CHƯƠNG XIX
"KẺ ĐÁNG TIN CẬY"
Bây giờ tôi mới biết là cậu Hải Minh tôi nhanh chân lẹ tay thật. Đúng
lúc Pha-ra-ma-Lả xáp tới bên Trí để chộp chiếc ly báu, cậu tôi đã chồm
lên. Hai người ôm nhau, giằng co, vật lộn, chân đá tay đấm vung vít...
Nhưng ông "cà mèn" đâu có thể "so găng" với cậu tôi vốn là một tay lực
sĩ cỡ bự được. Chớp mắt, ông ta đã "đo ván" nằm dài trên mặt đất, hai
tay bị cậu Hải Minh khóa chắc theo đúng kỹ thuật nhu đạo, kiểu "khóa số
2".
Đột nhiên, có tiếng lanh lảnh nghe oai nghiêm lồng lộng như giọng nói của một bậc quân vương quyền uy tột đỉnh:
- Buông tay người đó ra ngay, ông Hải Minh!
Tiếng nói của... Thái Tử Hà Lam!
Vẻ mặt ngỡ ngàng, chưa được năm giây đồng hồ, cậu tôi đã riu ríu tuân theo trong khi ông "cà mèn" nhổm đứng ngay lên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, phủi bụi ở áo quần.
Cài lại xong hai chiếc khuy đã bị bật tung ra trong cuộc "so-găng", Pha-Ra-Ma-Lả quay lại nghiêm nghị nhìn Trí. Tiếng ông ta nói nghe như những nhát búa nện xuống mặt đe:
- Nhân danh Quản Đốc Vương Khố Ca-sa-bỉ-ba quốc, tôi ra lệnh cho chú em đưa tôi cái báu vật chú em đang cầm nơi tay kia, lập tức!
Bối rối không biết tính sao, Trí liếc nhanh Thái tử Hà Lam ngầm hỏi ý. Hà Lam nhè nhẹ gật đầu. Tay Trí đưa cho ông "cà-mèn" cái báu vật mà trong mắt anh tôi đọc được ngay một niềm luyến tiếc vô bờ.
Pha-ra-ma-Lả trịnh trọng nâng chiếc ly báu trong hai tay, đĩnh đạc tiến đến trước mặt Hà Lam. Ông ta quỳ xuống trước mặt vị Đông cung Thái Tử, hậu duệ của Vua Hà Kim nhân đức:
- Hạ thần cung nghinh điện hạ Hà Lam! – Ông ta nói líu ríu câu gì bằng tiếng Ả-Rập rồi tiếp ngay bằng tiếng Việt Nam rất sõi – Thành kính dâng lên điện hạ tín vật của Hoàng đế Ca-sa quốc, – ông ta cúi đầu thấp hơn nữa – Kính xin điện hạ, từ giây phút này cho thần được dùng lễ chúa tôi – tiếng nói của Pha-ra-ma-Lả chợt cao lên nghe sang sảng như tiếng chuông đồng – Ca-sa-bỉ-ba Hoàng đế vạn vạn tuế!
Đoạn Pha-ra-ma-Lả hai tay cung kính dâng lên chiếc ly báu. Cuộc "lễ đăng quang" thật giản dị, nhưng thật tôn nghiêm, vô cùng cảm động. Liếc nhìn đám khán thính giả, tôi chợt thấy bà Lan Anh và má tôi đưa nhanh khăn mùi-xoa lên mắt.
Thái Tử Hà Lam ngắm nghía chiếc ly báu, bảo vật Ca-sa quốc, tín vật giá trị vô song như hòn ngọc tỷ của các vị tiên vương. Người xoay chiếc ly đủ mọi góc cạnh, chăm chú nhìn ngắm nơi dưới đáy. Pha-ra-ma-Lả, nụ cười rạng rỡ điểm trên môi, tiến đến gần, hai tay đỡ nhẹ cái ly báu. Rất khéo léo, ngón tay trỏ của ông bấm nhẹ vào một chiếc lá chạm trổ nơi đế ly. Một tiếng "cách" khẽ vang lên và viên ngọc báu rơi vào bàn tay hứng sẵn của viên quan nhất phẩm triều đình Ca-sa quốc. Viên ngọc xanh biếc, sáng lấp lóe hầu như soi rõ mặt của mọi người hiện diện. Viên ngọc thần, biểu tượng của "bình minh rạng rỡ", hình ảnh của "sắc sảo khôn ngoan". Pha-ra-ma-Lả dịu dàng đưa cho Hà Lam. Hai nhân vật chúa, tôi nhìn nhau, nước mắt đoanh tròng, ràn rụa cả xuống má.
Tiếng nói của Hà Lam nghẹn ngào nhưng âm thanh đượm một vẻ gì quyết liệt:
- Ma-Lả cầm lấy đi! Giữ gìn nó, săn sóc nó cho ta! Hỡi "kẻ đáng tin cậy", cánh tay phải của phụ hoàng! Chúng ta có thể hồi loan về Ca-sa quốc được rồi. Hồi loan đặng phục hưng ngôi báu cho tổ quốc yêu dấu ngàn đời.
Ngẫu nhiên bọn chúng tôi lại vừa được cái hân hạnh lớn dự khán một buổi lễ đăng quang thứ thật. Lễ đăng quang thật, đức Vua thật, chiếc ly bạch kim và viên ngọc báu cũng đều là đồ thật cả. Thái Tử Hà Lam đã nhận ngọc tỷ bước lên ngôi báu trị vì chăn dắt muôn họ tại tiểu quốc Ca-sa-bỉ-ba.
Tất cả xúm lại chúc mừng vị... tân vương... chính hiệu. Riêng tôi, tay nắm chặt bàn tay Hà Lam miệng láu táu, nhưng trong lòng vẫn nói lên nhiều thắc mắc. Tôi buột miệng:
- "Ừ, nếu Rả Bây không biết có viên ngọc báu đó, thì tại sao hai tên Kha Bỉ và Du Đả lại hay được?"
Pha-ra-ma-Lả bất ngờ nói ngay:
- Hai đứa ấy và tôi, nội vương quốc chỉ có ba người chúng tôi biết mà thôi!
Hà Lam quay nhìn mọi người:
- Pha-ra-ma-Lả là "kẻ đáng tin cậy" mà vua cha đã viết trong bức thư cuối cùng của người. Ma Lả mới cho tôi biết ngay phút vừa qua, lúc bị ông Hải Minh giữ đè trên mặt đất đó.
