Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2024

Lòng Mẹ

 

Cặp mắt Tân như dán chặt vào con bướm vàng sặc sỡ đang đậu trên chậu hoa vạn thọ đỏ. Cánh tay nó đang di động từ từ về phía con bướm. Các ngón tay nó cung tròn lại, chỉ còn một khoảng ngắn thì con bướm vụt bay lên. Tân hậm hực đưa mắt nhìn theo con vật. Con bướm bay lên cao lượn vài vòng, rồi như mỏi cánh nó là là hạ xuống một chậu hoa cúc. Tân nhẹ bước lại chỗ chậu cúc đó ; và cũng như lần trước nó bắt hụt, con bướm lại bay lên. Lần nầy con bướm không hạ xuống một chậu hoa nào trong sân mà lại bay thẳng ra ngoài vườn đậu trên một nhánh cam cao. Tân ngần ngừ vì ngoài vườn trời nắng quá và con bướm đậu trên cành cây hơi cao so với nó. Nó tiếc rẻ và định quay vào nhà nhưng con bướm đã bay xuống đậu trên một cành cam thấp hơn.

- Đẹp thật. Giá mình bắt được bó ép vào sách thì thích biết mấy - Tân nói một mình.

Trời vẫn nắng. Trên nhánh cam con bướm như muốn thách đố Tân, cặp cánh vàng lấm tấm những chấm đen đã đập lại càng nhanh hơn nữa. Chẳng kể trời nắng Tân chạy vụt ra vườn đuổi theo con bướm. Còn cách con bướm độ ba thước, Tân dừng lại. Nó nhẹ bước thêm vài bước nữa. Rồi như một tên trộm, nó đứng thẳng người im lặng, không dám thở mạnh, mím chặt môi và đưa thẳng tay chực bắt con vật. Bỗng có tiếng động mạnh ở sau lưng nó khiến con bướm vụt bay đi chỗ khác. Nó tức tối quay lại. Người gây ra tiếng động chẳng ai xa lạ chính là mẹ nó.

Mẹ nó âu yếm nhìn nó và bảo:

- Tân vào nhà chơi con, bắt nó làm gì. Trời nắng thế này coi chừng bị cảm đấy.

Tân nũng nịu:

- Tại mẹ đấy, không thì con bắt được nó rồi. Thằng Liêm bên nhà mình có một con bướm ép đẹp ghê, con cũng bắt con bướm này để ép như nó.

Nói xong Tân vội đuổi theo con bướm. Con bướm vẫn nhởn nhơ trong vườn chứ chưa bay đi chỗ khác. Mải mê theo con bướm, Tân chẳng để ý gì trời nắng và cũng quên luôn lời mẹ dặn khi nãy.

*

Tân sốt cả đêm nay, từ lúc đi học về nó cảm thấy ớn lạnh, cơn sốt mới bắt đầu từ lúc tám giờ tối.

Trên chiếc giường sơn đỏ, Tân đang nằm ngủ, trùm chăn kín chỉ chừa hở cái đầu. Bên cạnh, thím Ba, mẹ Tân, đang ngồi phe phẩy quạt cho con ngủ. Những nỗi băn khoăn lo sợ hiện rõ trên khuôn mặt thím. Thỉnh thoảng, thím lại đưa tay áp vào trán con xem chừng đã bớt nóng chưa ; hoặc lấy tay đuổi một vài con muỗi đang đậu trên mình con. Thím đưa mắt nhìn lên trên bàn, chiếc đồng hồ dạ quang đã chỉ đúng 4 gờ sáng rồi. Thím thôi quạt và đưa tay lên áp vào má con một lần nữa, rồi sờ chân, sờ tay thằng bé thấy vẫn còn nóng thím lắc đầu thở dài. Thím uể oải đứng dậy, lấy cây chổi quét dồn những miếng vỏ cam, hộp và toa thuốc quăng bừa bãi dưới đất. Xong, thím lại vặn tỏ thêm ngọn đèn dầu đặt trên cái ghế nhỏ cạnh giường. Quá mệt mỏi - vì thím đã thức trọn đêm canh chừng cho con - thím nằm xuống bên con và thiếp đi lúc nào không biết.

*

Trời sáng hẳn. Tân cựa mình, cơn sốt đã hạ, nó ú ớ mô5t lúc rồi dụi mắt ngồi dậy. Nó thấy mẹ nó đang ngồi một bên quạt cho nó, cặp mắt mẹ nó có lẽ vì thức khuya nên hơi lõm xuống và có quầng đen chung quanh. Mẹ nó trìu mến nhìn nó và bảo:

- Nằm xuống nghỉ đi con, đừng dậy. Mẹ đã nhờ thằng Liêm đem hộ giấy xin phép vắng mặt của con lên cô giáo rồi.

Tân yên lòng nằm trở xuống, và sực nhớ đến thằng Liêm, đến con bướm ép của nó, đến con bướm vàng trưa hôm qua. Rồi bao nhiêu sự gỉ xảy ra từ trưa hôm qua đến bây giờ đều lần lượt hiện ra trong óc nó từng hình ảnh một: Từ lúc nó đuổi bắt con bướm ở trong sân đến lúc ra vườn, mẹ nó ra bảo vào nhà chơi, cãi lời mẹ, nó đuổi theo con bướm. Đến chiều đi học, vào giờ Luận nó bị thầy phạt vì làm chưa xong bài. Từ trước đến nay, nó vẫn là người khá Luận nhất lớp. Bài Luận hôm nay so với những hôm trước có lẽ dễ hơn. Nhưng vì mải lo bắt bướm nên nó quên làm bài Luận nầy. Đến khi bướm bay mất, vào làm mới được nửa bài thì đến giờ nó phải đi học. Bây giờ hình dung lại những cặp mắt đầy vẻ chế nhạo nhìn nó khi nó bị thầy phạt, nó cảm thấy xấu hổ lắm.

Khi đi học về, không dám nói lại việc ấy với mẹ, nó bỏ vào phòng nằm. Đến tối, cơn sốt nổi lên, vì sợ mẹ la nó nằm im nhắm mắt giả ngủ. Nhưng không như nó tưởng, mẹ nó chẳng những không trách mắng gì nó mà còn ân cần đưa thuốc cho nó uống và lo đi nấu cháo cho nó. Ăn xong, mẹ nó đỡ nó nằm xuống giường ngủ. Đến khuya thức dậy, nó hé mắt ra nhìn thấy mẹ nó vẫn còn ngồi bên cạnh quạt cho nó ngủ. Gương mặt mẹ nó lúc đó hiền dịu làm sao. Bây giờ nhớ đến đó, nó lại quay sang nhìn mẹ nó, vẫn gương mặt hiền từ, thêm một chút vui mừng tươi tắn hơn hơn trước, nó cảm thấy xấu hổ ăn năn vì không nghe lời mẹ bảo nên bị thầy phạt và đã làm cho mẹ buồn. Sự hối hận càng thấm thía len lỏi trong lòng nó bao nhiêu, nó càng nhận thấy rõ được lòng mẹ thương mình bấy nhiêu.

Từ máy ra-dô của nhà bên cạnh vang ra một giọng hát trầm trầm:

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào
Tình mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào.
.    .    .    .    .    .    .    .    .    .
Thương con, thao thức bao đêm trường, con đã yên giấc, mẹ hiền vui sướng biết bao...

Tân liên tưởng đến bài học thuộc lòng mà nó đã học:

Công cha như núi Thái Sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thò mẹ kính cha.
Cho tròn chữ hiếu, mới là đạo con.

Lúc nầy Tân mới thấy mình thương mẹ hơn lúc nào hết. Rồi với một giọng khôi hài nó khẽ hát:

Lòng mẹ bao la hơn biển Thái Bình rạt rào...

Thím Ba nhìn con mỉm cười.

Trong ánh mắt, nụ cười của thím chứa trọn một niềm thương con vô bờ bến.


T N. Phạm Phú Hải      

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 27, ra ngày 25-4-1965)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>