CHƯƠNG VI
Minh Lệ không than van khóc lóc. Em
cũng chẳng còn run rẩy hoang mang. Giờ đây em đã biết tên “cướp” kia muốn gì,
bắt em làm cái gì rồi. Và em được một thời hạn là năm ngày.
Năm ngày…? Nghĩ cho cùng, năm ngày
cũng không thể gọi là lâu được, một khi trong cái đầu óc trẻ thơ không có một ý
kiến gì để tìm lối thoát thân.
- Lạy Đức Mẹ Đồng Trinh! Lạy Người!
Xin Đức Mẹ cứu vớt con một lần nữa!
Cứu vớt em! Lần này chắc chỉ có một
phép mầu nhiệm nào đó mới cứu nổi em mà thôi. Nhưng phép lạ đâu lại sẵn thế.
Nhận ra sự thực như vậy, Minh Lệ lại cảm thấy thất vọng ê chề. Chợt có tiếng Vũ
Phan gọi:
- Minh Lệ! Minh Lệ!
Rồi lại tiếng Tú Mai:
- Minh Lệ! Minh Lệ ơi!
Qua kẽ ngón của bàn tay đặt ngang mắt,
tia nhìn cô bé bắt gặp hai khuôn mặt đang cúi xuống nhìn em đăm đăm. Đã mấy
phút rồi, đã mấy tiếng đồng hồ qua đi rồi, cô bé nằm lịm người trên ghế xích
đu, trí óc sôi sục, không tìm được lối thoát cho hoàn cảnh khó khăn. Chìm đắm
trong lo âu khắc khoải, có lẽ Minh Lệ không nghe cả tiếng Phan, Mai gọi.
Mãi sau, em mới hấp háy mở được đôi mí
mắt, chớp lia lịa như người chói nắng:
- A! Anh Phan, chị Mai hả?
Đôi bạn liếc nhanh mắt nhìn nhau.
Không nói ra miệng, nhưng Phan, Mai cùng một ý nghĩ. Cô bé hình như hết chịu
nổi rồi, và giây phút này là lúc em sắp sửa nói ra điều bí mật vẫn trĩu nặng
trong lòng.
Chàng trai vui vẻ:
- Ồ, ồ! Anh Phan, chị Mai đây! Minh Lệ
sao thế? Mặt mũi em sao lại phờ phạc thế hả?
Cô bé buột miệng:
- Anh, chị tới trễ quá!
Vũ Phan mở lớn đôi mắt:
- Trễ? Cái gì… trễ? Sao lại trễ hả
Minh Lệ?
Minh Lệ cuống quit:
- À, không! Không! Có gì đâu anh!
Tú Mai nhẹ tay đặt lại chân cô bé,
ngồi ghé xuống cạnh em:
- Rất tiếc là lần trước chị không bảo
em nói hết ra điều bí mật. Thôi muộn còn hơn không. Ngày hôm nay nhất định em
phải nói hết, nghe. Nói cho hết tất cả những điều gì đã khiến em lo lắng, băn
khoăn, buồn khổ mãi. Rồi anh Phan và chị sẽ giúp em. Nói đi, Minh Lệ!
Cô bé khẽ rùng mình:
- Mà nói cái gì chứ, chị Mai?
Vũ Phan kéo một cái ghế con gần đó,
ngồi xuống:
- Hết, nói hết cho anh Phan, chị Mai
nghe cái gì đã khiến em phải lo lắng khổ sở mãi thế!
Tú Mai ranh mãnh:
- Em không nói thì anh chị cũng đã
biết được một phần vì đâu em cứ phải sống trong hãi sợ băn khoăn từ trước tới
giờ.
Minh Lệ vẫn lắc đầu quầy quậy:
- Có cái gì đâu, chị!
Cô gái mỉm cười gật đầu:
- Có chứ, sao lại không được! Này nhé,
Minh Lệ! Anh Phan, chị Mai đã biết rõ là có một gã đàn ông luôn luôn rình mò
quanh khu biệt thự này. Chính hắn đã vẽ hình con rắn lên tường, lên cánh cửa và
cả thân cây nữa. và em sợ run lên mỗi khi nghĩ tới hắn. Phải chưa?
