CHƯƠNG XV
DÃ TRÀNG XE CÁT
Cậu Hải Minh và Trí tuy không nói ra nhưng tôi đoán biết là hai người
cũng sửng sốt chẳng kém gì tôi. Cả ba cậu cháu chắc đều đang điên đầu
vì câu hỏi thầm:
- Tại sao chiếc Rolls Royce lại từ phía phi trường Tân Sơn Nhất chạy về, và tụi kia lái nó lên đó làm gì vậy?
Câu trả lời thầm lại có tính chất nghẹt thở hơn:
- Có lẽ hai tên Ả Rập này đã tìm ra chiếc ly báu bạch kim và vừa mới phóng lên phi trường giao cho Pha-ra-ma-lả.
Một lúc sau cậu Hải Minh mới khe khẽ lắc đầu, chép miệng :
- Thế này thì gớm thật! Cậu cứ đinh ninh là ông Ma Lả này vẫn trung thành với đức vua Hà Kim như xưa chứ, hừ!
Tiếng Trí:
- Thế còn tên kia? Tên Ả Rập cũng cùng ở trong phi cơ với Ma Lả đó cậu? Cậu biết hắn không?
- Biết, nhưng không quen! Tên hắn là Ba-i-rả hay Ba-i-rỉ gì đó. Bạo chúa Rả Bây phái y qua đây có lẽ để theo dõi Ma Lả đấy. Tên gian hùng Rả Bây vẫn có cái lối sai người nọ do thám người kia như vậy. Và cậu cho rằng Ma Lả dò xét cậu, mà y thì bị Ba-i-Rả theo dõi, đồng thời cả hai lại cùng kiểm soát Kha Bỉ và Du Đả.
Trí quyết định:
- Mình phải lục soát cái xe Rolls ngay sáng mai nghe cậu. Phải ngoại giao làm sao để mượn được chìa khóa xe của Kha Bỉ, bác Phối sẽ cho cậu cháu mình biết là bộ phận trong xe thiếu đủ thế nào.
Còn ngay buổi chiều hôm đó, chúng tôi không thể làm được cái gì hơn. Vì, đến khu Ba Chuông thì đã 11 giờ, gần nửa đêm rồi. Ba má tôi và chị An đang nóng lòng chờ đợi cậu Hải Minh. Vừa thấy bóng tôi, ba đã ra lệnh phải lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau mãi tới 10 giờ 30, cậu mới mò xuống ăn điểm tâm. Tôi biết cậu Hải Minh chỉ thích ngủ trưa dậy trễ vào những ngày được nghỉ. Ngồi vào bàn ăn, má tôi cứ săn đón chiều chuộng cậu em trai quý mãi, hỏi han đủ thứ chuyện, thành thử thật lâu sau cậu mới có thì giờ để ý đến tôi.
- Thế nào Chiêm? Chương trình hôm nay có những mục gì đây hả cháu?
- Chiếc xe Rolls, cậu quên rồi sao? Hôm nay là phải lục xét bằng được đó cậu.
Cậu tôi vươn vai cười ngoác miệng, đứng lên:
- Rồi, cậu sẵn sàng! Gọi điện thoại cho Giám Đốc CT2 đi, bảo "ông ấy" là mười phút nữa cậu cháu mình qua đó rước đó.
Vừa quay số đã nghe tiếng Trí vang vang ở đầu dây. Tôi bật phì cười khi nghĩ rằng chắc anh đã ngồi rình chuông điện thoại từ lâu lắm... trong khi cậu Hải Minh và tôi vẫn còn ườn cây thịt trên nệm êm mà đánh một giấc thẳng cánh.
- Rồi, rồi! CT3! Tôi đã xếp đặt một chương trình đâu ra đấy rồi để nẫng chiếc xe Rolls chạy vào núi Voi.
Bất giác tôi rùng mình khi nghe thấy Trí thông báo là chương trình, kế hoạch, hành động đã thảo xong. Lý do: trong bất cứ hoạt động nào của hãng để đối phó với tụi gian phi, bao giờ tôi cũng bị "sếp" giao cho công tác khó khăn nguy hiểm nhất. Y như rằng: lần này tôi phải đóng vai trò chim mồi. Nghĩa là tôi có nhiệm vụ nhử tụi "cướp" theo đúng kế hoạch điệu hổ ly sơn.
Trí mượn của bà Bích Tâm, má anh, một chiếc bình bông bằng đồng xinh xinh, bên ngoài bọc một lần giấy bạc lấy ở bịch thuốc lá thơm ra. Nếu gặp tên Kha-Bỉ quanh quẩn gần nhà xe, tôi phải để lộ, nửa kín nửa hở, chiếc bình gói giấy bạc ra cho y nhìn thấy. Rồi tôi sẽ rỉ tai, hay giả vờ rỉ vào tai cậu Hải Minh cái gì đó, đoạn vùng chạy thật nhanh vào bãi rừng cây phía sau biệt thự Lan Anh.
Trí tin chắc là tên Ả Rập Kha Bỉ, khi chợt thấy tôi thủ cái bình giả bọc giấy bạc, mắt lấm lét như thằng ăn trộm, thế nào cũng đuổi theo lập tức. Trong khi đó, cậu Hải Mình, bác Phối và CT1 cứ nẫng chiếc xe Rolls Royce, chạy thẳng tới Núi Voi.
Trong một thoáng, ba cậu cháu đã tới gần khu biệt thự bà Lan Anh. Trí nói khẽ vào tai tôi:
- Chiêm nhử tên Kha Bỉ vào thật sâu trong rừng cây cho nó lạc lối một phen, rồi liệu tìm đường tắt mà tới địa điểm tập trung nghe.
- Địa điểm tập trung? Mà ở đâu chứ?
- Thì Núi Voi, trong hầm đá bữa trước chứ còn gì nữa! Mình phải đánh cái đòn bạo như vậy mới được. Tụi "a rả rả" không bao giò ngờ rằng chúng mình lại dám mò tới cái địa điểm bí mật mà tụi nó rất quen thuộc ấy đâu.
Mọi việc diễn tiến gần như đúng với sự tiên liệu của CT1.
Khi xáp gần tới nhà để xe trong biệt thự Huỳnh Lan Anh, tôi thò tay vào trong áo sơ-mi lôi chiếc bình hoa giả ra rồi lại nhét lẹ vào; miệng ghé vào tai cậu Hải Minh nói khẽ một câu vớ vẩn gì đó. Cậu Hải Minh cũng giả vờ chăm chú lắng nghe, đầu gật gật liên hồi. Liếc nhanh mắt, tôi thấy rõ ràng tên Kha Bỉ đang chăm chú ngó theo. Tia nhìn sắc nhọn của y chắc hẳn cũng đã nhìn thấy chiếc bình quý báu tôi đang thủ trong người. Nhung y lại quay đi, cúi xuống sờ nắn một chiếc bánh xe hơi.
Cậu Hải Minh và Trí đặt những bước chân đĩnh đạc tiến vào bên trong toà nhà vĩ đại, tìm bác Phối. Tôi đứng lại ngay giữa sân trước cửa nhà xe trong khi Kha Bỉ tiếp tục kiểm soát mấy chiếc bánh xe, không thèm để ý hay làm ra bộ không thèm để ý gì đến tôi hết...
Có gần tới ba phút rồi, bực mình quá, liền cúi lượm mấy viên đá cuội và giang thẳng cánh, tôi liệng vun vút vào trong nhà để xe. Kha Bỉ vẫn chẳng để ý gì hết. Lượm một hòn cuội kha khá, lần này tôi nhắm đúng cái bóng cúi lom khom đang lay lay nắn nắn chiếc bánh cao su căng phồng kia, nghiến răng thẩy thật mạnh. Viên "đạn" bay vút đi đập trúng cái lưng “tôm hùm" của tay Ả Rập kêu bộp một tiếng. Y giật nẩy người đứng phắt lên. Chỉ chờ có thế, để rơi tuột chiếc bình giả, nhưng chưa chạm mặt sỏi tôi đã với tay chộp thật nhanh, đoạn co cẳng chạy nước rút nhằm cánh rừng cây trước mặt.
