Thứ Tư, 8 tháng 5, 2024

Chó Con

 

 - Chó con ơi, làm toán xong chưa?

Đang cắm cúi làm bài ở bàn học, nghe Ba hỏi, Bé giật mình ngẩng đầu:

- Dạ, chỉ còn một bài nữa thôi Ba ạ!

Chữ "ạ" của Bé kéo dài, hờn dỗi. Nào có ai hiểu cho nỗi khổ tâm của Bé đâu. Năm nay Bé đã chín tuổi rồi chứ bộ, ai cũng tưởng Bé còn bé bỏng nên coi Bé không hơn một con sứa. Ừ, mà Bé có thêm bớt gì đâu nào, cả gia đình Bé, lần nào cũng như lần nào, nhắc đến Bé là chỉ "chó con" với "chó con", còn tiếng Bé Điệp xinh xinh dễ yêu ngày xưa đâu rồi nhỉ? Hay là bị tiếng "chó con" xua đuổi nên nó giận Bé mà tạm biệt rồi chăng? Bé chả còn biết, chả còn hiểu gì cả. Đầu óc cứ rối bong lên, thế nầy thì làm sao Bé làm toán?

Bé chợt nhớ những lần Me đi chợ về, thì y như là:

- Chó con ơi, ra đây Me cho cái nầy này!

Buổi trưa ăn cơm, rủi Bé đổ vãi cơm ra bàn, Ba Bé mắng:

- Đồ chó con!

Và mỗi khi đi ngủ:

- Cho Ba Me hôn rồi ngủ, chó con!

"Chó con!", "Chó con!" Chao ơi! Hai âm thanh chát chúa bên tai, không gây với Bé một tí ti cảm tình nào. Mà trái lại, Bé còn ghét nó là đàng khác. Bé tưởng tượng mình giống như con chó "Phóc" bé xíu của con Ty nhà bên cạnh, lông đen xì, lốm đốm trắng. Mỗi lúc Bé qua nhà Ty chơi, nó ve vẩy cái đuôi ngắn ngủn, sủa gâu gâu đến phát ghét. Ừ, có lẽ Bé dễ ghét lắm nên Ba Me mới kêu như thế, chả bằng với chị Dung của Bé, nào là:

- Dung ơi! Ra giúp Me gọt khoai này!

- À! Dung, nhúm hộ bếp lửa cho Me đi con!

Sao mà âu yếm ghê không? Tự nhiên nước mắt Bé trào ra hâm hấp nóng trên má. Bé cảm thấy tủi thân ghê gớm...
 
*

Bé ôm con chó "Phóc" của Ty vừa cho chạy tuốt vô phòng. Chả là nhà nó có đến 2, 3 con chó nên muốn cho Bé bớt, thế thôi. Có tiếng Me sau bếp:

- Chó con ơi, rửa tay ra ăn cơm con, chiều tối rồi.

Bé vội vàng dạ to, kẻo Me vô phòng khám phá ra con chó thì lộ bí mật của Bé hết còn gì! Bé giấu kỹ con chó trong một xó phòng, được cái tủ che khuất. Thế là xong. Bé thở phào đi ra...

Tối hôm ấy, Bé ăn cơm thật nhanh vì chợt nghe tiếng rên ư ử của con chó ở trong phòng. Đầu óc Bé không ngừng làm việc: Bé khớp mõm nó bằng sợi dây da của con Ty cho rồi mà. À! Chắc nó đói. Bé hiểu ra rồi nên buông đũa tuột xuống ghế. Me lo lắng:

- Sao ăn cơm ít thế, chó con?

Ôi chao, chữ "Chó con" làm Bé xấu hổ. Hình như Me chỉ nói chuyện với con chó trong phòng Bé chứ không phải nói với Bé. Bé quay ngoắt mặt:

- Con no.

Rồi một diệu kế lóe trong óc, Bé giả vờ:

- Con nhức đầu quá Me ạ. Một hồi cho con uống thuốc nghe Me!

Bé rửa mặt, vô phòng nằm. Con chó vẫn còn rên rỉ. Bé không biết làm sao vì nó chưa quen Bé, rủi đụng tới, nó cắn Bé còn gì...

Ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn. Đêm nay, Bé không còn kêu mấy vì sao kể chuyện cho Bé nghe nữa vì Bé bận ghê lắm. Có tiếng dép kéo lê trên nền gạch tiến đến cửa phòng. Chết cha! Đúng là Me rồi. Đã đến lúc hành động. Bé ôm con chó để lên giường, cạnh cái gối ôm. Bé xổ mền ra, đậy kín cái gối lẫn con chó, rồi lăn nhanh xuống gầm giường, giương mắt chờ đợi...

Có tiếng Me:

- Chó con ơi, Me cho uống thuốc nầy. Ủa, rên hả, chắc chó con sốt rồi đấy!

Me bước lại gần giường, Bé hồi hộp, tim đập thình thình. Tiếng Me hoảng hốt, chới với:

- Trời ơi, con chó.

Có tiếng chân chạy vào, rồi giọng Ba:

- Còn chó con đâu? Bé Điệp ơi, Bé Điệp!

Nghe Ba kêu bằng tên Bé, Bé thương quá, chạy a ra, ôm lấy Ba, mắt rươm rướm lệ. Ba ôm Bé vào lòng, thương yêu:

- Sao con chơi kỳ vậy hả Bé?

Bé rúc đầu vào lòng Ba ngập ngừng:

- Tại Ba Me cứ kêu con bằng "chó con" hoài, kỳ ghê!

Tiếng chị Dung:

- Rồi Bé cho Ba Me gặp chó con thật phải không?

Me thở dài:

- Vậy mà Bé không nói, Ba Me đâu biết. Bé biết không, sở dĩ Ba Me kêu Bé như vậy là vì thấy Bé dễ thương như con chó be bé nhồi bông lông trắng trong tủ kiếng ấy, chớ nào ghét bỏ Bé đâu.

Rồi Me hôn trên tóc Bé:

- Con gái út của Me, Me không cưng thì cưng ai nữa hả Bé? À, mà Bé có nhức đầu thật không?

Bé xấu hổ:

- Ơ... ơ, con đâu có nhức đầu.

Rồi Bé chỉ vào giường:

- Chỉ có "chó con" nằm trên giường nhức đầu vì đói bụng ấy. Để con lấy cơm cho nó ăn nha Me!

Cả nhà cười ồ. Bé chạy nhanh ra sau bếp. Nỗi giận hờn đã bỏ Bé đi tự lúc nào.


LINH HƯƠNG        

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 90, ra ngày 1-5-1968)


Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>