Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2024

Con Chim Chết

Bé thương con chim chết trong lồng. Nó nằm bất động, một chân giơ lên trời, một chân co quắp. Bé khẽ nâng chiếc cửa lồng, nâng xác con chim để trong lòng tay. Chim chết thật rồi. Người nó cứng đơ và giá lạnh, bộ lông vàng óng mượt của nó xù lên, cặp mắt tròn bé tí đen long lanh hôm nào đã nhắm lại vĩnh viễn rồi. Bé nhìn quả chuối chim mới ăn hết non nửa, cốc gạo còn đầy, hũ nước trong vắt mà rưng rưng... Bé khóc!...

Con chim nầy là con chim của anh Hoài Thu tặng bé. Anh Thu đi đâu rồi, Bé có biết đâu! Anh đi rồi, anh không về với Bé nửa. Bé nhớ anh, nhớ mợ. Mợ hay cho hai anh em ăn bánh, có lần mợ pha cả cà phê cho hai anh em uống nữa.

Mợ hay để ý săn sóc đến Bé luôn. Bé cảm động lắm. Có lần mợ hỏi bé:

- Hôm qua, Vân thức khuya phải không? Sao bé Vân không ngủ sớm, thứ làm gì cho mệt thế hở con?

Bé phục mợ quá:

Mợ tài ghê, sao mợ biết con thức khuya?

Mợ cười xoa đầu Bé:

- Bí mật mà, thế mới tài chứ!

Hôm mợ dọn đi, cả nhà cùng khóc. Mợ bế Bé trong lòng, Bé gục đầu vào vai mợ khóc ròng... Anh Thu đứng im lìm nhìn ra cửa sổ mờ mờ mưa bụi... Mắt anh cũng đỏ hoe... Mợ bế Bé mà nước mắt chảy ròng ròng. Thế là... Bé cùng anh Thu cũng khóc theo...

Chưa lúc nào Bé thấy thương mợ, thương anh Thu bằng lúc ấy. Bé chỉ muốn được mợ, được anh Thu ôm vào lòng, hôn lên đôi má hồng hào của Bé rồi cho Bé ăn bánh, ăn kẹo... Nhất là anh Thu, Bé vẫn thích cái giọng ngâm thơ trầm ấm của anh... Bé hình dung... nàng Thơ của anh đẹp... đẹp lắm theo lời anh tả. Bé nhớ, những khi Bé hờn giận, phụng phịu muốn khóc, anh Thu thường đem tập thơ anh làm ra ngâm nga cho Bé nghe... Anh lại còn cho Bé cả một tập thơ dày kết bằng giấy "bơ-luya" hồng, xanh, vàng, trắng tuyệt đẹp... Bé nghe như giọng ngâm trầm ấm của anh Thu còn vẳng đâu đây với bài "HOA KỶ NIỆM"...

Tôi có những mùa hoa xưa cũ
Trong đáy lòng ươm nở ý xanh xanh
Trước mắt tôi hoa lá trải thơm lành
Ôi kỷ niệm... bao niềm vui đẹp đẽ...
.    .    .    .    .    .    .    .    .    .    .    .

Nhưng... đã hết rồi còn đâu... và hiện tại là phút giây xa cách... Trời mưa, mưa nhẹ hột như lệ Bé rơi rơi. Bé không muốn lìa mợ. Bé càng khóc to khi mợ bảo chẳng có gì cho Bé làm "kỷ niệm"... Ngẫm nghĩ một lúc, mợ cởi chiếc lắc vàng có chạm tên mợ ra đeo vào cổ tay cho Bé... Tay Bé nhỏ xíu, Bé phải kéo chiếc lắc lên tận phía trong cánh tay. Anh Thu rưng rưng nước mắt trao Bé chiếc lồng nan nhỏ có con Hoàng Yến vàng xinh xắn... Nhận tặng vật của mợ, của anh Thu, Bé nghẹn ngào chẳng biết lấy chi đáp lại. Sau cùng, Bé gỡ cặp bướm trên tóc cho mợ và gỡ cái hoa nhận hột chiếu lấp lánh gài trên áo đưa cho anh Thu. Mợ và anh Thu hôn bé lần chót rồi ra đi... Bé nép vào khe cửa lặng nhìn theo mợ với anh Thu tay xách va-li đi xa dần... Chốc chốc, anh Thu lại ngoảnh lại nhìn Bé... Hai cái bóng thân yêu cứ nhòa dần, Bé nhắm nghiền mắt lại và lúc mở ra thì không còn thấy bóng mợ và anh Thu đâu nữa... Bé sà vào lòng mẹ khóc ngất...

- Mợ với anh Thu đi rồi mẹ ơi...

Bé đoán mợ đi xa lắm vì trước hôm ra đi mợ đã bảo:

- Chắc còn lâu anh em mới gặp nhau.

Và mợ vuốt tóc Bé hỏi:

- Vân, năm nay con lên mấy?

- Con loen6 tám.

- Con kém anh Thu những mười tuổi... năm nay anh Thu mười tám rồi.

Mợ nói thế và mắt mợ nhìn ra xa. Bé nhìn vào tận mắt mợ, Bé thấy bóng tối tràn đầy.