Vừa chạy vừa thở hồng hộc, thoáng cái đã được hơn 100 thước, tôi giảm bớt tốc độ rồi dừng lại nghe ngóng...
Một tiếng lắc rắc do cành cây khô bị xéo gẫy trên mặt đất khiến tôi biết được ngay là "Tạc Dăng" đã theo sát con mồi.
Tôi gan lì chờ đợi cho kỳ tới khi thấy được bóng tên Ả Rập rồi mới tiếp tục đào tẩu, vừa chạy vừa khua động lá cành cho Kha Bỉ biết đường mà đuổi.
Tôi khoái trí thấy Kha Bỉ bị trúng kế điệu hổ ly sơn nhưng khi nhận ra y băng rừng tiến nhanh quá tôi lại cuống lên, gia tăng tốc độ, kẻo bị y bắt dính thì nguy lắm. Phút chốc đã bỏ tay Ả Rập một quãng kha khá, tôi bình tĩnh đưa mắt tìm chỗ núp. Kia rồi ! Một tàng cây cao lá rậm ở gần đó, bên tay phải, hiện ra. Tôi bíu vào một cành vừa tầm với, đánh đu bám vào thân cây, leo lên thoăn thoắt. Gần hai phút sau, tên Kha Bỉ mới mò tới nơi... ngay dưới gốc.
Y dừng chân, đưa mắt nhìn bốn bên, vểnh tai nghe ngóng. Ngồi nín thở trên chạc ba, tôi run lên với ý nghĩ: "Y mà ngẩng đầu lên là... rồi!". May sao, dòm ngó nghe ngóng động tĩnh một hồi chẳng thấy gì, Kha Bỉ lắc đầu chán nản bỏ đi, trở lại đường về biệt thự. Tôi cẩn thận nán lại tới gần năm phút sau mới trèo xuống, lần đường đi tắt, trực chỉ hướng hầm đá Núi Voi.
Tới nơi, cuộc lục soát đang ở giây phút sôi động nhất. Cậu Hải Minh đứng chỉ huy toàn diện, Trí sờ nắn mọi nơi chổ ngồi, bác Phối thì mở nắp phía trên khối động cơ xe.
Chiếc Rolls Royce đậu sát bức thành đá phía đáy hầm và bác Phối giờ đây đang tháo bánh phía trước bên phải, sau khi đã "kích" bổng đầu xe lên.
Bắt gặp tia mắt dò hỏi của tôi, cậu Hải Minh lên tiếng:
- Gay lắm Chiêm à! Không biết liệu có kết quả gì không đây! Chiếc ly báu này hình giống một cái bình bông xinh xinh, nhỏ bé lắm, nhét vào đâu cũng lọt hết. Phải tìm thật kỹ, không được bỏ sót chỗ nào cả!
Một lúc sau, cả bốn chiếc bánh xe đã được tháo tung ra. Bác Phối chăm chú săm soi từng li từng tí. Không thấy gì khác lạ. Đến lượt chỗ ngồi bọc nệm đẹp, Trí và tôi luân phiên nhau sờ nắn từ phần một.
Rồi tới bộ máy, các ống kim khí, các bầu xăng, ống nhớt. Không thiếu một chỗ nào. Kết quả vẫn là con số không to tướng.
Cậu Hải Minh nhìn Trí:
- Thế nào? Bỏ cuộc chứ, Giám đốc hãng CT2?
"Sếp" tôi vẫn cứng đầu:
- Bỏ cuộc sao được, cậu? Chiếc ly báu chỉ giấu nội trong chiếc xe này. Phải tìm cho bằng ra, cậu ạ!
- Biết thế rồi! – giọng cậu Hải Minh đầy thiện ý khuyến khích các "kẻ săn vàng", – bọn mình tìm kỹ thế này mà còn không thấy thì hai tên "gà mờ" Kha Bỉ, Du Đả kìa làm sao mà moi ra được?
Rồi cậu quay lại phía bác Phối đang trừng trừng dán tia mắt vào bộ máy xe hơi.
- Sao? Có thấy cái gì lạ không, bác Phối?
Có lẽ tại nhìn đăm đăm lâu quá vào ổ máy, đầu óc suy nghĩ rất nhiều mà chẳng khám phá ra được cái gì khác lạ, bác tài lẩm bẩm như người loạn trí:
- Phải có cái gì chứ! Chắc thế nào cũng phải có cái gì lạ trong này... Hừ!
Rồi đột nhiên, bác khoát hai bàn tay, dáng điệu của một người tìm mãi một cái gì mà không thấy, thất vọng vì sự bất lực của mình và bác gầm lên, đưa tay sập mạnh nắp thùng xe nghe "sầm" một tiếng:
- Thôi vứt đi! Vứt hết đi! Bực mình quá! Rắc rối quá sức là rắc rối! Bằng lái thì bị treo giò! Thôi lắp tất cả vào đi! Đem xe về mau! Bà chủ cần tới rồi đó!
Thế là mọi người lại líu ríu lên xe. Tôi bước vào sau chót. Bất giác đưa tia mắt ngước nhìn cái mái đá thiên nhiên nhô ra như hàm răng khổng lồ của một con quái vật, đúng chỗ tôi "giồng cây chuối" ngược bữa trước. Chưa kịp rùng mình nhớ lại trò chơi nguy hiểm, tôi đã cứng lưỡi há hốc miệng suýt bật thét lên: đằng sau lùm cỏ cao xanh rậm, xuất hiện một... bộ mặt, hai con mắt ốc bươu, bộ râu vểnh đen nhánh. Bộ mặt của Pha-ra-ma-Lả! Chắc chắc là ông "cà mèn" này đã theo dõi công việc của bọn tôi từ đầu tới cuối, không sót một chi tiết.
Chờ cho xe ra khỏi hầm đá, tôi mới báo cho cậu Hải Minh biết là tay Ma Lả cũng lén lút lần mò tới tận địa điểm bí mật này. Hai mắt chăm chú ngó mặt đường, tay lái xe thoăn thoắt, cậu tôi rít qua kẻ răng:
- Hừ! Nó theo dõi tụi mình đấy ! Và nó đã biết được chúng ta đang lùng kiếm chiếc ly báu... Ừ, quái nhỉ! Chẳng hiểu Ma Lả nhúng tay vào vụ này của bọn mình là có ý gì chứ? Ông ta ở chức vụ cao cấp thật, cánh tay phải của nhà vua chứ ít sao, nhưng xét ra cũng khó lòng mà giúp tụi mình truy lùng ra cái món đồ quốc bảo đó được. Ôi chà! Nếu có một phép nhiệm mầu nào sai khiến giúp chúng mình kiếm ra được thì thật là hay quá! Cả một triều đình, cả một ngai vàng chí bảo, cả một giòng họ vua chúa cai trị muôn dân phú cường Ca-sa quốc chứ đâu phải chuyện tầm thường... Thành bại là do bọn mình cả. Hừ!
Khi cậu Hải Minh lái chiếc Rolls Royce về tới biệt thự thì Kha Bỉ đã chực sẵn ở trước cửa nhà xe từ bao giờ. Y ném về phía bọn tôi một cái nhìn nháng lửa, nhưng chẳng người nào thèm để ý. Ai nấy đều còn đang buồn nản về cái việc "dã tràng xe cát" vừa qua cộng thêm niềm thắc mắc lo âu vì bị Pha-ra-ma-Lả theo dò trinh sát nữa.
Khi leo lên xe của cậu để về khu Ba Chuông, tôi nhận ra là trong tay vẫn giữ khư khư cái bình hoa bằng đồng của bà Bích Tâm, má Trí.
Chương trình hành động của "sếp" hay thật. Nhưng chẳng đi tới kết quả gì thắng lợi. Sau một tiếng thở dài, tôi liệng bình gói giấy bạc lên nệm ghế sau xe.
Cậu Hải Minh, ý chừng muốn phá tan bầu không khí im lặng nặng nề rất khó thở đang bao quanh ba cậu cháu, liền cất tiếng hỏi Trí:
- Thế nào! Bây giờ cậu cháu ta biết xoay sở ra sao đây, Trí?
- Tiếp tục tìm kiếm cho kỳ được, cậu ạ! Hãng CT2 của chúng cháu không chịu bỏ cuộc giữa chừng bao giờ cả!
