Mẹ ơi !
Khi con vào đời con làm em bé
Là gái sanh sau nên được Mẹ chiều
Dẫu anh trưởng nam được Mẹ cưng nhiều
Không sao sánh bằng cô em mít ướt
Mẹ ơi !
Nhõng nhẽo nhất nhà, con khóc sướt mướt
Được mẹ hay cưng, được anh hay nhường
Bên Nội bên Ngoại tất cả đều thương
Khi có lỗi lầm... đòn anh chịu thế
Mẹ ơi !
Công cha nghĩa mẹ như trời như bể
Mà tình anh em thắm thiết hơn ai
Cả hai mươi năm một quãng đường dải
Anh trai em gái rất là thân thiết
Mẹ ơi !
Anh là nam nhi có nhiều thua thiệt
Con đã hiểu nhiều nỗi khổ anh mang
Con biết năm xưa khi mùa xuân sang
Là anh nguyện cầu được nhiều ơn phước
Mẹ ơi !
Nhưng ai có ngờ mùa xuân năm trước
Tuổi trẻ chưa qua... anh lặng lẽ đi
Gánh nặng mẹ mang tâm trạng sầu bi
Tre già khóc măng ngàn trùng xa cách
Mẹ ơi !
Từ đó tập quên vùi đầu vào sách
Con tự nhủ thầm con sống vì anh
Và cố quên đi một khoảng trời xanh
Mảnh đất quê hương có hình chữ S
Mẹ ơi !
Tre già khóc măng cuối cuộc là hết
Anh đã ra đi một sớm một chiều
Rồi mẹ lại thương con gái thật nhiều
Xứ lạ quê người nơi con lạc bước
Mẹ ơi !
Đến cuối cuộc đời không sao quên được
Gánh nặng mẹ mang trăm nỗi buồn đau
"Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều"
"Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều"
Nhã Uyên