Thứ Tư, 10 tháng 9, 2025

Tôi Đã Đi Trên Lửa


RAJATEJA
 
Đây cũng chỉ là một hòn đảo như hàng ngàn đảo khác trên các bãi biển miền Nam bán cầu. Cũng cùng một khí hậu, cùng những loại cây cỏ thông thường. Quanh đảo cũng chỉ là vùng nước biển mênh mông. Nhưng Rajateja có một sắc thái riêng biệt, đó là quê hương xứ sở của những người đi trên lửa.
 
Sau đây là câu chuyện của một nhà thám hiểm da trắng đã có dịp thăm viếng đảo, tiếp xúc với thổ dân và đã từng "thử lửa".
 
Mời các bạn cùng đi với nhà thám hiểm. "- Trong những chuyến du hành trên các mặt biển miền Nam, tôi đã có dịp đổ bộ đảo Rajateja. Tôi đến đảo đúng thời gian thổ dân mở hội thường niên tế thờ Thần Lửa. Và tôi đã được mời tham dự buổi lễ tổ chức trong một khu rừng. Từ xế trưa, tôi đi theo các thanh niên có phận sự thiết lập "dàn hỏa". Đến địa điểm đã được lựa chọn - một khu vực khá rộng ở ven rừng - họ lăn những khối đá tảng từ một đỉnh núi gần đấy xuống đáy vực. Những thân cây lớn được chuyển tới phủ lên lớp đá tảng rồi nổi lửa đốt. Suốt nửa ngày lửa cháy rừng rực, nung đỏ những tảng đá dắn trong "lò". Đến chiều tối, các khối đá đã nóng bỏng, đỏ rực và sáng chói tựa một lò than hồng khổng lồ. Dân trong đảo tập trung quanh "dàn hỏa". Tiếng cười, tiếng nói, giọng hát, lời cầu nguyện vang lên, ồn ào như vỡ chợ. Đột nhiên im bặt. Đoàn người thờ lửa đã từ xa thong thả tiến tới. Người nào cũng ở trần, chân không, mình thoa đầy dầu dừa bóng loáng, tay cầm một nhánh cây xanh. Tirai Páo dẫn đầu. Y là chỉ huy nên đi trước, đầu cất cao, mắt ngước lên trời, tay nhẹ nhàng phe phẩy cành lá xanh. Tới gần lò lửa, y đập mạnh nhánh cây vào tảng đá ba lần, rồi ngâm nga bài kinh cầu nguyện của những người đi trên lửa. Dứt bài Tirai Páo và đoàn tùy tùng hăm hở tiến nhanh lại và bước mạnh lên những tảng đá nóng đỏ. Họ đi qua đi lại ba lần.
 
Đi ngang qua chỗ tôi đứng, Páo nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi với một giọng riễu cợt: 
 
"- Bạn có muốn đi theo phía sau tôi không?" Coi đó như là một thách thức, bị chạm tự ái, tôi quên mất sự nguy hiểm, bèn cúi xuống cởi giầy và dõng dạc đáp: "- Tôi sẵn sàng theo anh", Nhưng, tới gần các tảng đá đỏ, tự nhiên nỗi sợ hãi cố hữu của tôi đối với lửa khiến tôi run lên khi thấy vài cành cây rơi trên đống đá bốc lửa cháy tức khắc. Tôi muốn trở lui, tháo chạy. Nhưng không kịp, viên phù thủy đứng sau đẩy nhẹ vào lưng tôi. Thôi liều. Tôi nghiến răng và bước đại.
 
Những cảm giác rần rật như điện giật lan truyền khắp cơ thể tôi. Từng đám hơi rất nóng bao quanh khiến tôi phải nhắm mắt. Một luồng nhiệt khí dâng lên cuống họng làm tôi ngộp thở. Thêm một lúc nữa, chắc tôi chết ngạt mất. May! Qua được một chuyến. Tôi không còn đủ can đảm tiếp tục cuộc thử thách một lần nữa và tôi rời xa chỗ dự lễ. Sờ thử gan bàn chân, tôi rất ngạc nhiên nhận thấy vẫn mát như thường.
 
Sau đó và cho tới nay, đã nhiều lần tôi tự hỏi không hiểu tại sao tôi có thể chịu đựng được cuộc "thử lửa" nguy hiểm như vậy mà không hề hấn gì. Phải chăng có mãnh lực huyền bí của thần linh hỗ trợ? Và tại sao cơ thể con người lại có thể chịu được sự thiêu đốt của lửa mà không cháy? Tôi không hiểu và chẳng bao giờ hiểu tại sao".
 
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 5, ra ngày 12-9-1971)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>