Pha Lả giải thích thêm:
- Du Đả chính là con của một nhà kim hoàn trong cung điện Ca-sa quốc. Dưới triều đại đức minh quân Hà Kim, Du Đả lúc đó mới chỉ là một tay thợ học việc trong tiệm của cha hắn. Cũng vì thế mà nó biết được là có viên ngọc báu này. Về sau đức vua thấy nó hay lấy trộm vàng bạc trong cung cấm mới tống cổ ra khỏi kinh thành. Uất hận, Du Đả bỏ đi theo Rả Bây vào sa mạc.
Trí từ lúc nào vẫn im thin thít thốt nói:
- Và nó có ý định... tống tiền Rả Bây? Có đúng thế không, ông? Một là Rả Bây phải chọn người ăn mày do nó và Kha Bỉ đã định từ trước, hai là nó sẽ đi tố cáo với toàn thể dân chúng Ca-sa-bỉ-ba điều tối mật có thể ngăn trở được Rả Bây chiếm đoạt ngai vàng.
Pha ra Ma Lả bật lời khen ngợi:
- Đúng! Hoàn toàn đúng như vậy, chú em! Tôi thành thực ngợi khen trí thông minh có một của chú em!
Vậy là mọi điều bí mật đều sáng tỏ như ban ngày. Thái Tử Hà Lam giờ đây đã nắm được chiếc ly bảo vật và viên ngọc báu trong tay. Việc hạ bệ tên Rả Bây phản trắc chỉ còn ở trong tay với. Đã đến lúc nghĩ đến việc hồi loan. Quả nhiên, cậu Hải Minh đưa cổ tay xem giờ:
- Thái Tử Hà Lam! Ngay tối nay tôi bay về Ca-sa-bỉ-ba. Và đến trưa mai là hạ cánh. Xin Thái tử cho biết người có hồi loan ngay bây giờ không? Đã đến giờ phải lên phi trường!
Hà Lam vội vã nhận lời và hứa sẽ sửa soạn xong nội trong mười phút. Bác Phối, qua giây phút sôi nổi nóng hừng hực, lại trở lại với bản tính hiền từ trung hậu như cũ, rụt rè xin với cậu Hải Minh giúp bác một tay lắp lại bộ khung máy quạt còn rã rời từng mảnh nằm ngổn ngang trên thảm cỏ. Và bác mạnh bạo nói thêm:
- Tôi tha thiết xin cái hân hạnh được lái xe đưa Thái Tử lên phi trường.
Cậu tôi vừa lắp bộ khung máy quạt lại:
- Nhất định là như thế chứ còn gì nữa! Chúng ta phải đi hết cả chứ? Có hai xe rồi, rộng chán! Chị Liên (tên thật của má tôi) về sửa soạn quần áo với đồ lề của em đi! Xong cái nầy là em đánh xe về lấy, rồi, ai muốn lên phi trường thì sửa soạn sẵn sàng, em về là đi ngay đó, nghe!
Mọi người gật đầu đồng ý.
Một giờ sau, đoàn xe chở các yếu nhân bắt đầu lăn bánh. Giáo sư Bích Tâm, tôi và Trí lên xe của cậu Hải Minh. Bà Bích Tâm, má tôi và bà Huỳnh Lan Anh ngồi với Thái Tử Hà lam và Pha-ra-ma-Lả trên chiếc Rolls Royce, "con ma ánh bạc", với bác tài Đinh Văn Phối nơi ghế lái với cái mũ kết, viền vàng, lưỡi trai bóng loáng, vải mũ màu trắng mới tinh. Chưa kể đến bộ đồ lớn của bác, sơ mi cổ cồn trắng, cà vạt màu tím sậm. Trông bác Phối như trẻ ra được mười tuổi.
Vừa ngồi yên chỗ tại băng sau với Trí, tay tôi đưa về phía sau, chợt quơ đụng một gói bọc giấy bạc: ôi chà!... Chiếc bình bông tí con bằng đồng của má Trí tôi đã dùng để điệu mãnh hổ Kha Bỉ ly sơn... Mới bữa nào đây mà tôi tưởng chừng như đã lâu lắm rồi vậy.
Đột nhiên, có tiếng lanh lảnh nghe oai nghiêm lồng lộng như giọng nói của một bậc quân vương quyền uy tột đỉnh:
- Buông tay người đó ra ngay, ông Hải Minh!
Tiếng nói của... Thái Tử Hà Lam!
Vẻ mặt ngỡ ngàng, chưa được năm giây đồng hồ, cậu tôi đã riu ríu tuân theo trong khi ông "cà mèn" nhổm đứng ngay lên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, phủi bụi ở áo quần.
Cài lại xong hai chiếc khuy đã bị bật tung ra trong cuộc "so-găng", Pha-Ra-Ma-Lả quay lại nghiêm nghị nhìn Trí. Tiếng ông ta nói nghe như những nhát búa nện xuống mặt đe:
- Nhân danh Quản Đốc Vương Khố Ca-sa-bỉ-ba quốc, tôi ra lệnh cho chú em đưa tôi cái báu vật chú em đang cầm nơi tay kia, lập tức!
Bối rối không biết tính sao, Trí liếc nhanh Thái tử Hà Lam ngầm hỏi ý. Hà Lam nhè nhẹ gật đầu. Tay Trí đưa cho ông "cà-mèn" cái báu vật mà trong mắt anh tôi đọc được ngay một niềm luyến tiếc vô bờ.
Pha-ra-ma-Lả trịnh trọng nâng chiếc ly báu trong hai tay, đĩnh đạc tiến đến trước mặt Hà Lam. Ông ta quỳ xuống trước mặt vị Đông cung Thái Tử, hậu duệ của Vua Hà Kim nhân đức:
- Hạ thần cung nghinh điện hạ Hà Lam! – Ông ta nói líu ríu câu gì bằng tiếng Ả-Rập rồi tiếp ngay bằng tiếng Việt Nam rất sõi – Thành kính dâng lên điện hạ tín vật của Hoàng đế Ca-sa quốc, – ông ta cúi đầu thấp hơn nữa – Kính xin điện hạ, từ giây phút này cho thần được dùng lễ chúa tôi – tiếng nói của Pha-ra-ma-Lả chợt cao lên nghe sang sảng như tiếng chuông đồng – Ca-sa-bỉ-ba Hoàng đế vạn vạn tuế!
Đoạn Pha-ra-ma-Lả hai tay cung kính dâng lên chiếc ly báu. Cuộc "lễ đăng quang" thật giản dị, nhưng thật tôn nghiêm, vô cùng cảm động. Liếc nhìn đám khán thính giả, tôi chợt thấy bà Lan Anh và má tôi đưa nhanh khăn mùi-xoa lên mắt.