Minh Lệ trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc:
- Trời ơi! Chị đã gặp tên Lý Minh Đảo?
Tú Mai:
- A, tên gã là Lý Minh Đảo! Ừ, đúng
rồi, anh chị đã chạm mặt hắn nhiều lần. lại có lần cùng đi một chuyến xe đò với
hắn từ Đàlạt về đây nữa.
Vũ Phan hỏi nhanh:
- Sao em không nói cho giáo sư Châu
biết?
Cô bé vặn những ngón tay vào nhau:
- Gã chủ tịch bắt em phải hứa không
được nói hở cho ai biết. Em không tuân lời, hắn sẽ giết chết em đó!
- Chủ tịch? Chủ tịch nào?
- Gã Lý Minh Đảo đó anh!
Vũ Phan gật gù, đăm chiêu suy nghĩ:
- À, tên Lý Minh Đảo là chủ tịch! Ồ,
anh hiểu rồi! Thế em hứa với hắn từ bao giờ, mà tại sao em lại hứa ẩu như thế
chứ?
Cô bé rưng rưng nước mắt:
- Đã lâu lắm rồi, hồi còn ở thôn Xung
Hà bên Đài Loan kia! Em hứa… vì… vì em sợ quá. Em cứ tưởng lâu rồi chắc gã Lý
Minh Đảo cũng đã quên rồi chứ. Mà dù cón nhớ, chắc gì gã có đủ tiền mà mò sang
tới tận bên Việt Nam này.
Vũ Phan nghiêm giọng:
- Vậy mà lão đã xoay sở để có đủ tiền
qua đây rồi đấy… Bây giờ, Minh Lệ nói cho anh biết gã chủ tịch Lý Minh Đảo đó
muốn cái gì?
Cô bé tái mặt, run lên như cầy sấy:
- Trời ơi! Em không dám nói đâu. Em sợ
lắm!
Vũ Phan đứng phắt lên, vờ gay gắt:
- Thôi được! Nếu vậy, để anh đi báo
cho giáo sư Châu biết vậy!
Minh Lệ hoảng hốt khẽ la:
- Ấy chớ! Anh Phan!
Chàng trai vẫn một mực:
- Và anh sẽ nói cho ông biết tất cả
những cái gì tụi anh phát giác ra.
Đầu cúi gằm, nét mặt lo lắng khổ sở,
Minh Lệ điếng người ngồi im.
- Em cứ yên trí nói hết cho anh nghe
đi, Minh Lệ! Rồi anh và chị Mai sẽ tìm cách giải quyết giùm cho em, khỏi nói
cho giáo sư Châu biết.
Chàng trai thật tinh ranh. Có thể
chàng còn tinh ranh hơn cả tên chủ tịch nữa. Cô bé chợt cảm thấy yên tâm được
một phần. Vả lại em cũng tự biết là không thể nào tiếp tục im lặng mãi được.
Điều khổ tâm như một thể khối trĩu nặng chận đè, khiến em khó thở, nếu không
được nói ra. Sau một phút ngập ngừng, cô bé đành liều như người lao mình xuống
nước:
- Lão chủ tịch bắt em lấy chìa khóa
phòng bảo tàng cổ vật của ba em đưa cho lão.
- Và em sẽ đưa thật?
- Em sẽ giúp tên cướp lấy trộm tất cả
số cổ vật của ba em?
Trước vẻ mặt ngơ ngác của hai người
bạn tốt đã cứu mình, cô bé cảm thấy vô cùng hổ thẹn:
- Trước kia em đâu có dè lão ta có ý
định đòi lấy chìa khóa. Hắn cho em biết mới hồi nãy đây thôi! Tối chủ nhật này
là em phải tới chỗ hẹn với lão, vào lúc nửa đêm, sau khi ba em đi khỏi đó.
Tú Mai lấy làm lạ:
- Chị cứ tưởng em hãy còn đau chân
chưa đi được chứ!
