Thứ Ba, 30 tháng 9, 2025

Mừng Tết Trung Thu



 
 
 
 
 
 
 
 
  
 
Mây dừng chi lại chốn này
Xóm làng em bé vui vầy trung thu
Đừng che trăng, áng mây mù !
Mỗi năm chỉ tết trung thu một lần
Múa lân rộn rã tưng bừng
Rộn ràng tiếng trống thùng thùng tươi vui
Trăng tròn chiếu sáng ngàn nơi
Có bầy em bé tươi cười dưới trăng
Đèn lon lách cách quanh sân
Đèn lồng xanh đỏ quây quần bên hiên
Cành tre xào xạc gió hiền
Trẻ thơ hát, múa, huyên thuyên truyện trò
Chú Cuội dưới gốc đa xưa
Mong vầng mây chớ che mờ trần gian
Mong trăng thu mãi huy hoàng
Để bầy em bé đường làng mừng trăng
 
THƠ THƠ
(Bút nhóm Hoa Nắng)

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2025

Trung Thu Của Bé


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Trên bầu trời chị Hằng Nga yểu điệu
Trải lụa vàng che phủ khắp nơi nơi
Gió rì rào hòa bài ca muôn điệu,
Cho sao trời vui vẻ hé đôi môi.
 
Chị Hằng ơi! Xuống đây chơi với bé,
Bánh dẻo này bé để đãi chị đây
Chú Cuội ơi! Xuống đây chơi cùng nhé,
Bánh nướng này bé để đãi chú đây.
 
Này đèn màu với hình tôm hình cá,
Bướm đẹp xinh dành tặng chị Hằng Nga,
Đèn xe tăng, máy bay ôi, đủ cả,
Bé tặng này, chú Cuội phải cầm nha.
 
Đủ cả rồi nào là trà là bánh,
Nào lồng đèn nào bánh ngọt thơm ngon
Đêm Trung Thu huy hoàng ôi, muôn cảnh,
Bé đợi chờ nhớ xuống cả nha hôn!
 
                                              KIỀU LỆ NGÂN
                                           (t-v-đ. HƯNG ĐẠO)
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 95, ra ngày 15-9-1968)
 

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2025

Đoản Khúc Cho Mùa Thu


Chiều trung thu thật vui, cảnh tấp nập nhộn nhịp làm vang cả khu phố ; bây giờ chắc các bé đã chuẩn bị đón trăng rồi đó, nào đèn lồng, nến và cả bánh nữa chứ, nhắc đến bánh thì khỏi chê, những cái bánh to đủ cỡ, có cái bột trắng thật xinh màu đùng đục có cả hoa trên đó nữa trông nó dẻo làm sao ấy và chắc ngọt lịm người đi chứ, còn loại bánh "thập cẩm" thì còn tuyệt nữa chung quanh được bọc bằng một thứ bột màu vàng thiệt "láng cóng" và thơm phưng phức, cả bánh ấy được đặt vào cái hộp vuông có in nhãn hiệu và cả cô tiên ăn vận theo thời xưa thật lộng lẫy, có lẽ các hộp bánh ấy được cất chắc kỹ lắm (không khéo bị bé nó gỡ thì mất cả thẩm mỹ). Ngoài phố dăm ba đứa xách lồng đèn và toe toét cười trên gương mặt "trự" nào cũng lộ vẻ hớn hở.
 
Xong đèn lồng, nến bánh, ngày 15 rồi còn gì nữa đây... à, còn đợi trăng lên thôi hở bé, theo bao ngày thì trời về đêm quá sớm nhưng hôm nay thì thật dài há, giây phút sao quá dài, kim đồng hồ muốn ngừng chạy. Bầu trời lúc nầy đổi sang màu xam xám, các hàng mây lờ lững trôi qua chầm chậm, ánh thiều quang đã khuất cuối chân trời chỉ còn sót lại một vài tia nắng le lói.
 
Thời gian qua thật chậm, giờ thì màn đêm vừa phủ xuống, mọi vật chìm trong một màu huyền ảo, gió đưa xào xạc. Sau dãy phố, các cụm mây vừa tản mác để lộ vẩng trăng chưa tỏ hẳn, nhưng đã đem lại nguồn vui cho toàn bé.
 
Thời gian nầy bắt đầu thú vị, khắp xóm đã thắp cả các đèn lồng cùng sáng rực như các vì tinh tú nổi bật trên nền trời đen thẫm, kế đó là những âm thanh huyên náo do các bé tạo nên, thỉnh thoảng lại có một vài tiếng cười vụng dại vang lên thật hồn nhiên của trẻ thơ đang mải mê đùa giỡn.
 
Một lúc sau vầng trăng đã lên cao sáng trong và tròn, xung quanh là các vì sao đã hiện lên lốm đốm khắp bầu trời, phảng phất vài đốm mây lướt qua thật nhẹ nhàng mờ ảo. Trong những đêm trăng thì chắc là có đôi ba ngày nầy là tuyệt nhất và cũng là ngày vui nhất của các bé thơ thích mùa thu điềm đạm.
 
Trong đêm, toàn thành phố đều giăng đèn sáng rực lên và đó là các chú bé cầm đèn đi chơi dạo, chốc lát cái radio lại vang lên bài ca ngày tết giữa mùa thu và cả đêm trăng thần thoại.
 
 
VŨ HOÀI VĂN       
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 7,  ra ngày 26-9-1971)
 

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2025

Đôi Giầy Ống Của Bố

Bé mím môi xỏ chân vô chiếc giầy một lần nữa. Bàn chân tụt lần xuống và hơi mắc kẹt ở cái gót, nhưng chả mấy lúc, nó nằm gọn trong lòng giầy, ừ, có thế chứ. Bây giờ thì đến bàn chân thứ hai, lần nầy dễ hơn, vừa xỏ vô, bàn chân tuột xuống ngay vị trí được "ấn định" (Bé bắt chước câu nói của chị Bé đấy, đừng cười Bé nhá!). Thế là xong, nhưng mà Bé cũng mệt lắm rồi, hơi thở phì phò, mặt nóng bừng, nghỉ chút đã...
 
Đến bây giờ, Bé mới có dịp nhìn kỹ lại đôi giầy ống của Bố, quả thật xứng với tên "ống", nó cao gần đến đầu gối của Bé, mõm đen xì, bóng loáng giống như mõm con Mino mỗi lần ăn tóp mỡ của Me. Nhưng điều làm Bé buồn cười nhất là chiếc giầy nặng kinh khủng, cứ mỗi lần Bé nhấc chân lên là mũi giầy lại oằn xuống, nặng trĩu, đi vấp váp như mang khối đá dưới chân.
 
Và, bắt đầu đi nào, a lê, một, hai... trông oai vệ ra phết! Chỉ còn thiếu 2 bông mai vàng nữa là giống Bố y hệt... Nhưng mà chưa hết đâu, Bé "di chuyển" đôi giầy đến trước tấm kiếng ngắm nghía. Ấy chết! Suýt nữa lại quên rồi, phải nhét áo vô quần nữa chứ! Xong cả nhé! Bé ưỡn bụng ra phía trước, đặt tay trái. À quên, tay mặt chứ! - lên trán, phác một cử chỉ chào (theo kiểu quân đội đấy mà!) với mình trong kiếng rồi mỉm một nụ cười thật tươi và hãnh diện thầm "con gái của Bố mà, chứ chơi đâu!"
 
Chợt có tiếng cười rúc rích sau cánh cửa, Bé giật mình nhìn lại và cô Bé Linh bỗng nổi giận ngang : Bé Hòa và bé Thanh - con bác Tư - núp sau cánh cửa vừa nhìn lén, vừa cười nho nhỏ. Mắc cỡ quá, cô bé xông lại định "trừng phạt" 2 con bé "hỗn láo" ấy theo "quân kỷ", nhưng đã muộn, chúng nó đã tung cửa chạy biến. Bé tức tối nắm tay dọa: "Một hồi Bố "ta" thức dậy biết tay "ta"!"
 