Thái Tử Hà Lam ngắm nghía chiếc ly báu, bảo vật Ca-sa quốc, tín vật giá trị vô song như hòn ngọc tỷ của các vị tiên vương. Người xoay chiếc ly đủ mọi góc cạnh, chăm chú nhìn ngắm nơi dưới đáy. Pha-ra-ma-Lả, nụ cười rạng rỡ điểm trên môi, tiến đến gần, hai tay đỡ nhẹ cái ly báu. Rất khéo léo, ngón tay trỏ của ông bấm nhẹ vào một chiếc lá chạm trổ nơi đế ly. Một tiếng "cách" khẽ vang lên và viên ngọc báu rơi vào bàn tay hứng sẵn của viên quan nhất phẩm triều đình Ca-sa quốc. Viên ngọc xanh biếc, sáng lấp lóe hầu như soi rõ mặt của mọi người hiện diện. Viên ngọc thần, biểu tượng của "bình minh rạng rỡ", hình ảnh của "sắc sảo khôn ngoan". Pha-ra-ma-Lả dịu dàng đưa cho Hà Lam. Hai nhân vật chúa, tôi nhìn nhau, nước mắt đoanh tròng, ràn rụa cả xuống má.
Tiếng nói của Hà Lam nghẹn ngào nhưng âm thanh đượm một vẻ gì quyết liệt:
- Ma-Lả cầm lấy đi! Giữ gìn nó, săn sóc nó cho ta! Hỡi "kẻ đáng tin cậy", cánh tay phải của phụ hoàng! Chúng ta có thể hồi loan về Ca-sa quốc được rồi. Hồi loan đặng phục hưng ngôi báu cho tổ quốc yêu dấu ngàn đời.
Ngẫu nhiên bọn chúng tôi lại vừa được cái hân hạnh lớn dự khán một buổi lễ đăng quang thứ thật. Lễ đăng quang thật, đức Vua thật, chiếc ly bạch kim và viên ngọc báu cũng đều là đồ thật cả. Thái Tử Hà Lam đã nhận ngọc tỷ bước lên ngôi báu trị vì chăn dắt muôn họ tại tiểu quốc Ca-sa-bỉ-ba.
Tất cả xúm lại chúc mừng vị... tân vương... chính hiệu. Riêng tôi, tay nắm chặt bàn tay Hà Lam miệng láu táu, nhưng trong lòng vẫn nói lên nhiều thắc mắc. Tôi buột miệng:
- "Ừ, nếu Rả Bây không biết có viên ngọc báu đó, thì tại sao hai tên Kha Bỉ và Du Đả lại hay được?"
Pha-ra-ma-Lả bất ngờ nói ngay:
- Hai đứa ấy và tôi, nội vương quốc chỉ có ba người chúng tôi biết mà thôi!
Hà Lam quay nhìn mọi người:
- Pha-ra-ma-Lả là "kẻ đáng tin cậy" mà vua cha đã viết trong bức thư cuối cùng của người. Ma Lả mới cho tôi biết ngay phút vừa qua, lúc bị ông Hải Minh giữ đè trên mặt đất đó.
Pha Lả giải thích thêm:
- Du Đả chính là con của một nhà kim hoàn trong cung điện Ca-sa quốc. Dưới triều đại đức minh quân Hà Kim, Du Đả lúc đó mới chỉ là một tay thợ học việc trong tiệm của cha hắn. Cũng vì thế mà nó biết được là có viên ngọc báu này. Về sau đức vua thấy nó hay lấy trộm vàng bạc trong cung cấm mới tống cổ ra khỏi kinh thành. Uất hận, Du Đả bỏ đi theo Rả Bây vào sa mạc.
Trí từ lúc nào vẫn im thin thít thốt nói:
- Và nó có ý định... tống tiền Rả Bây? Có đúng thế không, ông? Một là Rả Bây phải chọn người ăn mày do nó và Kha Bỉ đã định từ trước, hai là nó sẽ đi tố cáo với toàn thể dân chúng Ca-sa-bỉ-ba điều tối mật có thể ngăn trở được Rả Bây chiếm đoạt ngai vàng.
Pha ra Ma Lả bật lời khen ngợi:
- Đúng! Hoàn toàn đúng như vậy, chú em! Tôi thành thực ngợi khen trí thông minh có một của chú em!
Vậy là mọi điều bí mật đều sáng tỏ như ban ngày. Thái Tử Hà Lam giờ đây đã nắm được chiếc ly bảo vật và viên ngọc báu trong tay. Việc hạ bệ tên Rả Bây phản trắc chỉ còn ở trong tay với. Đã đến lúc nghĩ đến việc hồi loan. Quả nhiên, cậu Hải Minh đưa cổ tay xem giờ:
- Thái Tử Hà Lam! Ngay tối nay tôi bay về Ca-sa-bỉ-ba. Và đến trưa mai là hạ cánh. Xin Thái tử cho biết người có hồi loan ngay bây giờ không? Đã đến giờ phải lên phi trường!
Hà Lam vội vã nhận lời và hứa sẽ sửa soạn xong nội trong mười phút. Bác Phối, qua giây phút sôi nổi nóng hừng hực, lại trở lại với bản tính hiền từ trung hậu như cũ, rụt rè xin với cậu Hải Minh giúp bác một tay lắp lại bộ khung máy quạt còn rã rời từng mảnh nằm ngổn ngang trên thảm cỏ. Và bác mạnh bạo nói thêm:
- Tôi tha thiết xin cái hân hạnh được lái xe đưa Thái Tử lên phi trường.
Cậu tôi vừa lắp bộ khung máy quạt lại:
- Nhất định là như thế chứ còn gì nữa! Chúng ta phải đi hết cả chứ? Có hai xe rồi, rộng chán! Chị Liên (tên thật của má tôi) về sửa soạn quần áo với đồ lề của em đi! Xong cái nầy là em đánh xe về lấy, rồi, ai muốn lên phi trường thì sửa soạn sẵn sàng, em về là đi ngay đó, nghe!
Mọi người gật đầu đồng ý.
Một giờ sau, đoàn xe chở các yếu nhân bắt đầu lăn bánh. Giáo sư Bích Tâm, tôi và Trí lên xe của cậu Hải Minh. Bà Bích Tâm, má tôi và bà Huỳnh Lan Anh ngồi với Thái Tử Hà lam và Pha-ra-ma-Lả trên chiếc Rolls Royce, "con ma ánh bạc", với bác tài Đinh Văn Phối nơi ghế lái với cái mũ kết, viền vàng, lưỡi trai bóng loáng, vải mũ màu trắng mới tinh. Chưa kể đến bộ đồ lớn của bác, sơ mi cổ cồn trắng, cà vạt màu tím sậm. Trông bác Phối như trẻ ra được mười tuổi.
