Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

CHƯƠNG XVII, XVIII_NGỌC BÁU NGAI VÀNG


CHƯƠNG XVII

LỄ ĐĂNG QUANG


Ngày thứ sáu sau đó quả là một ngày buồn quá là buồn. Phần thì tiết trời u ám, mưa không mưa, nắng không nắng. Nhưng điều khiến bọn tôi khó chịu nhất là mọi hy vọng hầu như sắp biến thành mây khói.

Đang lúi húi với Trí trong Phòng Thí Nghiệm, bỗng tiếng phát thanh từ cái radio "pin" của anh vang vang rõ rệt như người nói chuyện. Phát ngôn viên loan tin buổi lễ đăng quang của vị tân vương Ca-sa quốc Rả Bây đã hoàn tất và Rả Bây đã chính thức bước lên ngai vàng cầm đầu trăm họ.

Đại cương những nét chính của mục tin tức là như vậy. Nhưng sao lại! Những bản tin chi tiết lại có tính chất nói quanh nói quẩn, trắng đen không rõ rệt gì cả. Dài lắm, cái bản tin chi tiết về ngày lễ đăng quang đó dài lắm. Hình như khi gần đến lúc kết thúc đã xẩy ra nhiều biến cố dị kỳ. Không ai được biết đích xác một điều gì thêm. Vì lẽ, từ lúc tân vương Rả Bây lên ngôi báu, nhát kéo của "bà Kiểm duyệt" đã không ngớt hạ xuống xoèn xoẹt, cắt ngọt xớt mọi tin tức từ Ca-sa-bỉ-ba loan đi. Thái độ chính phủ mới của Ca-sa-bỉ-ba ra sao, không một ai hay biết.

Sau khi nghe tin tức như thế, chúng tôi chạy đi tìm cậu Hải Minh ngay. Cậu cũng chẳng hơn gì hai anh em, nghĩa là cũng không biết được một tin tức gì đặc biệt.

- Cậu đã thử gọi điện thoại qua bên đó nhưng không một ai trả lời. Hình như mọi đường dây liên lạc với Ca-sa-bỉ-ba đều bị trưng dụng, dành cho quốc sự hết.

Có tiếng Thái Tử Hà Lam:

- Tôi cũng đã gọi sang Anh Quốc, về tòa đại sứ. Nhưng ở bên ấy chẳng ai biết tin gì ngoài tin chúng ta mới nghe ở đài phát thanh. Điều này đáng ngại lắm! Các đại sứ Ca-sa-bỉ-ba là những người đầu tiên phải được biết mọi biến cố quan trọng của Ca-sa quốc chứ!

Trí điềm tĩnh trấn an mọi người:

- Thôi được! Để đến mai thử coi!

Không ai bảo ai mà mọi người như một, đều nóng lòng chờ đợi ngày thứ Bẩy. Đầu óc ai nấy sôi lên như có lửa đốt. Chiều thứ Bẩy nào cũng có chương trình phát hình tin tức thời sự quốc tế.

Cậu Hải Minh:

- Coi phát hình xong là cậu lên đường về Ca-sa quốc đấy, Chiêm à. Bay đêm. Phi hành đoàn đã sẵn sàng cả rồi. Trưa chủ nhật là tới nơi.

Tiếng Hà Lam nói thầm thì:

- Tôi cũng muốn theo ông về quê quá!

Cậu tôi ôn tồn:

- Tôi cũng muốn đưa Thái Tử cùng về, nhưng ngại nguy hiểm cho người lắm.

Hà Lam nghẹn ngào:

- Tôi biết!

Riêng tôi, tôi cũng cảm thấy cay đắng tràn ngập cả tâm hồn. Mọi sự có vẻ gần như thất bại. Thất bại nặng nề! Còn gì nữa đâu! Hãng Thám Tử Tư Sê-Tê-Hai của Chiêm Trí. Danh tiếng đang nổi như sóng cồn sau vụ "Đồng tiền giả" ! Mà bây giờ...

Lễ đăng quang đã hoàn tất. Cậu Hải Minh sửa soạn quay trở về Ca-sa-bỉ-ba và Thái Tử Hà Lam thì lại sẽ là... một sinh viên Văn Khoa như hàng ngàn sinh viên khác tại Saigon.

Ấy thế mà bữa đó may sao tôi lại vớ được một vài phút vui sướng hân hoan. Chỉ vài phút thôi nhưng cũng đã đủ để xua đuổi được cái không khí hắc ám nhất là từ lúc buổi trưa trở đi, cứ trĩu nặng thêm mãi trong lòng. Nguyên là khi đạp xe lên Thủ Đức đưa báo về, tôi giật nẩy người vì một tiếng còi xe hơi chát chúa ngay phía sau lưng. Bàng hoàng quay đầu ngó lại: Ô kìa! Chiếc xe Rolls-Royce màu cà phê sữa nhạt sáng lấp lóe. Chưa hết: nơi ghế tài xế, bác Phối bằng xương bằng thịt ngồi chễm chệ.

