Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

CHƯƠNG XI_DẤU TAY TRÊN CỬA


CHƯƠNG XI

NHỮNG LỜI TRĂN TRỐI CUỐI CÙNG


Giòng họ Võ Khắc chỉ còn mỗi một gia đình Võ Khắc Chân Lý tồn tại. Vì chiến tranh, loạn lạc làm ly tán. Do đó ông Võ Khắc Chân Lý là người thừa hưởng tất cả di sản của giòng họ.

Căn nhà hiện tại của ông bà Lê Dũng đang trú ngụ chính là căn nhà gia tộc được xây cất từ lâu đời để con cháu dùng làm nơi tụ họp và thờ phượng tổ tiên. Ngôi nhà truyền lại qua nhiều đời con cháu. Đến đời Võ Khắc Chân Lý, vì quá ham mê làm giàu nên cha tôi bán tất cả đất đai, đồn điền của ông cha để lài làm vốn sang Pháp kinh doanh. Riêng căn nhà tổ tiên, cha tôi không nỡ bán nên cho ông bà Lê Dũng mướn một thời gian khá dài. Cha tôi hy vọng rằng sau này làm ăn giàu có sẽ trở về nước gây dựng lại giòng họ. Nhưng không ngờ mãnh lực của tiền bạc đã lôi kéo cha tôi vào những cuộc kinh doanh lớn lao, lời hằng triệu bạc. Và cuối cùng, ông dần quên quê cha đất tổ.

Lúc ra đi hai anh em tôi hãy còn quá nhỏ nên không hay biết gì về dĩ vãng. Cha mẹ tôi không hề cho chúng tôi rõ về sự ra đi này lúc chúng tôi lớn. Chúng tôi trở thành đạo diễn và nhà dàn cảnh nổi danh ở xứ ngoài. Tuy nói được tiếng Việt nhưng hai anh em đều mù tịt về xứ sở thân yêu.

Mẹ tôi mất sau sáu năm ở xứ người. Cha tôi vì quá mải mê chạy theo đồng tiền nên lâm bệnh cách đây một năm. Lúc chết cha tôi cho biết sự thật về giòng họ. Nếu cha tôi không trối trăn những lời cuối cùng có lẽ giờ này chúng tôi cũng chưa biết gì cả. Và cũng chính lời này đã khiến anh em tôi bỏ dở công việc làm ăn, lập tức trở về nước. Tôi nhớ mãi ngày hôm đó…

*

Ông Chân Lý thở mệt nhọc trên giường bệnh. Ông biết rằng mình sắp sửa lìa bỏ cõi đời để về bên kia thế giới. Trước giờ phút cuối cùng của cuộc sống ông không hề tỏ ra sợ sệt hay tiếc rẻ. Ông bình tĩnh nhớ lại tất cả những gì đã qua và hơi hối hận về sự ra đi của mình. Mấy năm trước có bao giờ ông nghĩ đến quê hương? Đầu óc ông lúc nào cũng đầy ngập mánh khóe làm giàu, thật giàu. Giờ đây, lúc buông tay xuôi để yên lặng nằm vào lòng đất lạnh, ông thấy rằng mình còn một điều thiếu sót, chưa làm.

Hai đứa con ông không hiểu gì về quá khứ của chúng. Ông phải có bổn phận cho chúng hay tất cả. Điều ông sắp nói ra sẽ giúp chúng một phần nào ích lợi cho công cuộc làm ăn. Ông thều thào qua hơi thở:

- Hoàng, Hùng! Hai con ở đâu?

Hoàng đứng bên cạnh cha vội nắm lấy cánh tay quờ quạng như tìm kiếm để ông yên lòng. Chàng nói:

- Thưa cha. Chúng con luôn ở bên cạnh cha.

