Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020

Tình Anh Em


- Hỏng thèm! Nghỉ chơi Tí ra...

Cu Tí tức quá, "xôm" tới cốc đầu bé một cái rồi chạy biến. Bé ngồi bẹp xuống đất, chân đạp tứ tung, miệng la:

- Ái! Mẹ ơi! Cu Tí... "kí" đầu con.

Mẹ trong bếp chạy ra, tay còn cầm đôi đũa:

- Gì thế bé? Cu Tí đâu rồi?

Đưa bàn tay bé tí xíu xoa đầu, bé mếu máo:

- Cu Tí "kí" con đau quá!

- Sao vậy? Biết lắm mà! Chơi một lát thế nào cũng có chuyện.

Chợt thấy bé chân tay dính đầy đất, mặt mũi lem luốc, mẹ bảo:

- Thôi bé ra sau bé rửa tay chân để lát nữa đón ba về... Dơ quá ba không thương đâu!

Bé theo mẹ nhưng vẫn còn ấm ức. Mẹ bảo:

- Ông "mãnh" đó trưa về mẹ sẽ trị...

*

Rửa tay chân, thay quần áo xong bé trở lên dọn lại đồ chơi. Thấy con búp bế bị "gãy tay" bé muốn khóc nữa... Từ sáng tới giờ hai đứa đi hái lá me và nhặt bông dừa chơi bán đồ ăn. Cu Tí làm "chú Bảy bán hủ tiếu". Bé "ẵm" em bé đi mua hai tô, bé một, búp bế một. Bé "đút" cho búp bế ăn. Búp bế tuy có cái miệng nhỏ xíu, đỏ chót rất dễ thương (giống như cái miệng bé í) nhưng lại không há được nên cứ nhét vào nó lại "nhè" ra. Tức mình bé hét:

- Ăn nào! Chê hử? Cơm... ủa... "hủ tiếu" "ngon" vầy mà không chịu ăn.

Rồi bé lại vỗ về:

- Ăn đi cưng rồi chị bế đi chơi...

(Những câu này bé học được của chị vú khi đút cơm cho bé ăn).

La hét thế nào, rốt cuộc búp bê vẫn không chịu nuốt. Cu Tí chạy lại giựt búp bế, nói:

- Để anh bỏ vô bụng nó cho.

Bé định không chịu nhưng thấy búp bế "cứng đầu" quá bé cũng bằng lòng. Bé nhìn xem cu Tí làm sao bỏ "hủ tiếu" vào bụng búp bế được. Loay hoay một hồi cu Tí bẻ gãy tay búp bế ra rồi xúc từ muỗng đổ vô. Bé thích quá, khen cu Tí thông minh đáo để. Nhưng một lát sau khi dồn đầy "bụng" búp bế, hắn lại không gắn tay vào được, bé gắn cũng không được nốt. Bé chực khóc, cu Tí cứ dọa:

- Tí nữa là được liền... Khóc mẹ ra bị đòn à!

Nhưng mồ hôi đã rỏ giọt mà cu Tí vẫn "thất bại". Suy nghĩ hồi cu Tí bảo bé chạy xuống bếp lấy cơm lên hắn "dán" cái tay vô cho. Bé sợ mẹ mắng, không đi, hắn dọa:

- Không đi tao "oánh" à!

Bé tức quá:

- Ai biểu gỡ của người ta chi, gắn không được mét mẹ coi...

Trông mặt bé lúc đó thực đáng ghét, cu Tí chỉ muốn cốc cho mấy cái nhưng sợ mẹ nên hắn rán dằn cơn tức, "xuống nước nhỏ":

- Thôi! Bé đi đi! Lát nữa anh xin tiền mẹ mua "cà rem" hai đứa ăn.

Tuy "mở cờ" trong bụng bé vẫn bướng và "dõng dạc tuyên bố":

- Hỏng thèm! Nghỉ chơi cu Tí ra.

Bé ngỡ là cu Tí sẽ năn nỉ nữa nhưng ai dè hắn nổi "cộc" bất ngờ cú bé một cái đau điếng. Có lẽ cu ta đang sợ và bực mình lại bị bé "trêu" mãi nên hắn nổi "khùng". Bé ghét hắn ghê gớm, lát nữa bà về có quà nhứt định không cho hắn gì cả. Đáng kiếp! Ai bảo ăn hiếp người ta...

Bé vào hỏi mẹ còn những hơn giờ nữa ba mới về, lâu quá! Bé ra ngồi trước cửa. Chợt nhớ hôm nay thứ bảy, bé vui mừng chạy vào ôm chân mẹ:

- Chiều nay anh Hoài về há mẹ.

Mẹ mỉm cười:

- Sao con biết?

Bé nhanh nhẩu:

- Hôm nay thứ bảy mà.

Mẹ cúi xuống hôn lên đôi má phinh phính của bé:

- Bé giỏi quá... Thế... bé có nhớ anh Hoài không nào?

- Bé nhớ lắm...

Xong, bé chạy ù ra sân vì bé thoáng thấy bóng cu Tí đi qua trước cửa. Hắn "lò dò" về rồi đấy và tìm cách cầu hòa:

- Chiều nay anh Hoài về, tuần trước anh có dặn mua "sơ-quynh-gum" hai đứa ăn chung nha?

Bé thấy thế lên mặt làm tàng:

- Hỏng cần! Bé cũng có dặn ảnh mua "sô cô la" vậy chớ bộ! "Sô cô la" ngon hơn... "quynh gum".