*
 
- Bé ơi, rót dùm cốc nước cho Bố nhé con!
 
Bố nói xong, nằm thiêm thiếp như cũ. Bé lo lắng rót nước đưa tận tay rồi leo lên giường sờ trán Bố (Bé bắt chước Me đấy!), nóng bỏng! Bé rụt tay lại rồi leo xuống buồn buồn nhìn quanh, nhà vắng lặng quá! Me cũng đi mua thuốc cho Bố rồi. Còn ai nhỉ? Chỉ còn Bé, chỉ còn Bố. Nghĩ đến Bố, Bé thở dài nhè nhẹ (lại bắt chước Me nữa đấy!). Nhưng rồi lâu quá chồn chân, Bé đi quanh quẩn trong nhà, lục lọi hết cái nầy đến cái kia, nhưng không tìm được cái gì "đáng" cho Bé chơi cả, Bé định quay đi thì chợt mắt Bé sáng hẳn lên - như ngọn đèn pha ấy - A! Đôi giầy ống của Bố, Bé nhảy lại, vui mừng cuống quýt như gặp lại một người bạn cũ. Bao nhiêu câu chuyện "oai hùng" hôm nọ làm Bé hồi hộp lạ thường, Bé nhè nhẹ xỏ chân vô... chết! Cái gì trong đôi giầy thế? Nó mềm mềm và hình như... kêu nho nhỏ nữa... À! Thôi đúng rồi, đúng là... Bé toát mồ hôi trán, kéo mãi mà chiếc giầy vẫn dính cứng. Sao kỳ quá vậy nè? Mọi khi rút ra dễ lắm cơ mà! Bé ngồi bệt xuống đất. Đôi mắt bắt đầu rướm lệ rồi thình lình... khóc òa... trong lúc bầy chuột vẫn nhảy múa một vũ khúc bất tuyệt trong đôi giầy ống....
 
 
Linh Hương       
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 95, ra ngày 15-9-1968) 
 

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2025

Mùa Thu Mắt Nai














Một chút lá cho vàng mùa thu tới
Mây hờ bay rộn rã dấu chân ngoan
Em, tiểu thư trong màu áo nắng vàng
Như buổi sáng rất thơm đường cây lá
 
Đi bước lại khung trời hoa tóc xõa
Có hồn hương say ngủ giấc ca dao
Em muốn về xây mấy lối ngọt ngào
Vương thoang thoảng hoa bay ngày tuổi nhỏ
 
Trăng có lên tô mắt màu sương cỏ
Thắp ánh đèn soi rộng tuổi ngày xưa
Trời rất trong sao sáng mấy cho vừa
Theo bước  chân có tiếng cười dòn dã
 
Một chút buồn khẽ động hồn hoa lá
Mây vẫn hồng trong ngăn cửa mùa thu
Huyền thoại kia hư ảo đã xa mù
Với Hằng Nga vấn vương ngày xưa nhỏ
 
Đi rất nhẹ với niềm vui mở ngỏ
Mùa thu ơi! Công chúa giữa vườn trăng
Theo cơn mơ đến dự hội nguyệt rằm
Và ươm ấp nụ cười thầm e ngại
 
Thu có đến với tuổi ngời hoang dại
Gió nghiêng nghiêng len nhẹ những bàn tay
Em có nghe ngơ ngất ở một ngày
Trăng ở đây, chút sầu vương hồn hậu
 
Khi đã thắp ngọn nến hồng mười sáu
Có còn đâu ngọn nến của ngây thơ
Đêm đã soi bên khung cửa hững hờ
Trong mắt nai, mùa Thu say gió thoảng
 
Em đi về giấc ngủ hồn mây thoáng
Sao thật gần thắp sáng ở bên quanh
Xin sương bay ru khẽ giấc mộng lành
Và em ngỡ đi trên nghìn hư ảo
 
                          DẠ VŨ - CHÂM KHANH 
 
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 11, ra ngày 5-10-1971) 
 

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2025

Cơn Lốc Mơ Ảo


 THỨ HAI 14
 
Sáng, 
 
Ôm chồng cours đến thư viện, tôi gặp Duy ở ngưỡng cửa! Đôi mắt đen láng nhìn tôi ngượng nghịu - Chào Nhiên! Tôi khẽ mỉm cười. Hai má Duy đỏ lên. Duy vẫn thường đến thư viện đấy ạ? Những câu đối đáp vu vơ nhưng khó nói... Duy ấp úng - Hôm nay ở nhà con bé tổ chức tiệc gì đó, ồn nên tôi phải vào đây!
 
Duy đưa tôi một chiếc thẻ. Buổi sáng thư viện có vẻ vắng. Tôi giở chồng cours ra mà mắt vẫn để đâu đâu. Duy ngồi kế bên yên lặng, thỉnh thoảng Duy liếc sang tôi! Cười thầm, tôi lẩm bẩm: ... học đi chứ! Có tiếng chân ồn ào, một lũ con trai kéo vào chật ních một khoảng. Có tiếng nói: - Tao đổi thẻ, ngồi với tụi bay thì còn học với hành gì? Tên con giai cầm chiếc thẻ để lên bàn trong góc bên phải tôi, tò mò tôi khẽ ngẩng nhìn, qua lớp kính cận, đôi mắt nâu nâu của hắn lóe lên tinh nghịch. Hắn mỉm cười làm quen và liếc sang Duy! Rõ bực... bị hai đám con giai hai bên... chả học vô nữa!
 
Chiều,
 
Trời mưa rả rích, từng cơn gió lạnh buốt len vào chăn. Xoay người đưa trái cóc lên miệng, tôi cắn một miếng nhai rồm rộp. Nơi bàn học chị D. đang lắng tai nghe...!!
 
Tối,
 
Ba về, mạ chả nói năng gì! Bầu không khí yên lặng chụp xuống đầu lũ con... Mâm cơm nguội ngắt! Chán nản, tôi buông đũa leo lên gác trùm chăn và nghe cay đắng trào dâng.
 
THỨ BA 15
 
Sáng,
 
Con Mai xí xọn vào lớp tuyên bố ào ào... Rằng thì là... hôm qua tao bắt gặp con Nhiên đứng nói chuyện với tên nào! Rằng thì là... tao thấy hắn cười mãi!!! Tôi nhét... trái cóc vào mồm nó, con nhỏ tịt mít! Người quen tao đó Mai! Mai định nói nữa thì giáo sư vào lớp, tôi cúi đầu học vội mấy công thức! Giờ khảo bài toán, khó đứa nào tránh - Thúy Hoa! Con nhỏ dốt nhất lớp được gọi lên. Vi Văn nuốt nước bọt cái ực và đưa khoanh me vào miệng! Lớp học yên lặng đến nỗi con muỗi cắn cũng không dám đập.
 
Chiều,
 
Định đến thư viện thì nhỏ Dương đến nhà! Tôi nhìn ra ngoài cổng hỏi: Ai rứa Dương? À... ông Duy nhà tao ấy mà, sao không mời "ông ấy" vào...? Chỗ đàn bà con gái... ai vô! Duy có tính cả thẹn lắm! Sắp sửa đi đâu đấy...? Đến thư viện! Siêng dữ ạ! Dương kéo tay tôi ngồi xuống ghế, vẻ bí mật: nhà mi biết chuyện gì răng? Tôi ngạc nhiên hỏi nó: chuyện chi mà ghê thế?... Ông Duy nhà tao... tương tư! Eo ôi, nhưng có việc gì không? Sao? Cả chục lá thư!! Một quyển nhật ký dày cộm tao biết hết! Ông ấy tương tư mi đó! Tôi muốn nhảy nhổm lên, Duy!! Tôi không tin Dương! Và mong chuyện  đó đừng bao giờ xảy ra, lạy trời!
 
