3
Xù mở mắt ngơ ngác nhìn quanh, nó đang nằm trong một căn nhà ư? Nó được nằm trên
giường nữa sao?? Trí óc nó bỗng nhớ ra tất cả những gì đã xảy đến với mình:
Nó rời nhà chủ để về thăm mộ mẹ, rồi đói, rồi lạnh làm nó ngất bên
đường…
Thằng Xù nằm yên trên giường, cảm thấy thoải mái như được vuốt ve. Chưa bao giờ, từ ngày đi làm cho bà Hương Thêm mà nó được nằm yên trên một chiếc giường phẳng đến thế. Êm lưng quá, nó khẽ cựa mình…
Nhưng trong đầu óc non nớt của đứa trẻ 13 tuổi chợt nổi lên một nổi lo sợ vu vơ; nó nhớ đến chuyện những đứa bé đi lạc trong rừng bị quỉ dữ bắt về nhốt để ăn thịt mà nó đã có lần nghe dì nó kể. Biết đâu cái nhà mà nó đang nằm đây không phải là của một ông “chằn tinh” nào đó? Eo ôi, ghê quá. Nếu thế, nó sẽ chết. Nó sẽ làm một bữa ăn ngon cho "ông chằn"… Thằng Xù rùng mình liên tiếp, nó muốn kêu lên mà không dám…
Rồi nó lại tự an ủi mình: Không hẳn là trong những khu rừng chỉ toàn có “chằn tinh” không, mà còn có cả những bà tiên nữa cơ, những bà tiên hiền lành chuyên hiện lên giúp người ấy mà. Có thể lắm, vì nếu nó ở trong nhà “ông chằn” thì chắc nó không được nằm yên như thế đâu. Chỉ có những bà tiên mới biết thương con nít mà thôi.
Thằng Xù tưởng tượng đến lúc bà tiên hiện ra với nó, có cây đũa thần để làm phép. Bà tiên sẽ mặc chiếc áo trắng thật trắng, đầu giắt đầy ngọc ngà sáng chói. Bà sẽ mỉm cười thật hiền lành với nó…
Cánh cửa bỗng xịch mở và thằng Xù nhắm mắt lại. Nó không biết ai vào đây? Tiên hay chằn? Nó đánh liều he hé mắt nhìn và không thấy chằn hay tiên như nó nghĩ, mà là một bà già tóc đã điểm bạc, gương mặt thật hiền lành bước vô.
Nó mở hẳn mắt ra. Bà già hỏi, giọng dịu dàng mà nó chưa bao giờ nghe được ở bà Hương Thêm:
- Cháu đã khỏe chưa?
Thằng Xù muốn ngồi dậy để thưa lại với bà lão, nhưng đầu nó vẫn còn nặng chịch. Bà lão đến gần, đưa tay đỡ nó nằm xuống và bảo:
- Cháu nằm yên đi. Còn mệt, đừng ngồi dậy làm gì. Để bà lấy cháo cho cháu ăn.
Thằng Xù ngoan ngoãn nằm yên trở lại. Bà lão đi ra và giây lát trở vào tay bưng một bát cháo nóng nghi ngút khói. Thằng Xù cảm thấy ruột gan cồn cào. Bà lão ngồi xuống cạnh giường, thổi cháo múc từng muỗng đút cho nó. Chao ơi, cháo với cá trê kho sao mà ngon lạ lùng. Nó chưa bao giờ được hưởng những âu yếm chìu chuộng đến như thế. Ăn hết một bát cháo nó cảm thấy tỉnh táo hẳn. Nó nhìn bà lão ân nhân với một vẻ biết ơn. Bà lão cho nó uống nước, và dịu dàng hỏi nó về gia cảnh, tại sao nó đi lang thang giữa đêm để đến nỗi gục bên lề đường? Thằng Xù cứ đem sự thật kể hết, không giấu giếm gì cả. Bà lão nghe xong, gật gù và xoa đầu nó ra vẻ thương mến. Bà hỏi:
- Thế bây giờ cháu có ý định về đâu?
