rung khoe sắc trước gió. Ông dừng lại nơi cửa nhà ngang bị bọn gian cạy phá. Từ đó ông nhìn suốt dọc khu vực trồng hoa hồng gần cửa. Ông quan sát thật kỹ lưỡng các bụi hồng, từ những cành lá thật nhỏ bé. Viên Thanh Tra kiên nhẫn dán sát mắt vào bụi cây khả nghi. Ông hy vọng tìm ra vài chi tiết nhỏ nhặt tố cáo rằng bọn gian đã đi qua.

Ông Lê Dũng sốt ruột trước sự trầm ngâm của viên Thanh Tra. Sau một lúc lâu tìm kiếm, viên Thanh Tra được một kết quả xứng đáng. Ba bụi hồng nằm dọc theo lối đi có những cành giơ ra ngoài bị gãy vài đọt non. Điều này chứng tỏ có người dùng lối đi vào ban đêm nên không tránh khỏi đụng chạm lưu lại dấu vết.

Ông lần theo con đường dẫn đến sát hàng rào chấn song ở cuối sân. Không lẽ dấu vết đến đây lại biến mất? Bụi cây rậm rạp ở góc sân che giấu điều gì bí mật? Dùng tay vạch một khoảng ông tìm ra một cánh cửa cũ kỹ khuất sau bụi cây. Ông quay lại nói với ông Lê Dũng:

- Các đóa hồng của ông đã giúp tôi phăng được vết tích của bọn gian. Nhưng tôi xin hỏi ông về cánh cửa rỉ sét này.

Nói xong ông chỉ cho chủ nhà cánh cửa mình mới vừa tìm ra. Ông Lê Dũng trả lời:

- À! Đây là cánh cổng có từ lâu đời. Nghe đâu chủ nhân xây cất lên ngôi nhà này là một gia đình giàu có. Họ cho thiết lập cổng sau dùng làm lối ra vào của gia nhân. Sau đó người Pháp chiếm ngụ ngôi nhà dùng làm phòng Nhì. Họ khóa cổng lại không sử dụng. Từ khi về ở nhà này tôi cũng giữ nguyên tình trạng đó vì không cần dùng đến.

- Cánh cửa bỏ phế lâu đời lại khuất sau một bụi rậm to tướng. Như vậy bọn gian phải là người thân cận trong nhà mới biết và dùng làm ngõ chui vào.

- Phải đấy. Chính tôi cũng quên không nhớ tới nó. Tôi nghi ngờ…

Viên Thanh Tra khoát tay bảo:

- Hãy khoan nói ra điều nghi ngờ. Chốc nữa chúng tôi cho ông biết kết quả cuộc điều tra sơ khởi. Khi đó chúng ta có nhiều bằng cớ để tha hồ nghi thủ phạm.

- Vâng. Tôi cũng nóng lòng muốn biết kết quả của ông. Nào! Bây giờ chúng ta tiếp tục nghe những bụi hồng nói về bọn gian chứ?

- Cố nhiên. Chúng ta đi.

Hai người vạch cành lá và chui vào bên trong bụi rậm. Cánh cổng cũ kỹ không khóa. Sợi dây xích đã han rỉ vì bị bọn trộm cắt đứt vất dưới đất. Không phải nhọc công tìm kiếm Thanh Tra cũng nhận ra những dấu giày in sâu vào đất sét. Nhờ trời nắng ráo mấy hôm nay nên vết giày hiện rõ rệt. Điều này sẽ giúp Thanh Tra truy lùng nội vụ rất nhiều. Ông ra lệnh cho nhân viên dùng thạch cao đổ khuôn các dấu giày này. Xong xuôi, hai người trở vào phòng khách thảo luận các kết quả đầu tiên của cuộc điều tra.

Ông Thanh Tra mở đầu câu chuyện bằng câu nói:

- Như ông thấy, hôm qua chúng tôi lấy dấu tay vài vật trong nhà có liên quan đến vụ trộm. Và kết quả thật đúng như dự đoán. Các dấu tay ở hai chiếc xẻng, nắm cửa và bàn ghế, không ai xa lạ…

- Tên tài xế Hớn? – Ông Lê Dũng không kềm chế được sự nóng ruột nên thốt lên.

- Phải! Của chính tài xế Hớn, một người rất quen thuộc với ông bà.

- Hắn làm việc cho gia đình tôi gần bốn năm nay chưa bao giờ làm điều gì xằng bậy. Vợ chồng tôi rất hài lòng về tánh tình siêng năng và thật thà của nó. Không ngờ…

Viên Thanh Tra hiểu ý, ngắt lời:

- Không ngờ hắn lại nhúng tay vào nội vụ.

- Vâng. Quả tình tôi không ngờ. Tôi cho rằng chuyện này có nhiều uẩn khúc thúc đẩy tên Hớn phản tôi.