Vững lòng khi thấy các con có mặt đầy đủ trước phút lâm chung, ông nói:

- Tốt lắm! Cha biết rằng không còn sống được bao lâu…

Hùng vội ngắt lời cha; chàng không muốn người lìa bỏ ra đi lúc này, vào lúc họ đang trên đường tiến tới vinh quang. Bất giác chàng khóc nức nở:

- Không!... Cha đừng nói thế cha ơi… cha sẽ sống mãi với chúng con.

Ông Chân Lý lắc đầu bao:

- Con đừng quá bi lụy như thế… Ai cũng đều được báo trước cái chết của mình… Đây cũng là trường hợp hiện tại của cha. Suốt mấy mươi năm ở xứ người cha làm nhiều việc lắm. Nhưng… cha còn quên một điều tối quan trọng và cha sẽ nói ra đây cho các con rõ…

Hùng mủi lòng:

- Xin… cha nói ra.

Nghỉ một lúc ông Chân Lý bảo:

- Chắc các con còn nhớ cách đây vài năm, Hoàng hỏi cha về gốc tích của gia đình mình chứ?

Hoàng gật đầu đáp:

- Vâng… con còn… nhớ.

- À! Lúc đó cha bảo rằng giòng họ ta sống ở đây lâu đời. Lúc đó cha nói dối các con. Giờ đây cha ân hận quá…

Hùng sụt sùi:

- Sao cha lại… nói dối chúng con, có mục đích gì?

- Có mục đích chứ! Cha không muốn các con hoài niệm về xứ sở mà cha đã vô tình bỏ lại. Cha muốn các con sẽ sống mãi ở đây và tiếp tục sự nghiệp bỏ dở để… làm giàu. Cha rất xấu hổ để nói với các con rằng giòng họ ta chỉ có mỗi một mình cha là kẻ phản bội quê hương. Chỉ có cha mới can đảm dứt khoát với mảnh đất chôn nhau cắt roi16n. Cha… ân hận… quá…

Ông Chân Lý dừng lại nới đó. Cõi lòng ông rối ren với muôn ngàn ý nghĩ hỗn loạn. Hoàng dục:

- Xin cha… nói tiếp.

- Lúc ra đi cha còn bỏ lại quê hương căn nhà của giòng họ. Cha đã cho người ta mướn và hiện giờ chưa hết hạn giao kèo. Giấy tờ trong tủ, lúc nào cần tìm hiểu các con cứ lấy ra xem. Cha không ngờ căn nhà đó lại chứa một báu vật của giòng họ VÕ KHẮC.

Hùng ngạc nhiên:

- Một báu vật?

- Phải. Một hộp gia bảo quí giá do công lao của tiền nhân gom góp để lại. Tình cờ cách đây vài tháng, cha đọc lại tất cả giấy tờ liên quan tới giòng họ mình và khám phá ra điều này. Chính cha, trong mấy mươi năm lo làm giàu, cũng không để ý đến đám giấy tờ cũ mèm kia. Cha chết đi, căn nhà sẽ đương nhiên thuộc về hai con. Các con sẽ khai quật tìm kiếm hộp gia bảo. Nhưng… hiện người mướn nhà còn có quyền trú ngụ, các con không thể tự nhiên vào đào xới để tìm kiếm. Phải đợi sáu năm sau mãn giao kèo.

Hoàng nói:

- Chúng con sẽ chờ đến ngày đó.

- Không được. Theo luật mướn nhà, người mướn không có quyền xây cất bên trên mảnh đất. Nhưng họ có quyền kiến trúc về phía dưới. Nghĩa là họ có quyền đào hầm chứa ăn sâu dưới đất. Do đó họ có thể sẽ gặp kho tàng trước con. Và các con sẽ không còn gì cả.

- Cha muốn khuyên chúng con như thế nào?

- Trở về nước sớm chừng nào hay chừng đó. Tìm cách chiếm lại ngôi nhà và khởi công tìm hộp gia bảo.

Dặn dò xong những lời cuối cùng, ông Chân Lý nấc một tiếng và tắt thở. Thế là sau cái chết của ông, một âm mưu đen tối bắt đầu thành hình.

___________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XII
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>