Minh Lệ thú thật:
- Em làm bộ ra thế để đánh lừa Lý Minh
Đảo đấy. Nhưng vô ích! Ngày nào lão cũng leo lên cây, ẩn mình trong đám lá um
tùm, chiếu ống nhòm vào phòng em, theo dõi, nên biết rõ hết cả rồi.
Tú Mai nắm chặt bàn tay cô bé:
- Anh Phan và chị sẽ giúp em! Nhé, anh
Phan!
- Nhất định là như thế rồi!
Cô bé băn khoăn:
- Coi bộ nguy hiểm lắm anh chị ạ!
Vũ Phan gật đầu:
- Có thể như thế! Hai em cứ để tôi
nghĩ kỹ một chút coi.
Hai chị em nắm tay nhau ngồi im lặng.
Phan, một tay đặt ngang ngực, một tay chống cằm, đi đi lại lại, nét mặt trầm
tư. Mặt trời đã chếch về phía bên kia dẫy núi xa xa màu tím thẫm. Bóng tòa nhà
cao đổ dài trước mặt, chỗ ba người. Tú Mai, Minh Lệ lặng lẽ, ưu tư. Chợt, Vũ
Phan nét mặt rạng rỡ, búng ngón tay nghe “pách” một tiếng.
Cô bé ngẩng lên, nét mặt vui tươi làm
ửng hồng đôi gò má:
- Anh nghĩ ra cách cứu em rồi, hả anh
Phan?
Chàng trai tia mắt vẫn nhìn đi chỗ
khác:
- Ừ, ừ, may ra…!
Hai cô gái nhao nhao:
- Bằng cách nào chứ?
- Đây!... Nếu Minh Lệ bắt buộc phải
tuân lệnh tên Lý Minh Đảo…
Cô bé nước mắt rưng rưng:
- Nhất định là em phải tuân lệnh hắn
rồi chứ còn nếu gì nữa.
- Vậy thì khi hắn mở được cửa, hắn sẽ
thấy căn phòng để cổ vật của giáo sư Châu trống rỗng. Lỡ tàu một phen… cho vui.
Tú Mai và Minh Lệ đồng thanh:
- Trống rỗng? Nghĩa là trong đó không
còn gì hết?
Vũ Phan giải thích:
- Chúng mình thu dọn đem cất giấu tất
cả những món nhỏ xinh quý giá, chỉ để lại những tảng đá chạm trổ, những pho
tượng to lớn nặng nề, nghĩa là toàn những thứ tên gian… không ham thích mà
thôi.
Minh Lệ khoái trí, vỗ tay đôm đốp:
- Anh thiệt quá xá, anh Phan à!
Tú Mai bình tĩnh hơn:
- Rồi mấy món đồ quý kia, anh định đem
cất giấu ở đâu?
- Trong động Sáo có một chỗ kín lắm.
Ngày hôm sau, chúng mình sẽ lại chuyển về. À, giáo sư Châu bữa nào đi, Minh Lệ?
- Thứ bẩy… Vâng, đúng đó anh, thứ bẩy
ba em đi!
Chàng trai vui mừng:
- Vậy thì tốt quá! Giáo sư đi rồi,
ngay buổi tối hôm đó, tụi mình dọn hết các bảo vật, gói ghém cho vào thùng, đem
đi cất giấu.
Minh Lệ khẽ reo lên:
- Và rồi lão chủ tịch sẽ mò tới vào
lúc nửa đêm chủ nhật… ha… ha!
Chợt Tú Mai nhỏm người:
- Ấy, suỵt! Coi chừng, có người
tới!... Ồ, tưởng ai, hóa ra bác Hai Lũy!
Đúng thế! Bóng người đứng bên hàng rào
đúng là bác làm vườn. Vừa bước nhanh vào, bác vừa thở dốc, đưa mắt nhìn cô bé
con ông chủ:
- Tôi đi hơi lâu vì yên trí cô không
bị ở nhà một mình. Cô Mai, cậu Phan tới đúng lúc quá!
Vũ Phan gật đầu xác nhận:
- Tú Mai và anh đã gặp bác Hai trên
đường đi tới đây đó.