Có lần Bé hỏi anh Thu:

- Anh Thu ơi, thế cậu của em đâu?

La7ú lắm, Bé mới nghe anh trả lời:

- Cậu đi xa lắm chưa về, anh chỉ biết có mợ thôi. Vân ngoan đừng hỏi nữa nghe không.

Bé thấy mắt anh ươn ướt. Bé toan khoe Bé có Ba, Mẹ, Bé được Ba Mẹ cưng nhất nhà nhưng thấy anh buồn Bé lại thôi. Nói chuyện đến đấy thì mợ ra ôm lấy Bé. Mợ hôn Bé và bảo không được nói chuyện ấy nữa.

- Nói chuyện khác vui hơn, các co...

Lắm lúc mợ nhìn hai anh em trìu mến:

- Sao hai anh em không cãi nhau đi?

Những lần như vậy Bé chỉ rúc vào nách mợ cười rúc rích. Anh Thu cười, mợ cũng cười theo.

Ở nhà Mẹ chiều Bé, Ba chiều Bé. Ai cũng chiều Bé, lại nhiều đồ chơi nhưng Bé không chơi cứ thích sang nhà anh Thu. Hai anh em xem đi xem lại đến cả thuộc lòng mấy tập thơ bằng giấy mỏng của anh Thu mà Bé vẫn thích xem lại vì anh Thu chẳng có đồ chơi như Bé. Anh nói anh lớn rồi, không cần đồ chơi nữa...

Thấy hai anh em thân nhau, mẹ bảo Bé:

- Con rủ anh Thu sang đây chơi chứ đừng qua bên đó nhiều.

Bé bảo anh Thu, anh định đi nhưng mợ đã giữ lại:

- Thu ở đây với mợ... Các con ở đây chơi cũng được.

Lúc ấy Bé ghét mợ. Nhưng chỉ một tí thôi. Vì mợ biết, mợ gọi Bé lại, cho hai anh em một hộp bánh quy, thế là hết ngay. Những lần như vậy anh Thu thường nhịn phần, cho Bé cả hộp bánh nguyên. Nhưng Bé không ăn một mình đâu. Bé cẩn thận mở nắp hộp lôi ra từng chiếc cho mợ, cho anh Thu. Mợ không ăn, anh Thu cũng nhường cho Bé. Bé lại phụng phịu nước mắt chảy vòng quanh, Bé lắc đầu hờn dỗi:

- Không, con không ăn một mình đâu... Ăn thế chả ngon tí nào. Chịu thôi! Mợ ăn với con, anh Thu ăn với em cơ...

Mợ cười, anh Thu cười, tất cả đều ăn bánh...

Hôm nay, con chim chết rồi. Thế là kỷ niệm của anh Thu tặng Bé không còn nữa. Bé cúi xuống giấu đôi giòng nước mắt. Bé vuốt những chiếc lông vàng óng, mượt như tơ của nó. Bé ủ nó trong lòng bàn tay xinh xinh. Bé nghĩ đến những đám táng có nhiều người đưa tiễn than khóc và chợt nẩy ra ý định chôn nó.

Thế là, Bé vào nhà mang ra một cái hộp bé con con, Bé bỏ chim vào đấy mang ra vườn.

Sợ có con gì bới mất "kỷ niệm" của anh Thu, bé đào một cái lỗ con dưới cây hoa hồng nhiều gai. Đặt cái hộp xuống, Bé lấy tay vun từng nắm đất vùi lấp thân chim...

Một cái gai mắc vào tay Bé chảy máu. Bé nhìn thấy giọt máu rớt xuống đất, thấm vào mộ chim, loang trên ngón tay đầy đất... Bé không khóc nữa...

Buổi chiều nhiều gió, hơi lạnh...

Bé rửa tay, vào nhà leo lên chỗ cửa sổ nhìn ra cây hồng. Bầu trời xám ngắt... mưa lác đác rơi... phơi phới như bụi. Bé nhớ hai cái lưng, một cao gầy của anh Thu, một ốm yếu nhỏ nhắn của mợ... Màu áo trắng của anh Thu, tà áo đen của mợ bay lất phất lẫn vào mưa.

Có tiếng mẹ gọi bé vào ăn cơm. Bé dạ khẽ rồi tụt xuống đi vào phòng ăn... Ánh sáng ngọn đèn tràn đầy căn phòng, ùa vào mắt Bé, loang loáng ướt.

Mẹ hỏi:

- Sao con khóc, Vân?

- Không!

Bé không trả lời được... Bé nhìn ra khung cửa, chỗ treo chiếc lồng chim. Gió đu đưa mấy chiếc nan gầy nhỏ xíu.

Bé thấy nhớ hơn bao giờ giọng trầm ấm của anh Thu:

Ngày xưa ấy! Ôi những ngày vô tận
Khi thơ ngây và tình mẹ yêu thương
Khi thảnh thơi trong ngõ vắng đồi nương
Đời mộc mạc trong tình yêu thắm thiết...

Và giọng ngọt ngào, êm ả của mợ:

- Sao con không ngủ sớm...

Tự nhiên, mắt Bé cay cay... Bé bắt đầu biết buồn!...


HOÀI THU VÂN      

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 28, ra ngày 25-5-1965)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>