Tối,
 
Ba uống rượu say sưa, về nhà la mắng chẳng nể nang ai. Mạ vào phòng đóng chặt cửa, lũ con rút lên gác hết! Ngày nào cũng rứa! Tôi nghẹn ngào... uất ức! Mạ ơi, mộ em Thông chưa xanh cỏ... mà gia đình tan nát ư? Em Thông chết, không phải tại ai cả, sao ba mạ đổ lỗi cho nhau hoài... Gia đình bắt đầu xuống dốc chăng?
 
THỨ TƯ 16
 
Sáng,
 
Nghỉ hai giờ đầu, ôm tập vào thư viện, lại gặp hắn, cái mỉm cười làm quen vẫn còn, vừa ngồi xuống thì hắn đến đưa tôi cuốn tập!... Hôm nọ cô bỏ quên trong hộc bàn, tôi giữ dùm đây ạ! Ơ...! Lần đầu tiên tôi tỏ ra lúng túng trước mặt tên con trai... hèn chi... ở nhà Nhiên tìm chẳng ra... cám ơn... anh nhá! Hắn tự giới thiệu Hoàng Du 113 CVA.
 
Chiều,
 
Cả nhà đi đón ông chú bên Mỹ về, tôi viện cớ nhức đầu và ở nhà - Một trận mưa đổ xuống, tôi bước đến bàn làm một ly cà phê, nhà vắng quá! Có tiếng chuông ngoài cổng, ai đến vậy? Tôi khoác áo mưa chạy ra... a... anh Văn!
 
Văn là bạn anh Vũ tôi. Anh Văn hỏi: Có Vũ ở nhà không Nhiên?... Mời vô! Mưa ướt cả bây giờ! Cả ba vào nhà, anh Văn chỉ người bạn, đây là Du... chắc Nhiên chưa biết vì không bao giờ đến nhà! Hắn lười lắm cơ! Tôi ngượng ngùng nhìn Hoàng Du... anh Vũ đi vắng... có chuyện gì không anh? Tính mời hắn viết cho vài bài, tụi anh làm đặc san! Hoàng Du: ... Hay mời Nhiên đi, văn hay chữ tốt mà! Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, ngoài trời cũng vừa dứt mưa...
 
Tối,
 
Chú Nguyên về rồi, gia đình lại lạnh lùng, anh Vũ tuyên bố: con đã đăng lính! Tôi bàng hoàng vì cái tát còn in rõ trên má anh! Tôi thét lên: ''' ba mạ, con không hiểu vì duyên cớ nào mà ba mạ lại gây gổ nhau? Cảnh gia đình như địa ngục... Con không chịu nổi nữa!!! Mơ hồ tôi nghe tiếng ly vỡ và má tôi rát bỏng! 
 
THỨ HAI 28
 
Hai tuần vừa qua tôi không đặt bút vào trang giấy, lá thư của Hoàng Du và Duy vẫn để nằm trên bàn!!! Biết trả lời sao đây? Cả hai đều mến tôi? Đành cứ đợi thời gian, đợi chờ họ, phải đấy Du, Duy ạ! Tôi không dám thú thực là tôi mến Du! Và tôi chỉ xem Duy như một người bạn... Duy nhá!
 
Chiều,
 
Bọn Mai rủ tôi vào tiệm kem, con gái hư quá đi mất! Dương vừa ăn vừa nhìn tôi dò hỏi, tôi như vô ý "bộ mi định làm con chim xanh đó hở Dương?"
 
Mai gọi thêm một cốc kem nữa, con Phấn bảo ăn vừa thôi mi, sẽ thành thùng tô nô đấy! Con nhỏ hỉnh mũi: "chả ai chê tao được, Duy bảo tao xinh...!" Mai hỏi dồn: Duy nào? Phải thằng anh con Dương không? Phấn gật đầu. Dương khẽ nhăn mặt và tôi mỉm cười vu vơ...
 
THỨ BA 29
 
Hoàng Du có đến nhà vào buổi sáng nhưng tôi tránh mặt. Hình như anh Vũ sửa soạn nhập ngũ... Tôi cảm thấy chán nản tột cùng! Tình trạng gia đình càng tàn tệ hơn để quyết định sự ra đi của anh!
 
Chiều,
 
Mạ bỏ đi!? Tôi bàng hoàng, và không tin đó là sự thực!... Nhưng thư mạ còn kia? Mạ... thế là xong, mạ trút bỏ sau cùng gánh nặng của mình! Con mệt mỏi quá rồi mạ...
 
THỨ TƯ 30
 
Biết viết gì nữa đây? Hở ba? Hở mạ? Hở anh Vũ? Anh cũng sắp sửa đi nữa à? Mạ đi chưa đủ sao anh?
 
Hôm qua hai anh em dẫn nhau ra mộ Thông! Tôi khóc nức lên: ... em Thông, em nằm xuống thật là sung sướng.
 
Anh Vũ cúi thấp đầu... Thông! Vĩnh biệt Thông!
 
Tôi nhìn anh Vũ khẩn thiết: Anh đừng đi. Vũ! Đôi mắt anh buồn quá, chẳng còn gì để giữ anh lại cả, ba không cần anh... anh!
 
Tôi như chìm trong cơn lốc mơ ảo. Hoàng Du, anh Vũ, ba mạ, em Thông!
 
 
KIM NHAN (14-5-72)    
 
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 30, ra ngày 25-7-1972) 
 

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2025

THÔI!

 













Thôi, hè tươi thắm đã xa
Thôi, thu ủ dột rồi qua nơi này

Thôi chiều bóng đổ ngàn cây
Thôi còn chút ấm vai gầy mù sương 

Thôi mưa giăng khắp lối đường 
Thôi, lau giòng lệ vấn vương thuở nào

Thôi ngàn phượng vỹ vẫy chào
Thôi, đành hẹn gặp ngày sau tương phùng

Thôi màu nắng nhạt môi hồng
Thôi bay tà áo trắng trong học trò

Thôi, còn đâu giấc êm mơ
Thôi, cành hoa tím đợi chờ tương tư

Thôi, còn đây phút tạ từ
Thôi, xa là hết bây chừ lẻ loi...

                                        Thơ Thơ
                             (Bút nhóm Hoa Nắng)

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2025

GIÓ


- Tại sao có gió?
- Gió là gì?
- Gió từ đâu đến?
- Vai trò của gió đối với phi hành gia không gian.
 
Chú Ba đang nằm nghe ra đi ô, bỗng bé Long từ đâu chạy xồng xộc vào:
 
- Chú Ba ơi! Chú giảng dùm cháu chỗ này một ti! Cháu không hiểu!
 
Đang thả hồn trong bài "Tám Điệp Khúc" qua tiếng hát du dương của Hoàng Oanh, chú Ba giật mình ngồi dậy:
 
- Gì đó cháu?
 
Chú Ba thấy bé Long đang cầm trong tay tờ báo Khoa Học. Bé Long là cháu chú, năm nay 15 tuổi, học lớp đệ tứ tại trung học Tinh Thần. Bé Long ưa tìm hiểu các vấn đề khoa học.
 
Bé Long chọc chú Ba:
 
- Chú bao giờ cũng vậy đó! Hễ Hoàng Oanh hát thì đố chú dám bỏ đi không nghe?! Sao chú mê Hoàng Oanh quá dzậy!?!
 
Chú Ba cười:
 
- Đâu! Chú đâu có mê Hoàng Oanh! Chú chỉ thích giọng ca thiên phú Hoàng Oanh khi hát những bài thắm tình dân tộc mà thôi! Còn nếu Hoàng Oanh hát những bài lãng mạn, ca tụng tình ái, rẻ tiền than mây khóc gió chú đâu có thèm nghe! Chú còn muốn đập ra đi ô nữa là khác vì sợ các cháu nghe, bị nhiễm độc tinh thần! 
 