Vừa ngồi yên chỗ tại băng sau với Trí, tay tôi đưa về phía sau, chợt quơ đụng một gói bọc giấy bạc: ôi chà!... Chiếc bình bông tí con bằng đồng của má Trí tôi đã dùng để điệu mãnh hổ Kha Bỉ ly sơn... Mới bữa nào đây mà tôi tưởng chừng như đã lâu lắm rồi vậy.
CHƯƠNG XX
MỘT PHA "BÓNG CHUYỀN"
Sau gần một tiếng đồng hồ lăn bánh vùn vụt, đã thấy hoàng hôn bảng lảng
khắp vùng. Trên đám ruộng còn trơ gốc rạ, trên rặng thông lả ngọn gió
đùa, màn sương xám đã mờ mờ giăng phủ. Phía tay trái, cách chùng non
cây số, ánh đèn chiếu sáng rực một góc trời: phi trường Tân sơn Nhất!
Trí lầm thầm nói bên tai tôi:
- Không biết tin tức gì về hai tên Kha Bỉ, Du Đả cả hả Chiêm?
Tôi nói đại, đôi mắt vẫn không rời phía ánh đèn sáng:
- Có lẽ các ông Cảnh Sát Báu và Minh Khánh đã thộp cổ tụi nó rồi đó!
- Chưa đâu, Chiêm ơi! Nếu rồi thì họ đã báo cho anh em mình, hoặc bác Phối biết chứ!
Cậu Hải Minh chợt ngoái cổ lại, mỉm cười:
- Hai anh em nói chuyện gì thế, Chiêm, Trí?
Tôi cho cậu biết:
- Về hai tên Kha Bỉ và Du Đả đó cậu!
Vừa nói dứt lời, tôi ngây người sửng sốt khi thấy cậu hãm bớt tốc lực, rà thắng rồi đậu xe nép bên lề đường.
Giáo sư Bích Tâm cũng lấy làm lạ:
- Dừng lại làm gì vậy, cậu Hải Minh?
Nét mặt cậu lộ vẻ nghiêm trọng:
- May quá! Chợt nghe hai cháu Chiêm, Trí nhắc đến hai tên Ả Rập tôi mới sực nhớ ra. Phải căn dặn trước Pha-ra-ma-Lả và Hà Lam đề phòng mới được!
Chiếc xe Rolls Royce êm như ru lướt tới. Cậu Hải Minh giơ tay ra hiệu cho bác Phối đậu phía sau xe cậu. Thái Tử Hà Lam, Pha ra ma Lả bước xuống, xáp lại chỗ chúng tôi, để bác Phối vẫn ngồi ở ghế tài xế và các bà an vị ở "băng" đằng sau.
Cậu Hải Minh hạ giọng nói với Hà Lam và Ma Lả:
- Trí vừa nhắc tôi đến hai tên Kha Bỉ và Du Đả. Tôi nghi rằng hai tên này còn âm mưu một cái gì có thể làm hại chúng ta lần chót đặng cướp lại chiếc ly bạch kim và viên ngọc báu. Và xin Thái Tử cùng ông Ma Lả chớ quên tên Ba-i-Rỉ, người của bạo chúa Rả Bây cùng qua đây với chúng ta một chuyến phi cơ đó. Hắn có giấy phép đặc biệt để vào hangar nơi để máy bay đó, nghe!
Pha-ra-Ma-Lả gật gật cái đầu đã đội mũ "cà-mèn":
- Ông Hải Minh nói đúng! Bè lũ Rả Bây biết rằng giờ đây chúng đã thất bại trên mọi mặt. Vậy không còn gì nữa mà sợ mất, chúng sẽ dám cả gan làm bất cứ cái gì để phá... Theo ý ông, liệu chúng có dám thi hành thủ đoạn gì tại phi trường này không?
- Dám lắm chứ! Khi tụi nó thấy Thái Tử Hà Lam ra phi cơ, chúng sẽ biết ngay là bọn mình đã tìm ra chiếc ly và viên ngọc báu rồi. Tất nhiên chúng sẽ làm mọi cách để cướp lại bằng được.
Giáo sư Bich Tâm xáp lại:
- Làm mọi cách cũng không đi đến đâu! Bên ta có những sáu người kia mà.
Ông "cà-mèn" có vẻ lo ngại:
- Vẫn biết vậy! Tụi nó có ba, kể cả thằng Ba-i-Rỉ, người của Rả-Bây. Hừ! Nhân số địch chỉ bằng nửa bên ta, nhưng tụi nó to con mà lại mưu cơ lắm.
Nghe lọt câu chuyện của mấy người lớn, trong óc tôi bỗng nảy ra một chương trình hành động. Nhưng không thể đem ra bàn soạn với ai được, ngoài Trí, liền kéo anh ra một nơi, trình bày kế hoạch chi tiết. "Sếp" tôi tán thành nhiệt liệt.
Chợt có tiếng cậu gọi tôi. Hai anh em chạy lại leo lên xe. Tay mở máy, miệng cậu nói nhanh:
- Cậu cũng mong đừng xẩy ra sự gì rắc rối cả. Nhưng cần dặn trước hai anh em là phải để ý trông cho kỹ, nghe! Nếu bất chợt thấy mặt mấy tên đó, báo cho cậu biết ngay!
Xe hơi tiến qua cổng phi trường dễ dàng nhờ nhiều nhân viên an ninh biết mặt cậu Hải Minh. Chúng tôi tiến đến hangar số 10. Chiếc phi cơ mới toanh của Ca-sa quốc đã sẵn sàng. Cậu tôi rỉ tai người phi công phụ câu gì đó. Rồi nói to:
- Cho phi cơ ra và mở máy đi! Năm phút nữa mình bay!
Tôi ngây người ngó chiếc máy bay vĩ đại, tối tân. Một xe trục kéo nó bò ra khỏi hangar, tiến dần ra phi đạo. Bốn đầu máy nổ vang như sấm động, lúc sau, dịu hẳn đi để chỉ còn kêu sè sè thật êm dịu.
Tiếng nói cậu Hải Minh nghe ngắn và gọn:
- Sẵn sàng!
Thái Tử Hà Lam quay ra bắt tay từng người một. Có tới hơn một phút ông Hoàng Ả-Rập mới gỡ nổi thân hình ra khỏi vòng tay khoẻ mạnh của bà Huỳnh Lan Anh để tiến tới chỗ Trí và tôi đứng. Hai tay Hà Lam đặt lên vai hai anh em:
- Tạm biệt hai người bạn của tôi. Lần sau ông Hải Minh có dịp về thăm nhà, tôi sẽ nhờ ông đón hai bạn qua Ca-sa quốc chơi với tôi nhé!