Minh Lệ nhìn hai người bạn:
- Em cứ giữ bác Hai ở nhà không cho
xuống chợ vì sợ tên Lý Minh Đảo xộc vào bất tử thì nguy!
- Thế bây giờ em còn sợ nữa không?
Ánh mắt Minh Lệ tươi lên, tràn ngập sự
trìu mến biết ơn:
- Không! Hết rồi. Vì đã có anh chị!
Giọng nói cô bé vô cùng thành khẩn
khiến chàng trai cảm động:
- Thôi được! Minh Lệ cứ yên trí! Mọi
việc rồi sẽ đâu vào đấy. Chị Mai và anh Phan rồi sẽ bàn soạn với em kỹ hơn nữa.
Cô bé nhìn đôi bạn, mỉm cười thật
xinh:
- Vâng! Rồi em sẽ làm tất cả những gì
anh sai em làm.
Vũ Phan và Tú Mai ra về rồi, Minh Lệ
còn ngồi lại một lúc lâu. Đôi mắt em say sưa ngắm nhìn những vòi nước vọt lên
từ mấy cái ống tưới trên bồn cỏ, khi rớt xuống vỡ thành muôn ngàn mảnh vụn tròn
đẹp, sáng long lanh. Trong lòng thư thái, cô bé cảm thấy thân xác nhẹ nhàng
không khác những hạt ngọc kia, phản chiếu ánh nắng chiều đang nhẩy múa lung
linh.
Từ lúc nhẩy lên xe đạp, Vũ Phan, Tú
Mai không trao đổi với nhau một lời nào. Hai người lặng lẽ cắm đầu đạp, nhằm
hướng biệt thự Bạch Tuyết trực chỉ. Chợt chàng trai lên tiếng:
- Tú Mai!
- Gì đó, anh Phan?
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều về câu
chuyện Minh Lệ nói cho tụi mình biết hồi hôm kia.
- Em cũng băn khoăn ghê lắm. Điều bí
mật cô bé cho anh em mình biết kể cũng nghẹt thở khiến tụi mình điên cái đầu
đấy chứ, phải không anh?
Ánh mắt đăm chiêu, Vũ Phan gật đầu:
- Có thế! Nhất là hôm qua, từ lúc giáo
sư Châu cho anh em mình vào coi mớ đồ cổ trong phòng bảo tàng của ông, anh đâm
ra khó nghĩ cho cái chương trình “cất giấu đồ quý” quá đi. Giá giáo sư Châu cứ
ở nhà không phải đi đâu thì hay quá.
- Em cũng cảm thấy khó nghĩ như anh
vậy đó! Kẹt một điều là giáo sư Châu cứ bắt buộc phải đi kia chứ!
Hai người trẻ tuổi chìm đắm suy tư,
bốn chân vẫn không ngớt đạp đều đều. Có một quãng, đường đầy ổ gà, Tú Mai phải
đạp chậm lại để Vũ Phan chạy trước, em theo sát đằng sau.
- Anh Phan!
- Hả?
- Theo ý anh, tụi mình nên hành động
ra sao?
- Nói cho giáo sư Phan biết mọi sự,
rồi bàn luận với ông kế hoạch phòng thủ.
Tú Mai:
- Thế anh không quan tâm gì đến lời
Minh Lệ đã nguyện thề cam kết với tụi kia sao?
Chàng trai quắc mắt, khoa tay phác một
cử chỉ coi thường:
- Cam kết gì? Thề nguyện gì chứ? Hăm
dọa tính mạng một cô bé con rồi bắt hứa, nếu không hứa thì sẽ giết chết. Tú Mai
thử nghĩ coi : như vậy có thể gọi là một lời cam kết, một lời thề ước được
không?
- Vẫn biết thế! Nhưng em thấy cũng cần
phải báo cho cô bé biết ý định của chúng mình trước khi nói với ba nuôi em ấy
chứ.
- Dĩ nhiên rồi! May quá, còn những ba
ngày nữa kia mà.
Nội tâm thanh thản, đôi bạn vui vẻ đạp
xe vun vút, bấm chuông kính coong kính coong luôn tay.
…………………..
