Mùa hạ đến thật bất ngờ, chỉ qua vài cơn mưa đầu mùa tầm tã, mấy búp
huệ nhô lên từ từ, vài ngày sau thì nở đỏ cả cây. Gốc phượng nhà bé đã
nhú ra những búp non, vài cánh nở đỏ thẫm, mấy cánh phượng mẹ vẫn nói
buổi trưa nhìn nhức cả đầu. Bé thì chẳng thấy khó chịu chi hết, còn
thích nhìn vì mát mắt vô cùng. Những ngày hè bé thích ở lại xem các chị
lớn tập văn nghệ nên tìm đủ mọi lý do để ở lại trường vào buổi trưa.
Trưa hè, nằm trên thảm cỏ xanh mượt nhìn lên nền trời xanh, thật xanh;
vài cánh phượng nổi bật đỏ chói. Bé thích
cây phượng chi lạ. Hoa đẹp nè, búp hoa để bé chơi bán hàng nè, trái
phượng ăn thật là ngon và ngày hè nóng bức cây phượng là bóng thật mát
che phủ khắp nhà bé. Lúc bé còn học lớp ba đó, chị Hạnh lén mẹ trồng một
gốc phượng và bây giờ thật lớn, nở đỏ cả khung trời nhà bé.
Mùa hè về thì vườn sầu riêng, dâu sau nhà bé cũng chín, hương sầu
riêng ngan ngát. Giàn thiên lý thì xanh hơn, hoa bắt đầu nở, rủ rê những
chú bọ ngựa bò tha thẩn trên giàn suốt cả ngày. Cây sầu riêng, thiên lý
là của mẹ, mẹ chăm bón phân, săn sóc nên năm nào cũng ra thật nhiều
trái. Chị Hạnh thường than mẹ sao trồng ngay cửa sổ phòng học làm chị,
mỗi lần hè đến ngồi học bài bên cửa sổ mà mùi thơm cứ bay vào, làm răng
mà học được! Ngồi học mà mấy chùm dâu chín mọng, sầu riêng thơm ngát
quyến rũ bao tử vô cùng.
Một buổi trưa bé đang thiu thiu ngủ thì ngoài vườn tiếng ve bỗng vang
lên inh ỏi. Bé ngồi nhỏm dậy lắng tai nghe, chắc ve mới đến vì mấy ngày
qua bé đâu có nghe. Những cô ca sĩ tí hon ấy hát thật đúng và đều đặn,
lúc thật lớn, thật cao rồi từ từ xuống thấp, bỗng dứt hẳn. Rồi đến lúc
một cô cất giọng, cả bọn phụ họa theo nghe cũng thật vui tai. Bé thích
quá nằm nghe mãi, nghĩ đến chú ve nhỏ, xinh xắn với đôi cánh trong suốt
những đường gân xanh, đôi mắt cứng mà ngơ ngác. Bây giờ mà có một chú
nhỏ cầm trong tay, nghe chú hát mãi thì thú biết mấy. Bé ngồi dậy rón
rén bước ra trước, thằng Tí đang đọc truyện. Bé gọi nó:
- Tí, ra vườn bắt ve với chị nghe, Tí!
- Thôi em không đi đâu, ba đánh chết!
Bé thuyết phục nó:
- Sao mẹ biết được, mẹ ngủ rồi mà, đi với chị Tí nhé!
Nó cáu, gạt tay bé:
- Thôi, không đi đâu hết…
Bé tức mình quá, thằng nhỏ khó chịu thật. Thế thì đi một mình vậy, nhưng bé vẫn nói cho nó tức chơi:
- Không đi thì thôi, ai cần. Người ta ra vườn hái măng cụt, hái dâu ăn!
Thằng nhỏ nghe bé nói thế, vội vàng bỏ sách xuống, năn nỉ đòi theo. Bé phì cười.
Hai đứa rón rén mở cửa sau ra ngoài. Thằng Tí nhắc ghế trèo lên mở
cổng vườn. Chả là ba sợ hai đứa lén ra vườn trèo cây nên rào kỹ như thế.
Thằng Tí mới học lớp nhì mà gan ghê, tuần trước lén trèo rào hái dâu,
bị ba đánh một trận. Bé là chị, chỉ hơn nó hai tuổi nhưng nhát như cáy,
chuyện chi cũng nhờ Tí.