Bác giơ tay ra hiệu, hãm tốc lực, rà rà vào lề đường, dừng lại. Rồi bác đợi tôi tới gần, nở một nụ cười thật tươi, đưa tay vào túi áo vét lôi ra chiếc "bóp phơi". Lật bóp, bác chìa vào mắt tôi tấm giấy đỏ có in chữ và đóng dấu son: cái bằng lái xe của ông Đinh Văn Phối.

Nét cười vui của bác in lên ánh mắt:

- Ông Trưởng Ty Cảnh Sát Mạc Kính sai Phó Thẩm sát Viên Minh Khánh đem đến trả cho anh tận nhà, lúc vừa ăn cơm xong đó, chú Chiêm!

- Họ đã bắt được hai tên Kha Bỉ và Du Đả chưa?

- Không bắt được. Chúng nó trốn hết rồi! Anh đã phụ lực với Cảnh Sát lục soát căn buồng của Kha Bỉ. Nhưng không một dấu tích gì để lại...! Chim trời đã tung cánh! Hà hà!

Tôi cũng vui theo vác Phối:

- Chúng đã trốn hết! Thôi, thế càng hay! Rồi Cảnh Sát sẽ bắt lại mấy hồi! À sao? Bác phối! Gỡ oan được rồi, bác Phối thú không?

Bác tài xế giọng nghiêm trọng:

- Cũng nhờ hãng "Sê-Tê-Hai" Chiêm Trí đấy! Phó Thẩm sát Viên Minh Khánh đã nói rõ cho tôi nghe các chú em khám phá bí mật trong vụ xe đụng này ra sao rồi. Thật cám ơn các chú không để đâu hết. Rồi đây anh sẽ đền đáp các chú thật xứng đáng.

Dứt lời, bác Phối giơ tay chào theo kiểu nhà binh, mỉm cười thân ái, gài số cho chiếc Rolls-Royce lao vút đi.

Tôi đưa mắt nhìn theo, lòng rộn ràng với ý nghĩ vui vui: "Chỉ cần bác tài xế được minh oan, giữ mãi tình bạn không kể tuổi tác thắm thiết của bác đối với tôi và Trí, đồng thời luật pháp được triệt để tôn trọng".

Buổi chiều hôm đó, trong phòng khách biệt thự Huỳnh Lan Anh có đủ mặt quan khách: má tôi, vợ chồng giáo sư Bích Tâm, Thái Tử Hà Lam, cậu Hải Minh, Trí, bác tài Phối và tôi. Dĩ nhiên là cả bà chủ Huỳnh Lan Anh nữa.

Bà Lan Anh tính nết vốn vui vẻ đem hộp kẹo lớn ra mời khắp mọi người, luôn luôn ve vẩy chiếc khăn choàng "hồng xà", gần như một thói quen, khó lòng để im tay được một phút.

Cái miệng tươi cười của bà bật thốt:

- Ôi chà! Hồi hộp lắm nhỉ ! Anh em chúng ta ngồi đây sắp sửa được xem một buổi lễ đăng quang thứ thiệt đây. Cái máy truyền hình kể cũng tài tình... Hừ! Hà Lam, tội nghiệp cho con... Đáng lẽ người làm chủ lễ đăng quang bữa nay phải là con đó! Nhưng... hỡi ôi... tội nghiệp quá chừng...

Bác Phối khoan thai tiến lại gần tủ máy truyền hình, bấm nút. Một tiếng "cách", không khí im lặng trong phòng khách như đặc quánh thêm lên. Mọi người hình như dằn cả hơi thở mà ngay đến bà chủ nhà vui tính "hay nói" cũng im luôn, ngoại trừ hai bàn tay không ngớt sục sạo bới mò trong cái túi xinh xinh để tìm... kẹo.

Mặt kính Tivi trắng đục sáng dần: một đoàn kỵ mã phóng qua màn ảnh như gió cuốn. Phía xa xa, người ta nhận ra nhiều tòa kiến trúc màu trắng toát, bên trên thiết trí những tháp canh hình thù thật kỳ dị. Tiếng xướng ngôn viên vang lên trầm ấm:

"Quý vị khán thính giả, chút nữa đây sẽ được dự kiến một cuộc đại lễ rất độc đáo, rất đặc biệt của miền Cận Đông, tại một tiểu vương quốc trù phú nổi danh là có nhiều giếng dầu hỏa. Kính thưa quý vị! Đó là vương quốc Ca-sa-bỉ-ba. Chúng ta sẽ được chứng kiến lễ đăng quang của vị tân vương Ca-sa quốc, nhũ danh là Ca Líp An Men Ben Rả Bây, gọi tắc là Rả Bây.