Tôi sướng rơn người và có cảm tưởng mình là một tay hiệp sĩ trong những bộ phim cổ La-Mã. Nhất là cái hơi ấm trên vai từ lòng bàn tay một vị quốc vương thứ thiệt. Tia mắt tôi thẫn thờ nhìn hết người bạn "vua chúa" đến các người lớn đứng chung quanh. Tia mắt ấy chợt sáng lên rất nhanh rồi lại dịu ngay xuống: tôi vừa bắt gặp một hình thù động đậy trong bóng tối. Liếc nhanh nhìn Trí, tôi nhận ra là anh cũng đã thấy như tôi rồi. Cả bọn đứng tụ tập ngay trước khuôn cửa sát chổ phi cơ đậu. Tôi rỉ vào tai cậu Hải Minh:
- Cậu ơi! Coi chừng phía sau đó cậu! Tụi nó có mặt tại đây rồi!
Cậu Hải Minh quay phắt người lại: Kha Bỉ, Du Đả từ trong bóng tối nhô ra đang lớn bước xáp tới. Tôi nói nhanh vào tai Hà Lam, đồng thời dúi vào tay người cái bình bông của má Trí còn gói nguyên trong giấy bạc:
- Thái Tử cầm lấy cái này! Tụi nó sẽ tưởng là chiếc ly đựng viên ngọc báu! Chờ tụi nó đến sát tận nơi, lập tức ném chuyền cho tôi. Như vậy hai thằng cướp sẽ quay lại đuổi tôi. Trong khi đó Thái Tử cứ đàng hoàng bước lên phi cơ, nghe!
Kế hoạch "bóng chuyền" của tôi đã lọt vào tai cậu Hải Minh. Cậu gật đầu ra ý đã hiểu. Vừa lúc đó hai tên kia chỉ còn cách sáu bẩy thước.
Tôi hét lên:
- Mau, Thái Tử liệng tới đây, tôi giữ cho!
Chiếc bình bằng đồng bọc giấy bạc bay lên không trung, vẽ thành một hình cầu vồng rất đẹp. Thái tử Hà Lam nhắm khá quá nên gói bảo vật rớt đúng hai bàn tay tôi đang khum lại. Tôi giơ gói của quý ấy thật cao và la lớn:
- Đây rồi! Đây rồi! Ha ha!
Kha Bỉ lanh mắt thấy ngay gói bọc giấy bạc, y nghiêng người lao lại phía tôi. Chờ cho hắn chỉ còn cách hơn một thước, tôi chuyền lẹ "banh" cho Trí, và tự khen một câu: "Cầu thủ bóng chuyền số dách thiệt". Kha Bỉ vừa chồm sang phía Trí thì "trái banh" lại bay tới tay tôi vừa tầm bắt khiến tôi lại phải khen sếp một câu "cũng kha khá, gần bằng mình chứ không dở đâu". Và cứ "mớm banh" như vậy, bốn chân của hai anh em tôi tiến xa dần ô cửa, chỗ mọi người thân yêu tụ tập. Và tôi thầm chê gã Kha Bỉ: "tên này chơi bóng chuyền bết quá sức". Quả nhiên hắn đã thở hồng hộc mà không vẫn hoàn không. Có tới ba phút sau, Kha Bỉ đổi chiến thuật. Y la to gọi Du Đả và bảo tên này tới chộp tôi còn săn bắt Trí là phần hắn. Liếc mắt nhìn nhanh về phía sau lưng: bác Phối, giáo sư Bích Tâm, má tôi, và bà Lan Anh chỉ còn là những bóng đen mờ ảo. Ngay lúc đó, tiếng phi cơ gầm thét vang trời. Loáng tia nhìn ra ngoài phi đạo, chiếc phi cơ Ca-sa quốc đã bắt đầu lăn bánh, mới đầu còn chậm chậm chưa đầy phút sau đã lao nhanh như gió cuốn.
Tên Kha Bỉ hình như đã đoán ra được phần nào sự thật. Y chạy chậm lại rồi dừng chân. Nhìn mặt tôi biết ngay hắn đã hiểu là bị lừa rồi. Không còn một chút hy vọng nào cướp được chiếc ly bạnh kim trong có viên ngọc báu nữa.
Bây giờ hắn mới nhận ra tính chất nguy hiểm của hành động liều mạng đánh cướp tài vật của người khác. Hắn hoảng sợ thực tình, đâm đầu chạy về phía cửa ra, hai tên đồng bọn Du Đả và Ba-i-Rỉ lao theo bén gót. Rủi cho chúng! Giáo sư Bích Tâm, má tôi và bà Huỳnh Lan Anh lại đứng chắn ngay giữa ô cửa ra phi đạo không khác mấy nhân viên công lực bố trí dàn chào. Vừa định thét gọi mọi người bảo để ý chận chúng lại, tôi đã thấy bà Lan Anh tiến lên một bước, đúng lúc tên Kha Bỉ lao người tới. Một cái quơ tay rất nhanh, bà Lan Anh đã kéo tuột chiếc khăn quàng "hồng xà" khỏi cổ, tung ra như một vòng dây thòng lọng. Đồng thời giáo sư Bích Tâm cũng đưa dài một cẳng chân ngáng tên Kha Bỉ khiến hắn vấp ngã chổng bốn vó, lưng đập xuống nền "xi-măng" nghe "bịch" một tiếng. Con "mãng xà hồng" do bàn tay của bà Lan Anh điều khiển, ngoe ngẩy, vươn dài như một con rắn thật, quấn riết hai tay, hai chân khiến tên cướp gỡ được tay ra cũng còn khó, nói gì đến chuyện đứng dậy mà chạy nữa. Nói thì lâu, nhưng mọi việc xẩy ra không đầy một phút. Hai tên đồng bọn Du Đả, Ba-i-Rỉ hùng hục chạy sau, bị Trí và tôi vừa đuổi vừa la hét vang trời, cuống quít, lao bổ lên người Kha Bỉ. Thế là cả ba ngã dồn cục lên nhau. Chân tay chúng quẫy đạp vung vít, ba cái miệng lại "bắn" ra từng tràng như súng liên thanh: "a rả, a rả, a rỉ..."
