Chương X
A-GIÁT BIỆT TUNG
Sáng hôm sau, khi thằng Phú
qua Mương lai bản thì chỉ có một mình bà Tư Lành ở nhà, đang khóc sướt mướt.
Ngay từ lúc rạng đông, không
thấy thằng Phan đâu, cả nhà đã cuống quít chạy ngược chạy xuôi đi tìm. Liên
theo cha vào rừng sục sạo trong các bờ bụi. Chắc không kết quả như ý mong muốn
nên đến giờ này vẫn chưa thấy hai cha con trở lại nhà.
Trận mưa bão hồi đêm lớn
quá, nên ngoài sân, trên đường đi vào rừng, nếu có dấu vết gì chắc hẳn cũng đã
bị xóa mờ lẫn lộn hết.
Thằng Phú không định mà lại
đặt bước đi trên con đường dẫn tới Phà Liêm. Nó vừa đi vừa chạy có tới hai cây
số ngàn. Sự vận động bắp thịt khiến nó tỉnh táo hẳn ra và nhớ lại rằng, ốm yếu
tàn tật như thằng Phan không thể nào chuyển dịch một khoảng đường xa như thế
được. Vậy chỉ cần tìm cẩn thận trong phạm vi cánh rừng bao quanh gần nhà may ra
có kết quả.
Phú liền quay trở lại. Đi
rảo bước một hồi lâu, nó đi qua vệ đường nơi thằng Phan đẩy cái xe cho lăn
xuống, hai bánh xe khuất lấp trong đám cỏ dại khiến Phú thiếu chút nữa là không
trông thấy.
Vậy thì thằng Phan có đi tới
chỗ này rồi. Thằng Phú liền đi quanh mấy lùm cây thấp, tới một khoảng quang
đãng, đám cỏ bồng xanh mướt trải đều như tấm thảm dưới gốc cây bồ đào cổ thụ…
và nó không kịp ngăn một tiếng la thảng thốt.
Thằng Phan ngửa mặt, nằm
ngay đơ trên cỏ, áo quần ướt sũng, dán chặt vào người, mớ tóc rũ rượi xõa xuống
trán, che kín cả hai tai. Bùn đất tèm lem trên khuôn mặt gầy ốm trắng nhợt như
sáp ong. Hai bàn tay thằng Phan lạnh như băng giá.
Thằng Phú thấy bạn nằm thẳng
cẳng, im lìm bất động, đâm ra hoảng sợ. Lòng buồn vô hạn, hai tay run bắn lên,
nó cúi nhìn chăm chú.
Thằng Phan thở rất yếu, nghe
kỹ lắm mới nhận ra. Quỳ hai gối trên mặt cỏ, Phú đỡ bạn cho dựa vào mình. Đầu
thằng nhỏ ngoẹo sang một bên vai.
- Phan, Phan ơi! Phan!...
Phú đây này, Phan!
Nước mắt ứ đầy mi, ràn rụa
cả xuống má, thằng Phú vẫn kiên tâm không chịu cất tiếng gọi cầu cứu.
Thầy đội kiểm lâm Tư Lành và
con gái, sau một hồi sục sạo, lục soát đám cỏ lùm cây lên mãi tận Gò Quao vẫn
vô hiệu, quay về, tình cờ đi ngang gốc cây bồ đào, đúng chỗ thằng Phan nằm ngất
lịm trong tay bạn. Ông Tư vội vàng ôm xốc lấy, bồng con về nhà. Được thay hết
quần áo ướt, lau khô mình mẩy xong, quấn kín người trong chiếc chăn len ấm áp,
nhưng mãi đến lúc thằng Phú phóng xe đi mời bác sĩ, thằng Phan vẫn chưa tỉnh.