Kể từ lúc rạng đông tới giờ phút này đã có những cuộc trình diễn rất lạ kỳ, vô cùng hấp dẫn; tập tục cổ truyền của Ca-sa-bỉ-ba từ ngàn xưa nay sống dậy để hoan tụng vị tân vương.."


Mọi người trong phòng khách chăm chú ngắm nhìn cuộc diễn hành của những bộ lạc miền sa mạc. Những kỵ mã nét mặt hung hãn, lạnh lùng như đá tạc, cưỡi ngựa phóng như bay. Họ giơ cao những khẩu súng trận đen nhánh, nhiều người lại huơ những mũi lao sáng loáng khổng lồ, nhọn hoắt. Quanh cảnh đột nhiên thay đổi, in rõ hình hai chiếc xe tăng vĩ đại, rồi tới bốn chiếc phi cơ loại khu trục, giàn máy hộc lên xé bầu trời xám đục, vút qua như một ánh chớp hãi hùng trong một giấc mơ kinh dị.

Tiếng xướng ngôn viên lại vang lên:

"Bây giờ chúng ta sẽ được coi một "pha" hồi hộp nhất, tôn nghiêm nhất trong đại lễ đăng quang tức vị. Nghĩa là: vị tân vương sẽ cùng uống nước đồng sinh chung một cái ly với một... gã ăn mày, người công dân nghèo khổ nhất tại vương quốc".

Trong bóng tranh tối tranh sáng của gian phòng khách rộng mêng mông, tôi chợt nhận ra khuôn mặt Trí thấp thoáng lờ mờ do ánh sáng hư ảo màn ảnh Tivi chiếu hắt ra. "Sếp" tôi nghiêng người chồm hẳn về phía trước, nét mặt căng thẳng. Tôi biết ngay rằng anh ta không bỏ sót một chi tiết nào quang cảnh đang diễn ra trước mắt. Tôi cũng bắt chước làm theo anh.

Khuôn mặt Rả Bây chiếm gần trọn màn ảnh. Thoắt một cái, ống kính thu hình lùi ra thật lẹ. Vị tân vương xuất hiện trong bộ vương phục riêm rúa từ đầu đến chân. Khăn choàng lụa trắng rộng như một tấm mền, trên trán chít hai giải viền màu vàng cẩn bốn hột bảo thạch lấp loé dưới ánh đèn. Kế bên trái, phía trước tân vương là một gã áo quần rách rưới nhơm nhếch, râu tóc bờm xờm, mặt mũi thân hình và tay chân trông rất thảm hại, kệch cỡm một cách rất khôi hài. Suýt nữa bật phì cười, nhưng ngay lúc đó, tôi lại giật mình khi nghĩ rằng tên "cái bang" này nhất định phải là bạn thân hoặc một người thân thích họ hàng với bạo chúa. Và... khi cuộc lễ hoàn tất, y sẽ được lãnh một số vàng bạc châu báu khổng lồ đủ để sống vương giả suốt một đời.

Gã "cái bang" thản nhiên đưa tay đỡ lấy ly nước đồng sinh, nhẹ nhúng cặp môi dầy vào làn nước phép, rồi giơ cao cái ly báu trình cho muôn dân tường lãm... Ống kính thu hình xán đến thật gần: chiếc ly báu giống hình một chiếc bình bông, chạm trổ công phu một cách lạ thường, hiện rõ từng nét.

Tiếng xướng ngôn viên:

"Giờ đây muôn dân Ca-sa quốc hoan hô chúc tụng Tân Vương!"

Đột nhiên trong tâm tư sâu kín tôi cảm thấy đôi chút mừng thầm vì tiếng hoan tụng tung hô vị vua mới từ đám đông lương dân Ca-sa quốc sao nghe lại xầm xì y như một bài đồng ca buồn rầu trong một đám táng.

Trên màn ảnh hiện ra quang cảnh tổng quát in rõ hình đám đông dân chúng. Đông lắm. Không biết hàng mấy muôn người! Coi bộ ai nấy đều thản nhiên im lặng và rõ ràng là người nào cũng chăm chú nhìn không chớp mắt thẳng ngay mặt tân vương Rả Bây và tên hành khất. Tiếng "đồng ca" kỳ dị lại nổi lên, mới đầu còn lào xào như lá thông reo nhè nhẹ, rồi cứ lớn dần, cao mãi lên... biến thành những tiếng la hét như ở ngoài bãi chiến. Có thể nói ngay rằng đám đông đang nổi cơn phẫn nộ. Hai khuôn mặt Rả Bây và tên ăn mày hiện ra trước mắt chúng tôi: cả hai hình như có vẻ ngạc nhiên, sững sờ, xen lẫn niềm băn khoăn lo ngại.

