Một vài chị em cùng lớp, đã đặt cho Mai một tên hiệu: "Mai mùa đông" nghe kỳ quặc thật!
Tại sao họ lại đặt cho Mai cái tên kỳ dị ấy? Bởi vì, họ thấy Mai không bao giờ có một chiếc áo màu, hay một chiếc áo "ny lông" mỏng mảnh như họ. Quanh năm ngày tháng Mai chỉ mặc những hàng vải trắng hay bằng lụa đen. Một lẽ khác nữa, vì Mai chăm học và học giỏi. Mỗi lần cao điểm thấy Mai đứng đầu, mấy cô bạn nhác học, bĩu môi mói mỉa:
- Ừ, nó nhịn để "gạo" mà không nhất sao được?
Những cô, mỗi ngày thay hai, ba lần áo, thấy Mai không thích diện như mình, tỏ vẻ thắc mắc:
- Ờ, tại sao con Mai lại ưa thứ vải dày thế chúng mày nhỉ? Hay là gia đình nó nghèo?
Một cô vội vàng cải chính:
- Không nghèo đâu! Tao biết nhà nó, ba nó làm công sở mà!
Một cô sâu sắc hơn, tìm ra được câu trả lời hợp lý:
- Nó thích mặc dày, vì nó sợ rét! Chúng mày không biết à? "Mai mùa đông" mà lỵ!
Cả bọn nhao nhao lên tán thành:
- Đúng thế, đúng thế! "Mai mùa đông"! Mày nói chí lý lắm!
Thế là cái tên kỳ dị "Mai mùa đông" đã từ miệng này qua miệng khác, dần dần lan ra cả lớp. Mai cũng thoáng nghe một hai khi cái tên ấy, nhưng không lấy làm điều, vì chưa hiểu thâm ý của nó.
Họ nghĩ oan cho Mai quá. Có phải Mai không thích ăn mặc như họ đâu. Con gái mới lớn lên, ai lại không thích có áo quần cho đúng thời trang để làm tăng vẻ đẹp của mình. Nhưng vì ba má mai không muốn. Nhiều lần Mai lặng ngắm nhìn một cách thèm thuồng các chị em thướt tha trong những chiếc áo lụa màu mỏng mảnh, kiều diễm như những nàng tiên. Mai cảm thấy thua sút chúng bạn, nhất là trong các buổi lễ, các nữ sinh diễn hành trên đường phố. Họ như bước đi trong ánh sáng. Những tà áo tung bay dịu dàng như muôn cánh bướm. Trái lại vạt áo của Mai phải có cơn gió mạnh mới bay lên được một tí!
Mỗi lần như thế, Mai nhất định về nhà sẽ đòi ba má may mặc cho như các bạn. Nhưng rồi Mai lại nhớ lời má nói hôm nào:
- Con ơi, không phải ba má ghét bỏ con, không cho con đua đòi theo chúng bạn. Chỉ và ba má thấy mặc quá mỏng mảnh không được nết na bao nhiêu. Người con gái muốn giữ phẩm hạnh mình, không nên ăn mặc như thế. "Cái nết đánh chết cái đẹp", con ạ!
Không được ba má cho như ý, Mai cũng buồn, nhưng cô lại tự an ủi mình:
- Cha mẹ bao giờ cũng khôn ngoan hiểu biết hơn con. Đạo làm con vâng lời cha mẹ là hay hơn cả!
Một hôm, vào những ngày học cuối năm, đến giờ chơi, các nữ sinh thường tụm năm tụm bảy để khoe với nhau về những chiếc áo mặc Tết. Một cô bạn không biết vô tình hay hữu ý, đã cắt nghĩa cho Mai nghe thâm áy danh hiệu "Mai mùa đông".
Mai đỏ mặt, vừa tức giận, vừa xấu hổ. Về đến nhà, cô vất sách xuống bàn, chạy vào phòng ôm mặt khóc nức nở. Bà Hương ở dưới bếp, nghe tiếng con khóc liền chạy lên. Vừa thấy má, Mai khóc to hơn.
Bà Hương ngạc nhiên hỏi dồn dập:
- Mai, làm sao mà con khóc? Có ai làm gì con phải không?
Mai mếu máo:
- Con không đi học nữa, các chị em bạn chế nhạo con!
Bà Hương ngồi xuống bên con, ôn tồn:
- Làm sao mà họ chế nhạo con. Nín đi, nói cho má nghe rõ đầu đuôi. Khóc thế, không sợ các em con nó cười à?
