TY
Mấy bữa ni Ty buồn chi lạ. Răng mỗi khi nghĩ tới là Ty cứ muốn khóc. Cách đây một tháng, chị Tâm của Ty đi với đoàn S.V. về Bình Dương cứu trợ nạn nhân chiến cuộc, rồi không hiểu răng đó, chị về nhỏ nhẻ xin với ba mạ nuôi một trẻ mồ côi cha mẹ. Ba mạ bằng lòng và viết giấy bảo lãnh, từ đó có con bé dễ thương mà cũng dễ ghét chi lạ về ở nhà Ty, chia sẻ bao nhiêu tình thương của ba mạ vì con bé đó cũng trạc tuổi Ty thôi.
Ty buồn không phải không có nguyên do mô, cũng tại vì con bé đó đó! À, Ty chưa kể tên con bé đó hỉ, nói nhỏ nhỏ nghe: tên Trần Ngọc Huyền Lai. Cái tên hay hay mà cũng hơi kỳ... cục hỉ, răng không Trần Ngọc Lài hoặc Trần Ngọc Huyền Lan đi hí! Thôi để mai mốt Ty hỏi con bé ấy răng có tên đó, nhưng... Ty ghét con bé tên "kỳ cục" đó lắm! Ty không thèm hỏi hắn mô, hắn giành của Ty biết bao nhiêu là mật ngọt, thương yêu mà Ty có và có từ khi lọt lòng mạ. Ngày trước, mỗi khi đi học về, ba mạ hay ôm Ty vào lòng vuốt tóc, mà bây chừ có con bé đó, Ty chỉ được ba mạ vuốt tóc thôi vì ba mạ còn bận ôm "hắn ta" vào lòng. Ty buồn thiệt là buồn! Cả anh Châu nữa, ngày trước anh hay chở Ty đi Sàigòn dạo phố, mua sắm cho Ty những gì Ty thích, rứa mà chừ có con bé đó, anh chỉ chở mình "hắn ta" tê tề, bỏ Ty ở nhà muốn khóc mà răng nước mắt trốn mô hết không chảy thành ra Ty đành cắn môi nén lệ vậy! Còn chị Tâm nữa, chị ni "ác" gấp nghìn lần anh Châu đối với Ty. Hôm đó, Ty lỡ tay làm bể lọ hoa hồng của chị, chị không tiếc lời la mắng, anh Châu cũng xía vô mấy câu làm Ty tủi thân đứng khóc sụt sịt một mình.
Trưa ấy, chị Tâm còn đem chuyện méc với ba mạ và Ty bị la thêm một trận làm Ty tủi ơi là tủi! Con bé tên Lai thì cứ nhìn Ty với đôi mắt thiện cảm, có lẽ hắn muốn làm quen với Ty chắc, nhưng còn lâu Ty mới bồ bịch với hắn. Bi chừ Ty thù hắn ta thiệt nhiều nữa là khác mà ở đó chơi với quen! Bởi con bé đó mà Ty bị cả nhà "hất hủi", ba mạ đã hết thương yêu Ty, anh Châu, chị Tâm đã hết săn sóc, nưng niu Ty. Ngày xưa, chị Tâm hay về phe Ty mỗi lần Ty bị anh Châu chọc là: "Tên chi lọa, Nguyễn Trầm Tý Ty, cứ y như chuột con tề". Phe ta cũng không vừa, bên cạnh có chị Tâm cổ võ, Ty chu môi:
- Làm như tên hay quá mà chọc người ta, Châu! Trâu với Tâu cùng một thứ hè. Con Tâu tắng nhà ai teo tòn ten tước cửa, nó ăn no cái bụng tòn như cái ống te. Hi hi!!!...
