CHƯƠNG V
Giữa bầu không khí nhộn nhịp
của những ngày gần Tết, trong lúc bạn bè vui vẻ nói cười, vẽ vời mộng Xuân thì
em đắm chìm trong buồn bã. Suốt ngày, ngoài giờ học hành, em chỉ quanh quẩn với
mấy bản nhạc để dự thi. Thúy Hiền thật tốt với em, biết em buồn, nhỏ luôn tìm
cách an ủi, nói chuyện vui để em khuây khỏa. Đôi lúc, em đã nghĩ rằng Thúy Hiền
chính là người bạn thân thứ hai sau Hạnh Trang đã mất, mà em cảm được. Dù sao,
em vẫn chưa quên được Hạnh Trang…
Từ sau ngày gởi cho em lá
thư báo tin đã ghi tên dự thi, Hạnh Trang và em không còn liên lạc gì với nhau
nữa. Đi học, có lỡ chạm mặt nhau, cả hai cùng ngại ngùng nhìn tránh đi nơi
khác. Trong những câu chuyện vãn với các bạn, em cũng luôn tránh nhắc đến Hạnh
Trang. Chúng em đã xa nhau hẳn rồi.
Thế nhưng mới rồi đây, khi
chỉ còn một ngày nữa là mười sáu người dự thi “Tiếng Hát Vành Khuyên” khởi thi
vòng loại đầu, lúc em vừa nhận được thư và quà của chị Mộng Vi từ ngoại quốc
gửi về, em được Thúy Hiền trao cho một lá thư. Nhỏ không cho em biết lá thư của
ai, mà bắt em hứa sẽ đọc thư, rồi ra về.
Em bóc thư ra xem, tay em
run lên khi nhận ra nét chữ của Hạnh Trang. Nỗi oán hận dâng lên khiến em muốn
vò nát lá thư, nhưng rồi tình thân ái của Hạnh Trang ngày xưa trở lại kịp, em
đọc:
“Vành Khuyên thương,
Hạnh Trang biết Vành Khuyên giận Hạnh Trang lắm. Rất
nhiều lần, Trang muốn đến bên Vành Khuyên để nói với Vành Khuyên rằng nếu muốn,
Vành Khuyên cứ chửi mắng thẳng mặt Trang là một đứa bạn xấu. Nhưng Trang không
đủ can đảm. Vành Khuyên ơi! Nếu được nghe những lời trách giận của Vành Khuyên,
chắc là Trang còn thấy đỡ đau buồn hơn phải nhìn Vành Khuyên hàng ngày, mỗi lần
gặp mặt Trang, Vành Khuyên xem như người xa lạ. Trong thư trước, Trang có nói
với Vành Khuyên rằng, một lúc thuận tiện nào đó, Trang sẽ nói cho Vành Khuyên
nghe tất cả, để Vành Khuyên hiểu vì sao Trang đã ghi tên dự thi, làm trái lời
hứa với Vành Khuyên. Bây giờ, chỉ còn một ngày nữa đã đến ngày thi vòng loại mà
Trang không có chút lòng dạ nào tập dượt, Trang đã thức trắng đêm qua để suy
nghĩ. Và Trang thấy rằng đã đến lúc Trang phải bày tỏ cho Vành Khuyên hiểu mọi
sự thật. Trang xin Vành Khuyên một cái hẹn vào chiều mai tại cổng trường. Sự có
mặt của Vành Khuyên hoặc vắng mặt, Trang xem như câu trả lời dứt khoát rằng
Vành Khuyên còn xem Trang như một người bạn thân xưa hay không? Dù sao, Trang
vẫn hy vọng Vành Khuyên sẽ đến.
Hạnh Trang”
Em ngồi thừ người ra, không
biết phải tính sao. Chẳng lẽ Hạnh Trang có lý do chính đáng khi nhỏ ghi tên thi?
Như vậy thì em quá nông nổi sao? Như vậy thì chính em mới là người đã cắt đứt
tình dấu ái với Hạnh Trang sao?
Cái hẹn chiều mai như một
câu trả lời… Em sẽ đến hay không? Không đến thì chắc chắn hai đứa sẽ xa nhau
mãi mãi rồi – điều mà không bao giờ em muốn xảy ra. Nhưng đến, chuyện gì sẽ xảy
ra sau đó? Tình bạn có được nối kết lại chăng?
Những ý nghĩ miên man làm em
quên hẳn gói quà và lá thư của chị Mộng Vi. Đến lúc chị Hương Trinh vào phòng,
đến bên em hỏi:
- Quà của Vành Khuyên đâu?
Cho chị xem với được không?
Em mới nhớ ra. Em đáp lời
chị:
- Em cũng chưa mở ra xem
nữa…
- Vậy thì bây giờ mở cho chị
xem chung với đi…
Em mở gói quà ra : một xấp
vải tuyệt đẹp! Chị Hương Trinh kêu lên:
- Trời ơi! Mộng Vi cưng Vành
Khuyên quá!
Em:
- Chị ấy còn gởi cho em lá
thư này nữa đó chị.
- Cho chị coi “ké” với nhé!
Mộng Vi thế mà tệ, thư cho Vành Khuyên mà lại nỡ quên chị…
Em chìa lá thư cho chị:
- Vậy thì để bù cái thiệt
thòi của chị, em dành cho chị được đọc thư đó…
Chị Hương Trinh cười:
- Gớm! Tốt thế thì thôi! Cho
chị đọc thư hay là “nhờ” chị đọc thư đấy?
Em cười không nói. Chị Hương
Trinh mở lá thư ra và đọc:
“Ba Lê ngày… tháng… năm…
Vành Khuyên yêu của chị,
Đến Ba Lê đã gần một tháng mà nay mới thư về cho Vành
Khuyên, chắc em mong lắm phải không? Cho chị xin lỗi nhé. Phần vì mới đến còn
lạ nơi, lạ chỗ, bỡ ngỡ đủ điều. Phần nữa, chị muốn chọn cho được món quà đặc
biệt gởi về em. Quà và thư đến em thì chị đang tìm quà cho chị Hương Trinh đó…
Thế nào chị Hương Trinh cũng trách chị nhưng Vành Khuyên nhắn hộ chị nhé :
chừng nào chọn được quà, chị sẽ thư cho chị ấy thật dài…
Chị Hương Trinh ngừng đọc,
khẽ mỉm cười:
- Có thế chứ!
Rồi chị đọc tiếp:
“Vành Khuyên và Hạnh Trang dạo này thế nào?...”
Chị Hương Trinh liếc nhìn em
dò ý. Em nói:
- Chị cứ đọc tiếp đi…
“… cho chị gởi lời thăm Hạnh Trang nhé? Chị cho em
biết điều này nhé, nhưng cấm không được cho Hạnh Trang biết cơ – chị đã hứa với
em ấy là giữ kín, nhưng sao tự dưng, chị lại muốn cho em biết, có lẽ
vì chị nghĩ rằng em và Hạnh Trang đã là hai người bạn thân, thì hiểu rõ nhau
cũng là một điều cần thiết.
Chắc Vành Khuyên còn nhớ hôm tết dương lịch, chị đã
ngỡ ngàng khi nhìn tận mặt Hạnh Trang… Chị không lầm đâu, Hạnh Trang đúng là em
gái của chị Quỳnh, một chị bạn của chị dạo ở Mỹ Tho. Hạnh Trang thật giống chị
Quỳnh ngày xưa, từ vóc dáng đến tính tình. Dạo ấy, chơi với chị, nhưng chị
Quỳnh giấu, nhất định không cho chị biết rõ gia thế chỉ vì mang nặng mặc cảm
người nghèo, lúc nào cũng e rằng cái nghèo của mình có thể đánh mất tình bạn.
Theo ý chị, Hạnh Trang giấu em cũng chỉ vì thế. Nhà Hạnh Trang nghèo lắm đó
Vành Khuyên. Ba Hạnh Trang chỉ là một công nhân, má Trang lại đau ốm liên miên.
Khi còn ở Mỹ Tho, dạo gia đình lâm vòng túng quẫn, chị Quỳnh đã phải nghỉ học
đi bán hàng rong để phụ giúp vào ngân quỹ gia đình. Để rồi một tai nạn xảy ra,
cướp của chị một người bạn. Với chị Quỳnh, không bao giờ chị quên được một kỷ
niệm : những lời tâm sự của chị ấy về một ước mơ : trở thành một ca sĩ!...”
Em nói với chị Hương Trinh
trong màn lệ mỏng vừa nhòa tràn:
- Thôi chị… cám ơn chị đã
đọc thư hộ em…
Chị Hương Trinh:
- Tội nghiệp Hạnh Trang quá…
Em:
- Nhỏ ấy cũng vừa gởi cho em
một lá thư đó chị…
- Đâu, cho chị xem một chút…
Chị Hương Trinh đọc qua thư
của Hạnh Trang, chị nói:
- Như vậy thì chị khuyên em
chiều mai, em nên đến gặp Hạnh Trang đi… Vành Khuyên nhé!
Em không đáp lời chị. Vì vào
giờ phút này, khi em đã hiểu lờ mờ về nguyên do khiến Hạnh Trang ghi tên dự
tranh giải “Vành Khuyên”, sự xác nhận về cái hẹn của Hạnh Trang không còn cần
thiết nữa. Đó là một sự đương nhiên rồi… Có thể lắm chứ! Hạnh Trang đã buộc
lòng phải ghi tên dự thi… Vậy mà bấy lâu nay, em đã trách hờn nhỏ ấy. Nếu em
chịu suy nghĩ một chút, chỉ để ý một chút thôi, và rộng lượng, chắc đã không
xảy ra việc hai đứa làm mặt lạ với nhau… Em đã chẳng từng nghĩ rằng tình bạn
mới đáng xem trọng hơn tất cả sao? Dù đó là chiếc cúp vàng, dù đó là danh hiệu
Vành Khuyên mà em ao ước…
- Chị Hương Trinh này, em
nhờ chị chút việc được không?
- Gì thế?
