Thứ Hai, 8 tháng 9, 2025

Đứng Núi Nọ, Trông Núi Kia


Kít-Ty là một chú mèo con rất xinh đẹp và dễ thương. Nhưng chẳng ai biết đến chú vì chú có cái tật lúc nào cũng lo bắt chước những con vật khác và không bao giờ bằng lòng với những gì chú đang có.
 
Một hôm, thấy mấy chú heo con đang cụi đất, Kít-Ty cũng hì hục làm theo. Nhưng cụi mãi, chú chỉ thấy đau mũi mà thôi, chứ mặt đất chẳng bị hây hấn gì. Sau chú khám phá ra rằng mũi chú đâu có phải là mũi heo, và chú bỏ ra đi.
 
Khi thấy đàn gà vỗ cánh, chạy tung tăng trong sân, chú cũng làm theo. Nhưng chú chợt nhớ: "Mình làm gì có cánh mà vỗ!" Rồi thấy mấy chị gà mái kêu "cục ta cục tác", Kít-Ty cũng kêu theo. Nhưng thay vì "cục ta cục tác", chú lại kêu "meo meo" nghe thật tức cười.
 
Một bữa khác, có một đoàn xiệc tới trình diễn tại địa phương chú, chú liền bỏ nhà đi xem. Chú tới nơi nhốt mấy con vật của đoàn xiệc. Trước hết, chú lại coi bác sư tử. Quan sát một lát, Kít-Ty lẩm bẩm: "Bác sư tử này trông giống mèo ghê. Chỉ khác cái mình quá đồ sộ mà thôi. Ta có thể bắt chước được bác."
 
Con sư tử chẳng nói, chẳng rằng, chỉ thủng thẳng đi qua, đi lại trong chuồng. Kít-Ty liền làm theo. Chú cũng đi đi, lại lại ngoài cửa chuồng. Sau đó, chú nói: "Bắt chước thế này dễ quá!"
 
Kế đến, Lít-Ty lại gần một chuồng khỉ. Một con khỉ đang trèo lên, tụt xuống trong chuồng. Kít-Ty nhủ thầm: "Mình cũng biết trèo chứ bộ". Nói xong, chú bắt chước trèo theo. Điều này chú làm một cách dễ dàng. Khi thấy con khỉ dùng đuôi, đánh đu thật tài tình trên song sắt, Kít-Ty lại nói: "Mình cũng có đuôi chứ bộ! Đánh đu thế này dễ ợt."
 
Nói đoạn, Kít-Ty chống hai chân trước xuống đất, chổng mông lên trời, rồi dùng đuôi cuốn lấy thanh sắt, định đu như chú khỉ kia. Chợt chú kêu lên: "Lạ vậy cà?! Sao mình đu mãi không được?" Suy nghĩ một lát, Kít-Ty nhận ra rằng bắt chước như con khỉ không phải là dễ vì Kít-Ty đâu có cái đuôi dài, mềm mại như đuôi khỉ.
 
Kít-Ty bỏ đi, tới xem một con voi. Kít-Ty muốn diễn lại cử chỉ của bác voi lắm, nhưng Kít-Ty cũng sớm nhận ra chú đâu có cái vòi như bác voi mà làm.
 
Con vật sau cùng mà Kít-Ty gặp tại gánh xiệc là một anh hươu có cái cổ rất cao. Kít-Ty thích thú nói: "Ồ! Bác hươu có cái cổ ngộ quá! Ta phải làm cho cổ ta dài như thế mới được." Kít-Ty cố nghển cao đầu, nhưng cái cổ của chú nhất định không chịu dài ra theo ý muốn của chú. Tức quá, chú dùng hai chân trước, ôm chặt lấy đầu, kéo mạnh ra phía ngoài. Chú nghĩ làm như vậy, cổ chú ắt phải dài ra. Nhưng sự cố gắng của chú thật vô ích. Sau cùng, Kít-Ty đành chịu thua, bỏ không bắt chước hươu nữa.
 
Mệt quá, Kít-Ty ngồi thừ ra suy nghĩ: "Ta cứ tưởng bắt chước những con vật này không có gì là khó. Nào dè! Đi đứng như bác sư tử thì dễ thật, nhưng không tài nào đu được như anh khỉ, nhất là làm cho cái cổ dài ra như cổ bác hươu thì lại càng không thể được."
 
Kít-Ty bỏ về nhà và từ đó không bao giờ nghĩ tới việc bắt chước những con vật khác nữa. Bây giờ Kít-Ty đã biết "âu thường thủ phận", đã biết vui với chính mình, không bao giờ màng tới cảnh "đứng núi nọ, trông núi kia", làm những điều lố bịch như từ trước tới nay nữa.
 
 
VĂN TRUNG         
(Theo Down Our Way)  
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 128, ra ngày 1-9-1974)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>