Ngay lúc đó, tiếng còi cảnh sát ré lên lanh lảnh, các nhân viên an ninh phi trường ào ào chạy tới. Ba tên cướp còn đang đo ván kềnh càng trên mặt xi-măng lúng túng chưa xong với khúc mình lông lá của con "mãng xà hồng" quấn khoặc tay tên nọ vào chân tên kia. Nhân viên an ninh thộp cổ cả ba không một chút khó khăn. Và Kha Bỉ, Du Đả cùng Ba-i-Rỉ cúi đầu chịu còng tay, lầm lũi bước theo, đưa những cặp mắt ốc bươu nhìn nhau, không một lời "a rả".
Bọn tôi im lặng đúng bên nhau nơi ô cửa lối vào phi đạo, đưa mắt nhìn theo chiếc máy bay Ca-sa-quốc đang bốc cao dần. Mỗi bên cánh có hai ngọn đèn xanh, hai ngọn đèn vàng sáng rực khiến chúng tôi nhận ra nó đang lượn vòng về phía cả bọn. Một bên cánh phi cơ nghiêng hẳn đi. Tôi biết là cậu Hải Minh cùng Hà Lam, Pha-ra Ma-Lả đang nhìn xuống, gởi theo gió lời chào tạm biệt...
Bà Huỳnh Lan Anh mời tất cả quay về biệt thự dự tiệc trà. Vừa bước chân vào phòng ăn, tia mắt tôi đụng ngay một người công dân... Ca-sa quốc: Khâu Rỉ ! Thì ra, công việc chồng chất, dồn dập không lúc nào ngơi đã khiến tôi quên bẵng mất nhân vật đáng ngại này. Giờ đây, bất ngờ lại đụng độ, tôi lạnh cả gáy, muốn xỉu đi luôn. A, thiệt kỳ lạ... Tay đầu bếp khổng lồ này, thay vì hét lên như bữa nọ, lại nháy mắt nhìn tôi... thân thiện. Và y đặt trước mặt tôi một đĩa tôm xào chua ngọt trộn với... lá nho non xanh mướt.
Nếm thử một miếng. Ngon thơm lạ lùng!
Ba bữa sau, vừa mới thức giấc, chưa ra khỏi giường nằm, đã thấy má tôi chạy vào. Trong tay bà cầm một tờ giấy màu xanh: bức điện tín của cậu Hải Minh từ Ca-sa-bỉ-ba gởi về. Và tôi đọc:
Mọi việc tốt đẹp – Stop – Rả Bây đã bỏ trốn vào trong núi – Stop – Hai ngày nữa Hà Lam đăng quang tức vị – Stop – Toàn dân lập hội hoa đăng đón mừng đức chí tôn, hậu duệ của vua Hà Kim nhân đức – Stop – Hà Lam gởi lời cám ơn Chiêm, Trí – Stop – Cậu Hải Minh cũng gởi theo đây cho hai anh em cái bắt tay thật chặt – Hẹn kỳ tới – Stop.
Vừa đọc xong bức điện tín thân yêu, đã nghe chuông điện thoại reo vang. Má tôi lại bước vào:
- Dậy rửa mặt mặc quần áo đi con! – Bà cười thật tươi – nhớ mua xà-bông thơm và bàn chải mới nghe, con! "Người ta" vừa báo cho má biết rằng cá sấu lại cần tắm rửa kỳ cọ kỹ lắm đấy!
Sau tiếng cười vui chế riễu, má tôi bước ra, để tôi một mình với những ý nghĩ riêng tư:
"Cái tên Trí "đầu bò" này không chịu ngồi yên bao giờ chắc! Cứ thích "mua dây cột vào mình" hoài à!"
Bực mình hết sức, tôi gục mặt vào làn gối êm thơm, nhắm mắt định... ngủ nữa. Nhưng chỉ phút sau đã nhổm ngay lên, tung chăn ngồi dậy, chạy vào phòng rửa mặt, đánh răng, sửa soạn mặc quần áo... đi tìm bạn.
Qua cửa sổ, nắng đẹp đã lên.
Ngọn cỏ đu đưa, gió bay mát rợi.
Bầu trời cao, và thật trong.
Trí lầm thầm nói bên tai tôi:
- Không biết tin tức gì về hai tên Kha Bỉ, Du Đả cả hả Chiêm?
Tôi nói đại, đôi mắt vẫn không rời phía ánh đèn sáng:
- Có lẽ các ông Cảnh Sát Báu và Minh Khánh đã thộp cổ tụi nó rồi đó!
- Chưa đâu, Chiêm ơi! Nếu rồi thì họ đã báo cho anh em mình, hoặc bác Phối biết chứ!
Cậu Hải Minh chợt ngoái cổ lại, mỉm cười:
- Hai anh em nói chuyện gì thế, Chiêm, Trí?
Tôi cho cậu biết:
- Về hai tên Kha Bỉ và Du Đả đó cậu!
Vừa nói dứt lời, tôi ngây người sửng sốt khi thấy cậu hãm bớt tốc lực, rà thắng rồi đậu xe nép bên lề đường.
Giáo sư Bích Tâm cũng lấy làm lạ:
- Dừng lại làm gì vậy, cậu Hải Minh?
Nét mặt cậu lộ vẻ nghiêm trọng:
- May quá! Chợt nghe hai cháu Chiêm, Trí nhắc đến hai tên Ả Rập tôi mới sực nhớ ra. Phải căn dặn trước Pha-ra-ma-Lả và Hà Lam đề phòng mới được!
Chiếc xe Rolls Royce êm như ru lướt tới. Cậu Hải Minh giơ tay ra hiệu cho bác Phối đậu phía sau xe cậu. Thái Tử Hà Lam, Pha ra ma Lả bước xuống, xáp lại chỗ chúng tôi, để bác Phối vẫn ngồi ở ghế tài xế và các bà an vị ở "băng" đằng sau.
Cậu Hải Minh hạ giọng nói với Hà Lam và Ma Lả:
- Trí vừa nhắc tôi đến hai tên Kha Bỉ và Du Đả. Tôi nghi rằng hai tên này còn âm mưu một cái gì có thể làm hại chúng ta lần chót đặng cướp lại chiếc ly bạch kim và viên ngọc báu. Và xin Thái Tử cùng ông Ma Lả chớ quên tên Ba-i-Rỉ, người của bạo chúa Rả Bây cùng qua đây với chúng ta một chuyến phi cơ đó. Hắn có giấy phép đặc biệt để vào hangar nơi để máy bay đó, nghe!
Pha-ra-Ma-Lả gật gật cái đầu đã đội mũ "cà-mèn":
- Ông Hải Minh nói đúng! Bè lũ Rả Bây biết rằng giờ đây chúng đã thất bại trên mọi mặt. Vậy không còn gì nữa mà sợ mất, chúng sẽ dám cả gan làm bất cứ cái gì để phá... Theo ý ông, liệu chúng có dám thi hành thủ đoạn gì tại phi trường này không?