Thằng bé lắc đầu ngơ ngác. Nó cũng không biết rồi nó sẽ về đâu sau khi về thăm mộ mẹ? Dì Bảy nó chắc cũng đi Sàigòn hay đâu đó làm ăn rồi. Hôm má nó chết nó có nghe nói vậy. Thằng Xù thành thật:
- Dạ con cũng không biết ở đâu nữa. Chắc con về thăm mẹ con rồi lên xin bà Hương Thêm ở lại.
- Nhưng bà ta ác với cháu quá.
Thằng Xù rơm rớm nước mắt:
- Con chịu đựng quen rồi.
Nó òa khóc vì quá tủi thân. Bà lão suy nghĩ một lát rồi bảo nó:
- Hay là con về thăm mẹ đi, rồi lên đây ở với bà. Bà cũng chỉ có một mình, hôm sớm có bà, có cháu cho vui.
Đôi mắt đứa trẻ lạc loài mở lớn. Nó nhìn bà lão như không tin mình vừa nghe thấy gì nữa. Như hiểu ý nó bà lão lặp lại:
- Con muốn ở đây với bà không?
Bây giờ thằng Xù đã tin rằng nó không nghe lầm. Nó mếu máo nói với bà lão:
- Dạ muốn, con cám ơn bà.
Nó chợt thấy khuôn mặt hiền hòa của bà cụ tươi hẳn lên. Đôi mắt hom hem của bà cũng như nhòa lệ. Bà lão khẽ thở dài, nói:
- Nếu con trai bà còn sống, nó cũng bằng tuổi con. Nó chết sớm nên bà trơ trọi có một mình.
Bà lão cúi xuống che giấu sự cảm động. Thằng Xù chợt thấy bà như một hình dáng quen thuộc vô cùng. Nó khẽ nắm bàn tay bà, thủ thỉ:
- Thôi nội đừng buồn, bây giờ con là cháu của nội đây.
Bà lão cảm động ôm lấy nó. Hai bà cháu cùng khóc. Thằng Xù cảm thấy đời nó từ nay sẽ không còn bơ vơ nữa.
Thằng Xù nằm yên trên giường, cảm thấy thoải mái như được vuốt ve. Chưa bao giờ, từ ngày đi làm cho bà Hương Thêm mà nó được nằm yên trên một chiếc giường phẳng đến thế. Êm lưng quá, nó khẽ cựa mình…
Nhưng trong đầu óc non nớt của đứa trẻ 13 tuổi chợt nổi lên một nổi lo sợ vu vơ; nó nhớ đến chuyện những đứa bé đi lạc trong rừng bị quỉ dữ bắt về nhốt để ăn thịt mà nó đã có lần nghe dì nó kể. Biết đâu cái nhà mà nó đang nằm đây không phải là của một ông “chằn tinh” nào đó? Eo ôi, ghê quá. Nếu thế, nó sẽ chết. Nó sẽ làm một bữa ăn ngon cho "ông chằn"… Thằng Xù rùng mình liên tiếp, nó muốn kêu lên mà không dám…
Rồi nó lại tự an ủi mình: Không hẳn là trong những khu rừng chỉ toàn có “chằn tinh” không, mà còn có cả những bà tiên nữa cơ, những bà tiên hiền lành chuyên hiện lên giúp người ấy mà. Có thể lắm, vì nếu nó ở trong nhà “ông chằn” thì chắc nó không được nằm yên như thế đâu. Chỉ có những bà tiên mới biết thương con nít mà thôi.
Thằng Xù tưởng tượng đến lúc bà tiên hiện ra với nó, có cây đũa thần để làm phép. Bà tiên sẽ mặc chiếc áo trắng thật trắng, đầu giắt đầy ngọc ngà sáng chói. Bà sẽ mỉm cười thật hiền lành với nó…
Cánh cửa bỗng xịch mở và thằng Xù nhắm mắt lại. Nó không biết ai vào đây? Tiên hay chằn? Nó đánh liều he hé mắt nhìn và không thấy chằn hay tiên như nó nghĩ, mà là một bà già tóc đã điểm bạc, gương mặt thật hiền lành bước vô.
