Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2020

Tuổi Thơ Của Thu


Con đường đất chạy dài từ nhà đến trường mọc đầy cỏ may và những đóa hoa dại màu tím, hoa mười giờ, hoa mắc cỡ... chen nhau như tấm thảm hoa đủ màu trên thượng giới. Nắng màu vàng tơ trải nhẹ trên tóc, vương trên quần áo cậu học trò bé bỏng.

- Đông à! tôi gọi Mầy đến nhà tao chơi nghe.

Đông, thằng bạn nhỏ của tôi. Nó gầy lắm. Nhà nó nghèo lại thêm bà dì ghẻ thật khắc nghiệt. Tôi là thằng con trai nhỏ, mạnh và du côn nhất lớp. Tôi bảo vệ Đông trong các cuộc hiếp đáp của tụi bạn lớp khác.

Đông nhướng mắt lên:

- Chi vậy?

- Dán diều mầy ơi! Chị tao mới cho xấp giấy màu đẹp ác.

Nó nhìn xuống, nói thật nhỏ:

- Tao không đi được.

- Sao vậy? Mai mình không phải đi học nữa, thầy bảo mình được nghỉ hè mà.

Đông lắc đầu:

- Tao không biết nhưng đi dì tao đánh chết.

Tôi bĩu môi bực tức:

- Hứ! Dì mầy dữ còn hơn chằn nữa. À còn thằng Xuân em của mầy đó, coi chừng tao "oánh" nó một trận à.

- Bộ nó chọc mầy hả?

Tôi lắc đầu không đáp. Thật ra thằng Xuân không hề dám "đụng" tới tôi nhưng phải đánh nó. Ai biểu nó chọc con Đào. Tôi chơi với Đào từ lúc còn bé, má nó ngày xưa vẫn chơi thân với mẹ tôi. Tự nhiên tôi lại nghĩ mình có bổn phận che chở cho nó dù không bao giờ tôi dám đi chơi với nó. Ai lại đi chơi với con gái bao giờ, tụi con gái chỉ thích búp bê cao su, nhà chòi... Tôi chúa ghét các loại đó. Tôi và thằng Đông đi bắn chim, đánh lộn suốt cả ngày, nhiều khi Đào nó cấm nhưng tôi chỉ hứa cho qua lề vậy thôi. Ngày mẹ mất, chị Hai thay mẹ tiếp tục buôn bán. Tôi học giỏi hơn nhiều nhưng tánh tình cũ không bỏ được.

Tôi ngước lên nhìn Đông:

- Ừ thôi nhớ lại chơi nghe, tao về.

*

Buổi tối... Tôi ngồi gần chị khe khẽ hát.

"Làng tôi có cây đa cao ngất từng xanh, có sông sâu..." chị ngưng tay chụm lửa quay sang tôi.

- Ai dạy Thu hát đó?

- Anh Quân.

Chị phát vào đít tôi một cái.

- Chọc chị hả Thu.

- Thiệt mà.

Tôi vẫn thường phá chị như thế. Thật ra anh Quân chỉ dạy có một bài gì đó, tôi quên mất tên rồi nhưng tôi mơ hồ thấy chị vui khi nhắc đến tên anh ấy nên những bài hát sau tôi vẫn nói bài của anh Quân dạy. Không hiểu sao anh ấy lại không đến nhà tôi hoài nữa. Tôi định hỏi chị nhưng mấy lần rồi tôi không dám.

- Thu à, tiếng chị gọi làm tôi giật mình lấy chén chị em mình ăn chè đi cưng.

- Nhưng chè chưa chín mà chị.

- Thì lấy trước đi.

Ánh lửa bếp bập bùng làm má chị hồng hồng trông xinh tệ. Tôi nghiêng đầu buột miệng:

- Á chị Hai đẹp ác liệt.

Chị đỏ mặt lên vì mắc cỡ, thuận tay định cốc vào đầu tôi. Tôi né sang bên và "phi thân" ra xa.

- Á xí hụt, chị Hai xem em chì chưa. Trương Vô Kỵ số một đó nghe.

Chị cười, hai cái đồng tiền lúm sâu vào trông dễ thương chi lạ!