Chị Tâm còn bồi thêm mấy câu làm Ty khoái chí tử cứ cười toe toét. Rứa mà hư... ừm, chừ đây một mình Ty đơn thân độc mã "chiến đấu" với bao "khó nguy" không có ai đồng minh. Cả nhà đã hất hủi Ty thì Ty còn sống ở đời làm chi nữa hỉ, phải rồi, Ty phải "tự tử" mới được! Hai tiếng ấy, Ty nghe ghê ghê làm răng ấy nhưng nghĩ tới khuôn mặt của con bé tên Lai là Ty muốn từ giã cõi đời càng sớm càng tốt!? Ty lấy giấy viết hí hoáy:
Kính thưa ba mạ, anh Châu cùng chị Tâm
Ty biết khi thư nầy đến tay ba mạ cùng anh chị Châu, Tâm thì hồn Ty đã về "bên kia thế giới" – Ty bắt chước cải lương trên ti vi đó – Ty biết, Ty "ra đi" là mang tội với Chúa Mẹ, với ba mạ và anh chị. Nhưng vì Ty thấy Ty không còn cần thiết chi cả với ba mạ và anh chị trong gia đình ni vì ba mạ và anh chị đã có "bé cưng Lai" rồi hỉ?!
Đến đây thì thư cũng đã "quá dài", ba mạ và anh chị cho Ty được dừng bút nơi ni.
Nay kính
Con của ba mạ và em của anh chị
Nguyễn Trầm Tý Ty.
Ty gấp tư lá thư lại bỏ vào túi áo, đợi tới tối sẽ thi hành ý định, trí óc Ty tưởng tượng lúc sáng dậy, cả nhà sẽ đổ vào phòng Ty vì thấy Ty vắng mặt ở phòng ăn quá giờ. Với bức thư tuyệt mệnh và xác Ty nằm đó, cả nhà sẽ hối hận việc đã làm Ty buồn, lúc đó... hic hic, Ty nghĩ đến mà cảm động nhưng càng muốn tiến tới cái chết mau hơn!???
Có tiếng mạ gọi ở phòng ăn, đồng hồ trong phòng khách cũng vừa bing bong gõ 12 tiếng. Ty chỉ còn 10 tiếng nữa thôi để nhìn mặt cả nhà, giây phút chia ly răng buồn rứa!...
LAI
Ngày mới về đây bé thấy thật bỡ ngỡ, tuy ba má nuôi của bé thương yêu, anh chị săn sóc nhưng bé cứ thấy ngại ngùng làm sao ấy!
Từ khi mẹ bé mất vì bị pháo kích ở Bình Long, bé thấy mình thiếu thốn thật nhiều tình mẫu tử thiêng liêng mà mà suốt cuộc đời, bé không tìm lại được. Năm lên ba tuổi, bé đã mất cha, ngày ấy ngây thơ, bé chỉ biết khóc khi thấy mẹ khóc, cho đến sau nầy khi thêm tuổi lớn khôn, bé mới biết điều ấy là bất hạnh. Chiến tranh đã cướp mất nguồn thương yêu của bé, họ hàng cách biệt, nhà cửa cháy tiêu tan, một mình bé chạy loạn, may nhờ mấy ông lính bồng lên xe đem bé tới luôn trại tạm cư Bình Dương, đúng lúc ấy có đoàn cứu trợ tới, thấy bé bơ vơ một chị đứng ra xin bảo lãnh và từ ấy, bé có cuộc sống mới.
Về đây có ba má nuôi thương yêu nhưng bé thấy hình như mình bị ghét lắm bởi cô bé út, con ba má nuôi của bé. Tên cô ta là gì nào, hình như Tí Ti hay Ti Ti gì đó mà bé cũng không được rõ lắm. Nghe tên cô bé ấy ngồ ngộ há, cũng như tên bé hơi kỳ kỳ. Nghe mẹ kể, ngày xưa ba làm giấy khai sanh, đặt tên cho bé là Trần Ngọc Huyền Lan nhưng rồi không hiểu sao đó mà chữ Lan lại thành chữ Lai, từ ấy bé có cái tên mà ba mẹ không đặt tới. Phần bé là như vậy rồi nhưng còn Tí Ti, Ti Ti kia bé phải hỏi cho ra lẽ mới được. Nhưng... cô bé kia ghét Lai rồi làm sao mà hỏi đây, có lần bé định lại gần làm quen nhưng vừa thấy mặt bé thì "cô kia" đã ngoảnh mặt đi không thèm nhìn. Thôi, bé đành an phận vậy, "người ta" ghét mình thì mình biết làm sao bây giờ, bé buồn quá, buồn quá...
ANH CHÂU
Con bé Ty thiệt kỳ, hắn chuyên môn tránh bé Lai hay lúc nói chuyện, hắn không khi mô mở miệng nói với bé Lai một lời, dù là một thôi! Có lẽ con bé ganh với bé Lai chắc, nhưng suy đi nghĩ lại, bé Lai có làm chi mô mà Ty nhà ta ganh ghét hỉ? Hôm chủ nhật tuần rồi, mình rủ hai đứa đi xi nê, mới nghe qua Ty ta có vẻ thích lắm nhưng khi trông thấy bé Lai thay áo đứng đợi ở phòng khách, hắn ta vùng vằng không thèm đi nữa, thế là mình dẫn bé Lai đi vậy nhưng cái mặt nhăn nhó của con bé Ty làm mình không yên bụng tí mô cả. Bé Lai thấy Ty không đi cũng xin ở nhà luôn nhưng mình không theo ý con bé vì không muốn con bé tủi thân hay mặc cảm điều gì. Mình khó xử ghê lắm, nguyên do cũng tại con bé Ty, hắn ganh ghét đủ điều khi có mặt vé Lai trong nhà. Chị Tâm ngày trước chiều Ty ta ghê lắm mà bi chừ cũng "ngán" luôn! Không phải kể xấu em mình chứ con bé Ty được cưng chiều từ nhỏ thành ra hắn ta "kênh kiệu" lắm lắm. Bé lai dễ thương như rứa mà hắn ghét thì không hiểu tim hắn bằng sắt hay chi nữa?
Suỵt! Từ phòng mình nhìn ra đối diện với tủ thuốc, Ty ta đang rón rén kiếm vật chi đây, hắn hành động có vẻ mờ ám quá phải theo dõi ngay mới xong. Chà chà, hắn lôi ở góc tủ ra một ống thuốc "Ốp-ta-li-đông" để làm chi vậy hỉ? Thôi rồi, điệu ni dám mợ Ty ta tự tử cũng không chừng. Phải báo gấp tin "sốt dẻo" ni cho ba mạ ngay mới được, cả chị Tâm nữa, Ty nhà ta gan to quá rồi!
- Ty lại ba biểu.
- Hic hic... dạ... hic... hic...
- Răng con dại rứa hỉ, răng con muốn tự tử?
- Da... hic, hic... hic...
Ba mạ ngồi trên salon chung quanh là chị Tâm, anh Châu và bé Lai với hai mắt nai ngơ ngác đang nhìn Ty đứng cạnh ba thút thít khóc. Đồng hồ treo tường như cũng thông cảm với mọi người nên đánh tíc tắc thật nhỏ và hai cây kim cùng lượt chỉ vào số 9.
Mạ lên tiếng đánh tan sự im lặng khó thở:
- Ty con, răng không trả lời ba hỉ, làm răng con muốn tự tử.
Giọng chị Tâm thật nhẹ tiếp lời mạ:
- Ty cứ nói thiệt đi, ba mạ không la cưng mô.
Lúc này, như hết đàn nén nổi, Ty òa khóc, há chiếc miệng thật to có mấy cái răng sâu "ẩn dật" trong ấy:
- Hu, hu... u... tại, hic... tại ba mạ hic... không thương con... tại, hic... anh chị hất hủi, hic... Ty.
Ba cười nhẹ vuốt tóc Ty:
- Con cái dại chi mà dại rứa, cha mẹ ai lại ghét con cái bao giờ, anh chị mô mà hất hủi em chớ!
Ty khóc ấm ức:
- Hic, mà răng... răng...
Anh Châu nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
- Anh biết tại răng Ty nói cả nhà hất hủi rồi.
Nhìn thẳng vào Ty, anh tiếp:
- Có phải mỗi lần ba mạ hay chị Tâm với anh săn sóc bé Lai rồi Ty nói cả nhà ghét bỏ Ty, không thương Ty nữa phải không?
Trúng ngay tim đen nên Ty ấp úng:
- Tại... ba mạ ôm bé Lai vô lòng mà không ôm Ty, anh chị dẫn lai đi chơi mà không dắt Ty làm chi.
Anh Châu phá lên cười nắc nẻ:
- Hô, hô, lỗi ấy do ai? Có phải tại Ty không?
- ...
- Có phải mỗi khi đi học về, Ty thấy bé Lai lại gần để thưa ba mạ thì Ty tránh xa, thấy bé Lai đi chơi với anh thì Ty không thèm, vùng vằng đòi ở nhà?
- ...
- Ty thấy cái giận của Ty vô lý chưa?
Nói xong, anh Châu ngả người ra ghế chờ đợi một phản ứng của Ty, nhưng vẫn hoàn toàn im lặng.
Ba ôn tồn:
- Đừng tra hỏi nhau nữa, nghe ba nói đây nì. Tại Ty nghĩ rứa chớ ai mà lại không thương Ty nhưng chừ ba khuyên Ty đừng ghét bé Lai nữa hỉ. Ba mạ với anh chị thương Ty răng thì đối với bé Lai cũng rứa thôi, ba mạ không muốn cho Ty buồn hay Lai tủi chi cả, chừ Ty còn muốn tự tử nữa không nì?
Ty cười bẽn lẽn cúi đầu liếc mắt nhìn Lai đang ở tay ba, tay trái ngược với Ty đang ở trong ba bên phải.
Giọng ba hiền hòa:
- Ty xem ti vi hàng ngày chắc thấy nước mình chiến tranh và dân mình chạy loạn khốn khổ đủ điều hỉ! Ty ở đây an lành, vui sướng mô biết họ khốn khổ tới mực nào. Rồi chừ có chuyện nhỏ xíu đó mà Ty cũng làm ra lớn thì tội ni đáng đánh đòn lắm.
Ty run run:
- Thưa ba, con lỡ dại một lần xin ba tha cho.
- Nói rứa chứ ai nỡ đánh Ty hỉ!
Quay sang Lai ba tiếp:
- Lai có buồn Ty không?
Lai cười để lộ chiếc răng khểnh thật có duyên, rụt rè nói:
- Con chỉ sợ chị Ty buồn con thôi.
Ty mạnh dạn:
- Không có mô, Ty không buồn Lai mô, Ty... thôi, chừ mình bồ với nhau hỉ.
Cả nhà cười rộ lên làm Ty mắc cỡ hết sức nhưng Ty cũng được an ủi phần nào bởi Lai đã lên tiếng:
- Ừ, chị Ty bồ với Lai nghe.
Giọng mạ êm êm:
- Hai đứa hòa bình rồi hỉ, chừ bắt tay ngay đi.
Anh Châu hích hích cái mũi trông thật dễ ghét:
- Hòa bình đã về trong bộ lạc của chúng ta.
Chị Tâm nháy mắt với Lai:
- Lai nhớ bắt tay Ty thiệt mạnh nghe.
Trong tiếng cười chọc phá của anh Châu và chị Tâm Ty thấy ấm áp lạ thường, một niềm vui rộn ràng nào đó đã về trong Ty, về trong mái nhà êm ấm...
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 184, ra ngày 1-9-1972)
*
- Ty lại ba biểu.
- Hic hic... dạ... hic... hic...
- Răng con dại rứa hỉ, răng con muốn tự tử?
- Da... hic, hic... hic...
Ba mạ ngồi trên salon chung quanh là chị Tâm, anh Châu và bé Lai với hai mắt nai ngơ ngác đang nhìn Ty đứng cạnh ba thút thít khóc. Đồng hồ treo tường như cũng thông cảm với mọi người nên đánh tíc tắc thật nhỏ và hai cây kim cùng lượt chỉ vào số 9.
Mạ lên tiếng đánh tan sự im lặng khó thở:
- Ty con, răng không trả lời ba hỉ, làm răng con muốn tự tử.
Giọng chị Tâm thật nhẹ tiếp lời mạ:
- Ty cứ nói thiệt đi, ba mạ không la cưng mô.
Lúc này, như hết đàn nén nổi, Ty òa khóc, há chiếc miệng thật to có mấy cái răng sâu "ẩn dật" trong ấy:
- Hu, hu... u... tại, hic... tại ba mạ hic... không thương con... tại, hic... anh chị hất hủi, hic... Ty.
Ba cười nhẹ vuốt tóc Ty:
- Con cái dại chi mà dại rứa, cha mẹ ai lại ghét con cái bao giờ, anh chị mô mà hất hủi em chớ!
Ty khóc ấm ức:
- Hic, mà răng... răng...
Anh Châu nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
- Anh biết tại răng Ty nói cả nhà hất hủi rồi.
Nhìn thẳng vào Ty, anh tiếp:
- Có phải mỗi lần ba mạ hay chị Tâm với anh săn sóc bé Lai rồi Ty nói cả nhà ghét bỏ Ty, không thương Ty nữa phải không?
Trúng ngay tim đen nên Ty ấp úng:
- Tại... ba mạ ôm bé Lai vô lòng mà không ôm Ty, anh chị dẫn lai đi chơi mà không dắt Ty làm chi.
Anh Châu phá lên cười nắc nẻ:
- Hô, hô, lỗi ấy do ai? Có phải tại Ty không?
- ...
- Có phải mỗi khi đi học về, Ty thấy bé Lai lại gần để thưa ba mạ thì Ty tránh xa, thấy bé Lai đi chơi với anh thì Ty không thèm, vùng vằng đòi ở nhà?
- ...
- Ty thấy cái giận của Ty vô lý chưa?
Nói xong, anh Châu ngả người ra ghế chờ đợi một phản ứng của Ty, nhưng vẫn hoàn toàn im lặng.
Ba ôn tồn:
- Đừng tra hỏi nhau nữa, nghe ba nói đây nì. Tại Ty nghĩ rứa chớ ai mà lại không thương Ty nhưng chừ ba khuyên Ty đừng ghét bé Lai nữa hỉ. Ba mạ với anh chị thương Ty răng thì đối với bé Lai cũng rứa thôi, ba mạ không muốn cho Ty buồn hay Lai tủi chi cả, chừ Ty còn muốn tự tử nữa không nì?
Ty cười bẽn lẽn cúi đầu liếc mắt nhìn Lai đang ở tay ba, tay trái ngược với Ty đang ở trong ba bên phải.
Giọng ba hiền hòa:
- Ty xem ti vi hàng ngày chắc thấy nước mình chiến tranh và dân mình chạy loạn khốn khổ đủ điều hỉ! Ty ở đây an lành, vui sướng mô biết họ khốn khổ tới mực nào. Rồi chừ có chuyện nhỏ xíu đó mà Ty cũng làm ra lớn thì tội ni đáng đánh đòn lắm.
Ty run run:
- Thưa ba, con lỡ dại một lần xin ba tha cho.
- Nói rứa chứ ai nỡ đánh Ty hỉ!
Quay sang Lai ba tiếp:
- Lai có buồn Ty không?
Lai cười để lộ chiếc răng khểnh thật có duyên, rụt rè nói:
- Con chỉ sợ chị Ty buồn con thôi.
Ty mạnh dạn:
- Không có mô, Ty không buồn Lai mô, Ty... thôi, chừ mình bồ với nhau hỉ.
Cả nhà cười rộ lên làm Ty mắc cỡ hết sức nhưng Ty cũng được an ủi phần nào bởi Lai đã lên tiếng:
- Ừ, chị Ty bồ với Lai nghe.
Giọng mạ êm êm:
- Hai đứa hòa bình rồi hỉ, chừ bắt tay ngay đi.
Anh Châu hích hích cái mũi trông thật dễ ghét:
- Hòa bình đã về trong bộ lạc của chúng ta.
Chị Tâm nháy mắt với Lai:
- Lai nhớ bắt tay Ty thiệt mạnh nghe.
Trong tiếng cười chọc phá của anh Châu và chị Tâm Ty thấy ấm áp lạ thường, một niềm vui rộn ràng nào đó đã về trong Ty, về trong mái nhà êm ấm...
TÊ TÊ
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 184, ra ngày 1-9-1972)