Nói tới đây, chú Ba vuốt đầu bé Long và đồng thời tắt máy ra đi ô:
 
- Nào! Hỏi chú gì thì hỏi đi!
 
- Cháu đang đọc bài náo nói về vấn để phi hành trong không gian. Cháu thấy có câu như thế này, cháu không hiểu!
 
Long cầm tờ báo Khoa Học, đọc to lên:
 
- "Phi hành gia có thể bị chết bởi ngạt thở trong các phi thuyền không gian. Nguyên nhân rất lạ lùng: phi hành gia ngạt thở bởi chính hơi thở của mình. Đó là một trong những nguy hiểm lớn nhất phi hành gia có thể gặp phải khi "bay trong không gian". Tại sao kỳ vậy chú? Tại sao phi hành gia bị ngạt thở bởi chính hơi thở của mình?
 
Chú Ba thấy thương mến Long lạ lùng. Chú nghĩ nếu nước nhà không bị họa chiến tranh liên miên thì với những đứa trẻ Việt thông minh, chịu khó học hỏi như Long, dân tộc Việt đâu đến nỗi hèn kém như thế này!
 
- Chà! Cháu của chú giỏi quá! Dám nghiên cứu cả vệ tinh, phi thuyền nữa! Nè cháu nghe chú giảng đây: Cháu hãy tưởng tượng một phi hành gia đang ngủ trong hỏa tiễn của ông ta. Cháu biết con người sống nhờ oxy chứa trong không khí. Trong phi thuyền, phi hành gia chỉ thở bằng không khí mang theo từ dưới đất lên. Không khí được cung cấp và đổi mới luôn luôn nhờ những cách thức chuyên môn. Nếu không nhờ không khí này phi hành gia sẽ chết!
 
Long chận lại:
 
- Thưa chú! Như thế đâu phải phi hành gia chết vì chính hơi thở của mình!
 
- Khoan đã! Cháu chú hấp tấp quá. Chú đã nói hết đâu! Cháu nhớ rằng trong không gian không còn trọng lực nữa, tất cả mọi vật không có trọng lượng. Mọi vật sẽ dính cứng vào chỗ người ta để nó. Các phần tử của không khí cũng vậy. Nói như thế nghĩa là không khí ở trong phi thuyền bất động. Nếu phi hành gia ở vào trạng thái bất động trong hỏa tiễn (giả sử lúc ông ta ngủ), chất hơi không tinh khiết do ông ta thở ra chứa đầy chất độc thán khí sẽ ứ đọng cứng chung quanh ông ta làm ông ta ngạt thở.
 
Bé Long cười lên sung sướng:
 
- À ra thế! Cháu đã hiểu! Nhưng muốn thoát khỏi tai nạn đó, phi hành gia phải làm sao chú?
 
- Cháu nghĩ xem?
 
Bé Long nhăn mặt:
 
- Phải có gió! Để cho không khí chuyển động!
 
- Đúng! Cháu rất giỏi! Muốn thoát khỏi nguy hiểm trên, các nhà thám hiểm liên hành tinh tương lai phải có bên cạnh một quạt nhỏ để tạo ra một luồng gió nhân tạo.
 
Bé Long có vẻ như suy nghĩ một điều gì, bỗng dưng vỗ lưng chú Ba một cái bịch, làm chú la:
 
- Ái cha! Chú đã ốm mà đánh chú như thế này, chú mập sao nổi! Có điều gì thích thú thì nói chú nghe, đừng đánh chú nghe chưa ông mãnh!
 
Bé Long cười mắc cỡ:
 
- Cháu sướng quá nên quên! Xin lỗi chú! Cháu vừa nghĩ ra điều này: Mình sống ở dưới đất không bao giờ bị tai nạn trên vì luôn luôn có gió, khi thì gió hiu hiu, khi thì gió mạnh. Phải không chú?
 
- Phải đấy!
 
- Nhưng tại sao ở dưới đất có gió hoài vậy chú?
 
Chú Ba cười:
 
- Chà! Lại phải giảng thêm cho cháu tôi một vấn đề nữa đây! Muốn hiểu tại sao có gió, chúng ta phải tìm đến nguồn gốc của vấn đề.
 
Chú ba tằng hắng, rồi nói:
 
- Trước tiên, trên quả đất có một lực mà trong không gian không có: đó là trọng lực. Trọng lực là sức hút tất cả các vật của quả đất. Nếu cháu bỏ rơi từ trên cao một cục đá, cục đá sẽ rơi xuống đất. Nếu cục đá có thể xuyên qua mặt đất, cháu biết cục đá đó sẽ đi đến đâu không?
 
- Thưa chú có lẽ đến tận trung tâm trái đất.
 
- Đúng! Nhờ sức hút giữa quả đất, tất cả mọi vật đều có một trọng lượng tùy thuộc vào trọng khối của quả đất. Thật vậy, cùng một vật nếu ở mặt trăng sẽ cân nhẹ hơn ở mặt đất sáu lần bởi vì trọng khối của mặt trăng nhỏ hơn trọng khối của quả đất.
 
- Thưa chú! Trọng khối và trọng lượng khác nhau như thế nào?
 
- Về phương diện vật lý học, trọng khối và trọng lượng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chữ trọng khối rất khó định nghĩa. Có nhiều tự điển định nghĩa như sau: "trọng khối là lượng vật chất chứa trong 1 vật thể. nhưng giữa trọng khối và trọng lượng có thể phân biệt như thế này: Giả sử ta có một vật, lẽ dĩ nhiên vật này có một trọng khối. Trọng lượng là một lực mà sức hút quả đất tác dụng trên trọng khối này. Trọng khối do lượng, trái lại trọng lượng do một lực. Ở một nơi trên quả đất, khi trọng khối tăng thì trọng lượng tăng theo. Trọng lượng một vật thay đổi, trái lại trọng khối không thay đổi. Như chú vừa nói, trọng lượng của cháu ở mặt trăng sẽ nhẹ hơn trọng lượng của cháu ở quả đất 6 lần nhưng trọng khối của cháu vẫn là một không thay đổi!
 
- Nhức đầu quá! Nghe chú nói thấy mà mệt! Nhưng nếu chú không nói cháu lại tức vì muốn hiểu rõ!
 
- Bây giờ chú tiếp tục! Không khí là một vật thể, vậy nó phải có một trọng lượng. Không khí bao quanh quả đất, xoay tròn theo quả đất và bị quả đất hút.
 
Lớp không khí bao quanh quả đất gọi là khí quyển. Theo các nhà bác học khí quyển cao độ 150 km. Nếu lấy tất cả không khí bao quanh quả đất đem cân, cháu sẽ thấy rất... nhẹ... chỉ độ gần 5.000.000.000.000 kg thôi! (5 tỉ tấn) Có người lại còn nghĩ nặng gấp đôi nữa! Vậy mỗi điểm trên vỏ quả đất phải chịu đựng một ít trọng lượng này (1 kg/1 cm2). Cháu hãy tưởng tượng hiện giờ mỗi thân thể chúng ta bị 17.000 kg không khí đè trên đầu!
 
Long hết hồn đấm mạnh lưng chú Ba cái "bộp":
 
- Ái chà! Ghê quá vậy chú! Mà sao mình chịu đựng nổi chú? Cháu đâu thấy cái gì nặng đè trên đầu đâu?
 
Chú Ba vặn vẹo xương sống:
 
- Chết cái lưng của chú rồi! Mỗi lần nói chuyện với cháu, chắc chú phải mặc áo giáp sắt, chớ không có ngày bị tổn thọ!
 
Long lại vuốt vuốt cái lưng chú Ba:
 
- Xin lỗi chú! Cháu quên! Chú giải nghĩa mau mau chú!
 