Minh Lệ rất thông minh. Em nhận thấy
thái độ và cử chỉ của Vũ Phan có một cái gì kỳ quái. Em đoán đúng. Chương trình
hành động chống lại lão chủ tịch có một điểm cần thay đổi. Điểm đó lại là điểm
chính cốt và Vũ Phan cảm thấy chưa tiện nói ra cho cô bé biết.
Minh Lệ lại cảm thấy lo sợ vô cùng:
- Em lo quá! Anh Phan! Chị Mai! Hai
anh chị có còn muốn bảo vệ cho em nữa hay thôi đó?
Chàng trai nhìn em:
- Hơn bao giờ hết! Lúc nào anh chị
cũng sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ Minh Lệ mà!
Tú Mai trấn an cô bé:
- Em cứ yên tâm. Mọi sự rồi đâu sẽ vào
đó. Đừng sợ gì cả… À này, Minh Lệ! trong khi chờ đợi, em cho chị coi cái dây
chuyền em đeo ở cổ kia một chút được không?
Giật mình, cô bé sờ lên ngực áo rồi cứ
để nguyên bàn tay ở đó. Giọng nói của em nghe lạc hẳn đi:
- Ủa, mà tại sao chị biết em có đeo
một cái dây chuyền?
Tú Mai cười vui:
- Thì bữa ở trong hang đá khiêng em
lên đó.
Cô bé ngoan ngoãn tháo sợi dây đưa cho
các bạn xem:
- Đây chị!... Tới thứ hai này là em
khỏi phải đeo cái “cục nợ” đó nữa!
Tiếp theo câu nói là một tiếng thở dài
nhẹ nhõm.
Vũ Phan lật qua lật lại cái mặt đá
hình con rắn lông chim, mắt nhìn chăm chú:
- Con gì mà quái quỷ thế này nhỉ?
- Linh Thần Phong Ba Địa Chấn đó anh!
Theo người xưa ở quê em kể lại : đó là một vị thần, lúc thì hóa thành chim đại bàng
nằm ngủ ở trên chin tầng mây, khi vỗ cánh là trời nổi cơn phong ba bão táp, lúc
lại biến ra thành con mãng xà nằm im trong lòng đất. Mỗi khi mãng xà quẫy khúc,
là núi rừng, hồ ao, sông ngòi phải chuyển động lung lay. Ghê lắm anh ạ! Nơi em
ở vẫn còn đền thờ vị thần này đó. Cổ xưa lắm rồi, rêu phong cỏ mọc, đổ nát gần
hết. Đền ở ngay cuối thôn em, thôn Xung Hà.
Xung Hà! Thôn Xung Hà…
Hai tiếng Xung Hà vang lên như tiếng
chuông ngân trong buổi chiều tà, khua động một dĩ vãng đã nằm im một chỗ trong
tâm tư Minh Lệ. Dĩ vãng bùng dậy lôi cuốn tâm hồn cô bé, chỉ để lại cái thân
xác thẫn thờ, đặc biệt là khuôn mặt lại khép kín, gói ghém, bưng bít một cái gì
với vẻ bí mật trầm tư thường lệ. Dưới hàng mi rậm cong vút, đôi tròng mắt đen
láy mở thật to nhưng chắc chắn là em không còn nhìn thấy thảm cỏ mướt xanh điểm
những khóm cây hoa rực rỡ trước mặt. Em không còn nhìn thấy quang cảnh vui tươi
trong khu vườn biệt thự Bạch Tuyết nữa. Trước em chỉ là một thung lũng khô cằn,
sỏi đá, cảnh hồ màu nâu nhạt, thấp thoáng một vài gò đống điểm khói sương lam.
Bên tai em, làn gió Bắc vi vu thổi từ dẫy núi Thất Nhạc, lan tới ngọn Bạch Hỏa
Sơn, dội lại, cuốn tròn thành một cơn lốc xoáy, hốt tung bụi mù mịt về tới tận
thôn Xung Hà, đem theo cái khí lạnh cắt da.
Vũ Phan, Tú Mai ý thức được ngay là cô
bé Trung Hoa đang để hồn bay về quê cũ. Minh Lệ đang sống lại chuỗi ngày dĩ
vãng.