Tiếng cậu Hải Minh:

- Dân chúng đang nói cái gì vậy? Đám đông la hét cái gì mà dữ thế?

Hà Lam:

- Tôi cũng chưa nghe rõ. Tiếng ồn nhiều quá. Nhưng hình như đám đông đang đòi xem những cái gì là "hòn ngọc", "ánh sáng" rồi "khôn ngoan" gì gì. Trời ơi! Tôi cũng chẳng hiểu gì cả!

Dứt lời, ông Hoàng Tử quay phắt về phía Trí như chờ đợi nơi anh một sự giúp đỡ.

Trí đã đứng dậy từ lúc nào. Anh cúi lom khom, mũi gần như dán vào màn ảnh Tivi. Chợt anh kêu lên:

- Tụi nó không có! Tụi nó không có cái đó rồi! Cái nầy không phải là chiếc ly báu thật.

Lại tiếng người xướng ngôn viên:

"Kính thưa quý vị! Hình như tại nơi đây đang có biến cố gì kỳ lạ lắm mà thực tình chính bản đài cũng chưa hiểu rõ. Chỉ biết rằng hiện giờ đám đông dân chúng đang nổi cơn phẫn nộ và lên tiếng đe dọa định làm dữ... vị tân vương. Chúng tôi sẽ loan tin giờ chót với quý vị nếu tìm hiểu được lý do đích thực của sự xáo trộn bất thình lình này! "

Màn ảnh tivi nhòa nhạt nhường chỗ cho một cô xướng ngôn viên có nụ cười tươi đẹp:

"Kính thưa quý vị, đoàn đặc phái viên của bản đài phái đi lượm tin tại Ca-sa-bỉ-ba quả xứng đáng với lòng sở cậy và sự mến phục của quý vị cũng như của ban Quản Đốc bản đài. Lý do: họ đã phải đương đầu với biết bao trở ngại mới quay được cuốn phim tài liệu nóng hổi, đầy hình ảnh sống động mà quý vị vừa dự khán. Thay mặt ban Quản Đốc bản đài, chúng tôi xin được cùng với quý vị gởi lời nồng nhiệt cám ơn các anh chị em đặc phái viên dũng cảm ấy. Nhờ có anh chị em chúng ta mới được tai nghe mắt thấy tận nơi một đại lễ đăng quang kỳ thú như thế... Rả Bây hiện giờ là vị quốc trưởng đứng đầu chính phủ Ca-sa-bỉ-ba quốc."

Tiếp theo đó là một phim quảng cáo thương mại. Trí vặn nút tắt Tivi đoạn quay lại ngó chúng tôi, giọng nói của anh run run vì cảm xúc tột độ:

- Rả Bây chưa chính thức lên ngôi báu. Hà Lam! Hà Lam còn nhiều hy vọng lấy lại ngai vàng!

Cậu Hải Minh bật la to:

- Thật không, Trí? Mà tại sao lại bảo còn nhiều hy vọng?

Tất cả đều ào ào đứng lên, quây lấy Trí. Các bà trợn tròn mắt hỏi dồn dập:

- Ừ, mà tại sao chứ? Tại sao lại còn hy vọng là thế nào? Giải thích rõ đi coi Trí!

Trí trừng trừng nhìn thẳng mặt Thái Tử Hà Lam:

- Hà Lam! Nghĩ kỹ một chút coi! Cố nhớ lại xem nào ! "Đá quý" "ánh sáng" và "khôn ngoan"! Những chữ đó Hà Lam hiểu ra sao?

Im lặng. Nghe được cả tiếng lá rơi ngoài lối đi trải sỏi trắng. Vị hoàng tử Ca-sa quốc nhíu đôi chân mày. Người đang suy nghĩ điều gì lung lắm. Chợt nét mặt tươi hẳn, Hà Lam nói gần như la lên:

- Xin chờ một chút!

Rồi anh chạy vút ra khỏi phòng khách. Ai nấy vẫn sững sờ đứng ngây người, đợi chờ khắc khoải.

Hà Làm đưa ra một tờ giấy gấp tư màu đã ngả vàng:

- Đây là bức thư cuối cùng của vua cha. Trong có nhiều câu tôi không hiểu nghĩa. Đã từ lâu rồi, tôi cứ băn khoăn suy nghĩ mãi mà nghĩ không ra. Xin đọc để mọi người cùng nghe.