Dù đau, chú Ba vẫn cố giảng cho đứa cháu lí lắc hiểu:
 
- Lẽ dĩ nhiên chúng ta không cảm thấy điều đó vì cơ thể chúng ta có một nội lực thích hợp luôn luôn phát triển để làm quân bình với sức nặng của không khí hay áp lực không khí đè trên ta. Trái lại, nếu áp lực tác dụng trên thân thể ta giảm hoặc tăng một cách bất thường, ta sẽ khó chịu như cảm lạnh v.v...
 
- Thưa chú! Phải chăng sự thay đổi áp lực là vì không khí trên đầu ta không luôn luôn có cùng một trọng lực? Phải chăng áp lực có thể thay đổi?
 
- Phải! Áp lực có thể thay đổi! Cháu hãy nghe kỹ phần này vì nó sẽ cho cháu biết gió là gì? Áp lực không khí thay đổi vì hai lý do sau đây:
 
1) Lý do thứ nhất rất giản dị. Cháu hãy tưởng tượng một người thợ mỏ khi xuống một hố sâu 1000m phải chịu đựng một cột không khí cao hơn 1000m. Trái lại, những người leo núi khi đến đỉnh núi Everest sẽ chịu đựng một cột không khí ngắn hơn... Cháu biết những người leo núi hay những phi công thường dùng những hũ chứa oxy. Tại sao vậy? Các nơi đó không có không khí sao? Là vì ở đó không khí ít nặng và do đó, ít oxy, nên các người trên phải dùng thêm oxy mang theo.
 
Không khí đè nặng trên mỗi thân thể và cũng đè nặng trên chính nó.
 
Các lớp không khí trên ép các lớp không khí ở sát mặt đất. Vậy các lớp không khí sát mặt đất nặng hơn. Giả sử có một bình chứa đầy không khí thể tích một mét khối được đặt ngay trên mực nước biển, cháu sẽ thấy trong bình trên một số phân tử không khí nhiều hay ít tùy theo tỉ trọng của không khí nơi đó. Nhưng nếu đem bình chứa này lên đỉnh Everest, cháu sẽ thấy ít phân tử không khí hơn mặc dầu cùng một thể tích lúc này. Người ta tính rằng cứ leo cao từ 5,5 đến 5 km trong cùng một thế tích số phân tử không khí sẽ giảm mỗi lần một nửa.
 
2) Lý do thứ hai rất quan trọng cho sự thay đổi áp lực là nhiệt độ của không khí. Ta biết rằng, nếu bị ảnh hưởng của nhiệt, của sức nóng, các phân tử của một vật thể dần dần tách xa nhau ra ; trái lại nếu nhiệt độ giảm, hay dưới ảnh hưởng của sự lạnh, các phân tử sẽ dần dần tiến sát khít với nhau. Nhân đây chú xin lạc để giảng cho cháu nghe tại sao mùa đông nước thành băng hay một cách cụ thể gần gũi hơn, tại sao nước lạnh lỏng để trong tủ lạnh biến thành nước đá cứng? Cháu đã biết các phân tử của một chất dắn gắn chặt nhau ; nếu chúng bị tách rời nhau tới một độ nào đó thì chắc chắn sẽ biến thành chất lỏng, nếu rời xa hơn nữa sẽ biến thành chất hơi. Hiện tượng ngược lại cũng đúng. Như trên chú đã nói, khi để ly nước vào tủ lạnh, nhiệt độ giảm dần (lạnh) sẽ làm cho các phân tử nước sít lại gần nhau, gần nhau đến khi gắn chặt vào nhau: nước lỏng biến thành nước đá.
 
Khi không khí nóng, các phân tử tách xa nhau ra. Trong cùng thể tích một mét khối, không khí nóng có ít phân tử hơn (vậy trọng lượng và áp lực ít hơn). Nếu nói một mét khối không khí ít nặng tức là nói nó rất nhẹ, mà nhẹ thì phải bay lên, còn không khí nặng thì phải thấp xuống. Cháu có thấy bong bóng bơm khinh khí bán ở các đường phố không? Đó là thí dụ cụ thể sự nhẹ thì phải bay lên.
 
Bé Long nói:
 
- Thưa chú! Tới đây cháu đã bắt đầu hiểu sự chuyển động của không khí và gió phát sinh như thế nào!
 
Bỗng chú Ba ngồi vùng dậy, chạy lại ra đi ô mở to lên. Bản Tâm Ca số 4 "Ngồi gần nhau" của Phạm Duy do các giọng nữ hợp ca vang lên một cách thiết tha kêu gọi. Chú lim dim đôi mắt, thả hồn theo lời ca ý nhạc. Đợi chú Ba nghe xong bản nhạc, Long nhắc:
 
- Chú! Giảng tiếp đi chú!
 
- Để hiểu rõ gió, nếu có dịp cháu sẽ làm thí nghiệm như sau: Dùng hai cái bình chưa nối nhau bởi các ống đựng một chất lỏng như nước chẳng hạn. Trước khi làm thí nghiệm, cháu thêm vài giọt màu vào 1 bình chứa để xem rõ ràng chất lỏng trộn lẫn như thế nào.
 
Nếu cháu đun nóng bình chứa A, nước trong bình nầy tăng thể tích và vượt qua ống trên để vào bình chứa B. Vậy áp lực tăng trong bình B này: nước sẽ bị đẩy qua bình chứa A theo ống dưới. Nếu ta tiếp tục đun bình chứa A, sự chuyển động sẽ tiếp tục. Ở không khí cũng vậy, trong một vùng nóng, 1 cột không khí nóng bay lên tạo thành 1 vùng có áp lực thấp (không khí ít nặng). Chính các cột không khí nóng này làm các máy bay không động cơ chạy được. Bấy giờ, ở một vùng xa hơn, không khí lạnh rơi xuống tạo thành một vùng có áp lực cao. Ở mặt đất, không khí chuyển từ vùng có áp suất cao đến vùng có áp suất thấp: đó chính là GIÓ.
 
Long la to:
 
- Hay quá! Cháu đã hiểu gió phát sinh như thế nào!
 
Chú Ba nghiêm trang:
 
- Nguyên nhân chánh tạo ra gió là trọng lực quả đất lôi kéo các khối không khí. Các khối không khí nầy tự di chuyển để tìm thăng bằng, vì thế các lớp nặng xuống thấp và các lớp nhẹ bay lên cao. Nhưng sự thăng bằng nầy không chắc chắn. Có nhiều lý do làm nó xáo trộn và do đó làm không khí chuyển động như:
 
1. - Khí quyển hấp thụ tia sáng mặt trời làm không khí nóng (ở thể tích bằng nhau, không khí nóng nhẹ hơn không khí lạnh)
 
2. - Dưới tác dụng của tia sáng mặt trời, đất hấp thụ nhiệt và truyền nhiệt này cho phần không khí sát mặt đất.
 
3. - Hơi nước trộn lẫn với không khí. Ở cùng một thể tích không khí chứa hơi nước rất nhẹ bởi vì các phân tử nước rất nhẹ.
 
4. - Gió thổi gần mặt đất có thể bị ngừng, bị xáo trộn hay thay đổi các đặc tính khi gặp các chướng ngại vật như núi, thung lũng v.v...
 
Các ảnh hưởng trên có rất nhiều hậu quả. Giả sử như dưới ảnh hưởng mặt trời, có 1 khối không khí bay lên vùng xích đới, trong khi đó lại có 1 khối không khí lạnh tích tụ ở cực. Hơn nữa, sự quay tròn của quả đất làm biến đổi các chuyển động trên.
 
Cháu đã thấy gió bị ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố, do đó một đôi khi các tiên đoán về thời tiết sai. Đó là điều không đáng ngạc nhiên! 
 
Bé Long chạy lại bàn rót cho chú Ba thêm 1 ly nước trà và pha thêm vào 3 muỗng cà phê đường cát trắng. Chú Ba uống một hơi.
 