- Dám lắm chứ! Khi tụi nó thấy Thái Tử Hà Lam ra phi cơ, chúng sẽ biết ngay là bọn mình đã tìm ra chiếc ly và viên ngọc báu rồi. Tất nhiên chúng sẽ làm mọi cách để cướp lại bằng được.
Giáo sư Bich Tâm xáp lại:
- Làm mọi cách cũng không đi đến đâu! Bên ta có những sáu người kia mà.
Ông "cà-mèn" có vẻ lo ngại:
- Vẫn biết vậy! Tụi nó có ba, kể cả thằng Ba-i-Rỉ, người của Rả-Bây. Hừ! Nhân số địch chỉ bằng nửa bên ta, nhưng tụi nó to con mà lại mưu cơ lắm.
Nghe lọt câu chuyện của mấy người lớn, trong óc tôi bỗng nảy ra một chương trình hành động. Nhưng không thể đem ra bàn soạn với ai được, ngoài Trí, liền kéo anh ra một nơi, trình bày kế hoạch chi tiết. "Sếp" tôi tán thành nhiệt liệt.
Chợt có tiếng cậu gọi tôi. Hai anh em chạy lại leo lên xe. Tay mở máy, miệng cậu nói nhanh:
- Cậu cũng mong đừng xẩy ra sự gì rắc rối cả. Nhưng cần dặn trước hai anh em là phải để ý trông cho kỹ, nghe! Nếu bất chợt thấy mặt mấy tên đó, báo cho cậu biết ngay!
Xe hơi tiến qua cổng phi trường dễ dàng nhờ nhiều nhân viên an ninh biết mặt cậu Hải Minh. Chúng tôi tiến đến hangar số 10. Chiếc phi cơ mới toanh của Ca-sa quốc đã sẵn sàng. Cậu tôi rỉ tai người phi công phụ câu gì đó. Rồi nói to:
- Cho phi cơ ra và mở máy đi! Năm phút nữa mình bay!
Tôi ngây người ngó chiếc máy bay vĩ đại, tối tân. Một xe trục kéo nó bò ra khỏi hangar, tiến dần ra phi đạo. Bốn đầu máy nổ vang như sấm động, lúc sau, dịu hẳn đi để chỉ còn kêu sè sè thật êm dịu.
Tiếng nói cậu Hải Minh nghe ngắn và gọn:
- Sẵn sàng!
Thái Tử Hà Lam quay ra bắt tay từng người một. Có tới hơn một phút ông Hoàng Ả-Rập mới gỡ nổi thân hình ra khỏi vòng tay khoẻ mạnh của bà Huỳnh Lan Anh để tiến tới chỗ Trí và tôi đứng. Hai tay Hà Lam đặt lên vai hai anh em:
- Tạm biệt hai người bạn của tôi. Lần sau ông Hải Minh có dịp về thăm nhà, tôi sẽ nhờ ông đón hai bạn qua Ca-sa quốc chơi với tôi nhé!
Tôi sướng rơn người và có cảm tưởng mình là một tay hiệp sĩ trong những bộ phim cổ La-Mã. Nhất là cái hơi ấm trên vai từ lòng bàn tay một vị quốc vương thứ thiệt. Tia mắt tôi thẫn thờ nhìn hết người bạn "vua chúa" đến các người lớn đứng chung quanh. Tia mắt ấy chợt sáng lên rất nhanh rồi lại dịu ngay xuống: tôi vừa bắt gặp một hình thù động đậy trong bóng tối. Liếc nhanh nhìn Trí, tôi nhận ra là anh cũng đã thấy như tôi rồi. Cả bọn đứng tụ tập ngay trước khuôn cửa sát chổ phi cơ đậu. Tôi rỉ vào tai cậu Hải Minh:
- Cậu ơi! Coi chừng phía sau đó cậu! Tụi nó có mặt tại đây rồi!
Cậu Hải Minh quay phắt người lại: Kha Bỉ, Du Đả từ trong bóng tối nhô ra đang lớn bước xáp tới. Tôi nói nhanh vào tai Hà Lam, đồng thời dúi vào tay người cái bình bông của má Trí còn gói nguyên trong giấy bạc:
- Thái Tử cầm lấy cái này! Tụi nó sẽ tưởng là chiếc ly đựng viên ngọc báu! Chờ tụi nó đến sát tận nơi, lập tức ném chuyền cho tôi. Như vậy hai thằng cướp sẽ quay lại đuổi tôi. Trong khi đó Thái Tử cứ đàng hoàng bước lên phi cơ, nghe!
Kế hoạch "bóng chuyền" của tôi đã lọt vào tai cậu Hải Minh. Cậu gật đầu ra ý đã hiểu. Vừa lúc đó hai tên kia chỉ còn cách sáu bẩy thước.
Tôi hét lên:
- Mau, Thái Tử liệng tới đây, tôi giữ cho!
Chiếc bình bằng đồng bọc giấy bạc bay lên không trung, vẽ thành một hình cầu vồng rất đẹp. Thái tử Hà Lam nhắm khá quá nên gói bảo vật rớt đúng hai bàn tay tôi đang khum lại. Tôi giơ gói của quý ấy thật cao và la lớn:
- Đây rồi! Đây rồi! Ha ha!
Kha Bỉ lanh mắt thấy ngay gói bọc giấy bạc, y nghiêng người lao lại phía tôi. Chờ cho hắn chỉ còn cách hơn một thước, tôi chuyền lẹ "banh" cho Trí, và tự khen một câu: "Cầu thủ bóng chuyền số dách thiệt". Kha Bỉ vừa chồm sang phía Trí thì "trái banh" lại bay tới tay tôi vừa tầm bắt khiến tôi lại phải khen sếp một câu "cũng kha khá, gần bằng mình chứ không dở đâu". Và cứ "mớm banh" như vậy, bốn chân của hai anh em tôi tiến xa dần ô cửa, chỗ mọi người thân yêu tụ tập. Và tôi thầm chê gã Kha Bỉ: "tên này chơi bóng chuyền bết quá sức". Quả nhiên hắn đã thở hồng hộc mà không vẫn hoàn không. Có tới ba phút sau, Kha Bỉ đổi chiến thuật. Y la to gọi Du Đả và bảo tên này tới chộp tôi còn săn bắt Trí là phần hắn. Liếc mắt nhìn nhanh về phía sau lưng: bác Phối, giáo sư Bích Tâm, má tôi, và bà Lan Anh chỉ còn là những bóng đen mờ ảo. Ngay lúc đó, tiếng phi cơ gầm thét vang trời. Loáng tia nhìn ra ngoài phi đạo, chiếc phi cơ Ca-sa quốc đã bắt đầu lăn bánh, mới đầu còn chậm chậm chưa đầy phút sau đã lao nhanh như gió cuốn.