"Nếu ngày mai tai họa có giáng xuống đất nước yêu quý ta, con vẫn phải nhớ chính con mới là đích tử của "anh sáng" và của "khôn ngoan" Mọi nguyện vọng, mọi ước muốn của con sẽ cứng rắn như là đá vậy. Rồi một nhân vật vẫn được gọi là "kẻ đáng tin cậy nhất" sẽ gánh vác mọi việc cho con!"

Mọi người đều chăm chú ngó Thái Tử Hà Lam. Lời lẽ bức thư Thái Tử vừa đọc cũng khó hiểu y như tiếng Ả Rập vậy. Nhưng, hình như Trí có vẻ hiểu được một vài điểm gì đó.

Quả nhiên, anh cất tiếng nói rành mạch:

- Đây! Theo tôi thì mọi việc đáng lẽ phải như thế này! Trong buổi đại lễ đăng quang, giây phút tôn nghiêm nhất, khi cùng uống nước phép "đồng sinh", gã ăn mày phải moi từ trong cái hốc ở đáy ly quý ra một viên ngọc báu, tượng hình của Ánh sáng và Khôn ngoan. Chớ nếu hai kẻ vua tôi chỉ cùng uống nước phép thôi thì vẫn là chưa đủ. Viên ngọc báu lấy từ đáy ly biểu trưng cho sự kiện vua lấy được quyền uy từ khối dân chúng mà ra. Vậy, nếu chưa nhận được viên ngọc báu đó, tất nhiên không đủ oai quyền để trị vì. Đằng này chúng ta thấy rõ ràng là gã ăn mày chưa hề đưa viên ngọc đó cho Rả Bây. Gã không đưa vì... gã không thể đưa được. Lý do: chiếc ly hiện cầm nơi tay không phải là cái ly báu thật. Và tôi dám nói chắc rằng: chiếc ly báu đó hiện còn đang nằm im kín trong chiếc xe Rolls Royce này đây!

Trí óc sôi sục lên như nồi cơm trên bếp than hồng, tôi cất tiếng hỏi:

- Thế tại sao gã bạo chúa không nhét đại một viên ngọc thạch thường nào đó vào đáy chiếc ly giả mạo có được không?

Tiếng Thái Tử Hà Lam:

- Rả Bây không biết là có viên ngọc báu đó. Mà thực ra, hắn không thể biết được. Vì lẽ, trước khi kéo quân tràn về kinh thành để cướp ngôi thì hắn vẫn chỉ là tù trưởng một bộ lạc du mục nơi sa mạc hoang vu man dã. Hắn chưa thông hiểu một chút gì đời sống, phong tục trong cung điện cũng như mọi nền nếp sinh họat chốn kinh thành đô hội văn minh. Rồi ngay cả những bộ hạ, quân sư của hắn, đã giúp hắn đắc lực trong việc tiếm đoạt ngai vàng của phụ vương cũng thế. Dũng mãnh, tụi nó có dư, nhưng cơ mưu, trí lự thì lại không bằng hột bắp. Khi xốc tới kinh thành, tràn vào cung điện vua cha, tụi chúng chỉ lo đuổi giết tận tuyệt tất cả các quan đại thần, trung và hạ đẳng, không trừ một người nào. Trong số người bị chúng đánh đuổi chạy tứ tán đó, làm gì mà chẳng có kẻ hiểu biết về vấn đề cái chung bạch kim quốc bảo và viên ngọc thần, tượng trưng cho Ánh Sáng, Khôn Ngoan. Đối xử nương tay với họ một chút, làm gì mà họ chẳng mách bảo cho điều bí mật tối quan trọng ấy. Rả Bây đã tính sai nước cờ.

Trí bật kêu lên:

- Thôi, mau đi! Chiêm! Chạy ngay lên căn buồng trên nhà để xe đi! May ra hai gã Kha Bỉ và Du Đả, trong lúc vội vã đào tẩu, có thể đã để quên lại cái hộp đen quý hóa, cái máy dò hiệu "Gây-Sơ" đấy. Lẹ lên!



CHƯƠNG XVIII

CÓ THẾ CHỨ!

Thời gian ánh chớp, gian phòng khách rộng trong biệt thự Huỳnh Lan Anh đã biến thành thao trường chạy đua. Trí dẫn đầu, tôi theo anh sát gót. Tiếp đến là bác Phối, cậu Hải Minh. Sát cánh cậu là giáo sư Bích Tâm rồi sau rốt là các bà.

Trí hô to như một viên tướng chỉ huy ra lệnh cho quân sĩ:

- Bác Phối! Đánh xe ra đây ! Chiêm, chạy đi tìm xem tụi kia có bỏ quên cái hộp "Gây-sơ" không?