- Thưa chú! Có mấy loại gió chú?
 
- Có nhiều! Để chú nhớ lại xem! Đầu tiên là gió mậu dịch. Đây là loại gió "cố định" luôn luôn thổi theo một chiều nào đó. Gió mậu dịch thổi từ vùng chí tuyến đến vùng xích đạo, từ hướng Đông Bắc đến Tây Nam trong bắc bán cầu (gió mậu dịch bắc), từ Đông Nam đế Tây Bắc trong nam bán cầu (gió mậu dịch nam).
 
- Thưa chú! Vậy thì gió mậu dịch bắc đi lệch về phía phải, còn gió mậu dịch nam đi lệch về phía trái, phải không chú?
 
- Phải! Đó là do sự quay của địa cầu. Sau gió mậu dịch cháu sẽ gặp gió mùa. Gió mùa chỉ xuất hiện trong 1 thời kỳ nào đó của 1 năm. Về mùa đông, gió mùa thổi từ vùng dưới nhiệt đới của những đại lục (nhất là Á châu) đến biển cả và ngược lại, gió mùa thổi từ biển cả vào đại lục. Cuối cùng, cháu sẽ gặp những loại gió "thay đổi" như gió ấm mùa xuân, gió bấc, gió đông nam... Các loại gió này đổ mới luôn trong những chặng thời gian bất thường, mỗi loại có tính chất riêng biệt. Ngoài ra, cháu nên nhớ người ta đo tốc lực của gió bởi 1 dụng cụ gọi là phong kế.
 
- Còn chiều, hướng của gió! Làm sao biết được chú?
 
- Thật sự về phương diện này ta chỉ cần biết gió từ đâu đến. Một luồng gió Đông Nam là một luồng gió đến từ hướng Đông Nam (lẽ dĩ nhiên thổi đến Tây Bắc). Đây là một sự kiện hết sức thường. Điều quan trọng là chỉ cần biết gió sẽ thổi từ đâu đến?! 
 
- Tại sao vậy chú?
 
- Tại khi biết gió từ đâu đến, ta mới biết phẩm chất của nó được. Chẳng hạn như gió đến từ hướng Nam sẽ nóng, từ hướng Bắc sẽ lạnh, từ hướng Tây sẽ khô, còn từ hướng Đông sẽ có mưa vì gió phải đi ngang qua đại dương.
 
- Vậy làm sao biết được gió từ đâu đến chú?
 
- Rất khó xác định vì ở dưới đất gió thường gặp các chướng ngại vật như nhà cửa, hay hố làm gió đổi chiều và biến thành gió lốc. Vì thế muốn biết gió từ đâu đến ta phải quan sát ở các nơi trống trải hoặc cao. Có nhiều phương pháp chuyên môn, nhưng có hai phương pháp cháu có thể thực hiện được:
 
1. - Cháu cầm một nắm cát, hoặc đất hoặc bụi, bỏ rơi từ từ thành những tia thật mỏng. Cháu sẽ thấy ngay gió thổi từ hướng nào đến.
 
2. - Cháu tẩm ướt 1 ngón tay. Cảm giác mát lạnh về phía nào của ngón tay sẽ cho cháu biết hướng của gió.
 
Ngoài ra ở các phi cảng người ta thường dùng "ống  để thông gió". Đây chỉ là 1 ống vải hết sức đơn giản, miệng mở bởi một vòng tròn bằng sắt. Quan trọng là trục ngang phải chuyển động.
 
Bác Ba béo tai bé Long:
 
- Bây giờ đến phiên chú hỏi nhá? Trả lời sai, chú đánh 5 roi!
 
Bé Long cười:
 
- Chú hỏi đi! Sức mấy mà cháu ngán!
 
Chú Ba lấy mắt kính ra lau, rồi lại đeo vào:
 
- Rán mà nghe nhé! Chú nói về gió ngày và gió đêm. Dịp hè vừa qua, đi ra Cấp tắm biển. Nếu để ý cháu sẽ thấy ban ngày gió thổi từ biển vào đất liền và ban đêm thì trái lại, gió thổi từ đất liền ra biển. Tại sao vậy cháu?
 
Bé Long rất thông minh, suy nghĩ một chút rồi trả lời:
 
- Thưa chú! Đó là vì ban ngày, mặt đất nóng nhanh hơn mặt biển ; áp lực xuống thấp trong vùng đất nóng và tăng trên mặt biển: vậy gió thổi từ biển vào đất liền. Trái lại ban đêm đất lạnh rất mau, còn biển vẫn giữ nhiệt hấp thụ lúc ban ngày. Vậy trên mặt biển nóng hơn trên mặt đất: gió thổi từ đất liền (vùng áp lực cao) ra biển (vùng áp lực thấp).
 
Chú Ba âu yếm nhìn bé Long:
 
- Giỏi! Cháu chú giỏi! Xứng đáng là học sinh trường TINH THẦN!
 
Nói xong, chú Ba lại tủ sách lấy một quyển sách bìa cứng chữ vàng rất đẹp, mở ra cho bé Long xem 1 bản đồ. Bé Long thấy đó là bản đồ Âu Châu nhưng hơi lạ là có những đường ngoằn ngoèo đè lên trên. Biết ý, chú Ba giải thích ngay:
 
- Các đường mà cháu thấy đó là đường đẳng áp. Đường đẳng áp là đường nối liền tất cả các điểm trên mặt dất có áp lực giống nhau. Nếu đường đẳng áp khép kín thành vành khuyên chung quanh 1 vùng nào đó và nếu trong vùng đó, áp lực thấp nhất ở ngay trung tâm và tăng dần ra vùng ngoài, vùng đó gọi là vùng sinh gió lốc. Trong vùng nầy, tất cả gió bên ngoài sẽ bị lôi cuốn vào trung tâm nó. Trái lại, trong vùng phản phong, áp lực tăng từ vùng ngoài vào trong, còn gió thổi từ trong ra ngoài, như bình chứa nước quá đầy nước phải tràn ra.
 
Trong khi bé Long xem xét bản đồ, chú Ba tiếp:
 
- Hồi xưa, các tàu chạy buồm nên lúc đó gió giữ vai trò vô cùng quan trọng. Hiện giờ, gió vẫn còn giữ vai trò mặc dầu kém hơn trong ngành hàng hải hiện đại và hàng không. 
 
Bé Long cười:
 
- Mai chú dẫn cháu đi Long Vân xem phim Gánh xiệc lớn nhất thế giới nhe chú!
 
Chú Ba vỗ đầu bé Long:
 
- Bỏ đi tám! Nghèo mà ham!
 
Chú cháu cười vang...
 
 
HOÀNG ĐĂNG CẤP     
 
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 52, ra ngày 1-9-1966)
 
 

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2025

Cọp Ba Chân


Nhà ông Ba ở cách rừng không tới hai cây số ngàn. Ven rừng, san sát những đám ruộng lúa chín vàng óng ả dưới ánh nắng chiều, đấy là những ruộng lúa mà ông Ba tối nào cũng vậy, ông cần ra đấy để giữ heo rừng không cho xuống ăn lúa.
 
Chiếc lều tranh ông cất bên cạnh một con suối chảy uốn lượn quanh rừng như một con rồng thiêng quanh năm mong nước tưới thắm lúa đồng, đấy là nơi duy nhất ông Ba dùng để nghỉ đêm ngoài ruộng.
 
Đem về, cái âm u của rừng núi, cái bí ẩn của vũ trụ chụp xuống cánh đồng một màn âm u ghê sợ. Tiếng chim kêu, tiếng vượn hú, tiếng cọp gầm, tất cả đủ gây cho con người một sự khủng khiếp vô biên ; thế mà ông cứ mỗi chiều về, chừng thấy mặt trời gác đầu non khoảng sào là ông đã vội vã ăn cơm để ra ruộng giữ lúa.
 