Tú Mai cất tiếng dịu dàng:
- Minh Lệ! Hãy kể cho anh Phan và chị
Mai nghe chuyện em, chuyện thôn làng xưa cũ của em, rồi những người đồng hương
của em ở đó đi, Minh Lệ!
Như được gãi trúng chỗ ngứa, cô bé mỉm
cười vui sướng. Được nói chuyện về nơi mình đã chôn rau cắt rốn, tưởng không
còn gì thú vị cho bằng. Thôn làng Xung Hà heo hút, nghèo nàn, nhưng đầy kỷ niệm
ấu thơ ấy! Một thời gian dài đằng đẵng, cô bé tha hương đã bị bắt buộc phải cố
quên nó đi vì những sự việc ghê gớm xảy ra dồn dập. Nay, trong hoàn cảnh thuận
tiện, lại có người bạn đã một lần cứu mình thoát chết yêu cầu mình kể chuyện
quê xưa, Minh Lệ thấy hiện ra trước mắt những mái lều tranh xiêu vẹo, bóng dáng
những người đàn ông lầm lì ít nói, các bà, áo quần màu chàm xanh bạc phếch, nói
chuyện huyên thuyên suốt ngày, những đứa bé con chạy đùa nghịch ngợm. gần đó là
khu rừng rậm… với ngôi đền cổ, mái sụp rêu phong, lau sậy làn tràn, rồi ngôi
nhà thờ trắng toát, bên trong là tượng Đức Mẹ Đồng Trinh, trên môi lúc nào cũng
nở nụ cười hồn nhiên muôn phần thương yêu trìu mến.
Giọng đều đều như người kể chuyện
trong mơ, đôi khi ngưng lại cố lục tìm trong ký ức, cô bé thuật lại cho bạn
nghe cảnh đời côi cút đói khổ. Em miêu tả tỉ mỉ hình dáng và tính nết ông cậu
hung ác Hà Bỉ Bảo, bà vợ nanh nọc Bạch Lệ Chi, những đứa em họ ngây thơ trong
trắng, trong trắng như tên gọi của chúng : thằng Hà Bỉ Chân, con Hà Mỹ Diên,
con Hà Mỹ Diệp. Rồi em kể lại thật kỹ thời gian giáo sư Châu cùng phái đoàn
khảo cổ của ông tới nơi, tấm lòng nhân ái của ông đối với em, khiến em đã được
hưởng những ngày hạnh phúc mà từ thuở lọt lòng mẹ chưa bao giờ em biết đến.
Tiếp đó là nỗi ghê sợ thảm buồn của em khi bất ngờ phát giác ra âm mưu đen tối
của gã chủ tịch với người cậu gian ác. Rồi là cuộc phục kích không thành đã thúc
đẩy gã chủ tịch thôn Xung Hà bắt em phải hoạt động cho chúng, lôi em đến bờ giếng
sâu buộc em phải thốt lên lời hứa làm nội tuyến cho chúng, nếu không, sẽ bị xô
xuống giếng chết mất xác…
Tú Mai:
- Cái giếng sâu, trên bờ có nhiều hoa
huệ trắng?
Cô bé không lấy làm lạ khi thấy Tú Mai
cũng biết được cái chi tiết ấy:
- Vâng! Đúng thế đó chị Mai! Tên chủ
tịch Lý Minh Đảo quyết định là em sẽ phải đi theo giáo sư Châu. Em đã năn nỉ,
khóc lóc than van ghê lắm. Tụi gian vẫn một mực khăng khăng bắt buộc. Thế là em
phải rời bỏ Xung Hà… Cứ tưởng là Việt Nam ở mãi đâu xa lắm kia, thật xa lắc xa
lơ để lão chủ tịch không thể nào tìm đến được. Ai ngờ…
Vũ Phan:
- Cha nuôi em và các bạn của ông thật
may mắn quá. Không gặp được bọn khách du lịch kia cùng nhập bọn, vũ khí của họ
lại đầy đủ, không chừng các ông có thể bị tụi gian đánh cướp và bị giết chết tại
chân núi Thất Nhạc Sơn rồi đó.