Lúc ăn cũng vậy, tánh tôi ham ăn kinh khủng, suýt tí nữa phỏng cả lưỡi. Hai chị em vừa ăn chè vừa nói chuyện. Tôi kể chuyện đánh lộn với thằng Sơn, chuyện thầy giáo thưởng cho quyển Thế giới Tự do, chuyện thằng Đông với bà dì ghẻ ác kinh khủng. Chị chỉ cười. Tôi thương cái cười của chị làm sao!

Trên vách bếp hai cái bóng chụm đầu vào nhau, ngoài kia trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa đầu mùa xối vội vã trên tàu lá chuối nghe vui tai lạ!

*

Vừa thấy bóng con Đào ở đàng sau, tôi lượm cái ná chim chạy theo nói:

- Đào à!

- Thu đi đâu đó?

- Thu đi bắn chim thì gặp Đào.

Con Đào nhíu mày lại tỏ vẻ không bằng lòng.

- Đã bảo Thu đừng có bắn chúng nó mà. Đau lắm! Rủi nó chết mình có tội à nghe. Ai thử lấy viên sỏi nầy bắn vào Thu coi Thu có khóc không.

Tôi định cãi rằng nhất định không khóc. Con trai không ai khóc kỳ vậy. Nhưng thôi không khéo con Đào giận thì nguy mất.

- À Thu đừng bắn chúng nữa nghe.

Tôi gật đầu giả bộ ngây ngô.

- Thế giết nó tội lắm hả Đào?

- Ừa.

Thằng Xuân đương chơi diều từ xa chạy lại đâm đầu vô Đào làm nó té ngửa. Tôi đỡ nó và phủi sạch quần áo nhưng Đào vẫn cứ rấm rức khóc hoài. Nhìn sang thằng Xuân đứng trơ mặt đó, tôi tức giận nhảy lại đấm túi bụi vào mặt nó. Nó la lên:

- Tụi bây ơi, thằng nầy nó oánh tao, đánh bể mặt nó đi tụi bây.

Chừng mười đứa sáp lại vây quanh tôi tụi nó vừa đánh vừa chọi đá vào đầu. Một thằng đấm thật mạnh vào mặt tôi, máu từ mũi chảy ra. Tôi không còn biết gì nữa hết, ngã quị xuống. Hình như tiếng con Đào khóc...

Tôi tỉnh dậy thấy chị Hai bên giường. Chị đang thoa nhẹ thuốc trên vết thương rướm máu ở đầu tôi.

Tôi mở mắt ra nhìn chị la nhỏ:

- Ái da, rát quá chị à.

Chị nghiêm mặt lại làm tôi hoảng sợ nín luôn.

Suốt buổi chiều ấy nằm trên giường thật là bực bội làm sao ấy. Tôi lầm bầm chửi thằng Xuân hèn nhát:

- Mười thằng đánh một. Đồ quân hèn, sức mấy một mình thằng Xuân dám chọi với tao.

Tiếng chị kêu ăn cơm, tôi bật dậy mò mẫm tìm đôi dép. Ra đến bàn ăn chị nhìn tôi:

- Thu, lại biểu.

- Dạ.

- Tại sao em đánh lộn với thằng Xuân hả?

Tôi ấp úng:

- Tại nó... chọc em.

- Không phải vậy, Thu sao em nói láo?

Tôi ứa nước mắt:

- Dạ chị tha lỗi cho em, tại nó xô con Đào ngã, em tức em mới đánh nó, rồi nó xúi cả chục thằng bao vây đánh em nữa.

- Cũng do em gây sự trước. Bây giờ tính sao cái lỗi đó đây?

Tôi cúi đầu xuống sợ hãi.

- Lần sau đừng vậy nữa nghe Thu. Em có thương chị không chớ?

Chị ôm lấy tôi, hôn lên cái đầu khét nắng đầy mồ hôi. Tôi cười nho nhỏ bên tai chị.

- Chị Hai, em thương chị nhất thế giới.

- Á, đồ gì "nịnh" quá!

Tôi chạy vòng ra sau ôm lưng chị cười nắc nẻ.