Hôm nay trời thật trong, ánh trăng mười sáu vằng vặc chảy thủy ngân trên vạn cây rừng, dòng suối như một dải bạc lấp lánh. Cây rừng êm lặng, cánh đồng ngủ say và ông Ba cũng đang chìm trong giấc mộng chập chờn.
 
Đêm yên lặng quá, một cái yên lặng đến rùng mình, thế nhưng tự nhiên cây rừng lay động, chim chóc kêu vang rồi thì từ trong rừng, hai vệt sáng từ từ di động hướng về phía bờ suối.
 
Dưới ánh trăng vằng vặc, một con cọp to tướng, dài đến hơn hai thước đang khập khễnh bước từng bước chậm chạp, thỉnh thoảng nó đứng lại để nghe ngóng rồi thì nó lại tiếp tục đi. Bóng nó lù lù in rõ trên bờ ruộng xanh những cỏ. Trong đêm tối, mắt nó sáng như hai đèn pin khiến ai thấy ắt phải khiếp đảm kinh hồn. Nó đứng lại nhìn trăng rồi thì nó vươn cổ rống lên những tiếng oam... oam... nghe như tiếng khóc hãi hùng hay tiếng giận dữ kinh thiên, tiếng nó vang vang trong âm u huyền hoặc của núi rừng càng khiến cho cảnh vật nơi đây nhuộm đầy vẻ bí mật và thiêng liêng như đây là giang sơn của muôn thú không bao giờ ai đặt chân đến.
 
Nó đi về hướng bờ suối, đấy là nơi nó thường ra uống nước, và chính ông Ba cùng những người trong làng cũng thấy dấu chân nó lưu lại mà ông Ba đoán rằng đấy phải là một con cọp rất to.
 
Người làng e ngại nói với ông:
 
- Ông đừng tiếc của rồi có thể làm mồi cho cọp mất.
 
Ông Ba rùn vai cười tin tưởng:
 
- Sá gì ông, mình đâu có động gì đến "ổng" thì "ổng" cũng không nỡ hại mình.
 
Trước lời nói ấy người ta chỉ biết lắc đầu và thế là ông Ba lại tiếp tục ra đấy giữ lúa vì ông tin rằng "ông cọp" không hại ông.
 
Uống một hơi dài nó lại đi lên bờ suối đứng nhìn và nó lại để ý đến cái lều cất ở giữa ruộng, một linh tính nào đó cho nó biết là lều hẳn phải có mồi ngon và nó chậm rãi bước tới.
 
Đây là lần đầu tiên nó thấy cái lều vì đã hơn mười ngày qua nó bận đi tìm mồi ở xóm bên kia núi và hôm nay thì nó trở về đây.
 
Chiếc lều trống, ành trăng tỏ, thân hình ông Ba nằm ngủ im trong lều. Nó chiếu những tia sáng ghê sợ vào thân hình ông Ba với vẻ thèm thuồng và nó nằm xuống chờ đợi với tư thế tấn công : Chân trước nó hơi rùn xuống, lưng cong lên, hai chân sau thu lại để lấy trớn và đuôi nó đặt sát đất.
 
Nó đợi vì tưởng đấy là một xác chết, với loại thú nầy nó không bao giờ ăn mồi chết, tuy nhiên nếu là mồi của nó bắt được thì thường nó để đến khi con mồi có mùi rồi mới nhấm nháp một cách ngon lành hay trường hợp đấy là mồi của nó bắt ăn còn dư để lại hôm sau.
 
Bây giờ chỉ cần một cái cựa mình của ông Ba là nó tấn công liền.
 
Nó đợi từ lúc trăng đứng đầu đến xế thì ông Ba trở mình lăn qua một bên, tức thì nó chồm tới, cả thân hình to lớn của nó phủ lên người ông Ba và hai hàm răng bén nhọn của nó cắn sâu vào yết hầu của ông Ba lôi đi.
 
Ông Ba giãy giụa một cách tuyệt vọng, miệng ú ớ những tiếng rên thê thảm, máu trong yết hầu bắn ra thành vòi và cuối cùng, rất chóng ông Ba xuôi cả tay chân...
 
Sáng ra bà Ba đợi mãi đến nửa buổi cũng không thấy chồng về, bà nóng lòng vì có khi nào ông Ba lại về trễ thế đâu. Bà cùng người con lớn lên tìm ông ở lều.
 
Không thấy ông Ba đâu, mà ở đấy máu đọng thành vũng có dấu chân cọp giẫm đầy. Bà Ba chết điếng trong lòng khóc rống lên vì bà biết chồng đã bị cọp bắt rồi. Bà cùng con vội chạy về báo tin cho ông Tư, em ruột ông Ba cùng bà con trong xóm biết.
 
Thế là năm mười phút sau, kẻ mõ người thùng thiếc cùng gậy gộc, tất cả ba bốn chục người đàn ông lực lưỡng nhất loạt tiến thẳng về hướng lều ông Ba.
 
Người ta theo vết máu và dấu chân cọp, lần theo để may ra tìm được xác ông Ba.
 
Cả khu rừng bí mật, yên lặng, giờ đây bị khuấy động với những tiếng la hét và tiếng khua vang của mõ, thùng. Đấy là cái lối đuổi cọp cổ truyền của dân tộc Việt Nam thời xưa.
 
Đang đi bỗng ông Tư đứng lại ra hiệu và nói:
 
- Có lẽ nó ở đâu đây, ta đã nghe mùi hôi thúi của nó rồi.
 
Mọi người càng la hết và khua động vang những mõ với thùng cùng dán mắt vào một lùm dây mây rậm rạp đang rung động. 
 
Ông Tư là người nhìn thấy trước tiên bóng của con cọp rằn đang trừng mắt hướng về phía đám người dám ngang nhiên tới phá động nó.
 
Nó gầm thét dữ dội nhưng đám người đi tìm xác ông Ba càng tấn công hơn với những tiếng hò la xua đuổi. Trước sức mạnh ấy, hình như cọp thấy rúng động nên từ từ lui, rồi thì rầm một cái, nó phóng vút vào trong rừng.
 
Thật là ghê gớm, cạnh một đống máu, chiếc đầu ông Ba nhẵn sạch tóc, hai con mắt đã bị móc đi để lại hai cái lỗ sâu hoắm, thăm thẳm thật kinh người.
 
Một mớ tóc ngắn vắt trên những ngón tay đầy gai của dây mây lắc lư như một mớ mây đen buồn thảm trong cái âm u tĩnh mịch của núi rừng.
 
Những mảnh quần áo nát vụn đầy vết máu, bi thương lạnh lẽo rải đầy trên đất. Tất cả thân hình ông Ba chỉ còn lại có thế, còn gì kinh khủng và đau xót hơn. Người ta chỉ còn biết khóc và ngậm ngùi, rồi thì góp những gì còn lại của thể xác ông Ba để đem chôn.
 
Người ta cho rằng những người bị cọp ăn, nếu giành được xác đem về chôn thì sẽ bị sự trả thù của cọp cho nên họ phải làm một cái nhà bằng tre thật chắc chắn bao quanh mộ của ông Ba để, nếu con cọp có trở lại moi xác, thì nó cũng không vào được để mà quật mả lên.
 
Câu truyện của ông Ba bị cọp ăn lan tràn từ làng nầy đến làng khác và ai ai cũng sợ hãi mỗi lúc nhắc đến chuyện hãi hùng ấy.
 
Cái truyền thuyết cọp thành tinh đi hai chân như người giờ đây sống lại một cách mãnh liệt trong lòng của họ và họ bàn tán xôn xao.
 
- Thì nhất định không trước thì sau gia đình ông Bá cũng phải lần lượt bị con cọp ấy bắt luôn, bởi cái hồn oan khiên của ông Ba sẽ nhập vào đấy rồi thì khiến nó - khiến với một sức mạnh vô cùng huyền bí - bắt được những người trong gia đình hoặc họ phải lên rừng cho nó bắt đi.
 
- Hoặc cọp thành tinh thì ghê gớm nhất, nó có thể biết được quá khứ vị lai và nếu ai nói gì tới nó ắt sẽ bị nó thù oán rồi bắt ăn thịt liền...
 
Nhiều lắm, họ nói mãi, nhưng đại để thì ý như thế. Rồi thì ai cũng sợ, ai cũng lo âu mà nhất là gia đình của ông Ba, vì từ trước, vợ con ông thường vào rừng lấy củi, cái nghề nghiệp ấy bây giờ vẫn còn và bắt buộc vợ con ông phải vào rừng thường xuyên, lại em ông là ông Tư luôn luôn thả trâu vào rừng ăn, biết đâu được, ừ thì biết đâu lại chẳng sớm làm mồi cho con cọp ghê gớm ấy.
 
Chết thì ai chả sợ, mà cái chết vì bị cọp ăn thì lại là một khủng khiếp hơn, bởi thế gia đình ông Ba, từ nhỏ đến lớn ai cũng đang sống trong một cơn sốt hãi hùng : cái hình ảnh cọp đi hai chân trong đêm trăng, mờ mờ ảo ảo như bóng ma huyền hoặc ấy càng làm cho họ khiếp vía hơn. Nhưng vì sinh kể chả nhẽ lại cứ đóng cửa ở nhà, và, có ở nhà nó cũng bắt buộc mình đi ra ngoài cho nó ăn thịt kia mà.
 
- À, thì biết sao đây, thôi đành nhắm mắt đưa chân, số kiếp thì làm sao tránh khỏi.
 
Đó là lý luận của tất cả những người trong gia đình ông Ba, nhưng ông Tư thì không cho thế, ông không tin cái huyền hoặc vô lý được. Anh ông chết, ông đã căm thù con cọp ấy rồi, thì ông quyết phải giết được cái con cọp ghê gớm ấy, mà theo ông hình như đấy là con cọp ba chân.
 
Hằng ngày ông Tư thường thả trâu vào rừng. Hôm ấy trời đã ngả nắng chiều và đàn trâu của ông Tư cũng đã lũ lượt kéo nhau ra suối uống nước.
 
Thình lình, một tiếng gầm đinh tai khiến cho người yếu bóng vía có thể chết ngất đi và tiếp theo, một con cọp to tướng đã phục sẵn gần đấy hồi nào không biết nhảy bổ ra phủ lên mình một con trâu lớn. Nó cắn vào cổ con trâu rồi thì như một người thật, nó để hai chân trước của con trâu trên vai nó, dùng chân trước như một cái tay cầm chặt lấy chân con trâu còn hai chân sau dựng thẳng lên đi như người.
 
Ông Tư ngồi ngoài đường cái chỉ biết yên lặng nhìn con trâu của mình bị cọp bắt đi với một sự căm tức tột cùng.
 
Ông vội lùa đàn trâu về và tức tốc đi báo cho bà con trong xóm biết để đi tìm xác con trâu, nhưng không ai có can đảm hường ứng lời của ông Tư vì trời đã tối.
 
Ông Tư đành chịu chờ đến sáng hôm sau.
 
Lúc mặt trời lên khỏi non chừng sào thì các dân làng lực lưỡng cũng lại kẻ mõ người chiêng rầm rộ như một đoàn quân đi theo sự hướng dẫn của ông Tư tiến thẳng đến rừng tìm dấu cọp.
 
Vết chân trâu và cọp hằn sâu trên bờ ruộng lúa và những giọt máu đã khô đen lại. Sau một hồi lâu tìm kiếm, đoàn người đã thấy được dấu vết đích thực là nơi đây cọp đã hạ thịt con trâu vì những lau sậy chung quanh đấy bị bẹp xuống hoặc bứng rễ chứng tỏ đã có sự giẫy giụa kịch liệt của con trâu trước giờ chết.
 
Quả nhiên cách đấy không xa trong một bụi tre rậm đã có tiếng gầm gừ của con cọp sợ cướp mồi.
 
Sau khi phát giác, mọi người nhất loạt bao vây theo hình chữ C và hò hét vang trời. Lại một lần nữa cọp ta đành bỏ mồi để tẩu thoát.
 
Con trâu to lớn thế mà chỉ còn lại phân nửa thân mình, chứng tỏ con cọp ấy to lớn và khỏe đến độ nào.
 
Sau khi xem xét ông Tư cho biết đấy là con trâu chửa và bọc con còn lại. Ông cẩn thận lấy ta lôi ra một con nghé con đã sắp sanh và đem về. Mọi người ngạc nhiên thì ông bảo:
 
- Rồi các ông sẽ biết.
 
- Còn con trâu?
 
- Thì để đấy, lấy về chi, có dùng được nữa đâu vì đó là thịt hổ giảo, ăn vào có phong thì chết cho.
 
Nhưng ông ra hiệu cho mọi người cùng khiêng xác con trâu đem đến một nơi khác rất xa nơi ấy để chôn rồi thì mọi người thong thả ra về.
 
Về đến nhà, ông Tư tự động đi ra chợ mua liền mấy kí lô thuốc chuột đem về mổ ruột con nghé và nhét đầy thuốc vào đấy xong ông lại một mình đem lên tận nơi đã cướp mồi của cọp đặt y nguyên lại chỗ cũ.
 
Bây giờ thì ông Tư chờ đợi kết quả việc làm của ông mà ông tin chắc là sẽ giết được con cọp nếu nó ăn cả con nghé ấy, thuốc sẽ làm đứt cả ruột gan nó và nó sẽ chết tức khắc.
 
Ông Tư tin là con cọp sẽ trở lại tìm mồi và khi thấy con thịt của nó chỉ còn lại bấy nhiêu tất nó sẽ ăn hết, nó ăn mà không nghi ngờ vì đấy là con thịt do nó bắt.
 
Quả nhiên tối ấy con cọp trở lại và đã ăn nốt phần mồi còn lại. Thế là nửa đêm, người ta ở quanh làng gần núi đều phải run lên, lấy cây cài thêm cửa cho thật chắc vì họ nghe tiếng rống kinh khủng của con cọp.
 
Qua hai ngày như thế dân làng không dám ra đồng vì cọp đã ăn phải thuốc của ông Tư và phát điên lên, nếu lúc này bất cứ gặp ai ắt nó không bao giờ tha cho.
 
Đến ngày thứ ba thì tiếng gầm im bặt thế nhưng ông Tư cũng chưa dám đi tìm vì biết đâu được nó say quá mà nằm lại đâu đấy. 
 
Nhưng qua một ngày không nghe động tĩnh gì nữa, ông Tư biểu những trai làng cùng ông đi tìm.
 
Một sự hãi hùng, cả một khu đất rừng khoảng một mẫu đất, cây cối ngả nghiêng trốc gốc và dưới gốc một cây tràm to tướng xác con cọp nằm im bất động.
 
Không ai dám tới gần, họ lấy đá ném vào mình nó để dò thực hư, sau khi biết chắc cọp đã chết thì mọi người mới ùa lại xem.
 
Đấy là một con cọp vằn ba chân to tướng nằm sóng soài cạnh một mớ ruột sình thối lòi ra ngoài va da của nó đều nứt nẻ vì sự công phạt của thuốc.
 
Nhìn xác con cọp ông Tư cười mãn nguyện, ông đã trả thù được cho anh và tránh được mối lo âu sợ hãi cho dân làng mà nhất là gia đình của người chị dâu.
 
Câu chuyện trên là do một người thượng chuyên sống trên rừng quen với ông Tư kể lại nhân lúc loạn lạc mà gia đình tôi đã trú nhờ gia đình người thượng nọ.
 
 
SONG SƠN         
 
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 32, ra ngày 22-8-1972) 
 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>