Nói thì dễ lắm. Nếu có quyền quyết định thì tôi cũng cho... rút lui. Nhưng Trí, tôi biết cái nết cứng đầu của anh lắm. Anh chỉ chịu xóa ván cờ khi bị một cái gì đó bắt buộc mà thôi. Và tôi biết rằng khi anh đã tuyên bố "tiếp tục" là tôi cũng lại theo anh mà tiếp tục, dù muốn dù không.
Nhưng có thế nào đi nữa thì sự việc cũng phải đi tới chỗ kết cục, một ngày nào đó. Và cái "ngày nào" ấy nhất định phải là ngày thứ Năm, gần quá rồi, và chỉ hôm sau, thứ sáu...đã là ngày lễ đăng quang của Tân vương Ca-sa-bỉ-ba.
Cậu Hải Minh dừng xe cho tụi tôi xuống trước cửa "Phòng thí Nghiệm" Cậu cần phải đi có một vài việc riêng khá cần kíp. Cậu hứa với hai anh em xong việc sẽ về ngay để giúp một tay, nếu cần.
Trí quay nhìn tôi:
- CT3! Chịu khó đạp xe lại nhắn anh Trung, một tiếng đồng hồ nữa đến gặp anh em mình tại...Ty Cảnh Sát nghe!
- Được, nếu anh ấy có mặt tại tòa báo chắc chắn là anh ấy sẽ "ô kê" gấp.
- Vậy Chiêm về lấy xe đạp, đạp lẹ đi! Nếu gặp anh Trung gọi dây nói cho mình biết ngay! Rồi ba anh em sẽ gặp lại nhau tại Ty Cảnh Sát.
- Rồi, yên trí đi, sếp! À, nhưng sao vậy? Có việc gì mà lại phải tới Cảnh Sát thế?
Trí thở ra một hơi dài:
- Trong khi chờ đợi để tiếp tục truy lùng ra báu vật của Ca-sa quốc, chúng mình hãy đi gỡ cho bác Phối tội "đụng xe bỏ chạy" mà bác không phải là thủ phạm cái đã.
- Tại sao chiếc Rolls Royce lại từ phía phi trường Tân Sơn Nhất chạy về, và tụi kia lái nó lên đó làm gì vậy?
Câu trả lời thầm lại có tính chất nghẹt thở hơn:
- Có lẽ hai tên Ả Rập này đã tìm ra chiếc ly báu bạch kim và vừa mới phóng lên phi trường giao cho Pha-ra-ma-lả.
Một lúc sau cậu Hải Minh mới khe khẽ lắc đầu, chép miệng :
- Thế này thì gớm thật! Cậu cứ đinh ninh là ông Ma Lả này vẫn trung thành với đức vua Hà Kim như xưa chứ, hừ!
Tiếng Trí:
- Thế còn tên kia? Tên Ả Rập cũng cùng ở trong phi cơ với Ma Lả đó cậu? Cậu biết hắn không?
- Biết, nhưng không quen! Tên hắn là Ba-i-rả hay Ba-i-rỉ gì đó. Bạo chúa Rả Bây phái y qua đây có lẽ để theo dõi Ma Lả đấy. Tên gian hùng Rả Bây vẫn có cái lối sai người nọ do thám người kia như vậy. Và cậu cho rằng Ma Lả dò xét cậu, mà y thì bị Ba-i-Rả theo dõi, đồng thời cả hai lại cùng kiểm soát Kha Bỉ và Du Đả.
Trí quyết định:
- Mình phải lục soát cái xe Rolls ngay sáng mai nghe cậu. Phải ngoại giao làm sao để mượn được chìa khóa xe của Kha Bỉ, bác Phối sẽ cho cậu cháu mình biết là bộ phận trong xe thiếu đủ thế nào.
Còn ngay buổi chiều hôm đó, chúng tôi không thể làm được cái gì hơn. Vì, đến khu Ba Chuông thì đã 11 giờ, gần nửa đêm rồi. Ba má tôi và chị An đang nóng lòng chờ đợi cậu Hải Minh. Vừa thấy bóng tôi, ba đã ra lệnh phải lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau mãi tới 10 giờ 30, cậu mới mò xuống ăn điểm tâm. Tôi biết cậu Hải Minh chỉ thích ngủ trưa dậy trễ vào những ngày được nghỉ. Ngồi vào bàn ăn, má tôi cứ săn đón chiều chuộng cậu em trai quý mãi, hỏi han đủ thứ chuyện, thành thử thật lâu sau cậu mới có thì giờ để ý đến tôi.
- Thế nào Chiêm? Chương trình hôm nay có những mục gì đây hả cháu?
- Chiếc xe Rolls, cậu quên rồi sao? Hôm nay là phải lục xét bằng được đó cậu.
Cậu tôi vươn vai cười ngoác miệng, đứng lên:
- Rồi, cậu sẵn sàng! Gọi điện thoại cho Giám Đốc CT2 đi, bảo "ông ấy" là mười phút nữa cậu cháu mình qua đó rước đó.
Vừa quay số đã nghe tiếng Trí vang vang ở đầu dây. Tôi bật phì cười khi nghĩ rằng chắc anh đã ngồi rình chuông điện thoại từ lâu lắm... trong khi cậu Hải Minh và tôi vẫn còn ườn cây thịt trên nệm êm mà đánh một giấc thẳng cánh.
- Rồi, rồi! CT3! Tôi đã xếp đặt một chương trình đâu ra đấy rồi để nẫng chiếc xe Rolls chạy vào núi Voi.
Bất giác tôi rùng mình khi nghe thấy Trí thông báo là chương trình, kế hoạch, hành động đã thảo xong. Lý do: trong bất cứ hoạt động nào của hãng để đối phó với tụi gian phi, bao giờ tôi cũng bị "sếp" giao cho công tác khó khăn nguy hiểm nhất. Y như rằng: lần này tôi phải đóng vai trò chim mồi. Nghĩa là tôi có nhiệm vụ nhử tụi "cướp" theo đúng kế hoạch điệu hổ ly sơn.
Trí mượn của bà Bích Tâm, má anh, một chiếc bình bông bằng đồng xinh xinh, bên ngoài bọc một lần giấy bạc lấy ở bịch thuốc lá thơm ra. Nếu gặp tên Kha-Bỉ quanh quẩn gần nhà xe, tôi phải để lộ, nửa kín nửa hở, chiếc bình gói giấy bạc ra cho y nhìn thấy. Rồi tôi sẽ rỉ tai, hay giả vờ rỉ vào tai cậu Hải Minh cái gì đó, đoạn vùng chạy thật nhanh vào bãi rừng cây phía sau biệt thự Lan Anh.
Trí tin chắc là tên Ả Rập Kha Bỉ, khi chợt thấy tôi thủ cái bình giả bọc giấy bạc, mắt lấm lét như thằng ăn trộm, thế nào cũng đuổi theo lập tức. Trong khi đó, cậu Hải Mình, bác Phối và CT1 cứ nẫng chiếc xe Rolls Royce, chạy thẳng tới Núi Voi.
Trong một thoáng, ba cậu cháu đã tới gần khu biệt thự bà Lan Anh. Trí nói khẽ vào tai tôi:
- Chiêm nhử tên Kha Bỉ vào thật sâu trong rừng cây cho nó lạc lối một phen, rồi liệu tìm đường tắt mà tới địa điểm tập trung nghe.
- Địa điểm tập trung? Mà ở đâu chứ?
- Thì Núi Voi, trong hầm đá bữa trước chứ còn gì nữa! Mình phải đánh cái đòn bạo như vậy mới được. Tụi "a rả rả" không bao giò ngờ rằng chúng mình lại dám mò tới cái địa điểm bí mật mà tụi nó rất quen thuộc ấy đâu.
Mọi việc diễn tiến gần như đúng với sự tiên liệu của CT1.