- Dĩ nhiên. Nhưng trước khi được biết các chi tiết này ông dựa vào đâu nghi ngờ tên tài xế?

- Rất dễ hiểu. Đầu tiên là việc cánh cửa garage bị mở mà không vết cạy phá. Chỉ có hắn là người độc nhất có được chìa khóa. Ngay cả tôi còn không có. Thứ hai là sự vắng mặt bất thường của hắn trong bốn ngày chúng tôi ở Đà Lạt.

Nắm ngay lấy yếu tố quan trọng bất ngờ này, viên Thanh Tra hỏi:

- Hắn vắng mặt như thế nào?

- Trong những ngày ở Đà Lạt hắn có nhiệm vụ đưa gia đình tôi đi viếng thắng cảnh. Bất ngờ sang ngày thứ ba hắn nhận được điện tín gọi về vì mẹ hắn đau nặng. Chúng tôi thương hại cho phép hắn về. Hôm sau hắn trở lại Đà Lạt. Chúng tôi không nghi ngờ gì cả và cũng không hỏi về bệnh tình của mẹ hắn vì xem ra hắn rất suy tư và đôi lúc trầm ngâm một điều gì.

- Và ông nghi ngờ?

- Đúng thế. Tôi nghi rằng chính đồng bọn hắn đã tạo ra bức điện tín đó để giúp hắn có lý do trở về.

- Tôi sẽ cho người điều tra về bức điện tín và xác nhận mẹ hắn có đau bệnh gì hay không. Bây giờ chúng tôi tiếp tục cho ông biết các kết quả cuộc điều tra sơ khởi.

Viên Thanh Tra cho tay vào túi lấy ra vài tấm hình. Ông nói:

- Đây là những hình do chúng tôi chụp vết cạy cửa. Trong đó hai loại dấu vết đặc biệt nhất là vết răng kềm và vết vít. Thoáng nhìn qua tôi biết được loại kềm bọn gian sử dụng mang nhãn hiệu GEDORE. Sở dĩ tôi biết được nhờ kích thước và hình dáng loại kềm này rất đặc biệt mà tôi đã có dịp gặp vào một vụ điều tra cách đây một năm. Kỷ niệm đó còn in mãi trong trí tôi. Kềm hiệu GEDORE có cả thảy chín vết răng và cuối cùng bằng một vết răng kềm ngắn.

Ông Lê Dũng quan sát các tấm ảnh thật kỹ lưỡng. Bỗng ông nhận ra một dấu vết lạ, liền nói:

- Hình như các vết răng thứ 3 trong những tấm ảnh đều bị ngắn một cách bất thường.

- Phải. Ông nhận xét rất đúng. Sau khi thấy điều đặc biệt này tôi lưu ý ngay. Và cuối cùng tôi tìm thấy chiếc kềm trong thùng đồ của tên Hớn.

- Thảo nào ông mượn hắn hôm qua ở nhà xe. Nếu tôi không lầm thì ông gói vào giấy chiếc kềm và 1 cây vít.

- Vâng. Ông đoán không sai tí nào. Chúng ta tạm gác vụ cây vít sang một bên để nói tiếp về dấu vết đặc biệt ở chiếc kềm. Chiếc răng thứ ba bị mất một khoảng nên ngắn hơn, tôi quan sát tỉ mỉ điểm đáng chú ý này. Sau đó đem đối chiếu với chiếc kềm tài xế Hớn rất ăn khớp và giống như khuôn đúc. Chính vì chiếc răng thứ ba bị mẻ trong một lần nào đó mà tên Hớn không để ý nên tôi phăng ra được chủ nhân của nó.

Ông Lê Dũng thêm vào:

- Thảo nào lúc ông Thanh Tra hỏi về hiệu kềm tôi thấy nó bối rối trả lời.

- Trở lại con vít của tài xế Hớn. Tôi đã so sánh kích thước của dấu vết in trên cửa và nó không sai chạy một ly tấc nào. Tôi quả quyết rằng hai dụng cụ vừa rồi được đem ra sử dụng. Nhưng điều quan trọng là phải tìm biết ai đã sử dụng : Tên Hớn hay đồng bọn?

- Và điều tôi muốn nói tiếp lời ông Thanh Tra rằng nguyên nhân nào thúc đẩy hắn phản tôi cũng như lý do của việc đào xới nền nhà?

Viên Thanh Tra ôn tồn bảo:

- Thời gian sẽ giúp chúng ta trả lời tất cả bí ẩn của nội vụ.

Bên ngoài, những tia nắng ấm áp đầu tiên của buổi sớm mai trải dài trên con đường trải sỏi óng ánh. Nắng vàng tươi vui len lỏi qua từng kẽ lá. Ngôi nhà rực rỡ trong biển nắng, phá vỡ bức màn đen u tối bao trùm sự bí mật.

___________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>