Tôi tung chân leo lên cầu thang nhanh như con vượn, tông cửa xộc vào phòng. Bên trong bừa bãi hỗn độn ghê gớm. Rõ ràng là hai tên Ả Rập, trong lúc vội vàng chạy trốn, đã xả đồ vật tùm lum; ô hộc kéo tuột ra, nằm kềnh trên sàn nhà, bàn ghế gỗ to nhỏ xô lệch chồng chất ngổn ngang.

Lục lọi các góc kẹt một hồi, lật tung bàn ghế nệm giường: vô hiệu. Tôi quay ra thọc tay bới tìm trong đống áo quần mặc dơ nằm lẫn lộn với đám mùng mền... Đây rồi! Chiếc hộp cứng, đen bóng như sừng nhỉnh hơn hộp thuốc lá đã nằm gọn trong tay. Khư khư giữ chặt vật quý, tôi lao vút xuống cần thang. Quang cảnh diễn ra trước mắt khiến tôi ngây người đứng sững : chiếc Rolls Royce màu cà phê sữa lạt, lộng lẫy, "con ma ánh bạc" trắng sáng ngời giờ đây đã bị phân ra trăm mảnh.

Bên thùng xe phía trước, nắp đã tháo rời, cậu Hải Minh và bác Phối khom mình, đầu cúi gầm, ngó trừng trừng khối máy. Trong tay mỗi người nắm chắc một cái búa con, thay nhau gõ nhè nhẹ vào mọi tảng thép, tất cả các ống tròn, bẹp để rình nghe tiếng động lạ. Xa xa một chút, vợ chồng giáo sư Bích Tâm và má tôi, sau khi na hết cả sáu tấm nệm nơi ghế ngồi trong xe ra đặt trên mặt sân sỏi, hì hục đập đập vỗ vỗ, rờ nắn cẩn thận từng phân một. Đứng sát đó, bà Huỳnh Lan Anh hai tay thay phiên nhau phe phẩy chiếc khăn quàng "mãng xà hồng" như vị nữ tướng quân phất cờ hô quân xung sát. Đôi viền môi tươi của bà không ngớt phát thanh. " Tìm kỹ nghe! Tìm thật kỹ đó!"

Thái Tử Hà Lam ngây người đứng im trên thảm cỏ mướt xanh, ngơ ngác nhìn quanh cảnh náo nhiệt trước mắt. Có lẽ anh tưởng chừng như mọi người vừa mới mắc bệnh thần kinh.

Tôi đưa chiếc hộp điện tử "Gây-sơ" cho Trí: Anh cầm đầu hộp đưa sát vào mọi hốc kẹt, thành xe, giàn thép, từng chút, từng chút một. Chiếc kim trên mặt kẻ chữ số vẫn im lìm. Có tới mười lăm phút sau, như chợt nghĩ ra một điều gì, giáo sư Bích Tâm đứng thẳng người lên:

- Chính! Trời hơi mờ mờ tối rồi. Con chịu khó vào giong ngọn đèn điện chỗ hàng ba kia ra gần đây. À, này, con! Chúng ta tìm đây là tìm cái ly báu bằng bạch kim, nhỏ xinh xinh chỉ bằng cái lọ cắm hoa tí hon. Vậy mà dùng cái máy dò "Gây-sơ" ba chắc chẳng ăn thua gì đâu. Bạch kim là vàng trắng, một loại kim khí quý, cũng như vàng đỏ, nó đâu có tác động gì vào cái máy dò này được.

Trí quay lại nhìn cha:

- Tuần lễ trước con đã lên Biên Hòa, sưu tầm kỹ tài liệu trong thư viện. Và con đã mò ra được một số báo trong đó có đăng mục lẽ đăng quang tức vị của vua Hà Kim. Cũng ở mục ấy, con đã nhờ ông Quản thủ thư viện giảng cho một đoạn nói về lịch sử chiếc ly báu của Ca-sa quốc. Nguyên đó như thế này: Cách đây khoảng hai trăm năm, một người thuộc bộ lạc du mục, bất ngờ tìm thấy tại một hang sâu trong vũng núi đá cao chớm chở của Ca-sa quốc một viên ngọc lạ, tròn như hòn bi. Viên ngọc thật kỳ dị: ban đêm phát ra ánh sáng như lân tinh. Anh ta lượm lấy, đem về dâng lên Ca-sa quốc vương. Vị vua hồi đó liền sai thợ kim hoàn làm cái ly nhỏ bằng bạch kim, dưới đáy ly có một lỗ bỏ vừa viên ngọc báu. Từ đó, chiếc ly, bên trong đựng viên ngọc quý, trở thành bảo vật có một ý nghĩa rất mực thiêng liêng. Và từ ngày xa xưa đó cho đến tận bây giờ, chiếc ly báu phải xuất hiện và chỉ xuất hiện trong ngày lễ đăng quang lên ngôi báu của các vị vua liên tiếp.