Khi xáp gần tới nhà để xe trong biệt thự Huỳnh Lan Anh, tôi thò tay vào trong áo sơ-mi lôi chiếc bình hoa giả ra rồi lại nhét lẹ vào; miệng ghé vào tai cậu Hải Minh nói khẽ một câu vớ vẩn gì đó. Cậu Hải Minh cũng giả vờ chăm chú lắng nghe, đầu gật gật liên hồi. Liếc nhanh mắt, tôi thấy rõ ràng tên Kha Bỉ đang chăm chú ngó theo. Tia nhìn sắc nhọn của y chắc hẳn cũng đã nhìn thấy chiếc bình quý báu tôi đang thủ trong người. Nhung y lại quay đi, cúi xuống sờ nắn một chiếc bánh xe hơi.
Cậu Hải Minh và Trí đặt những bước chân đĩnh đạc tiến vào bên trong toà nhà vĩ đại, tìm bác Phối. Tôi đứng lại ngay giữa sân trước cửa nhà xe trong khi Kha Bỉ tiếp tục kiểm soát mấy chiếc bánh xe, không thèm để ý hay làm ra bộ không thèm để ý gì đến tôi hết...
Có gần tới ba phút rồi, bực mình quá, liền cúi lượm mấy viên đá cuội và giang thẳng cánh, tôi liệng vun vút vào trong nhà để xe. Kha Bỉ vẫn chẳng để ý gì hết. Lượm một hòn cuội kha khá, lần này tôi nhắm đúng cái bóng cúi lom khom đang lay lay nắn nắn chiếc bánh cao su căng phồng kia, nghiến răng thẩy thật mạnh. Viên "đạn" bay vút đi đập trúng cái lưng “tôm hùm" của tay Ả Rập kêu bộp một tiếng. Y giật nẩy người đứng phắt lên. Chỉ chờ có thế, để rơi tuột chiếc bình giả, nhưng chưa chạm mặt sỏi tôi đã với tay chộp thật nhanh, đoạn co cẳng chạy nước rút nhằm cánh rừng cây trước mặt.
Vừa chạy vừa thở hồng hộc, thoáng cái đã được hơn 100 thước, tôi giảm bớt tốc độ rồi dừng lại nghe ngóng...
Một tiếng lắc rắc do cành cây khô bị xéo gẫy trên mặt đất khiến tôi biết được ngay là "Tạc Dăng" đã theo sát con mồi.
Tôi gan lì chờ đợi cho kỳ tới khi thấy được bóng tên Ả Rập rồi mới tiếp tục đào tẩu, vừa chạy vừa khua động lá cành cho Kha Bỉ biết đường mà đuổi.
Tôi khoái trí thấy Kha Bỉ bị trúng kế điệu hổ ly sơn nhưng khi nhận ra y băng rừng tiến nhanh quá tôi lại cuống lên, gia tăng tốc độ, kẻo bị y bắt dính thì nguy lắm. Phút chốc đã bỏ tay Ả Rập một quãng kha khá, tôi bình tĩnh đưa mắt tìm chỗ núp. Kia rồi ! Một tàng cây cao lá rậm ở gần đó, bên tay phải, hiện ra. Tôi bíu vào một cành vừa tầm với, đánh đu bám vào thân cây, leo lên thoăn thoắt. Gần hai phút sau, tên Kha Bỉ mới mò tới nơi... ngay dưới gốc.
Y dừng chân, đưa mắt nhìn bốn bên, vểnh tai nghe ngóng. Ngồi nín thở trên chạc ba, tôi run lên với ý nghĩ: "Y mà ngẩng đầu lên là... rồi!". May sao, dòm ngó nghe ngóng động tĩnh một hồi chẳng thấy gì, Kha Bỉ lắc đầu chán nản bỏ đi, trở lại đường về biệt thự. Tôi cẩn thận nán lại tới gần năm phút sau mới trèo xuống, lần đường đi tắt, trực chỉ hướng hầm đá Núi Voi.
Tới nơi, cuộc lục soát đang ở giây phút sôi động nhất. Cậu Hải Minh đứng chỉ huy toàn diện, Trí sờ nắn mọi nơi chổ ngồi, bác Phối thì mở nắp phía trên khối động cơ xe.
Chiếc Rolls Royce đậu sát bức thành đá phía đáy hầm và bác Phối giờ đây đang tháo bánh phía trước bên phải, sau khi đã "kích" bổng đầu xe lên.
Bắt gặp tia mắt dò hỏi của tôi, cậu Hải Minh lên tiếng:
- Gay lắm Chiêm à! Không biết liệu có kết quả gì không đây! Chiếc ly báu này hình giống một cái bình bông xinh xinh, nhỏ bé lắm, nhét vào đâu cũng lọt hết. Phải tìm thật kỹ, không được bỏ sót chỗ nào cả!
Một lúc sau, cả bốn chiếc bánh xe đã được tháo tung ra. Bác Phối chăm chú săm soi từng li từng tí. Không thấy gì khác lạ. Đến lượt chỗ ngồi bọc nệm đẹp, Trí và tôi luân phiên nhau sờ nắn từ phần một.
Rồi tới bộ máy, các ống kim khí, các bầu xăng, ống nhớt. Không thiếu một chỗ nào. Kết quả vẫn là con số không to tướng.
Cậu Hải Minh nhìn Trí:
- Thế nào? Bỏ cuộc chứ, Giám đốc hãng CT2?
"Sếp" tôi vẫn cứng đầu:
- Bỏ cuộc sao được, cậu? Chiếc ly báu chỉ giấu nội trong chiếc xe này. Phải tìm cho bằng ra, cậu ạ!
- Biết thế rồi! – giọng cậu Hải Minh đầy thiện ý khuyến khích các "kẻ săn vàng", – bọn mình tìm kỹ thế này mà còn không thấy thì hai tên "gà mờ" Kha Bỉ, Du Đả kìa làm sao mà moi ra được?
Rồi cậu quay lại phía bác Phối đang trừng trừng dán tia mắt vào bộ máy xe hơi.
- Sao? Có thấy cái gì lạ không, bác Phối?
Có lẽ tại nhìn đăm đăm lâu quá vào ổ máy, đầu óc suy nghĩ rất nhiều mà chẳng khám phá ra được cái gì khác lạ, bác tài lẩm bẩm như người loạn trí:
- Phải có cái gì chứ! Chắc thế nào cũng phải có cái gì lạ trong này... Hừ!
Rồi đột nhiên, bác khoát hai bàn tay, dáng điệu của một người tìm mãi một cái gì mà không thấy, thất vọng vì sự bất lực của mình và bác gầm lên, đưa tay sập mạnh nắp thùng xe nghe "sầm" một tiếng:
- Thôi vứt đi! Vứt hết đi! Bực mình quá! Rắc rối quá sức là rắc rối! Bằng lái thì bị treo giò! Thôi lắp tất cả vào đi! Đem xe về mau! Bà chủ cần tới rồi đó!
Thế là mọi người lại líu ríu lên xe. Tôi bước vào sau chót. Bất giác đưa tia mắt ngước nhìn cái mái đá thiên nhiên nhô ra như hàm răng khổng lồ của một con quái vật, đúng chỗ tôi "giồng cây chuối" ngược bữa trước. Chưa kịp rùng mình nhớ lại trò chơi nguy hiểm, tôi đã cứng lưỡi há hốc miệng suýt bật thét lên: đằng sau lùm cỏ cao xanh rậm, xuất hiện một... bộ mặt, hai con mắt ốc bươu, bộ râu vểnh đen nhánh. Bộ mặt của Pha-ra-ma-Lả! Chắc chắc là ông "cà mèn" này đã theo dõi công việc của bọn tôi từ đầu tới cuối, không sót một chi tiết.
Chờ cho xe ra khỏi hầm đá, tôi mới báo cho cậu Hải Minh biết là tay Ma Lả cũng lén lút lần mò tới tận địa điểm bí mật này. Hai mắt chăm chú ngó mặt đường, tay lái xe thoăn thoắt, cậu tôi rít qua kẻ răng:
- Hừ! Nó theo dõi tụi mình đấy ! Và nó đã biết được chúng ta đang lùng kiếm chiếc ly báu... Ừ, quái nhỉ! Chẳng hiểu Ma Lả nhúng tay vào vụ này của bọn mình là có ý gì chứ? Ông ta ở chức vụ cao cấp thật, cánh tay phải của nhà vua chứ ít sao, nhưng xét ra cũng khó lòng mà giúp tụi mình truy lùng ra cái món đồ quốc bảo đó được. Ôi chà! Nếu có một phép nhiệm mầu nào sai khiến giúp chúng mình kiếm ra được thì thật là hay quá! Cả một triều đình, cả một ngai vàng chí bảo, cả một giòng họ vua chúa cai trị muôn dân phú cường Ca-sa quốc chứ đâu phải chuyện tầm thường... Thành bại là do bọn mình cả. Hừ!
Khi cậu Hải Minh lái chiếc Rolls Royce về tới biệt thự thì Kha Bỉ đã chực sẵn ở trước cửa nhà xe từ bao giờ. Y ném về phía bọn tôi một cái nhìn nháng lửa, nhưng chẳng người nào thèm để ý. Ai nấy đều còn đang buồn nản về cái việc "dã tràng xe cát" vừa qua cộng thêm niềm thắc mắc lo âu vì bị Pha-ra-ma-Lả theo dò trinh sát nữa.
Khi leo lên xe của cậu để về khu Ba Chuông, tôi nhận ra là trong tay vẫn giữ khư khư cái bình hoa bằng đồng của bà Bích Tâm, má Trí.
Chương trình hành động của "sếp" hay thật. Nhưng chẳng đi tới kết quả gì thắng lợi. Sau một tiếng thở dài, tôi liệng bình gói giấy bạc lên nệm ghế sau xe.
Cậu Hải Minh, ý chừng muốn phá tan bầu không khí im lặng nặng nề rất khó thở đang bao quanh ba cậu cháu, liền cất tiếng hỏi Trí:
- Thế nào! Bây giờ cậu cháu ta biết xoay sở ra sao đây, Trí?
- Tiếp tục tìm kiếm cho kỳ được, cậu ạ! Hãng CT2 của chúng cháu không chịu bỏ cuộc giữa chừng bao giờ cả!
Nói thì dễ lắm. Nếu có quyền quyết định thì tôi cũng cho... rút lui. Nhưng Trí, tôi biết cái nết cứng đầu của anh lắm. Anh chỉ chịu xóa ván cờ khi bị một cái gì đó bắt buộc mà thôi. Và tôi biết rằng khi anh đã tuyên bố "tiếp tục" là tôi cũng lại theo anh mà tiếp tục, dù muốn dù không.
Nhưng có thế nào đi nữa thì sự việc cũng phải đi tới chỗ kết cục, một ngày nào đó. Và cái "ngày nào" ấy nhất định phải là ngày thứ Năm, gần quá rồi, và chỉ hôm sau, thứ sáu...đã là ngày lễ đăng quang của Tân vương Ca-sa-bỉ-ba.
Cậu Hải Minh dừng xe cho tụi tôi xuống trước cửa "Phòng thí Nghiệm" Cậu cần phải đi có một vài việc riêng khá cần kíp. Cậu hứa với hai anh em xong việc sẽ về ngay để giúp một tay, nếu cần.
Trí quay nhìn tôi:
- CT3! Chịu khó đạp xe lại nhắn anh Trung, một tiếng đồng hồ nữa đến gặp anh em mình tại...Ty Cảnh Sát nghe!
- Được, nếu anh ấy có mặt tại tòa báo chắc chắn là anh ấy sẽ "ô kê" gấp.
- Vậy Chiêm về lấy xe đạp, đạp lẹ đi! Nếu gặp anh Trung gọi dây nói cho mình biết ngay! Rồi ba anh em sẽ gặp lại nhau tại Ty Cảnh Sát.
- Rồi, yên trí đi, sếp! À, nhưng sao vậy? Có việc gì mà lại phải tới Cảnh Sát thế?
Trí thở ra một hơi dài:
- Trong khi chờ đợi để tiếp tục truy lùng ra báu vật của Ca-sa quốc, chúng mình hãy đi gỡ cho bác Phối tội "đụng xe bỏ chạy" mà bác không phải là thủ phạm cái đã.
CHƯƠNG XVI
CHỨNG MINH
Thiệt may! Vừa bước vào phòng biên tập của nhật báo Chuông Vàng tôi đã gặp được ngay anh Trung đang lúi húi ở bàn giấy.
Gặp tôi, anh ngẩng lên cười vui:
- Chờ anh một chút, chú Chiêm, sửa qua cái này chút xíu thôi!
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa bên bàn, đưa mắt ngó anh đánh tanh tách lên cái máy chữ cũ mèm. Chưa đầy một phút sau, anh đã quay trục máy chữ, tháo xấp giấy trắng chi chít chữ ra. Rồi, cầm một mẩu bút chì, anh vừa đọc vừa sửa lại một vài chữ gì trong đó. Đọan, anh chạy vút qua phòng bên, "nạp bài" cho ông chủ bút. chớp mắt, anh đã trở lại:
- Rồi, Chiêm! Bây giờ anh có thể xoa tay chuyện trò với chú được rồi! Sao, có chuyện gì đó?
- Trí muốn gặp anh gấp lắm, anh Trung! Trí bảo em tới nhắn anh đến hội kiến tại... Ty Cảnh Sát!
- Thì đến chớ "sợ" gì!... À, nhưng có việc gì đó, Chiêm?
- Chúng em đã tìm ra bằng cớ chứng minh bác tài Phối vô tội trong vụ đụng xe bỏ chạy bữa Chúa nhật vừa qua đó anh Trung!
- Vậy hả? Trời ơi! Tuyệt quá! Nói rõ anh nghe cho thú vị chút đi.
Ấy, nguy quá! Đến đây thì tôi lại "bí" rồi. Trí đã nói ra miệng là chính tôi đã đích thân gỡ tội cho bác Phối nhưng ác cái anh lại chưa giải thích rõ cho nghe đầu đuôi xuôi ngược việc gỡ tội ấy ra sao, thành ra tôi chẳng hiểu gì hết trơn. Không lẽ lại nói huỵch toẹt ra cho anh Trung biết sự thực là như thế thì còn gì là danh dự của Phụ Tá Giám Đốc hãng Trinh thám tư CT2 nữa. Bí quá, tôi đành phải làm bộ bí mật, khẽ rỉ tai anh:
- Thôi! để chờ gặp Trí đã rồi anh sẽ biết hết mà! Nói trước nó mất hay đi, anh Trung! À, gọi điện thọai cho Trí được không anh?
- Được chứ!
Trí cho biết là mười phút nữa, anh em sẽ gặp nhau tại chỗ đã nói. Chờ anh Trung xin phép xong, hai anh em nhẩy lên xe đạp, đạp bon bon.
Ty Cảnh Sát ở không xa lắm nên anh Trung và tôi tới nơi thì Trí còn chưa đến.
Chưa đầy phút sau đã thấy anh xuất hiện. Mớ tóc bồng bềnh rung rung theo nhịp lao nhanh của chiếc xe đạp. Một gói gì cồm cộm buộc ở "poọc-ba-ga" phía sau.
Sau khi chào anh Trung, Trí liền "thuyết trình" một bài ngăn ngắn kể lại các việc mới xẩy ra, và cho anh Trung biết lý lịch đích thực của nạn nhân trong vụ đụng xe giả tạo. Tôi nói thêm:
- Một nạn nhân rất đặc biệt, từ xưa tới nay chưa từng thấy, anh Trung ạ! Cả một chiếc xe to tướng lao vào người mà hắn ta không bị mảy may thương tích, ngoài một hai vết trầy trụa nhẹ như mèo cào. Có thể nói là một tay nhào lộn hát xiệc trứ danh đó anh!... Về sau tụi em còn gặp lại tên Du Đả này mấy lần, đặc biệt nhất là bữa tại hầm đá trong núi Voi.
Anh Trung nhìn tôi:
- Hay, hay lắm ! Nhung anh muốn hỏi: Căn cứ vào cái gì mà Chiêm bảo rằng người lái xe bữa đó đúng là tên kia, lão Kha Bỉ?
Tôi liếc nhanh mắt cho Trí như ngầm bảo anh trả lời giùm. Trí hiểu ý nói ngay:
- Dễ ợt! Điều đó dễ ợt! Đễ em chứng minh cho anh Trung nghe! Chắc như cua gạch và chính xác như hai với hai là bốn, không còn nghi ngờ vào đâu được.
Anh Trung thích thú:
- Rồi! Anh sẵn sàng nghe đây! Trí kể đi!