Nó mở hẳn mắt ra. Bà già hỏi, giọng dịu dàng mà nó chưa bao giờ nghe được ở bà Hương Thêm:
- Cháu đã khỏe chưa?
Thằng Xù muốn ngồi dậy để thưa lại với bà lão, nhưng đầu nó vẫn còn nặng chịch. Bà lão đến gần, đưa tay đỡ nó nằm xuống và bảo:
- Cháu nằm yên đi. Còn mệt, đừng ngồi dậy làm gì. Để bà lấy cháo cho cháu ăn.
Thằng Xù ngoan ngoãn nằm yên trở lại. Bà lão đi ra và giây lát trở vào tay bưng một bát cháo nóng nghi ngút khói. Thằng Xù cảm thấy ruột gan cồn cào. Bà lão ngồi xuống cạnh giường, thổi cháo múc từng muỗng đút cho nó. Chao ơi, cháo với cá trê kho sao mà ngon lạ lùng. Nó chưa bao giờ được hưởng những âu yếm chìu chuộng đến như thế. Ăn hết một bát cháo nó cảm thấy tỉnh táo hẳn. Nó nhìn bà lão ân nhân với một vẻ biết ơn. Bà lão cho nó uống nước, và dịu dàng hỏi nó về gia cảnh, tại sao nó đi lang thang giữa đêm để đến nỗi gục bên lề đường? Thằng Xù cứ đem sự thật kể hết, không giấu giếm gì cả. Bà lão nghe xong, gật gù và xoa đầu nó ra vẻ thương mến. Bà hỏi:
- Thế bây giờ cháu có ý định về đâu?
Thằng bé lắc đầu ngơ ngác. Nó cũng không biết rồi nó sẽ về đâu sau khi về thăm mộ mẹ? Dì Bảy nó chắc cũng đi Sàigòn hay đâu đó làm ăn rồi. Hôm má nó chết nó có nghe nói vậy. Thằng Xù thành thật:
- Dạ con cũng không biết ở đâu nữa. Chắc con về thăm mẹ con rồi lên xin bà Hương Thêm ở lại.
- Nhưng bà ta ác với cháu quá.
Thằng Xù rơm rớm nước mắt:
- Con chịu đựng quen rồi.
Nó òa khóc vì quá tủi thân. Bà lão suy nghĩ một lát rồi bảo nó:
- Hay là con về thăm mẹ đi, rồi lên đây ở với bà. Bà cũng chỉ có một mình, hôm sớm có bà, có cháu cho vui.
Đôi mắt đứa trẻ lạc loài mở lớn. Nó nhìn bà lão như không tin mình vừa nghe thấy gì nữa. Như hiểu ý nó bà lão lặp lại:
- Con muốn ở đây với bà không?
Bây giờ thằng Xù đã tin rằng nó không nghe lầm. Nó mếu máo nói với bà lão:
- Dạ muốn, con cám ơn bà.
Nó chợt thấy khuôn mặt hiền hòa của bà cụ tươi hẳn lên. Đôi mắt hom hem của bà cũng như nhòa lệ. Bà lão khẽ thở dài, nói:
- Nếu con trai bà còn sống, nó cũng bằng tuổi con. Nó chết sớm nên bà trơ trọi có một mình.
Bà lão cúi xuống che giấu sự cảm động. Thằng Xù chợt thấy bà như một hình dáng quen thuộc vô cùng. Nó khẽ nắm bàn tay bà, thủ thỉ:
- Thôi nội đừng buồn, bây giờ con là cháu của nội đây.
Bà lão cảm động ôm lấy nó. Hai bà cháu cùng khóc. Thằng Xù cảm thấy đời nó từ nay sẽ không còn bơ vơ nữa.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 4