- Vâng! Tụi mấy người Mỹ đi du lịch
xem phong cảnh kia đến nơi thật đúng dịp quá.
- Họ có hay tới vùng em ở không?
- Không! Ít khi lắm! Chỉ khi nào đi
chơi, bị lạc đường, họ mới vô tình đi vào đó thôi. Những trường hợp đó, dân
trong thôn nhộn nhịp, vội vàng, tấp nập vui lắm. Họ cất bỏ hết quần áo lam lũ
mặc thường ngày để thắng vào những bộ áo quần mới moi từ đáy rương lên, xanh
sẫm màu chàm, thêu viền chỉ vàng chỉ đỏ rất đẹp. Và những người da trắng tóc
vàng, mắt xanh đi lạc đó không bao giờ được dân chúng trong thôn để cho ra đi
thong thả nếu không bỏ tiền ra mua vài tấm khăn quàng, một vài đôi dép bằng da
trâu thô kệch do họ làm ra.
Vũ Phan chăm chú nghe chuyện một cách
đặc biệt:
- Dân thôn buôn bán sơ sài như thế thì
sinh sống bằng cách nào?
- Trong miền núi và thung lũng gần đó,
còn có một số người đông lắm. Năm bảy ngày họ tới một lần, họp chợ chung quanh
bờ hồ lớn. Họ bày một ít trái cà chua xanh ngắt, mấy quả cam còi cọc bé xinh,
những đôi hài bằng gỗ, rồi cả những lá cây rừng dùng để chữa trị bệnh tật và
các vết thương. Họ không bán, nhưng đổi cho dân thôn lấy cá đánh ở hồ lên, hoặc
một vài ống đậu đen, đậu xanh và nhất là bột ngô để làm bánh ngô.
Tú Mai lạ lùng:
- Bánh ngô?
- Vâng! Bánh ngô làm bằng bột ngô giã
nhỏ, rây ra thành bột, trộn với nước, nắn lại thành bánh ngô, khi ăn thì chiên
lên đó chị!
Cô gái nhìn Vũ Phan:
- Nhiều chi tiết lạ lùng thú vị lắm
đấy chứ hả anh Phan? Nào là chuyện Linh Thần Phong Ba Địa Chấn, chuyện nữ trang
bằng gỗ chôn dưới đất không mục ải, kỹ thuật làm nồi nấu cơm bằng đất, nặn bằng
tay… chắc hẳn mớ tài liệu của anh sẽ vô cùng phong phú, các ông chủ bút dù khó
tính đến đâu cũng phải mê!
Chàng trai nhướng cao cặp lông mày:
- Ừ! Kể ra đề tài cũng khá hấp dẫn
đấy!
Minh lệ ngạc nhiên:
- Cái gì… đề tài là cái gì hả chị Mai?
- Để lúc khác rảnh chị sẽ giảng giải
cho Minh Lệ nghe. Bây giờ còn vấn đề này…
Vũ Phan vội giơ tay ngăn cô bạn gái:
- Tú mai để anh nói cho Minh Lệ biết
rõ. Có một điều này anh Phan và chị Mai muốn được sự đồng ý của em…
Chợt có mấy người khách của giáo sư
Châu đang từ phía cổng vườn tiến vào. Họ chào hỏi bà Giang và cười nói ríu rít.
Vũ Phan nói nhanh:
- Thôi, sáng mai anh và chị Mai sẽ lại
tới. Ba anh em mình sẽ nói chuyện lâu. Bây giờ về đã, kẻo trễ rồi, nghe Minh
Lệ!
Đôi mắt to, đen nhìn ngơ ngác, cô bé không
nói gì chỉ gật đầu. Mặc dầu thái độ, cử chỉ và lời nói của hai người bạn tốt
rất ân cần sốt sắng em vẫn cảm thấy lo lắng trong lòng. Em biết tên chủ tịch
gian ác Lý Minh Đảo hơn ai hết. Từ thôn Xung Hà xa tít, núi sông cách trở, lần
mò đặt chân được đến đây, có khi nào gã lại chịu… về không?
…………………..