Trí hắng giọng:
- Này nhé! Khi tai nạn vừa xẩy ra xong, vị phụ tá của em đây đã theo sát chiếc xe Jeep cảnh sát về tới tận biệt thự Huỳnh Lan Anh. Tới nơi, bất ngờ Chiêm lượm được một chiếc mũ "kết" tài xế ai để rớt ngay tại lối đi. Đây cái mũ "kết" này đây...
Dứt lời, Trí mở bọc giấy dầu gài ở poọc-ba-ga xe đạp, lôi ra chiếc mũ kết mà tôi đã trao cho anh bữa trước.
-... Em tự đặt một câu hỏi như thế này: tại sao chiếc mũ "kết" này lại nằm vạ vật ở ngay lối đi trong biệt thự? Theo ý em thì người đội mũ này lỡ làm rớt chưa kịp lượm lên đã co giò chạy lánh mặt vì nghe tiếng bước chân ở trong nhà đi ra. Sau đó, tên gian, nghĩa là tên chủ mưu làm hại bác Phối, nhận thấy rằng cái mũ để thất lạc đó sẽ có thể hướng dẫn được cuộc điều tra truy tầm của Cảnh Sát.
Anh Trung:
- Hướng dẫn thế nào?
- Có hai cách! Đây, anh Trung coi này!
Trí lật ngửa chiếc mũ "kết"
- Anh có nhận thấy trên băng dạ này chất gì đo đỏ không? Lúc đầu Chiêm cho là máu, nhưng khi nhìn thấy, em nghi ngay là một thứ thuốc nhuộm. Về sau phân tích kỹ thì quả đúng là thuốc nhuộm thật.
Anh Trung móc vội sổ tay và bút "bic"
- Ấy, chậm chút xíu, Trí, nói chầm chậm một chút !
Trí liền kể lại rành mạch khi ở biệt thự ra tôi đã bị liệng đá tấn công như thế nào. Nhất là tên gian đột kích hụt tôi ra làm sao để cướp lại chiếc mũ "kết" tài xế. Rồi Trí lại tự nêu một câu hỏi để bài "thuyết trình" được thêm vẻ đậm đà:
- Mà tại sao nó lại tha thiết đến cái mũ tài xế của bác Phối như vậy chứ?
Anh Trung cũng tròn mắt:
- Ừ, không hiểu tại sao nó cứ đuổi riết Chiêm để chiếm lại bằng được cái mũ cũ rích đó?
Trí nhẹ nhàng cho tay vào túi lôi ra một gói giấy nhỏ. Gói giấy mở ra! Bên trong có hai sợi tóc màu hung và hai sợi màu đen nhánh. Anh trịnh trọng tuyên bố;
- Vị phụ tá của em đây đã phải vào sanh ra tử mới lấy được bốn sợi tóc này đó, anh Trung!
Tôi hỏi ngay:
- Lạ! Tôi đem về cho anh bốn sợi tóc hung đỏ cả kia mà. Sao đây lại chỉ có hai đen hai đỏ là thế nào?
Trí:
- Đúng! Hai đỏ hai đen! Hai sợi được tôi đem đi phân tích theo phương pháp hóa học đã mất hẳn màu hung đỏ. Như vậy rõ ràng là mấy sợi tóc này đã bị nhuộm. Tiếp đó, tôi lại lấy chất đỏ dính ở vòng da cái nón "kết" đem phân tích, té ra cùng một chất với thuốc nhuộm ở mấy sợi tóc... Như vậy chứng tỏ rằng người đội cái mũ này mới nhuộm tóc. Và y đã chọn màu hung đỏ để ngụy trang mái tóc mẹ đẻ vốn đen nhánh của y.
Ký ức tôi tự động hình dung lại mớ tóc của Kha Bỉ đồng màu với tóc kẻ chăn trâu chăn bò không đội nón.
Trí tiếp tục:
- Vậy là tên Kha Bỉ, bữa đó mới nhuộm tóc xong, lấy trộm cái mũ "kết" của bác Phối chụp vào đầu. Và chính hắn đã ngồi tại ghế tài xế chiếc xe Rolls Royce lúc gây tai nạn, rồi lái vọt đi luôn bất chấp đèn đỏ.
Anh Trung nét mặt trầm tư, lim dim đôi mắt, gật gật cái đầu:
- Hừ! Hừ! Giả thuyết của Trí tuyệt tác thật. Nhưng liệu đã đủ để thuyết phục mấy ông Cảnh Sát chưa?
"Sếp" tôi lại mỉm cười đắc thắng:
- Đâu đã hết, anh Trung! Chiêm mới chỉ phát giác ra vết thuốc đỏ. Còn em, sau khi lục xét tỉ mỉ, em lại vớ thêm được cái này nữa. Cũng tuyệt tác lắm !
Cầm lại chiếc mũ "kết" từ tay anh Trung, Trí lật vòng da, lôi ra một băng giấy xếp nếp. Không nói chắc anh em chúng ta ai nấy đều biết rằng, khi vớ được cái mũ nào đó, của ai, không cần biết, người ta thường hay lót thêm giấy vào phía trong cái vành da để đội cho nó khỏi sụp xuống tầm mắt nếu cái mũ "mượn kín" ấy quá rộng.
Tiếng Trí:
- Anh em mình đều biết rằng bác Phối có một cái đầu to quá khổ. Mà cái tên mượn kín mũ của bác thì đầu lại nhỏ hơn nhiều.
Anh Trung thắc mắc:
- Cũng nhiều người đầu nhỏ hơn đầu bác Phối chứ, cứ gì...
Trí vẫn thản nhiên:
- Em cũng biết thế! Nhưng xin anh ngó giùm em vào tờ giấy xếp nếp này chút xíu coi, anh Trung!
Tôi và anh Trung cùng cúi xuống, chăm chú nhìn. Bất giác, tôi lẩm bẩm:
- À, à... đúng là bảng kê ngày giờ các chuyến bay, à đúng rồi!
- Anh Trung và Chiêm nhìn kỹ xem ngoài những con số chỉ ngày giờ, còn có những chữ chú thích. Chữ chú thích đó là ngôn ngữ nước nào vậy?
Anh Trung reo lên:
- Trời đất! Chữ Ả Rập!
Trí thêm:
- Anh ngó xuống dưới coi tên hãng máy bay viết bằng tiếng Anh nè!
- Trung đông – Li Ban – Việt Nam.
Trí giải thích:
- Thấy chưa? Đường bay Trung Đông – LiBan – Việt Nam đi qua Ca-sa-bỉ-ba quốc. Vậy, theo anh, thì ai là kẻ vừa mới từ Ca-sa quốc qua Việt Nam?
Tôi reo lên:
- Kha Bỉ và Du Dả !
"Sếp" tôi nhìn anh Trung:
- Vậy bây giờ, đã đủ bằng cớ để gỡ tội cho bác Phối chưa, anh Trung?
Anh Trung cười thú vị:
- Theo ý anh thì dư rồi đó! Cảnh Sát chắc cũng chỉ cần có được chừng ấy bằng cớ mà thôi.
"Sếp" tôi dợm bước:
- Để coi ra sao!
Dứt lời anh xăm xăm bước vào cổng Trụ Sở Ty Cảnh Sát. Anh Trung và tôi theo bén gót.
Trước mặt ông Trưởng Ty Mạc Kính, Thẩm sát viên Báu, Phó Thẩm sát Viên Minh Khánh, Trí lại "bổn cũ soạn lại" bài thuyết trình y như đã nói trước mặt anh Trung và tôi... Ngoài ra, anh lại "đính kèm" thêm một điểm mà anh quên, hay cố tình quên không cho tôi và anh Trung biết:
- Mấy cuộc thí nghiệm tự tay tôi thực hiện đã được, đem đến nhờ vị Trưởng Phòng Thí Nghiệm Đại Học Khoa Học Saigon kiểm chứng lại. Giáo sư Hải Bằng đó, chắc ông Trưởng Ty cũng biết. Giáo sư Bằng lại cấp cả cho một giấy chứng nhận là điều nhận xét của tôi rất chính xác, đây, xin xuất trình quý ông coi.