- Em nhờ chị đưa em đến nơi
này một chút!
- Đi đâu vậy?
- Đến nơi mà Hạnh Trang nhận
là nhà nhỏ ấy hôm tết dương lịch đó chị.
- Ừ, phải đấy, em cũng nên
đến nơi hỏi thăm xem sao…
Chị Hương Trinh đi thay áo
rồi đưa em đến căn biệt thự hôm trước ngay. Chị cùng xuống xe với em:
- Để chị hỏi cho.
Chị bấm chuông. Một lúc, có
người đàn ông bước ra cổng. Ông ta hỏi:
- Cô muốn gặp ai?
Chị Hương Trinh:
- Thưa ông, tôi muốn gặp em
Hạnh Trang…
Người kia sững mắt ngạc
nhiên:
- Hạnh Trang nào? Trong nhà
này không có ai tên như vậy cả cô à.
- Em Hạnh Trang khoảng mười
ba, mười bốn, để tóc dài…
- Ông bà chủ nhà này không
có con gái… Chắc là cô lầm nhà rồi…
Chị Hương Trinh ra vẻ bối
rối:
- … Thật phiền ông quá…
thành thật xin lỗi ông…
- Có gì đâu, lầm nhà là
chuyện thường mà… Hay là cô đi hỏi thử mấy nhà bên cạnh xem sao?
- Vâng… Cám ơn ông nhiều
lắm…
Người đàn ông quay vào nhà
rồi, chị Hương Trinh mới cùng em ra xe. Chị nói:
- Thế là đúng rồi! Hạnh
Trang đã giấu nhà với em… Tội nghiệp, mặc cảm nghèo mà…
- Chiều mai, em sẽ đến nơi
hẹn với Hạnh Trang… Chị mong tụi em nối lại tình bạn ngày xưa không Chị?
Chị Hương Trinh cười:
- Sao lại không? Chị mong
lắm chứ…
*
Nhưng khi gần đến nơi hẹn
với Hạnh Trang – cổng trường học – em chợt nảy ra một ý. Em nghĩ thật nhiều đến
món quà tình bạn của Hạnh Trang dành cho em, thật bất ngờ. Em cũng muốn dành
cho nhỏ một bất ngờ tương tự…
Hạnh Trang đứng dưới gốc cây
trứng cá, có lẽ đã lâu. Thỉnh thoảng, nhỏ lại nhìn về phía cuối đường trông
ngóng. Chiếc xe nào ngừng lại bên lề, nhỏ cũng giật mình nhìn chăm chăm vào
trong xe, để rồi thất vọng khi thấy người xuống xe không phải là em. Nhìn nhỏ
bồn chồn thật tội. Nhưng… em vẫn giữ ý định vừa chớm.
Em đứng dưới một gốc cây lớn
bên hông trường, không xa chỗ Hạnh Trang bao nhiêu, có thể thấy rõ nhỏ mà không
sợ bị lộ. Hạnh Trang đứng đợi đến trời gần sập tối mới đành ra về. Nhỏ đi ngang
chỗ em đứng, em vội khuất mình đi. Hai mắt nhỏ đỏ au, mặt thật buồn… Hạnh Trang
ơi! Chắc là Hạnh Trang trách Vành Khuyên ghê lắm… Nhưng rồi Hạnh Trang sẽ vui…
Cố chờ nhé bạn yêu của Vành Khuyên…
Hạnh Trang bước những bước
chân buồn bã và vô tình, không hay biết có em theo chân nhỏ từng bước. Em theo
Hạnh Trang thật sát. Nhỏ vẫn vô tình dẫn em về đến tận nhà, một căn nhà nhỏ
vách ván, mái lá trong con ngõ đối diện với ngôi biệt thự – nhà “giả mạo” của
nhỏ – và hơi xéo khoảng năm thước.
Thấy rõ Hạnh Trang vào nhà
rồi, em không dằn được nữa, định tiến đến gặp Hạnh Trang để trong căn nhà nghèo
nàn đó, em sẽ ôm Trang mà khóc, mà nói với Trang rằng : dù nhà Trang nghèo khó
đến đâu đi nữa, Vành Khuyên vẫn xem Trang là một người bạn thân. Rồi sau đó, sẽ
nghe Trang cho biết rõ nguyên do đưa đến việc ghi tên dự giải “Vành Khuyên”…
Nghĩ, nhưng rồi em lại dừng
bước… Em nghĩ đến món quà mà mình sẽ dành cho Hạnh Trang… Phải rồi… Phải cố giữ
kín để Trang đón nhận thật bất ngờ. Chiều nay, không gặp em, chắc Trang buồn vô
hạn… Nhưng em tin chắc, trong nỗi buồn triền miên, món quà mà em sẽ trao tặng
Hạnh Trang sẽ là một niềm vui sướng nhất của nhỏ…
Em trở về với bao dự định
đẹp… Hạnh Trang ơi! Cố chờ Vành Khuyên nhé!
Chắc chắn sợi dây thân ái
giữa hai đứa mình sẽ được nối kết lại, và nối kết thật vững bền…
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VI