Cu Tí cụt hứng tìm "phương kế" khác:

- Chiều nay anh xếp tàu cho bé thả ao nha?

- Hỏng thèm! Anh Hoài xếp cho bé còn đẹp hơn.

Cu Tí "ức" lắm, cứ nhìn cái miệng "chu chu", cái môi "bĩu bĩu" là hắn muốn tát cho vài cái. Mọi ngày cô bé rất ưa nịnh hắn nhưng hễ tới thứ bảy là bé "lên chân" ngay, thế có ức không? Được rồi! Để mấy ngày khác rồi cô bé biết tay... Đã mấy lần cu Tí cứ dọa thế nhưng rồi "mèo lại hoàn mèo" vì lúc thì cô bé đáng ghét thế í nhưng cũng có lúc rất dễ thương nhát là khi cô ta "năn nỉ ỉ ôi". Cứ nhìn đôi mắt to đen lóng lánh sắp "rỉ" nước, cái miệng nhỏ xíu méo xệch thì bao nhiêu "uất hận" trong lòng cu Tí tiêu tan hết. Vả lại, nếu không chơi với cô bé thì hắn cũng không biết chơi với ai vì chung quanh hàng xóm ít có "nhóc con" mà hắn lại không thích chơi với chúng... Ừ! Thôi được! Nghỉ chơi thì cho nghỉ luôn. Cóc cần. Lát nữa bảo chị vú hái ổi không cho bé ăn. Nghĩ thầm như thế rồi hắn rón rén bước vào nhà. Hắn biết rõ tánh mẹ lắm. Hễ mỗi lần có "xảy ra chuyện gì" hắn chỉ cần "phi nước đại" là thoát. Tánh mẹ nóng nhưng mau "nguội". Nếu "đang có chuyện" mà hắn "hiện diện" ở đó thì thế nào cũng bị "quất" mấy cái nhưng nếu hắn chạy thoát kể như... thoát hẳn. Khi về, mẹ chỉ rầy "sơ sơ" hay "phát" hắn một cái nhẹ cho con bé mát ruột thôi. Tức ghê! Sao mẹ cưng con bé thế nhỉ? Nào nó có ngoan hơn hắn cho cam. Nó nhõng nhẽo hơn hắn nhiều mà. Để chiều nay anh Hoài về, hắn hỏi cho "ra lẽ" mới được.

Đang "suy nghĩ", bỗng hắn nghe:

- Mẹ ơi! Cu Tí về nè!

- Kêu anh vô đây mẹ bảo.

- Dạ...

Bé khoái lắm, chạy lon ton ra nắm tay hắn "lôi" vào. Mẹ bảo:

- Tí! Chơi với em đừng bắt nạt nó nha con. Em còn nhỏ con lớn rồi phải biết nhịn em chớ. Sao cứ "quánh" em hoài vậy?

Quay sang bé:

- Còn con bé! Phải kêu anh bằng anh, gọi cu Tí nữa bị đòn à!

Chợt thấy bé nãy giờ cứ nắm chặt tay cu Tí như sợ hắn chạy thoát, mẹ bảo:

- Bé! Bộ con thích anh bị đòn lắm sao? Con không thương anh à? Xấu lắm, lát nữa ba về mẹ mách, ba không thương con đâu, anh Hoài cũng không thương nữa... Ở nhà có hai anh em phải thương nhau, ai lại muốn anh bị đòn bao giờ. Thế con có thích ai muốn người khác đánh con không?

Bé cúi mặt buồn xo, mẹ tiếp:

- Thôi! Hai đứa dẫn nhau ra trước chơi đi... Ba sắp về rồi đó.

Nước mắt đoanh tròng, bé chạy vào buồng, úp mặt xuống gối... Bé hối hận ghê gớm. Ừ! Sao bé khoái mẹ đánh cu Tí thế nhỉ? Hồi nãy anh có cú bé đau thật đấy nhưng anh đã "dụ khị" năn nỉ bé quá xá rồi mà bé vẫn còn làm tàng, lại lôi anh vào cho mẹ đánh nữa. Bé ác ghê đi. Vả lại lỗi ấy không phải tại anh, chính bé đã "hoan hô, ủng hộ" anh cho búp bê "ăn" bằng cách đó mà. Nhớ tới gương mặt đỏ gay, mồ hôi rịn trán khi anh dán cái tay của búp bế vào mà bé thương ghê! Chắc anh sợ lắm nhỉ? Ừ! Mà không sợ sao được... mẹ "quánh" đau lắm mà. Hôm trước, bé vọc nước bị mẹ phát có một cái đã thấy rát quá trời huống chi cu Tí hay bị mẹ "quánh" tới những... hai cái. Thôi! Từ rày có "gì" bé chẳng mét mẹ nữa đâu. Bé biết thương cu Tí rồi. Chiều nay anh Hoài cho "sô cô la" bé sẽ chia cho anh Cu phẩn nửa. Còn con búp bế sẽ nhờ anh ấy gắn hộ luôn...

Đang nghĩ ngợi, bỗng bé thấy cu Tí tay cầm búp bế và hai trái ổi chạy vào:

- Anh gắn được rồi nè, đừng khóc nữa...

Xòe hai trái ổi chín mọng anh tiếp:

-Chị vú mới bẻ được... Anh cho bé trái, anh trái.

Bé mỉm cười cầm lấy "cạp" ngon lành. Chợt có tiếng xe đỗ trước cửa. Hai đứa chạy ra, hét to:

- Ba "dìa"... ba "dìa"...


Đoàn Minh Thúy    

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 94, ra ngày 15-8-1968)

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>