*

Mấy lúc nầy chị Hai bệnh luôn. Mắt chị trũng sâu đen thẳm, gương mặt xanh xao. Quán hàng không ai trông coi. Có bữa chị nằm nhắm mắt hoài làm tôi muốn khóc. Tôi chạy sang nhà Đông cầu cứu nhưng nó không giúp tôi gì cả. Tôi đến lúc nó làm tí em. Bà dì nó cầm cây roi dài làm tôi phát sợ. Tôi ra về gặp thằng Xuân, cái bản mặt nó vênh vênh, nếu lúc bình thường tôi đã đấm nó vài cái cho bõ tức. Con đường đất dẫn về nhà tôi đầy hoa cỏ thế giới vàng ngọc của tôi bị bỏ quên thật rồi đó, tôi không thiết gì nữa hết. Ngày hôm ấy tôi bỏ luôn bữa cơm chiều. Tối đến tôi bắc cái ghế nhỏ ngồi bên giường chị. Chị vẫn mê man, tôi lo sợ đến phát khóc đi được.

Chị mở mắt ra, mệt nhọc:

- Thu à, em ăn cơm chưa?

- Chưa nhưng em không đói đâu.

Tôi bắt chước người lớn:

- À chị uống sữa nghe.

Không đợi chị trả lời, tôi nhảy xuống giường chạy nhanh vô bếp. Thú thật lần đầu tiên tôi làm công việc nầy, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi khệ nệ xách ấm nước sôi rót vào ly. Hơi nước nóng bốc lên, mặt tôi nóng ran như bị phỏng.

- Coi chừng đó Thu, thôi chị không uống mà.

- Không! Em làm được.

Nói rồi tôi nhanh nhẹn mang ly sữa đến giường cho chị.

- Chị, sữa còn nóng lắm.

- Thu, lại chị bảo.

Tôi ngoan ngoãn nghe theo chị. Chị ôm tôi, những giọt nước mắt của chị đầm đìa trên gò má tôi. Tôi nằm yên bên chị, ngửa mặt lên nóc mùng đã ngả sang màu vàng cũ theo thời gian. Ở ngoài trời bắt đầu mưa, tôi miên man nghĩ đến cái bóng tối ghê rợn đang phủ xuống khắp nhà. Câu chuyện ma của thằng Sơn trở về ám ảnh tôi không ngớt. Nó bảo ai bệnh rồi cũng chết. Một cảm giác rờn rợn làm tôi lạnh xương sống. Tôi sờ soạng lên mặt chị, gọi khẽ:

- Chị Hai.

- Gì hả Thu?

- Em sợ...

- Nằm sát vào chị. Ngủ đi Thu.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, giấc ngủ vẫn đến tràn đầy vô tư và thiên thần...

*

Chỉ vài hôm sau chị hết bệnh. Tôi được phép đi chơi với Đông. Buổi chiều nay gió thật nhiều, những cơn gió làm đám mạ non ngả nghiêng. Tôi chạy nhanh trên bờ đê, con diều giấy đỏ rời tay tôi bay cao trên trời xanh. Chẳng mấy chốc, nó trở nên nhỏ bé nhưng oai nghi chẳng kém gì con rồng uốn khúc ở trên cao. Tôi say mê quên cả đôi chân rát vì đạp phải gai cây mắc cỡ. Tiếng thằng Đông cổ võ làm tôi hừng chí, tôi nhảy lên bờ đất cao rồi chẳng may trượt chân té sấp bên ruộng. Con diều giấy chợt bị kéo gấp vướng vào cây dừa cao. Tôi ngẩn ngơ nhìn cánh diều tung tăng trong màu lá dừa xanh rờn. Nó đã lìa khỏi tay tôi mất rồi! Một chút luyến tiếc len vào tim cậu học trò bé bỏng.

Tiếng thằng Đông hốt hoảng:

- Thu ơi coi kìa, cháy nhà mầy ơi!

Đám lửa đỏ rực ở phía nhà tôi. Thằng Đông chợt bỏ chạy đi. Tôi đứng chết trân, những vết gai đâm bỗng trở nên đau nhức lạ. Chỉ thoáng một chút nó trợ lại lôi tôi. Mặt nó xanh mét.