Ba nhân viên công lực đứa mắt ngó Trí chăm chăm không nói một tiếng. Đột nhiên, ông Trưởng Ty Mạc Kính đứng dậy, trịnh trọng đưa bàn tay phải ra nắm chặt bàn tay Trí:
- Trí, khi nào đến tuổi, xin gia nhập Cảnh Sát, về đây làm việc với tụi anh cho vui nghe, Trí ! Ngay từ giờ phút này em có thể báo tin mừng cho bác Phối là bác sẽ được trả lại bằng lái xe trong một thời hạn ngắn nhất. Tụi tôi phải mời hai tên Kha Bỉ và Du Đả đến hỏi chuyện mới được.
Ba anh em ở Ty Cảnh Sát bước ra, trong lòng vui sướng rộn ràng như được đi xem hội. Anh Trung, tâm lý chung của mọi phóng viên, vẫn còn có vẻ thòm thèm muốn lấy thêm tin tức. Trí vừa gác chân lên bàn đạp đã bị anh chận lại:
- Này, Trí! Hôm qua anh đã nói chuyện với Thái Tử Hà Lam. Anh đã hỏi ông tại sao hai tên Kha Bỉ và Du Đả lại qua Việt Nam? Mà chúng qua chỉ trước Thái tử có vài ngày thôi hà?
Trí cười mỉm, lắc đầu;
- Chịu! Giờ phút này, tụi em chưa thể tuyên bố hay giải đáp bất cứ thắc mắc gì của anh được. Chúng em còn đang cố gắng vén bức màn bí mật chưa xong đây, anh Trung!... Chút xíu nữa thôi! Vâng, chỉ còn một điểm chút xíu nữa phải giải quyết cho xong cái đã. Rồi thì... hạ hồi phân giải.
Một điểm chút xíu! Tôi tự nhủ: "Chút xíu! Hừ! Còn lâu nghe sếp. Ở đó mà chút xíu! Anh dám cả gan bảo công cuộc truy lùng cái ly báu đó là chút xíu. Thưa sếp, còn lâu lắm, sếp ơi!"
Gặp tôi, anh ngẩng lên cười vui:
- Chờ anh một chút, chú Chiêm, sửa qua cái này chút xíu thôi!
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa bên bàn, đưa mắt ngó anh đánh tanh tách lên cái máy chữ cũ mèm. Chưa đầy một phút sau, anh đã quay trục máy chữ, tháo xấp giấy trắng chi chít chữ ra. Rồi, cầm một mẩu bút chì, anh vừa đọc vừa sửa lại một vài chữ gì trong đó. Đọan, anh chạy vút qua phòng bên, "nạp bài" cho ông chủ bút. chớp mắt, anh đã trở lại:
- Rồi, Chiêm! Bây giờ anh có thể xoa tay chuyện trò với chú được rồi! Sao, có chuyện gì đó?
- Trí muốn gặp anh gấp lắm, anh Trung! Trí bảo em tới nhắn anh đến hội kiến tại... Ty Cảnh Sát!
- Thì đến chớ "sợ" gì!... À, nhưng có việc gì đó, Chiêm?
- Chúng em đã tìm ra bằng cớ chứng minh bác tài Phối vô tội trong vụ đụng xe bỏ chạy bữa Chúa nhật vừa qua đó anh Trung!
- Vậy hả? Trời ơi! Tuyệt quá! Nói rõ anh nghe cho thú vị chút đi.
Ấy, nguy quá! Đến đây thì tôi lại "bí" rồi. Trí đã nói ra miệng là chính tôi đã đích thân gỡ tội cho bác Phối nhưng ác cái anh lại chưa giải thích rõ cho nghe đầu đuôi xuôi ngược việc gỡ tội ấy ra sao, thành ra tôi chẳng hiểu gì hết trơn. Không lẽ lại nói huỵch toẹt ra cho anh Trung biết sự thực là như thế thì còn gì là danh dự của Phụ Tá Giám Đốc hãng Trinh thám tư CT2 nữa. Bí quá, tôi đành phải làm bộ bí mật, khẽ rỉ tai anh:
- Thôi! để chờ gặp Trí đã rồi anh sẽ biết hết mà! Nói trước nó mất hay đi, anh Trung! À, gọi điện thọai cho Trí được không anh?
- Được chứ!
Trí cho biết là mười phút nữa, anh em sẽ gặp nhau tại chỗ đã nói. Chờ anh Trung xin phép xong, hai anh em nhẩy lên xe đạp, đạp bon bon.
Ty Cảnh Sát ở không xa lắm nên anh Trung và tôi tới nơi thì Trí còn chưa đến.
Chưa đầy phút sau đã thấy anh xuất hiện. Mớ tóc bồng bềnh rung rung theo nhịp lao nhanh của chiếc xe đạp. Một gói gì cồm cộm buộc ở "poọc-ba-ga" phía sau.
Sau khi chào anh Trung, Trí liền "thuyết trình" một bài ngăn ngắn kể lại các việc mới xẩy ra, và cho anh Trung biết lý lịch đích thực của nạn nhân trong vụ đụng xe giả tạo. Tôi nói thêm:
- Một nạn nhân rất đặc biệt, từ xưa tới nay chưa từng thấy, anh Trung ạ! Cả một chiếc xe to tướng lao vào người mà hắn ta không bị mảy may thương tích, ngoài một hai vết trầy trụa nhẹ như mèo cào. Có thể nói là một tay nhào lộn hát xiệc trứ danh đó anh!... Về sau tụi em còn gặp lại tên Du Đả này mấy lần, đặc biệt nhất là bữa tại hầm đá trong núi Voi.
Anh Trung nhìn tôi:
- Hay, hay lắm ! Nhung anh muốn hỏi: Căn cứ vào cái gì mà Chiêm bảo rằng người lái xe bữa đó đúng là tên kia, lão Kha Bỉ?
Tôi liếc nhanh mắt cho Trí như ngầm bảo anh trả lời giùm. Trí hiểu ý nói ngay:
- Dễ ợt! Điều đó dễ ợt! Đễ em chứng minh cho anh Trung nghe! Chắc như cua gạch và chính xác như hai với hai là bốn, không còn nghi ngờ vào đâu được.
Anh Trung thích thú:
- Rồi! Anh sẵn sàng nghe đây! Trí kể đi!
Trí hắng giọng:
- Này nhé! Khi tai nạn vừa xẩy ra xong, vị phụ tá của em đây đã theo sát chiếc xe Jeep cảnh sát về tới tận biệt thự Huỳnh Lan Anh. Tới nơi, bất ngờ Chiêm lượm được một chiếc mũ "kết" tài xế ai để rớt ngay tại lối đi. Đây cái mũ "kết" này đây...
Dứt lời, Trí mở bọc giấy dầu gài ở poọc-ba-ga xe đạp, lôi ra chiếc mũ kết mà tôi đã trao cho anh bữa trước.
-... Em tự đặt một câu hỏi như thế này: tại sao chiếc mũ "kết" này lại nằm vạ vật ở ngay lối đi trong biệt thự? Theo ý em thì người đội mũ này lỡ làm rớt chưa kịp lượm lên đã co giò chạy lánh mặt vì nghe tiếng bước chân ở trong nhà đi ra. Sau đó, tên gian, nghĩa là tên chủ mưu làm hại bác Phối, nhận thấy rằng cái mũ để thất lạc đó sẽ có thể hướng dẫn được cuộc điều tra truy tầm của Cảnh Sát.
Anh Trung:
- Hướng dẫn thế nào?
- Có hai cách! Đây, anh Trung coi này!
Trí lật ngửa chiếc mũ "kết"
- Anh có nhận thấy trên băng dạ này chất gì đo đỏ không? Lúc đầu Chiêm cho là máu, nhưng khi nhìn thấy, em nghi ngay là một thứ thuốc nhuộm. Về sau phân tích kỹ thì quả đúng là thuốc nhuộm thật.
Anh Trung móc vội sổ tay và bút "bic"
- Ấy, chậm chút xíu, Trí, nói chầm chậm một chút !