Vườn thật rộng, mát rượi; ánh nắng mặt trời không thể nào soi thủng
tàn lá dầy, rậm đó nên khu vườn mát vô cùng. Cách vài cây lại có một
mương nhỏ. Ngày xưa lúc chưa đến mùa trái cây, ba cho hai đứa tự do ra
vườn. Bé hay rủ con Ly vô vườn kiếm mấy cánh hoa tim tím, vàng vàng chơi
bán hàng.
Thằng Tí cầm cây sào một đầu buộc với cái bọc nhỏ. Nó nhẹ nhàng trèo
lên một cây măng cụt, ve đang kêu ran bỗng im bặt. Bé hồi hộp nhìn lên.
Một chú ve đang nằm im như ngủ say lắm, cái bọc từ từ đến và chụp vào,
chú ve tỉnh hẳn vội vàng bay đi, lại kêu rầm rĩ như báo động làm mấy con
khác kêu ầm lên.
Chiều đến, bé bỗng thấy đau bụng dữ dội. Bé muốn khóc, muốn ngủ nhưng
sợ ba biết. Bữa cơm chiều, bé phải miễn cưỡng ngồi vào bàn. Ác thay,
chiều ni anh Hải về phép nên bàn ăn đầy những món hấp dẫn. Lại có cả ổ
bánh bông lan to nữa chứ. Bé ngồi nhăn mặt, ôm bụng nhưng cố nén. Mẹ lại
tiếp tế đồ ăn đầy chén, bé chỉ ngồi nhìn mà nhăn mặt, tiếc hùi hụi.
Những quả măng cụt lúc trưa sao ngon ngọt thế, mà giờ mỗi lần ợ, bé nghe
toàn mùi chua chua, chỉ muốn tống ra ngoài.
- Ô, sao con không ăn? Sao thế, sao lại khóc?
Thằng Tí nhìn bé phì cười. Bé vừa tức giận vừa thẹn, nước mắt ở đâu
cứ tuôn ra hoài. Cơn đau lại kéo đến, bé bỏ chén đũa ôm bụng, ruột quặn
đau. Cả nhà hốt hoảng lên, ba mẹ, anh Hải, chị Hạnh hỏi lao xao. Con ve
nằm trong túi áo bị bé ôm bụng đè phải, kêu ran lên. Bé sợ quá, cơn đau
biến từ từ, bé run rẩy vì sợ. Ba tròn mắt nhìn bé, ánh mắt ba soi mói dễ
sợ. Bé liếm liếm môi; ba nhìn một lúc rồi nói:
- À, dám cả gan bắt ve ngoài vườn à, lại hái trái cây ăn nên đau bụng
chứ gì? Ba đã nói mấy mươi lần, nhớ không? Tội cãi lời cha mẹ, Tí đâu
lấy cho ba cây roi, mau lên!
Mẹ cũng mắng bé:
- Con gái gì mà nghịch quá! Tao chán lũ mày quá rồi!
Bé hoảng quá, toan khai luôn thằng Tí nữa, thì ba đã quát:
- Hảo, nằm xuống ngay!
Bé chậm chạp, lom khom đi lại phía ba. Bé liếc thấy thằng Tí nhìn bé
che miệng cười. Bé đảo mắt nhìn xem có đồng minh không. Có lẽ vì cặp mắt
van nài và gương mặt của bé (có lẽ lúc đó buồn cười ghê lắm), anh Hải
can:
- Thôi, tha cho bé một lần đi ba, tội nghiệp công chúa nhè mà!
Tiếng mẹ:
- Lại đây với mẹ, mai mốt đừng có dại nữa nghe con!
Bé bước mau lại trong vòng tay mẹ, tay chùi nước mắt. Bé liếc thằng
Tí thật dài. Người ta bị như thế này mà nó còn nhe răng cười, lại hí
hửng lấy roi cho ba nữa. Bé phải tẩy chay hắn mới được. Bé giở túi áo ra
nhìn, con ve chết nát nhừ trong túi áo. Chỉ tại mày, bé mới suýt bị
đòn. Anh Hải cười to nhìn bé:
- Cu Tí đâu, mau kêu xe anh đưa bé đi nhà thương…
Có tiếng thằng Tí cười dòn…
Trần Hữu Nghiêm
(Bình Dương tháng 5-70)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 133, ra ngày 15-7-1970)