Giáo sư Bích Tâm:

- Nhưng chất khoáng sản phát ra ánh sáng lân tinh chẳng hiếm gì. Và đa số chúng đều không có chất phóng xạ. Con thấy không? Vậy thì cái máy rà "Gây-sơ" kia chắc cũng vô ích mà thôi !

Trí vẫn điềm tĩnh:

- Ba ơi! Hôm nọ được biết là tụi Kha Bỉ, Du Đả đã dùng cái mày rà này, con cũng lấy làm lạ lắm, không hiểu tại sao. Về sau, vào thư viện tìm được một cuốn sách dầy nói về địa chất tại miền Trung Đông con bắt gặp một trang nói đến việc các kỹ sư đã khám phá ra nhiều loại muối chứa chất uranium phóng xạ trong những vùng núi cao tại Ca-sa-bỉ-ba. Vậy thì có thể chắc chắn được rằng viên ngọc báu nói trên, tượng trưng cho Ánh Sáng, biểu hiện của Khôn ngoan, chứa một phần nào chất muối phóng xạ đó.

Đến lượt cậu Hải Minh lên tiếng:

- Cho dù trong chiếc xe Rolls này tàng ẩn một vật gì đó có chất phóng xạ thì vật đó tất nhiên cũng bị lớp tôn pha chì che lấp đi rồi. Có rà máy cách mấy, nhất định chiếc kim báo cũng không thể nào nhúc nhích được đâu!

Bỗng "sếp" tôi chẳng để ý gì đến cuộc bàn qua cãi lại của mọi người nữa. Đứng sững ngay trước mũi xe hơi, đôi mắt anh nhìn chăm chú bộ khung bao ngoài bốn cánh quạt sáng loáng. Tiếng thét bất thình lình của Trí khiến ai nấy giật nẩy người:

- Đây rồi! Có thế chứ!

Đám đông xúm lại, mọi nét mặt cũng như dây thần kinh đều căng thẳng. Trong khi bao nhiêu con mắt ngạc nhiên nhìn anh thì anh giơ tay chỉ thẳng vào bộ máy quạt, cất tiếng lanh lảnh:

- Bác Phối! Hôm nọ nói chuyện, bác bảo chếc xe Rolls này được chế tạo năm nào nhỉ?

Tiếng bác tài xế:

- 1925.

Trí reo lên:

- Đúng rồi! Tôi đoán đúng rồi!... Chiếc ly báu hiện nằm trong bộ khung máy quạt này đây!

Quay lại, tia mắt đắc thắng của anh đụng ngay phải bao nhiêu ánh mắt nghi ngờ.

Sếp tôi thản nhiên thuyết trình với mọi người. Cách xưng hô của anh nghe lại có vẻ như chỉ nói riêng với ông Bích Tâm:

- Đây nhé! Ba nhìn kỹ nghe ba! Con cũng đã đọc một quyển sách nói về lịch sử loại xe Rolls Royce này. Một điều quan trọng con được biết là: bắt đầu từ khi loại xe Rolls tối tân ra đời, bộ máy quạt chưa hề bị sửa đổi một điểm nào hết, ngoại trừ cái chi tiết này: khi vị chủ nhân sáng lập thứ hai tên Henry Royce từ trần vào năm 1933, các kỹ sư quyết định từ đó về sau phải sơn hai chữ R quấn lấy nhau, màu đen, để để tang ông Henry Royce (Vị chủ nhân thứ nhất cũng có tên bắt đầu bằng chữ R mất năm 1910) chứ không sơn đỏ như trước nữa. Vậy mà, xin tất cả ngó kỹ bộ máy quạt coi, chiếc xe Rolls Royce này được chế tạo năm 1925, tức là trước khi ông Royce chết... tại sao hai chữ R lại đã được đi màu đen rồi là thế nào?... Chẳng có gì đáng thắc mắc! Chúng ta có thể kết luận ngay rằng: "bộ khung máy quạt này đã được thay thế bằng cái khác". Và thay cái khác để làm gì nếu không là để giấu yểm một vật gì trong đó?

Mọi người im lặng đứng nghe, hết thẩy trong lòng đều nóng như lửa đốt. Bác Phối lấy "lắc-lê" tháo bốn chiếc đinh vít ở bốn góc bộ khung quạt, nhấc cái nắp ở ngoài ra. Trí tiến đến kê sát hộp máy rà "Gây-sơ" vào bộ khung bao quanh cái quạt máy. Hộp máy rà kêu "cờ-lích" một tiếng... rồi lại êm ru. Mọi người thở ra một hơi dà thất vọng. Nhưng Trí vẫn lầm lì rà từ từ ghé thật sát cái hộp đen vào bộ khung quạt. Đột nhiên, chiếc kim nhỏ như râu con dế lửa đen nhánh nhẩy loạn xạ lên. Lồng ngực của mọi người đứng xung quanh phồng căng để đến khi xẹp xuống, bật ra những tiếng reo... đắc thắng.

Giờ đây tôi chỉ còn nhớ mang máng cái quang cảnh hỗn loạn nhưng tưng bừng nhộn nhịp lúc đó. Ai nấy cố sức xô đẩy nhau giành chỗ, chân tay múa vung vít quanh cái khung quạt máy "nạn nhân" đó. Đột nhiên, bác Phối, vẻ mặt nghiêm trọng, giơ thẳng mặt bàn tay:

- Bữa trước, trong hầm đá tôi đã từng nói rằng tôi linh cảm có một cái gì lạ lắm ở trong này. Nhưng lúc đó vì hồi hộp, mất bình tĩnh quá nên đã cho rằng mình hoa mắt, lầm lẫn chăng?... Giờ đây, hà! Quả thật là tôi không lầm: quả nhiên chỗ này có một điểm kỳ quái lắm!

Mọi người nín thở trước vẻ mặt khắc khoải của bác tài xế từ xưa đến nay vẫn nổi tiếng là hiền lành ít nói. Giờ đây bác lại có vẻ trầm nghiêm, dõng dạc "thuyết trình" như thể người bị ma làm. Chợt, bác giơ thẳng một tay:

- Kìa! Cái ống dẫn nước kia kìa!

Gần chục cái đầu quay phắt lại, nghiêng xuống có tới hai phút để coi cái ống dẫn nước bao quanh bộ máy quạt xem có gì lạ. Và tôi nhận ra ngay: cái ống thép nhỏ dẫn nước ăn thông từ miệng bình đi xuống, uốn vòng theo viền khung máy quạt, tới chỗ bắt góc... lại chia làm hai nhánh thay vì một. Nhánh ống chính thức chạy ôm rất sát viền khung, còn cái "ống phụ" kia trông như ngón tay thừa mọc cạnh ngón tay cái của người sáu ngón, lại chui tụt mất hút vào bên trong bộ khung bao quanh máy quạt nước.

Không sai! Nhất định chỗ đó là chỗ giấu chiếc ly báu. Thảo nào mà không ai phát giác ra được kỹ thuật yểm giấu đồ vật như vậy, thế gian chắc chỉ có một.

Cậu Hải Minh xắn hai ống tay áo, bác Phối phụ một tay, nhẹ nhàng tháo từng chút một. Cái "tua vít" nhỏ xíu trong tay cậu không ngớt xoay xoay, cái kẹp nhọn luôn gãi kẽ ống từng li từng tí. Không ai dám thở mạnh, mãi cho đến khi cậu Hải Minh ôm gọn báu vật trong tay, mọi người mới phào ra một hơi tưởng chừng như một làn gió Nam lướt tới rời rợi. Miệng cười thật tươi, cậu tôi trao chiếc ly báu cho Trí.

Chiếc ly báu! Bảo vật của Ca-sa quốc có khả năng quyết định cả một ngai vàng, cả một vương quốc, cả một khối lương dân phú cường nhân số kể có tới hàng bao nhiêu triệu. Báu vật đó, giây phút này nằm gọn trong tay chúng tôi. Mọi người ai nấy đều như hóa điên vì hân hoan tột độ. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau miệng hò reo tở mở, chân nhẩy, tay múa, già cũng như trẻ không khác các thân chủ của Dưỡng trí viện Biên Hòa.

Thốt nhiên, một giọng nói lạnh lùng làm tất cả giật bắn người, đứng ngay sừng sững:

- Ly báu đó, đưa cho tôi, ngay lập tức!

Một bóng người từ phía sau nhà xe tiến ra: Pha ra Ma Lả! Ông "cà mèn" cao lớn, râu đen nhánh, thân hình thẳng đứng lạnh lùng lớn bước tiến đến... tiến đến... Cánh tay phải ông ta giơ ra, bàn tay to lớn ngửa lên, cứng ngắc trông như mũi lao nhọn khủng khiếp. Tia nhìn dữ dội, rõ rệt là ông ta sẵn sàng làm đủ mọi chuyện để chiếm cái bảo vật vô giá Trí đang cầm trong tay.

_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIX, XX
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>