Trí liền kể lại rành mạch khi ở biệt thự ra tôi đã bị liệng đá tấn công như thế nào. Nhất là tên gian đột kích hụt tôi ra làm sao để cướp lại chiếc mũ "kết" tài xế. Rồi Trí lại tự nêu một câu hỏi để bài "thuyết trình" được thêm vẻ đậm đà:
- Mà tại sao nó lại tha thiết đến cái mũ tài xế của bác Phối như vậy chứ?
Anh Trung cũng tròn mắt:
- Ừ, không hiểu tại sao nó cứ đuổi riết Chiêm để chiếm lại bằng được cái mũ cũ rích đó?
Trí nhẹ nhàng cho tay vào túi lôi ra một gói giấy nhỏ. Gói giấy mở ra! Bên trong có hai sợi tóc màu hung và hai sợi màu đen nhánh. Anh trịnh trọng tuyên bố;
- Vị phụ tá của em đây đã phải vào sanh ra tử mới lấy được bốn sợi tóc này đó, anh Trung!
Tôi hỏi ngay:
- Lạ! Tôi đem về cho anh bốn sợi tóc hung đỏ cả kia mà. Sao đây lại chỉ có hai đen hai đỏ là thế nào?
Trí:
- Đúng! Hai đỏ hai đen! Hai sợi được tôi đem đi phân tích theo phương pháp hóa học đã mất hẳn màu hung đỏ. Như vậy rõ ràng là mấy sợi tóc này đã bị nhuộm. Tiếp đó, tôi lại lấy chất đỏ dính ở vòng da cái nón "kết" đem phân tích, té ra cùng một chất với thuốc nhuộm ở mấy sợi tóc... Như vậy chứng tỏ rằng người đội cái mũ này mới nhuộm tóc. Và y đã chọn màu hung đỏ để ngụy trang mái tóc mẹ đẻ vốn đen nhánh của y.
Ký ức tôi tự động hình dung lại mớ tóc của Kha Bỉ đồng màu với tóc kẻ chăn trâu chăn bò không đội nón.
Trí tiếp tục:
- Vậy là tên Kha Bỉ, bữa đó mới nhuộm tóc xong, lấy trộm cái mũ "kết" của bác Phối chụp vào đầu. Và chính hắn đã ngồi tại ghế tài xế chiếc xe Rolls Royce lúc gây tai nạn, rồi lái vọt đi luôn bất chấp đèn đỏ.
Anh Trung nét mặt trầm tư, lim dim đôi mắt, gật gật cái đầu:
- Hừ! Hừ! Giả thuyết của Trí tuyệt tác thật. Nhưng liệu đã đủ để thuyết phục mấy ông Cảnh Sát chưa?
"Sếp" tôi lại mỉm cười đắc thắng:
- Đâu đã hết, anh Trung! Chiêm mới chỉ phát giác ra vết thuốc đỏ. Còn em, sau khi lục xét tỉ mỉ, em lại vớ thêm được cái này nữa. Cũng tuyệt tác lắm !
Cầm lại chiếc mũ "kết" từ tay anh Trung, Trí lật vòng da, lôi ra một băng giấy xếp nếp. Không nói chắc anh em chúng ta ai nấy đều biết rằng, khi vớ được cái mũ nào đó, của ai, không cần biết, người ta thường hay lót thêm giấy vào phía trong cái vành da để đội cho nó khỏi sụp xuống tầm mắt nếu cái mũ "mượn kín" ấy quá rộng.
Tiếng Trí:
- Anh em mình đều biết rằng bác Phối có một cái đầu to quá khổ. Mà cái tên mượn kín mũ của bác thì đầu lại nhỏ hơn nhiều.
Anh Trung thắc mắc:
- Cũng nhiều người đầu nhỏ hơn đầu bác Phối chứ, cứ gì...
Trí vẫn thản nhiên:
- Em cũng biết thế! Nhưng xin anh ngó giùm em vào tờ giấy xếp nếp này chút xíu coi, anh Trung!
Tôi và anh Trung cùng cúi xuống, chăm chú nhìn. Bất giác, tôi lẩm bẩm:
- À, à... đúng là bảng kê ngày giờ các chuyến bay, à đúng rồi!
- Anh Trung và Chiêm nhìn kỹ xem ngoài những con số chỉ ngày giờ, còn có những chữ chú thích. Chữ chú thích đó là ngôn ngữ nước nào vậy?
Anh Trung reo lên:
- Trời đất! Chữ Ả Rập!
Trí thêm:
- Anh ngó xuống dưới coi tên hãng máy bay viết bằng tiếng Anh nè!
- Trung đông – Li Ban – Việt Nam.
Trí giải thích:
- Thấy chưa? Đường bay Trung Đông – LiBan – Việt Nam đi qua Ca-sa-bỉ-ba quốc. Vậy, theo anh, thì ai là kẻ vừa mới từ Ca-sa quốc qua Việt Nam?
Tôi reo lên:
- Kha Bỉ và Du Dả !
"Sếp" tôi nhìn anh Trung:
- Vậy bây giờ, đã đủ bằng cớ để gỡ tội cho bác Phối chưa, anh Trung?
Anh Trung cười thú vị:
- Theo ý anh thì dư rồi đó! Cảnh Sát chắc cũng chỉ cần có được chừng ấy bằng cớ mà thôi.
"Sếp" tôi dợm bước:
- Để coi ra sao!
Dứt lời anh xăm xăm bước vào cổng Trụ Sở Ty Cảnh Sát. Anh Trung và tôi theo bén gót.
Trước mặt ông Trưởng Ty Mạc Kính, Thẩm sát viên Báu, Phó Thẩm sát Viên Minh Khánh, Trí lại "bổn cũ soạn lại" bài thuyết trình y như đã nói trước mặt anh Trung và tôi... Ngoài ra, anh lại "đính kèm" thêm một điểm mà anh quên, hay cố tình quên không cho tôi và anh Trung biết:
- Mấy cuộc thí nghiệm tự tay tôi thực hiện đã được, đem đến nhờ vị Trưởng Phòng Thí Nghiệm Đại Học Khoa Học Saigon kiểm chứng lại. Giáo sư Hải Bằng đó, chắc ông Trưởng Ty cũng biết. Giáo sư Bằng lại cấp cả cho một giấy chứng nhận là điều nhận xét của tôi rất chính xác, đây, xin xuất trình quý ông coi.
Ba nhân viên công lực đứa mắt ngó Trí chăm chăm không nói một tiếng. Đột nhiên, ông Trưởng Ty Mạc Kính đứng dậy, trịnh trọng đưa bàn tay phải ra nắm chặt bàn tay Trí:
- Trí, khi nào đến tuổi, xin gia nhập Cảnh Sát, về đây làm việc với tụi anh cho vui nghe, Trí ! Ngay từ giờ phút này em có thể báo tin mừng cho bác Phối là bác sẽ được trả lại bằng lái xe trong một thời hạn ngắn nhất. Tụi tôi phải mời hai tên Kha Bỉ và Du Đả đến hỏi chuyện mới được.
Ba anh em ở Ty Cảnh Sát bước ra, trong lòng vui sướng rộn ràng như được đi xem hội. Anh Trung, tâm lý chung của mọi phóng viên, vẫn còn có vẻ thòm thèm muốn lấy thêm tin tức. Trí vừa gác chân lên bàn đạp đã bị anh chận lại:
- Này, Trí! Hôm qua anh đã nói chuyện với Thái Tử Hà Lam. Anh đã hỏi ông tại sao hai tên Kha Bỉ và Du Đả lại qua Việt Nam? Mà chúng qua chỉ trước Thái tử có vài ngày thôi hà?
Trí cười mỉm, lắc đầu;
- Chịu! Giờ phút này, tụi em chưa thể tuyên bố hay giải đáp bất cứ thắc mắc gì của anh được. Chúng em còn đang cố gắng vén bức màn bí mật chưa xong đây, anh Trung!... Chút xíu nữa thôi! Vâng, chỉ còn một điểm chút xíu nữa phải giải quyết cho xong cái đã. Rồi thì... hạ hồi phân giải.
Một điểm chút xíu! Tôi tự nhủ: "Chút xíu! Hừ! Còn lâu nghe sếp. Ở đó mà chút xíu! Anh dám cả gan bảo công cuộc truy lùng cái ly báu đó là chút xíu. Thưa sếp, còn lâu lắm, sếp ơi!"
_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XVII, XVIII