Mai vẫn nức nở:
- Mấy chị thấy con bận áo vải, họ đặt tên con là "Mai mùa đông".
Bà Hương hiểu rồi: Từ lâu bà cũng đã thấy trước những lời ganh ghét ấy sẽ đến với con bà. Bà định bụng sẽ may mặc cho con như chúng bạn để cho con khỏi tủi hổ. Việc phải đến đã đến, bà cúi xuống đỡ Mai ngồi lên, lau nước mắt cho con và dịu dàng bảo:
- Có thế mà cũng khóc! Thôi, chiều nay học về, con đi với má ra chợ Bến Thành, con thích màu gì, má sẽ mua may cho.
Suốt buổi học chiều, Mai ở trong lớp mà lòng trí chỉ nghĩ đến các màu áo. Thỉnh thoảng Mai nhìn áo các chị em bạn, rồi lại giơ cổ tay như ướm thử, thầm nghĩ:
- Nước da mình trắng, rất thích hợp màu thiên thanh, thế nào mình cũng sắm một chiếc áo màu đó.
Rồi Mai lầm nhẩm tính:
- Một áo màu thiên thanh, một cái trắng và...
Mai chưa quen chọn màu áo, nên không biết sẽ mua màu nào nữa. Cô định bụng sẽ hỏi chúng bạn, nhưng lại sợ họ cười. Suy tính một lúc, Mai bảo mình, cứ đến phố rồi hỏi ý má. Mai muốn nói với mấy cô bạn đã đặt tên cho nàng:
- Ngày kia, tao sẽ mặc áo màu cho tụi bây hết chế tao nhé!
Tan học, mới bốn giờ chiều, Mai vội vàng ra về ngay chứ không chờ đợi mấy bạn thân về cùng đường như mọi ngày. Bỗng có tiếng gọi phía sau:
- Chị Mai! Chị Mai! Chờ em với.
Mai quay lại, thì Liên cô bạn cùng lớp mà nàng thích nhất, đã chạy đến:
- Chị có việc gì mà về vội vã thế?
Chả nhẽ nói trắng ra mình về vội để đi mua vải may áo, Mai giấu bạn:
- Có việc gì đâu! Bãi học rồi thì lo về. Mình là con gái đi kề cà giữa đường khó coi quá.
Liên mừng reo lên:
- Ồ, thế thì may quá! Em phiền chị đi chơi với em, ghé qua xóm dưới chợ Trương Minh Giảng một chút. Ba má em sai em vào lấy tiền nơi ông Biên ở xóm đó. Đi một mình, em sợ quá!
Sợ lỡ hẹn với má, Mai từ chối:
- Thôi, Liên đi một mình cũng được mà! Việc gì mà sợ?
Liên nài nẵng:
- Đi với Liên một chút, chừng 15 phút thôi, chứ không lâu đâu! Mai không đi thì Liên cũng về không dám đi một mình đâu!
Chẳng đừng được, Mai đành phải đi với bạn. Liên thấy bạn bằng lòng, nhảy cẫng lên:
- Ồ, em cám ơn chị lắm. Khi khác chị cần em, em lại giúp chị!
Mai gắt:
- Thôi cô! Chỉ được cái bẻm mép thì không ai bằng. Có đi mau cho người ta còn về kẻo tối chứ!
Hai cô sánh vai nhau, đi vội qua đường Trương Minh Giảng rẽ xuống. Quá chợ một quãng khá xa, Liên chỉ tay bảo Mai:
- Đường hẻm này chị ạ. Nhà ông ta ở phía trong kia, gần bên lạch rau muống.
Thật là một con đường hẻm, vừa chật chội, vừa bẩn thỉu. Đến trước một căn nhà nhỏ gần đường, Liên bảo Mai:
- Nhà ông ta đây rồi. Chị làm ơn đứng ngoài này đợi em một lát.
Mai đứng nhìn quanh. Nhà người ta ở chi chít nhau. Mái nhà này chạm mái nhà kia. Nắng chiều giọi xuống gay gắt, làm bốc lên một làn khí nặng nề khó thở, vì những nước dơ không chảy thông đi được. Có tiếng trẻ nhỏ nô đùa trong một nhà gần đó, khiến Mai nhìn vào. Dưới mái hiên căn nhà lụp xụp, hai em bé trần truồng như nhộng, đang chơi với nhau. Một em gái chừng tám tuổi, có lẽ là chị hai đứa kia, đang cặm cụi quét sân. Em bé này cũng không có áo, nó chỉ vận một chiếc quần đen đã vá nhiều chỗ. Đứng giữa đường có kẻ qua người lại bất tiện quá, Mai liền đi vào nhà ba em bé. Thấy có người lạ, em nhỏ nhất mếu miệng chực khóc.