Chiều thứ sáu, Vũ Phan theo thường lệ,
đứng ở hàng ba tập thể dục. Chợt có tiếng kèn xe hơi “tin, tin” từ dưới dốc
vẳng lên và tiếng động cơ xe mỗi lúc một gần… Sắp tới cổng lớn, lối đi vào vườn
nhà Phan, chiếc xe du lịch màu đen chạy chậm lại.
Giáo sư Châu, tay cầm một mảnh giấy
màu xanh nghiêng mình ra ngoài cửa xe gọi lớn, trong khi chiếc xe, do một người
bạn của ông, kỹ sư Lạc, cầm lái vẫn đều đều lăn bánh:
- Cháu Phan… điện tín… đi gấp… đến với
Minh Lệ giùm.
Tiếng máy xe át cả tiếng nói. Vũ Phan
nghe tiếng được tiếng mất. Gặp một cái ổ gà, xe hơi xốc mạnh. Giáo sư Châu bị
hất vào trong xe… mất hút, đồng thời cả chiếc xe chở hai người cũng mất hút
luôn sau một đám bụi mù.
Vũ Phan ngẩn ngưởi đứng ngây tại chỗ.
“Trời đất! Bây giờ tính sao đây? Biết
thế nói trước với giáo sư Châu thì có phải xong rồi không? Hôm nay định lên gặp
ông thì ông lại vội vã ra đi mất rồi! Mình đinh ninh sáng thứ bẩy ông mới đi
kia chứ! Chà! Nguy quá! Tên gian chắc hẳn vẫn chăm chú rình mò tại ghềnh đá
phía sau biệt thự Bạch Tuyết. Và làm gì nó chẳng biết giáo sư Châu đi rồi! Tất
nhiên nó phải lợi dụng cơ hội chứ! Biết đâu nó lại chẳng giở trò ngay đêm nay!
Nguy thật! Ở nhà chỉ còn một cô bé đau ốm và bà Giang, đàn bà tay yếu chân mềm…
Nguy quá!...”
Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu óc
nóng bỏng của chàng trai: “Ấy, còn bác Hai Lũy nữa chứ! Ừ, bác Hai Lũy và hai
con chó “bẹc-giê” to lớn dữ tợn! Thiệt may! Mình cuống lên thành thử quên bẵng
mất bác Hai. Một cựu chiến binh đã đoạt rất nhiều huy chương hồi còn ở trong
quân ngũ. Khỏe như võ sĩ, cộng thêm với tinh thần dũng cảm của bác, rồi lại hai
con chó lài lực lưỡng… Tên Lý Minh Đảo chưa chắc đã làm gì được. Bây giờ mình
lên phụ với bác một tay nữa may ra có thể chắc ăn. Hai người đàn ông chọi một…
chắc không đến nỗi nào…”
Mười phút sau, Vũ Phan đã đẩy cửa nhà
Tú Mai, lao vào như cơn gió lốc. Bà Mỹ Liên, cô của Tú Mai chưa kịp hỏi, chàng
trai đã nói nhanh:
- Tú Mai đâu ạ? Cháu phải lên biệt thự
Bạch Tuyết liền bây giờ, báo cho bác Hai Lũy việc này cần lắm!
Tú Mai từ nhà trong chạy ra, hốt
hoảng:
- Gì vậy anh Phan?
- Anh vừa gặp giáo sư Châu ngồi xe kỹ
sư Lạc lái chạy ra ga xe lửa rồi. Hình như nhận được điện tín bất ngờ nên ông
phải đi sớm một ngày đấy.
- Vậy, em đi với anh!
- Thôi! Tú Mai ở nhà đi. Anh linh cảm
thấy tối nay thế nào cũng xẩy ra một sự gì. Mai, con gái yếu đuối, lỡ ra…
Bà Mỹ Liên đưa tia mắt đầy thiện cảm
hết nhìn chàng trai lại nhìn cô cháu gái bà thương như con ruột:
- Được! Cháu Phan cứ để em Mai nó đi
với. Thêm một người là lợi một người. nếu cần, Tú Mai nó sẽ chạy về phi báo có
phải tốt hơn không.
________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII