Những ngày xưa Mẹ thường ngồi bên cửa
Ngóng trông con từng buổi sáng buổi chiều
Công sanh thành nuôi nấng biết bao nhiêu
Khi vất vả đã nhiều đêm thức trắng
Và vì con Mẹ âm thầm mang nặng
Khi sanh con Mẹ chịu lắm đớn đau
Lo từng chút cho đứa trước đứa sau
Nuốt nước mắt trên nẻo đường thương khó
Có những lúc mưa dầm dề ngọn cỏ
Gió mùa đông ơi cơn gió lạnh lùng
Mẹ thương con trong ngày tháng nhớ nhung
Con đi mãi chưa ghé về thăm Mẹ
Mẹ đợi mãi trong đêm dài cô lẻ
Chờ con về như lẽ sống đời mình
Mong ngày mai con trở lại an bình
Như thuở nhỏ dại khờ trong tay Mẹ
Trong mơ ước Mẹ làm sao vui vẻ
Mẹ yếu đi mòn mỏi với thời gian
Nhớ con nhiều nhưng chỉ biết thở than
Con vắng bóng Mẹ một mình lê bước
Vẫn nhớ con những ngày vui thuở trước
Vẫn thương con dù con đã đi xa
Mẹ thương con như trời biển bao la
Nơi mái ấm ngóng chờ con như trước
Nhưng định mệnh có bao giờ ngờ được
Mẹ ngủ yên chưa thấy bóng con về
Con buồn đau trong hối hận ê chề
Mẹ ra đi không có con bên cạnh
Mẹ giã biệt đi về miền đất lạnh
Nửa cuộc đời Mẹ đã nhớ thương con
Con đi xa làm tim Mẹ héo hon
Muốn nhắn nhủ một vài lời của Mẹ :
" Rất vô tình rất vô tình con nhé
Con lìa xa nơi êm ấm mái nhà
Và lìa xa tình Mẹ với tình Cha
Con đánh mất những gì con đã có..."
Nhã Uyên