Tới gần trưa, thằng Phú mới
cùng ông bác sĩ về tới. Bác sĩ xoa nóng mình mẩy con bệnh, tiêm liền hai mũi
thuốc. Chừng mười phút sau, đã thấy một chút sắc hồng tươi xuất hiện trên đôi
gò má gầy ốm của thằng nhỏ. Thằng Phan máy động đôi mi, mở choàng mắt, tia nhìn
ngây dại, ngơ ngác ngó mấy khuôn mặt lo âu đang xúm xít vây quanh. Khuôn mặt
sát ngay bên giường, gần nhất, được nó nhận ra ngay. Và thằng Phan mệt nhọc mỉm
cười với khuôn mặt ấy. Đồng thời đôi môi nhợt nhạt lắp bắp:
- Phú đó hả? Phú… ú…!
Bàn tay đặt gọn trong bàn
tay bạn, nó lại từ từ nhắm mắt.
Bác sĩ khẽ ra lệnh:
- Để cho em nhỏ ngủ.
Rồi ông quay ra biên toa
thuốc, đồng thời dặn dò cách thức trông nom con bệnh. Thằng Phú tiễn bác sĩ ra
tới tận ngoài xe.
- Thưa bác sĩ, bác sĩ liệu
chừng có cứu được bạn cháu không ạ?
- Ờ, ờ… bạn cháu yếu lắm.
Nghe ngóng qua đêm nay xem thế nào đã. Ngày mai tôi sẽ coi lại. Phải có người
túc trực luôn bên cạnh nghe.
Trước sắc diện khắc khoải lo
âu của thằng Phú, ông dịu dàng nói tiếp:
- Cháu cứ vững tin ở số
mạng. Nhiều trường hợp cơ thể yếu quá như thằng Phan đây nhưng bên trong vẫn có
đủ sức để kháng bệnh. Cháu dặn mọi người rằng từ giờ đến sáng mai, nếu cơn sốt
không giảm mà cứ tăng lên nữa, phải cho người lên gọi tôi ngay, bất cứ giờ nào,
nhé.
Thằng Phú cầm toa, phóng xe
lên Gia Viễn mua thuốc. Lúc trở về nó ghé qua nhà báo tin cho cậu Mẫn, dì Mai
hay.
- Cậu Mẫn, dì Mai cho phép
cháu ngủ lại bên đó săn sóc cho Phan nghe.
Dì Mai nói ngay:
- Phải thế chứ! Ông bà Tư
Lành rủi ro quá. Cháu nhớ nói với ông bà ấy là cậu Mẫn, dì Mai gửi lời thăm và
chúc thằng Phan mau bình phục nghe.
Thằng Phú, con Liên túc trực
bên giường người ốm, không lúc nào nhắm mắt. Trong cơn mê sảng, thằng Phan lắp
bắp nói toàn những chuyện không đầu không đuôi.
Mãi tới gần sáng, cơn sốt
dịu bớt nó mới thiu thiu thiếp đi.
Thằng Phú khẽ gọi:
- Liên, Liên!
Không nghe tiếng trả lời.
Ban ngày, trải qua những phút giây cảm xúc tột độ, lại suốt đêm không hề chợp
mắt, con Liên mệt quá, gục đầu trên nệm giường anh ngủ thiếp đi.
Trong gian nhà im lặng như
tờ, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói. Niềm lo ngại về thằng Phan tạm
yên được phần nào. Nhưng một mối ưu tư khác lại nhen nhúm trong lòng thằng Phú.
Mối ưu tư này còn dằn vặt, ray rứt hơn tất cả cái gì hết.
Con A-Giát giờ này ở đâu?
Suốt một ngày sôi động,
cuống quít vì thằng Phan, thằng Phú không được một chút nào rảnh rỗi để nghĩ
tới con chó. Giờ đây, đêm đã sắp tàn, chợt nghĩ đến, nó cảm thấy bồn chồn khắc
khoải vô cùng. Nhưng rồi nó lại tự trấn an: A-Giát đã quay về Phượng Mô, giờ
này chắc đang ngủ một giấc ngon lành trong vựa rơm. Và chỉ nội sáng mai, thế
nào nó cũng sang đây kiếm mình.
Màn đêm rút lui thật chậm,
nhưng rồi bầu trời cũng sáng dần.
Con Liên chợt thức giấc, sửa
soạn pha cà phê. Nó nhìn thằng Phú cười tươi:
- Anh Phú lo về con A-Giát
hả?
- Ừ, không biết nó đi đâu
Liên nhỉ?
- Chắc lại về bên anh chứ
gì?
- Nhưng không thấy anh, chắc
rồi thế nào nó cũng mò qua đây.
- Khi vào rừng, chắc anh
Phan có cho A-Giát đi theo.
- Đúng đó. A-Giát đi theo
Phan. Nhưng tại sao Phan ngất xỉu nó lại không ở đấy? Về đây không về mà cả bên
nhà Phú cũng không nốt. Vậy thì nó đi đâu?
Thằng Phú lại sực nhớ lời ông
quản Ru đã nói chuyện một chiều nọ tại nhà nó: “Chút xíu nữa con chó của cháu
bị bắn chết, nếu bác không lẹ tay gạt mũi súng của ông bạn đồng nghiệp. Ông bạn
này mới đổi về, thành thử cứ thoáng thấy chó bẹc-giê đeo túi vải trên lưng là
nghĩ ngay chó tải hàng lậu”.
Đúng như thế! Nếu ông quản
Ru không nhanh tay, chắc hẳn A-Giát đã bị bắn chết. Ý nghĩ ghê rợn ấy khiến
thằng Phú ruột nóng như lửa.
- Để bác sĩ lại khám cho
Phan xong, Phú về qua nhà xem sao.
Bác sĩ tới khám bệnh kê toa.
Thằng Phú cầm toa thuốc chạy xe theo đường tắt để tiện ghé qua nhà.
Con chó vẫn biệt tăm.
Trong khi đó, tại nhà Mã
Thiên Bỉnh, trong cái hầm tối đen như mực, A-Giát lồng lộn như một con mãnh thú
bị nhốt chuồng. Suốt từ đêm qua cho tới giờ phút này, nó không được một miếng
gì vào bụng. Trong góc hầm, một cái xô đựng nước lạnh chỉ đủ giúp cho A-Giát
khỏi chết khát.
Chưa bao giờ con chó phải
trải qua một cuộc thử thách ghê gớm tới mức này.
Mã Thiên Bỉnh nghĩ thầm:
tình trạng này kéo dài, chỉ ba ngày là nó hóa dại.
Một ngày nữa lại qua đi.
Thằng Phú đi tìm ông Quản
Ru. Ông này cho biết là không nghe nói có con chó nào bị bắt hoặc bị bắn chết
cả.
Thằng Phan vẫn sốt li bì.
Bên giường bạn, thằng Phú túc trực. Ngay cả với con Liên, nó cũng không dám đả
động gì đến A-Giát.
Mãi đến tối mồng 4 tháng 9,
bác sĩ mới khiến được vợ chồng ông Tư Lành yên tâm một chút.
- Bây giờ cháu Phan đã qua
được cơn nguy rồi. Chỉ cần chăm sóc cẩn thận và kiên tâm.
Liên khẽ nói với Phú:
- Tối nay anh Phú về ngủ bên
Phượng Mô được rồi.
- Liên thức một mình được
không?
- Có má em nữa mà. Má em
thức canh chừng, em sẽ ngủ bên cạnh anh Phan. Anh ấy coi bộ đã ngủ được ngon
giấc đấy chứ. Thôi, anh Phú có thể yên tâm về được rồi. Sáng mai anh qua sớm,
nghe!
Đêm đó, trong lòng vẫn thầm
mong con A-Giát bất chợt trở về, thằng Phú không lên tầng gác lửng như mọi lần.
Nó để nguyên quần áo ngoài, mò vào vựa rơm, lăn kềnh ra ngủ một giấc mê mệt.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI