víu suýt chút nữa lãnh thẹo. Khán giả rùng rùng chạy tản ra. Con nít bị anh chị kéo chạy, té khóc nhốn nháo. Ai cũng sợ tai bay vạ gió nên rút hết vào nhà. Chỉ còn mỗi ông Bang Trưởng phục phịch can gián. Ông ăn một ngọn cước vô tình nơi bụng đầy mỡ phải chu chéo lên. Mấy người con nhào đại ra để kéo sểnh ông. Đã có kẻ đổ máu dù khí giới không bén cho lắm. Phe Cầu Muối thắng thế rượt phe Phú Thọ lạc cả đoàn. Mạnh ai nấy thâu thập vật dụng để thoát thân. Có kẻ còn quăng bỏ của chạy lấy người. Mấy người con ông Bang Trưởng lăng xăng và một anh lo lắng chạy đi báo phú-lít. Tu huýt dài theo bước chân sầm sập của mấy ông bạn dân. Họ cầm ma-trắc ùa tới. Bãi chiến trường chỉ còn ngổn ngang ngọn côn gãy, tre dập, dùi trống với hàm râu đen của lân Phú Thọ bị xé rách tiếp lớp xác pháo hồng dày như lá cỏ. Mười mấy thước pháo : biết bao nhiêu tiền ông Bang Trưởng đã đốt. Như mà có gặp đám giang hồ này, mấy thày phú-lít cũng chào thua, giải tán là cùng, chứ còn lâu mới động được tới bọn chúng.
-
Rồi sao nữa ba? – Bọn chúng tôi nhao nhao lên.
-
Thì ông Bang Trưởng mời mấy thày phú-lít vào nhà ăn mứt, nhẩm xà… tiếp theo đó
chứ sao.
-
Ba kể chuyện lân cơ.
Ba
tôi thong thả nhồi thuốc vào “píp”, hút và thở một hơi khoan khoái.
Lân
vờn tiền xà đớp dễ dàng. Ba lại theo đám đông bu xem ké. Coi bộ anh nào cũng hể
hả dù mệt nhoài. Ba cũng bỏ cơm nước theo đuôi đám múa lân, suốt ngày đó họ đớp
bạc no nê.
Họ
mà đụng đám lân nào khác là ra tay đánh dằn mặt ngay. Nào lân Ngã sáu, lân Cây
Gõ, lân Phú Lâm, lân Bình Đông… đều phải kiêng nể lân Cầu Muối.
-
Họ dữ quá tay – Tiếng nhỏ Hà chen vô.
-
Lân râu bạc mà lỵ – Nhóc Hưng phụ đề.
-
Bây giờ thì hiếm thấy lân râu bạc xuất hiện rồi. Con lân nào gan góc lắm cũng
chỉ dám sắm sửa bộ râu hoa râm, hoặc là để hàm râu đen cũ mốc mà thôi.
-
Chắc lân Cầu Muối chết?
-
Bậy nà. Họ chỉ muốn tránh xung đột. Vả lại thời buổi kinh tế khó khăn, đám tiền
bối giang hồ ẩn dật, chỉ truyền một ít nghề cho đám hậu sinh múa may quay cuồng
kiếm chác ba ngày Tết. Có ngày đi mỏi chân không có ai mời lân. Lân đã dở,
thiếu pháo múa càng không có hứng.
Chợt
có tiếng ồn ào, rõ ràng là lân… Mấy đứa em tôi lấn nhau ngoài cửa… Trống, chập
chõa, liên hồi… Tùng, tùng, cắc, tùng, tùng, cắc, tùng, tùng…
Mấy
đứa nhỏ xuýt xoa thất vọng. Chiếc xe hàng chở đám múa trên mui chạy thoáng qua.
Sự tiến bộ đã gây một phần nào bất tiện. Mấy đứa nhỏ trở vào nhà lôi đồ nghề
ra. Chúng múa lân. Lân và địa mặc đồ vía, bày đặt bước chéo chân thụt tới đi
lui cho ra hồn. Nhỏ Hà đánh trống loạn cả lên. Nhỏ Hải quành ra sân, luồn qua
salon… Khiến nhỏ Hưng cầm đuôi chạy theo bở hơi tai. Nhóc Tiên vừa tìm được cây
quạt xong. Ông địa độn bụng lắc lư. Lân chồm lên định chụp tôi. Nào lân, nào
địa kêu nài:
-
Anh Hai, treo giải thưởng cho tụi em.
Tôi
né ra sau lưng ba tôi cầu cứu:
-
Má la kìa.
Quả
thật, má tôi không bằng lòng các con đùa giỡn với đồ mới chút nào. Ba tôi móc
tiền túi ra:
-
Đứa nào tìm cái gì treo tiền coi.
Má
tôi cản lại trong tiếng cả cười của ba:
-
Thôi thôi… lấy cây chổi lông gà mà treo.
Lũ
em tôi với lũ con cậu, con chú đồng thanh ăn vạ:
-
Mồng một mà má.
-
Mồng một mà cô… bác…
-
Kìa, lân quì lạy má xin tiền đẹp chưa!!
PHAN KHƯƠNG THÁI
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số
136, ra ngày 15-3-1975)