- Về mau, nhà mầy cháy, chị Hai...

Tôi vùng dậy chạy theo nó. Đến nơi lửa áp vào mặt tôi nóng ran, tôi tung mình băng vào lửa. Có người níu tôi lại. Mắt tôi không thấy gì hết, chỉ có màu đỏ rực của lửa. Mọi người xôn xao, ba thằng Sơn bồng chị ra. Tôi quì xuống khóc nức nở.

Chị nhìn tôi không nói được gì ngoài hai tiếng Thu ơi!

Mắt chị khép kín lại, Tôi sờ soạng lên mũi chị như trong đêm nào chị đau. Không một hơi nóng nào cả. Tôi khóc, nước mắt làm nhòa đi mọi vật xung quanh, chỉ có hình chị với cái cười thương yêu.

*

Tôi dắt tay Đông về phía đất làng.

Buổi chiều vẫn còn gió lộng. Những đám mạ xanh trơ vơ. Hai bên đường, con đường dẫn đến trường mà cũng đến nơi chị yên nghỉ, toàn những đóa hoa mắc cỡ màu tím, hoa mười giờ... Và bây giờ thế giới vàng ngọc của tôi bị bỏ quên thật sự rồi đó! Vắng chị, tất cả ý nghĩa đẹp của đời này coi như không có. Và những gì êm đẹp của tôi, bay mất rồi còn đâu, nó rời khỏi tay tôi như con diều giấy đỏ, chẳng bao giờ nó trở lại với tôi nữa. Tôi chỉ thấy mơ hồ đâu đây nụ cười thương yêu của chị. Cái cười mà suốt đời tôi không quên. Bây giờ tôi đã lớn, dầu lớn với số tuổi mười lăm. Hai năm qua tôi sống với anh Quân. Anh thương tôi nhiều nhất có lẽ vì anh không còn gia đình và vì... tôi giống chị như đúc. Nhưng anh Quân lại đổi từ tỉnh này sang tỉnh khác. Tôi sống lại ở nhà trọ bằng tiền lương của anh. Hằng ngày tôi và Đông ra mộ chị.

- Đông à!

- Gì hả Thu?

- Mấy tháng rồi anh Quân chưa về, tao buồn quá!

- Thôi Thu, mầy buồn gì, phải ráng học lên đi chớ. Phải làm một cái gì cho chị Hai vui Thu ạ.

Tôi mở to mắt nhìn nó. Chưa bao giờ tôi nghe Đông nói hay như ngày hôm nay. Thằng bạn tôi nó già dặn như người lớn. Vâng! Có lẽ tôi ráng học vì tôi không thể nhờ vả anh Quân mãi, vì không còn ai khuyên bảo tôi nữa. Tôi úp mặt vào lòng bàn tay khóc. Từ dạo chị mất đi, tôi không còn là một thằng học trò cứ lo cãi với Đào vì con trai không khóc. Đông yên lặng nhổ từng ngọn cỏ trên mộ. Bầu trời hơi tối, ở đây cái hoang vắng làm tôi nghe lành lạnh. Từng cơn gió nhẹ thổi lùa qua tóc hai đứa. Tôi đứng yên. Bóng người lính ở đằng xa, tóc anh bồng bềnh. Tôi mừng vui chạy về phía anh. Anh ôm tôi, hôn lên tóc. Tôi cười trong nước mắt. Những giọt nước mắt nong nóng, đầm đìa làm tôi nhớ đến một hình bóng thân yêu. Gió nhẹ. Cánh hoa mười giờ rung rinh. Con đường đất gồ ghề có cây dừa cao trên ấy không còn con diều giấy đỏ. Hai sự mất mát cũng khác nhau xa lắm. Tuổi thơ và tình thương của tôi đã bỏ lại nơi đây. Tôi ôm anh Quân, trong cái bóng tối mờ ảo này tôi nhìn rõ khuôn mặt chị... vẫn cái cười đó, thương yêu làm sao!

Bóng đêm đổ xuống, ba cái bóng mất dần sau hàng cây sua đũa cao lêu nghêu.


Yên Thụy     

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 75, ra ngày 15-8-1967)


oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>