Mai vội vàng ngồi xuống, vỗ về:
- Em đừng khóc, chị không làm gì em đâu!
Rồi nàng hỏi em gái lớn:
- Sao em không bận áo vào cho các em?
Cô bé bỏ chổi xuống, lễ phép trả lời:
- Thưa cô, áo các em cháu giặt chưa khô.
- Thì lấy cái khác!
- Thưa cô, các cháu chỉ có một cái áo thôi! Sáng nay ba cháu bảo cháu đem giặt cho sạch sẽ, kẻo mai kia là Tết rồi.
Mai ngước mắt nhìn lên sợi dây thép chăng ngang trước sân, ba cái áo đã ngả màu, vá nhiều chỗ, đang phơi trên đó. Mai nghẹn ngào, cảm thấy xấu hổ với em bé. Đã có bao nhiêu áo xống tử tế, cô còn đòi may thêm những chiếc áo màu, trong lúc những em bé này, chỉ có mỗi một manh áo rách! Mai ngậm ngùi hỏi em bé:
- Ba em làm nghề gì?
- Thưa cô, ba cháu đạp xe xích lô, nhưng độ này ít khách quá. Có ngày các cháu chỉ ăn một bữa!
Mai ứa nước mắt, hỏi thêm:
- Thế má em đâu?
- Thưa cô, má cháu đi sinh em ở nhà thương.
Có tiếng Liên gọi. Mai vội vàng xoa đầu em gái lớn và nói:
- Thôi chị về đã, mai kia chị sẽ đem áo xống và quà lại cho các em.
Ra đến đường, Liên nói với Mai:
- Thế mà em cứ tưởng chị về mất rồi. Sao, chị có quen biết nhà ấy à?
Mai trầm ngâm trả lời:
- Đứng ngông nghênh giữa đường, người ta qua lại trông bất tiện quá, nên mình vào hỏi chuyện mấy em bé cho vui, chớ quen biết gì đâu!
Trên đường về, Liên hoan hỷ vì đòi được nợ. Ba má Liên đã hứa nếu đòi được, sẽ may cho chiếc áo mới. Mai lặng lẽ nghe bạn tả vẻ đẹp các mầu áo, nhưng lòng trí cô đang suy nghĩ một việc khác. Về đến nhà, Mai đã thấy má đang ngồi đợi. Bà Hương trách nhẹ con:
- Sao hôm nay về muộn thế con? Mau vào cất cặp rồi đi với má. Má còn về lo cơm nước nữa chứ!
Mai để cặp lên bàn, tươi cười ngồi xuống cạnh má:
- Má ạ, con không muốn may áo nữa!
Bà Hương ngạc nhiên:
- Rõ nỡm chưa! Hồi sáng thì khóc đòi may cho được, giờ lại thôi. Sao mà mau thay đổi thế cô?
Mai nắm lấy tay mẹ, nói nhỏ nhẹ:
- Con muốn thưa với má một chuyện.
Đoạn nàng kể lại cho má nghe tình cảnh các em bé nàng gặp hồi nãy, rồi nói tiếp:
- Con muốn xin phép má cho con lấy số tiền ấy để mua áo và qua cho các em bé đó.
Bà Hương âu yếm nhìn con:
- Thì con cứ may đi, rồi má sẽ cho thêm để mua quà và áo cho mấy em bé đó, có là bao nhiêu đâu!
Mai lắc đầu nũng nịu:
- Nhưng mà con muốn hy sinh một chút để cho khỏi tốn thêm tiền của ba má. Vả lại, áo xống con còn nhiều!
Bà Hương mỉm cười vuốt ve con:
- Thế cô không sợ chúng bạn chế nhạo là "Mai mùa đông" nữa à?
Mai ngả đầu vào lòng má:
- Con không sợ nữa má ạ! Những người nghèo khó kia, không áo mặc có sợ ai cười đâu!
Bà Hương cảm động, ôm chặt lấy con, cúi xuống hôn lên mái tóc con. Nước mắt bà trào ra: một niềm an ủi dâng lên tràn ngập lòng bà. Trong đời bà, đây là lần thứ nhất, bà cảm thấy thấm thía cái hạnh phúc được làm một người mẹ.
GIANG THẢO
(Trích từ tuyển tập truyện ngắn "Chiếc Áo Màu Thiên Thanh")
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.