Tên Kha Bỉ hình như đã đoán ra được phần nào sự thật. Y chạy chậm lại rồi dừng chân. Nhìn mặt tôi biết ngay hắn đã hiểu là bị lừa rồi. Không còn một chút hy vọng nào cướp được chiếc ly bạnh kim trong có viên ngọc báu nữa.
Bây giờ hắn mới nhận ra tính chất nguy hiểm của hành động liều mạng đánh cướp tài vật của người khác. Hắn hoảng sợ thực tình, đâm đầu chạy về phía cửa ra, hai tên đồng bọn Du Đả và Ba-i-Rỉ lao theo bén gót. Rủi cho chúng! Giáo sư Bích Tâm, má tôi và bà Huỳnh Lan Anh lại đứng chắn ngay giữa ô cửa ra phi đạo không khác mấy nhân viên công lực bố trí dàn chào. Vừa định thét gọi mọi người bảo để ý chận chúng lại, tôi đã thấy bà Lan Anh tiến lên một bước, đúng lúc tên Kha Bỉ lao người tới. Một cái quơ tay rất nhanh, bà Lan Anh đã kéo tuột chiếc khăn quàng "hồng xà" khỏi cổ, tung ra như một vòng dây thòng lọng. Đồng thời giáo sư Bích Tâm cũng đưa dài một cẳng chân ngáng tên Kha Bỉ khiến hắn vấp ngã chổng bốn vó, lưng đập xuống nền "xi-măng" nghe "bịch" một tiếng. Con "mãng xà hồng" do bàn tay của bà Lan Anh điều khiển, ngoe ngẩy, vươn dài như một con rắn thật, quấn riết hai tay, hai chân khiến tên cướp gỡ được tay ra cũng còn khó, nói gì đến chuyện đứng dậy mà chạy nữa. Nói thì lâu, nhưng mọi việc xẩy ra không đầy một phút. Hai tên đồng bọn Du Đả, Ba-i-Rỉ hùng hục chạy sau, bị Trí và tôi vừa đuổi vừa la hét vang trời, cuống quít, lao bổ lên người Kha Bỉ. Thế là cả ba ngã dồn cục lên nhau. Chân tay chúng quẫy đạp vung vít, ba cái miệng lại "bắn" ra từng tràng như súng liên thanh: "a rả, a rả, a rỉ..."
Ngay lúc đó, tiếng còi cảnh sát ré lên lanh lảnh, các nhân viên an ninh phi trường ào ào chạy tới. Ba tên cướp còn đang đo ván kềnh càng trên mặt xi-măng lúng túng chưa xong với khúc mình lông lá của con "mãng xà hồng" quấn khoặc tay tên nọ vào chân tên kia. Nhân viên an ninh thộp cổ cả ba không một chút khó khăn. Và Kha Bỉ, Du Đả cùng Ba-i-Rỉ cúi đầu chịu còng tay, lầm lũi bước theo, đưa những cặp mắt ốc bươu nhìn nhau, không một lời "a rả".
Bọn tôi im lặng đúng bên nhau nơi ô cửa lối vào phi đạo, đưa mắt nhìn theo chiếc máy bay Ca-sa-quốc đang bốc cao dần. Mỗi bên cánh có hai ngọn đèn xanh, hai ngọn đèn vàng sáng rực khiến chúng tôi nhận ra nó đang lượn vòng về phía cả bọn. Một bên cánh phi cơ nghiêng hẳn đi. Tôi biết là cậu Hải Minh cùng Hà Lam, Pha-ra Ma-Lả đang nhìn xuống, gởi theo gió lời chào tạm biệt...
Bà Huỳnh Lan Anh mời tất cả quay về biệt thự dự tiệc trà. Vừa bước chân vào phòng ăn, tia mắt tôi đụng ngay một người công dân... Ca-sa quốc: Khâu Rỉ ! Thì ra, công việc chồng chất, dồn dập không lúc nào ngơi đã khiến tôi quên bẵng mất nhân vật đáng ngại này. Giờ đây, bất ngờ lại đụng độ, tôi lạnh cả gáy, muốn xỉu đi luôn. A, thiệt kỳ lạ... Tay đầu bếp khổng lồ này, thay vì hét lên như bữa nọ, lại nháy mắt nhìn tôi... thân thiện. Và y đặt trước mặt tôi một đĩa tôm xào chua ngọt trộn với... lá nho non xanh mướt.
Nếm thử một miếng. Ngon thơm lạ lùng!
Ba bữa sau, vừa mới thức giấc, chưa ra khỏi giường nằm, đã thấy má tôi chạy vào. Trong tay bà cầm một tờ giấy màu xanh: bức điện tín của cậu Hải Minh từ Ca-sa-bỉ-ba gởi về. Và tôi đọc:
Mọi việc tốt đẹp – Stop – Rả Bây đã bỏ trốn vào trong núi – Stop – Hai ngày nữa Hà Lam đăng quang tức vị – Stop – Toàn dân lập hội hoa đăng đón mừng đức chí tôn, hậu duệ của vua Hà Kim nhân đức – Stop – Hà Lam gởi lời cám ơn Chiêm, Trí – Stop – Cậu Hải Minh cũng gởi theo đây cho hai anh em cái bắt tay thật chặt – Hẹn kỳ tới – Stop.
Vừa đọc xong bức điện tín thân yêu, đã nghe chuông điện thoại reo vang. Má tôi lại bước vào:
- Dậy rửa mặt mặc quần áo đi con! – Bà cười thật tươi – nhớ mua xà-bông thơm và bàn chải mới nghe, con! "Người ta" vừa báo cho má biết rằng cá sấu lại cần tắm rửa kỳ cọ kỹ lắm đấy!
Sau tiếng cười vui chế riễu, má tôi bước ra, để tôi một mình với những ý nghĩ riêng tư:
"Cái tên Trí "đầu bò" này không chịu ngồi yên bao giờ chắc! Cứ thích "mua dây cột vào mình" hoài à!"
Bực mình hết sức, tôi gục mặt vào làn gối êm thơm, nhắm mắt định... ngủ nữa. Nhưng chỉ phút sau đã nhổm ngay lên, tung chăn ngồi dậy, chạy vào phòng rửa mặt, đánh răng, sửa soạn mặc quần áo... đi tìm bạn.
Qua cửa sổ, nắng đẹp đã lên.
Ngọn cỏ đu đưa, gió bay mát rợi.
Bầu trời cao, và thật trong.